Khi nàng đang tập trung tinh thần quan sát thì bỗng nghe thấy lùm cây sau
lưng bùm một tiếng, Khinh Tuyết quay đầu nhìn lại, tâm trạng trở nên
nặng nề, là một con gấu lớn, lông màu xám đen, thân thể to béo.
Tuy nhìn bộ dạng nó có vẻ vô hại, nhưng Khinh Tuyết biết, khí lực của
loài gấu rất lớn, nếu nó tấn công, người bình thường không thể chống cự
được.
Khinh Tuyết bèn giục ngựa chạy trốn ngay lập tức.
Nhưng đã quá muộn, con gấu kia ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy nàng, nó bỗng nhiên gào lên một tiếng thật lớn, tiếng gào nặng nề đấy khiến con ngựa
chấn kinh, hí một tiếng dài, con ngựa chồm lên, nhảy bật về phía trước
một cách kinh hoàng, hất mạnh một cái.
Tuy rằng Khinh Tuyết đã tận lực giữ chắc dây cương, nhưng rốt cục vẫn
không thắng được con ngựa, hơn nữa đây mới là lần đầu tiên nàng cưỡi
ngựa, không có kinh nghiệm, căn bản là không biết trấn an con ngựa thế
nào, cuối cùng vẫn không ngăn được cơn kinh hoàng của con ngựa.
Con ngựa hất mạnh, cả người nàng liền văng lên không trung, dây cương
tuột khỏi tay, tấm thân mảnh mai cứ thế ngã thẳng xuống đất.
Người nàng đập xuống đất kêu ‘bịch’ một tiếng, bụi đất bay lên.
Nàng chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân như bị đập nát, hơn nữa bụng còn quặn đau.
Con ngựa đã chạy trốn từ lúc nào.
Nàng không hề hay, cũng không hề biết, có một sinh mệnh, đang từ từ rời
xa nàng. Vào giờ phút này, nàng chỉ nghĩ phải làm thế nào mới có thể bảo vệ bản thân trước con gấu này, phải làm thế nào mới có thể sống sót qua tình cảnh ngặt nghèo này.
Nàng biết, tất cả những sự kiện trong ngày hôm nay, không có cái nào là ngoài ý muốn, tất cả đã được an bài gọn ghẽ.
Nàng quyết không thể chịu thua một cách dễ dàng.
Tính cách quật cường kiên định, rốt cuộc bạo phát hoàn toàn.
Khinh Tuyết cắn răng, cổ họng nàng hiện giờ rất khó chịu, tuy rằng rất
đau, nhưng Khinh Tuyết không dám kêu thành tiếng, chỉ sợ sẽ thành kích
động con gấu.
Nàng trấn tĩnh ngồi dưới đất, âm thầm chỉnh lại tư thế, tay nắm chặt lấy cây trâm cài tóc.
Tuy rằng nàng biết rất rõ ràng, một cô gái không chút võ công như nàng,
muốn đối phó với con gấu to lớn thế kia, quả thật là một việc quá khó
khăn, nhưng không chịu thua là tính cách bẩm sinh của nàng.
Chỉ cần còn một cơ hội mong manh, nàng nhất định sẽ tranh thủ.
Càng là lúc nguy nan, lý trí nàng càng thêm tỉnh táo.
Nàng chỉ nhìn con gấu đen chăm chú.
Rồi lại nhìn bốn phía.
Xung quanh yên lặng như tờ, xem ra là không có khả năng cố cầm cự chờ
cứu binh, bởi vì lúc này nàng nghe thấy rất rõ ràng, tiếng tim mình đang đập dồn dập trong lồng ngực.
Cắn răng một cái, nàng biết, chỉ có thể giằng co trực diện với con gấu.
Tuy nàng chưa từng gặp gấu, nhưng nàng biết, con gấu thọat nhìn béo lùn
chắc nịch mười phần đáng yêu, kỳ thật lại là loại động vật hung tàn, còn biết ăn thịt người.
Hơn nữa, nó còn có thể trèo cây.
Thế nên, phương án trèo lên cây lánh nạn không có tính khả thi.
Không rảnh nghĩ nhiều, mắt nhìn thấy con gấu đen đã lao đến, Khinh Tuyết lăn sang một bên.
Chiến đấu với gấu, so với binh pháp rất giống nhau.
Nếu thực lực kém đối phương quá xa, chỉ có thể dùng trí, không thể gắng sức.
Nàng đang tính toán, phải làm thế nào, mới có thể một kích là trúng.
Nàng không thể so chiêu với con gấu này, khí lực loài gấu quá lớn, chỉ
sợ nếu bị nó tát một phát hoặc cắn một nhát, nàng sẽ vô lực phản kháng.
Càng lúc nàng càng nhạy bén hơn.
Nàng không biết điểm yếu nhất của con gấu là chỗ nào, nàng chỉ có thể
đánh cược, đánh cược bằng cách đâm thẳng vào phần cổ phập phồng của nó.
Hy vọng gấu giống người ở điểm đó, tĩnh mạch nơi yết hầu chính là vết thương chí mạng.
Tiếng gió xào xạc qua lá cây, tiếng chim muông líu lo, vào thời khắc
này, Khinh Tuyết hoàn toàn không nghe thấy, trong mắt của nàng, chỉ có ý chí quyết liệt kiên định sắc bén.
Cả thế gian này, dường như chỉ có nàng và con gấu đen đang đối mặt.
Trong mắt của nàng, chỉ có khối đen kia, không, nói cho chính xác, là con gấu đen to béo đang không ngừng di chuyển.
Nàng nắm chặt tay, con gấu tấn công một lần bất thành, quay người vọt về phía nàng.
Khinh Tuyết nắm bắt thời cơ, đúng lúc con gấu dùng tay lấy đà, nàng giơ
cây trâm lên, không chút chần chờ, đâm thẳng vào động mạch trên cổ con
gấu.
Nàng cắn răng dốc hết sức lực vào cây trâm!
Cây trâm xuyên qua da thịt con gấu, một dòng máu phun ngược ra ngòai.
“A!” Con gấu đập mạnh lên ngực nàng.
Khinh Tuyết đau đớn hô một tiếng, nôn ra một ngụm máu tươi, toàn thân đập thẳng xuống đất.
Con thú bị thương rống một tiếng to, giãy dụa một chút, nhìn Khinh
Tuyết, dường như có chút sợ hãi, sau đó lắc lư chạy về hướng ngược lại,
nhưng chẳng được mấy bước cũng gục ngã.
Nàng đã thành công.
Động mạch ở cổ, đối với gấu mà nói, cũng là trí mạng.
Nàng yếu ớt nở nụ cười chiến thắng.
Tuy bị nó đập một phát rất đau, nhưng đã bảo toàn tính mạng.
Thời điểm nhìn thấy con gấu ngã gục trên đất, Khinh Tuyết thở phào nhẹ
nhõm nàng cảm thấy, vào giờ phút này, khí lực toàn thân đã bị dùng hết,
nàng thấy toàn thân buông lỏng
Rồi cứ thế mà ngất đi.