Tào Nhơn thấy VânTrường bị tên thì cả mừng, bèn mở cửa thành dẫnquân ra. Quan Bình liền thúc quân cản lại, cứu Vân Trường rước về trại. Vì tên tẩm thuốc độc, nên cánh tay Quan Công bị tê liệt Quan Bình thay cha bị thương nặng, bèn bàn với chư tướng đưa Quan công về Kinh Châu dưỡng bệnh. Quan Công thấy thế mắng rằng:
- Phàn Thành nay đã nguy ngập. Thành ấy ta đã lấy được trước mặt rồi, há vì vết thương nhỏ này mà lui binh sao Chư tướng thấy vậy, bèn đi tìm lương y điều trị Ngày kia, bỗng có người ngồi trên thuyền nhỏ ở Giang Ðông đi qua. Quan Bình hỏi, người ấy xưng là Hoa Ðà, nghe tin Vân Trường bị thương nặng nên tìm đến chữa Quan Bình cả mừng, nói:
- Tôi nghe danh tiên sinh đã lâu, nay lại đích thân đến, ơn ấy ngàn ngày không quên. Nói đoạn, mời Hoa Ðà đến gặp Vân Trường. Hoa Ðà xem vết thương nói:
- Tên có tẩm thuốc độc đã tới xương rồi. Phải trị ngay, nếu chậm sẽ nguy khốn. Quan Công hỏi:
- Phải dùng thuốc chi Hoa đà nói:
- Phải trồng một cây trụ nơi vắng vẻ. Tướng công phải chịu cho tôi cột vào cây trụ đó, lấy vải bịt mắt đ khỏi thấy việc tôi làm Vân Trường hỏi:
- Chữa cách gì mà lạ vậy? Hoa Ðà nói:
- Tôi phải lóc thịt ra, cạo xương cho hết chất độc. Nếu không cột vào trụ, hoặc để nhìn thấy, ngài sẽ khôn chịu nổi. Vân Trường cười:
- Có gì mà không chịu nổi Nói rồi liền khiến Hoa Ðà cứ việc làm. Còn mình vẫn ngồi đánh cờ với Mã Lương Hoa Ðà lấy dao mổ vết thương. Vân Trường vẫn cười nói như không. Máu chảy ràn rụa. Hoa Ðà thán phục trước khí phách can trường của Quan Công Quan Công đứng đậy nói:
- Cánh tay đã hết đau, co dãn được. Ngài thật là bậc thần y đó. Vân Trường bèn sai dọn tiệc đãi Hoa Ðà, rồi lại lấy vàng ra tạ ơn Hoa Ðà nói:
- Tôi nghe ngài là bậc trung nghĩa nên đến trị giúp, đâu phải để lấy bạc vàng. Nói rồi từ giã ra về Từ ngày Vân Trường chém Bàng Ðức, giam Vu Cấm, ai nay đều kinh. Tào Nhơn sai người về Hứa Ðô cầu viện. Tào Tháo hay tin, nhóm tướng sĩ lại bàn luận. Tư Mã ý nói:
- Vân Trường thắng trận là tại Ðông Ngô chưa thật lòng với ta. Nay, muốn thắng, nên sai sứ đến thúc Tô Quyền đem binh lấy Kinh Châu, kéo binh đánh ngả sau để trừ Vân Trường, rồi sẽ chia đất cho Giang Ðông thì tự nhiên giải vâ được Phàn Thành Tào Tháo nói:
- Một mặt sai sứ sang Ðông Ngô, mặt khác cử binh đến Phàn Thành mà tiếp cứu thì mới được Nói dừa dứt thì Từ Quáng xin đi. Tào cả mừng, bèn khiến Từ Quáng làm tướng , Lữ Kiện làm phó tướng kéo quân đến Phàn Thành tức tốc Còn Tôn Quyền từ ngày lỗi hẹn với Tào, chưa dám động binh , nay nghe tin Vân Trường tiến đánh Phà Thành, xa Kinh Châu lại được thư của Tào Tháo, liền triệu các tướng mà nghị bàn mưu kế Trương Chiêu thưa:
- Tào Tháo thúc ta lấy Kinh Châu vì Phàn Thành đang lâm nguy rồi ; được tin Vân Trường bắt Vu Cấm giế Bàng Ðức , vì thế Tào mới cầu cứu ta. Nếu ta đem binh hiệp với y thì chắc được ; nhưng sợ y sẽ trởmặt Lữ Mông thưa:
- Dầu Tào không cầu cứu ta, nhưng thừa dịp Vân Trường vây Phàn Thành, bỏ Kinh Châu, cũng nên thừ cơ mà chiếm lấy Tôn Quyền khen là phải bèn khiến Lữ Mông làm đô đốc quản thủ 5 vạn binh, 200 đội phiên thuyền qu sông Trường Giang Vừa đến Lục Khẩu, Mông nghe báo:
