Dạo gần đây cục bột có phần buồn bã.
Trong bụng mẫu thân của nó có thêm tiểu bảo bảo, toàn tâm toàn ý dưỡng thai, lúc nó trở lại tẩm điện của mẫu thân, mẫu thân còn đang ngủ. Mấy ngày gần đây phụ thân của nó cũng không quan tâm tới nó như lúc trước, thường bắt nó học hành, giáo huấn rằng nó sắp thành một vị huynh trưởng, sau này cần phải thành một tấm gương cho đệ đệ và muội muội. Ngay cả kẻ khéo chiều lòng người là Thành Ngọc cũng bị tam gia gia của nó kéo đi Phương Hồ Tiên sơn ở hạ giới giảng đạo cho nhóm địa tiên, làm nó muốn thổ lộ cũng không còn ai để thổ lộ.
Cục bột cảm thấy, làm tiểu thiên tôn như nó thật không thú vị gì cả. Nó khổ công suy nghĩ hồi lâu, mới quyết định rời nhà trốn đi. Vì thế nó mới lấy một cái túi nhỏ, trong túi bỏ hai bộ quần áo lót, lại còn thêm vào mấy quà đào mới hái từ bên Vườn Bàn Đào về làm lương khô đi đường. Nó khoác cái túi lên vai đi tới Nam Thiên Môn, đột nhiên nghĩ lại, lần này rời nhà trốn đi một chuyến không biết đến bao giờ mới trở về, tốt nhất quay về nhìn mẫu thân một cái rồi tiếp tục đi.
Nó rón rén quay lại bên ngoài tẩm điện của mẫu thân, không ngờ ngoài cửa chính lại có mấy tiên nga đang đứng canh. Rời nhà trốn đi là một chuyện cơ mật như vậy, không nên gây ra om sòm lớn, nó liền trầm tư một chút, quay đầu vòng ra phía bên cửa sổ, quyết định leo lên cửa sổ lén lút nhìn trộm mẫu thân một cái.
Nó vừa mới tới gần cửa sổ, lỗ tai vừa vểnh lên, đã thấy trong phòng có tiếng người nói chuyện. Thanh âm trầm trầm là phụ thân nó, còn uể oải là của mẫu thân nó.
Mẫu thân của nó nói: " Ai ai, nhóc con trong bụng lại vừa động, chàng có muốn xem thử một chút không?"
Phụ quân của nó a lên một tiếng nói: " Mới có bảy tháng, theo lý còn chưa lớn được, sao có thể làm loạn như vậy. Hồi xưa lúc A Ly còn trong bụng nàng cũng như vậy sao?"
Nghe tới tên của mình, cục bột lập tức vểnh tai lên nghe.
Mẫu thân của nó nói: " Cục bột rất ngoan, cũng không giống như thế này, thiếp nhớ tới năm thứ ba cục bột mới bắt đầu có động tĩnh, hai năm đầu cứ ngủ im trong bụng như một cái trứng chim, thiếp thấy thực nhẹ nhàng. Nói tới mới nhớ, mấy ngày nay không gặp nó, thiếp có một chuyện rất tốt muốn nói cho nó nghe, nó nghe xong nhất định sẽ vui mừng lắm."
Trong lòng cục bột lập tức chộn rộn hẳn lên, cơ hồ muốn đẩy cửa sổ nhảy vào phòng, nhưng nó đã tự kiềm chế được.
Phụ quân nó ngạc nhiên nói: " Chuyện tốt gì?"
Mẫu thân của nó lập tức nói: " Chuyện tốt, một chuyện rất tốt. Cục bột chỉ có một tiểu danh là A Ly, bây giờ nó còn nhỏ, kêu vậy cũng không sao, nhưng sau này nó lớn lên, kêu như vậy thật không ra gì, thiếp đọc thi thư suốt mấy ngày liền, rốt cuộc đã tìm ra cho nó một cái đại danh."
Trong lòng cục bột cực kỳ kích động, suýt nữa thì bại lộ hành tung, nhưng nó vẫn tiếp tục kiềm chế.
Mẫu thân nó nói: " Có một kẻ phàm nhân tên là Lý Hạ có viết được hai câu thơ rất có khí thế, thiếp rất vừa ý, nói rằng: "Hắc vân áp thành thành dục tồi*
Giáp quang hướng nhật kim lân khai**" Hai câu thơ này chữ "Hắc" dùng thực xuất sắc. Mặt khác, phàm nhân bọn họ thích cho thêm chữ "Tử" vào phía sau tên để tỏ vẻ tôn trọng, thiếp thấy thói quen này cũng rất hay."
Phụ quân nó nói: " Vì thế?"
Mẫu thân của nó nói: " Vì thế thiếp đặt cho cục bột cái đại danh là "Hắc Tử""
Hắc Tử rầm một tiếng ngã nhào xuống.
Phụ quân nó trầm ngâm nói: " Cái tên này..."
Mẫu thân nó lộ vẻ bồn chồn nói: " Thiếp nghĩ suốt hai ngày, chàng cảm thấy, chàng cảm thấy có được không?"
Trong lòng Hắc Tử thầm gào thét: " Mau nói không đi, mau nói không đi, bằng không con nhất định bỏ nhà ra đi, con bỏ nhà ra đi thực nha."
Phụ quân của nó trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nói: " Sau này nếu A Ly đăng cơ, lấy tôn hiệu là Hắc Tử Quân chăng?"
Mẫu thân của nó cũng trầm ngâm hồi lâu: " Hắc Tử Quân?"
Phụ quân của nó lập tức nói với vẻ nghiêm nghị:" Cái danh tự này rất hay."
Hắc Tử ngã nhào xuống đất không dậy nổi.
Ngày thứ hai, trên Cửu Trùng Thiên đại loạn, đám tiên đồng tiên nga nháo nhác xông tới bẩm báo: " Không thấy tiểu thiên tôn đâu cả, nghe nói là bỏ nhà trốn đi."
Hắc Tử bỏ nhà trốn đi ngồi ở trong Hồ Ly động tại Thanh Khâu, tứ cữu Bạch Chân của nó đang ngậm một cây cỏ đuôi chó hỏi nó: " Nói thực đi, tại sao đột nhiên con lại chạy tới Thanh Khâu, mẫu thân phụ quân ngược đãi con sao?"
Hắc Tử khóc lệ chảy ròng ròng như mưa, chua xót nói " Bởi vì mẫu thân đặt tên con là Hắc Tử á!"
------------
*Mây đen ùn ùn kéo tới thành, tất thành sẽ bị diệt (Trích từ câu thơ: Sơn vũ dục lai phong mãn lộ, hắc vân áp thành thành dục tồi)
**Áo giáp lóe sáng dưới ánh mặt trời như vảy cá màu vàng.