- Vân Trường đã đấp Phong Hỏa bài dọc bò sông. Hễ ta đến, quân canh sẽ nổi lửa. Vân Trường sẽ t Phàn Thành về chống cự. Ðêm ắy, Lữ Mông nằm nghĩ không ra kế, lại có Lục Tốn đến hỏi:
- Sao đô đốc chưa xuất chinh? Lữ Mông giả đau không trả lời. Lục Tốn bèn về báo với Tôn Quyền. Tôn Quyền cả kinh, đích thân đến Lục Khẩu hỏi thăm bệnh tình Lữ Mông thưa:
- Tôi đau chỉ là một mưu kế. Vân Trường đã cất phong hỏa đài để làm hiệu, hễ ta kéo quân đen thì nổi lửa để quâ Phàn Thành trở về cứu Kinh Châu. Bởi đó, tôi lập kế làm cho Vân Trường không đề phòng. Xin chúa côn chọn một kẻ tầm thường thế tôi. Tôi sẽ viết thư cầu thân với Vân Trường, để y khinh khi không đề phòn Kinh Châu nữa ; lúc đó ta sẽ thừa cơ tấn binh mới được Tôn Quyền mừng rỡ, cử Lục Tốn thế Lữ Mông rồicho rao truyền là Lữ Mông lâm bệnh không xuất quâ được. Lục Tốn lại viết thư gửi cho Vân Trường. Vân Trường chê Tôn Quyền bất tàinên mới sai tên Lục Tốn cầm binh. Nghĩ thế, Vân Trường rút hết binh Kinh Châu, tăng cường cho việc tấn công Phàn Thành. Ðược tin báo, Tôn Quyền cả mừng, vội vàng cho mời Lữ Mông đến bàn luận. Lữ Mông thưa:
- Nay Vân Trường đã kéo hết binh KinhChâu qua Phàn Thành, ấy là y trúng kế củata rồi. Vậy ngày mai phải truyền quân sĩ giấu hết binh khí, giả mặc thường dân buôn bán qua sông. Mặt khác sai một đạo bin cũng giả thường dân, đến mé sông bắt hết quân canh nơi phong hỏa đài Mặt nữa, biên thư cho Tào Tháo phải hiệp binh đánh bọc hậu. Ðêm ấy, Lữ Mông hành binh theo mưukế đã vạch. Quân canh phong hỏa đài đều bị bắt hết. Lữ Mông lại chiêu dụ chúng quân bảo đi trước về Kinh Châu nói quân mở cửa thành. Chúng quân đượ trọng dãi nên vui vẻ ra di. Nửa đêm thì đến chân thành , bèn kêu quân mở cửa. Quân canh thấy đúng l quân mình, bèn mở cửa thành ra, tức thì Lữ Mông dẫn đại binh tràn vào nhưnước lũ Quân trong thành bõ chạy. Lữ Mông truyền quân lính không được chém giết, cướp bóc. Lại đem hết gia tiể của Quan Công để riêng một nhà. Ðồng thời báo cho Tôn Quyền. Tôn Quyền hay tin cả mừng, bèn dẫn chư tướngđến, phong cho Hàn Duệ chức Tri trung, chấp chính việ Kinh Châu, mở ngục thả Vu Cấm trả cho Tào Tháo, rồi chiêu an trong thành. Tôn Quyền hỏi Lữ Mông:
- Còn Công An và Nam Quận thì sao đây? Bỗng Ngu Phiên.bước ra thưa:
- Không cần binh lực, tôi ra uốn ba tấc lưỡi mà dụ Phó Sĩ Nhơn về đầu. Tôn Quyền hỏi:
- Kế chi hay vậy? Ngu Phiên đáp:
- Thuở nhỏ tôi với Phó Sĩ Nhơn rặt thân, nay tôi thuyết y, chắc y nghe lời Tôn Quyền bèn sai Ngu Phiên dẫn 500 quân tuốt qua Công An Phó Sĩ Nhơn khi nghe Kinh Châu mất thì thất đảm, bỗng thấy Ngu Phiên xin ra mắt bèn cho vào. Ngu Phiên bèn đem chuyện hơn thiệt kể cho SĩNhơn nghe. Nhơn thầm nghĩ:
- Vân Trường giận trách ta khi nọ, ắt là khó ở với ta , chi bằng đầu Ngô thì hơn Nghĩ rồi bèn chịu hàng. Ngu Phiên đẫn Sĩ Nhơn đến Tôn Quyền Tôn phong cho Nhơn chức cũ, khiến về bảo thủ Cung An. Lữ Mông thưa nhỏ với Tôn Quyền:
- Chưa bắt được Vân Trường mà để Sĩ Nhơn trấn nơi Công An e có biến, chi bằng sai y qua Nam Quậ chiêu dụ Mê Phương về đầu thì đúng hơn. Tôn Quyền nghe lời Lữ Mông.