“Ngày kia trẫm muốn đi săn, nàng có muốn đi cùng không?” Hách Liên Bá Thiên nói.
Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc: “Đi săn?”
“Đúng vậy, có muốn đi không?” Hắn gật gật đầu, hai hàng lông mày cương nghị khẽ nhướng lên, vài phần khí phách.
Khinh Tuyết gật gật đầu: “Muốn.”
“Trẫm biết nàng sẽ thích mà, một người thích chiến trường, làm sao có
thể không thích đi săn chứ? Kỳ thật đi săn và ra chiến trường đều giống
nhau, đều có được khoái cảm của chiến thắng.” Hách Liên Bá Thiên nói,
nhãn thần lộ vẻ thị huyết tàn nhẫn, khí thế lạnh lùng bá đạo bao quanh
hắn, cho hắn nét đặc biệt rất riêng.
Thứ khí thế đó là sở hữu của riêng hắn, chỉ cần hắn liếc mắt một cái, cũng khiến kẻ địch khiếp đảm.
“Ta thích.” Khinh Tuyết nhìn hắn, mỉm cười, nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn.
Giờ phút này, nàng không muốn suy nghĩ điều gì.
Nhưng nàng thích?
Là thích cái gì chứ?
Là thích đi săn, hay là thích người đàn ông này?
Chính nàng cũng không biết, cũng không muốn làm rõ.
Chuyện không có khả năng, nghĩ đến nhiều, chỉ làm tổn thương chính bản thân mình.
“Bảo cung nhân đi lấy cho nàng 2 bộ kỵ trang, buổi sáng ngày kia chúng
ta sẽ đi.” Hách Liên Bá Thiên cười nói, những ngón tay thon dài, lại nhẹ nhàng luồn vào trong mái tóc đen mượt của nàng.
Mang theo lưu luyến.
“Dạ.” Khinh Tuyết đáp.
Rồi sau đó đứng lên: “Thần thiếp đi pha cho Hoàng Thượng chén trà.”
Hách Liên Bá Thiên nhẹ nhàng kéo nàng lại, ôm vào trong lòng, nói đứt quãng: “Đừng nhúc nhích, để trẫm ôm nàng một lát.”
Khinh Tuyết có chút khó hiểu, nhưng chỉ cười không nói gì, im lặng thả người trong vòng tay hắn.
Gió rất nhẹ, cảnh vật mỹ lệ mê hồn.
Từ xa nhìn lại, nam nhân và nữ nhân, gắn bó mà dựa vào nhau.
Nam anh tuấn mà vĩ khí, nữ khuynh thành như tiên.
Cả 2 đều đang nở nụ cười hạnh phúc, tâm trạng an tường hạnh phúc lan tỏa trong không gian.
Tayhắn đan chặt lấy tay nàng, nguyện nắm ngàn năm.
… … …
Thời gian 2 ngày trôi qua rất nhanh.
Khinh Tuyết mới rời giường, đã thấy cô cô chuẩn bị kỵ trang cho nàng
xong xuôi, áo trắng, thắt lưng đen, họa tiết trang trí màu xám, đường
kim mũi chỉ rất tinh tế.
Khinh Tuyết vốn ôn nhu mảnh mai, mặc kỵ trang vào lại giống như lột xác.
Tư thế oai hùng hiên ngang.
Dung mạo như vẽ, mái tóc đen dài được búi gọn gẽ bằng một dải lụa màu xám, rất có vẻ trưởng thành.
Tuy nàng không trang điểm, nhưng vẫn mỹ lệ mê hồn.
Vẻ đẹp của nàng chưa bao giờ phải nhờ cậy quá nhiều đến phấn son trang sức.
Giày cao cổ màu đen, đơn giản lại thoải mái, mũi giày còn gắn một viên ngọc trai trang trí, để tăng phần nữ tính.
Khinh Tuyết nhìn nữ tử trong gương, cực kỳ thỏa mãn.
Nhưng Hách Liên Bá Thiên lâm triều chưa đến, rảnh rỗi lại chẳng có chuyện gì làm, nàng ngồi xuống trước bàn chờ đợi.
Trong lòng có chút kích động, đã rất lâu rồi, nàng chưa được vào rừng,
không khí thanh tân tự tại kia, dường như đang cách nàng rất gần.
Bản hợp ca của chim muông, dường như đang truyền đến tai nàng.
Bỗng nhiên, nàng đưa mắt, nhìn thấy một cây trâm trên bàn trang điểm,
hình thức vô cùng đơn giản, đầu cây trâm gắn một đóa hoa nhỏ, chính giữa bông hoa là một viên ngọc phỉ thúy nhỏ.
Vốn dĩ chỉ là một thứ trang sức rất bình thường, nhưng Khinh Tuyết thật ưa thích sự đơn giản kia.
Nàng bước đến, tiện tay cầm lấy.
Suy nghĩ một chút, nàng giơ tay cắm cây trâm chìm vào trong búi tóc, chỉ nhìn sẽ không thể biết là nàng có cài trâm.
Có lẽ nó sẽ có chỗ hữu dụng.
Phòng thân.
Không biết vì sao đột nhiên nàng lại có suy nghĩ đó, chỗ đi săn, chắc
chắn là có trọng binh canh gác, dù sao cũng là Hoàng Thượng đi săn,
không thể không có trọng binh.
Hẳn là không có người nào to gan đến mức dám động thổ trước mặt thái tuế.
Nhưng nàng vẫn nghĩ mang theo.
Cũng chính vì vậy, đã giữ lại cho nàng một mạng.
Khi nàng xoay người, cũng vừa vặn là lúc Ngọc cô cô đi đến: “Tuyết Phi nương nương, Hoàng Thượng đã đến.”
“Được, chúng ta đi!” Khinh Tuyết gật đầu đáp, rồi sau đó đi ra ngoài.
Hách Liên Bá Thiên đã lên ngựa, trường bào màu đen, mười phần anh khí,
khí thế bá đạo vương giả càng thêm rõ ràng, ánh mắt thâm trầm, sát khí
nặng nề bao quanh hắn, sống mũi cao thẳng, biểu hiện sự cương nghị chỉ
hắn mới có.
Hai bờ môi mỏng đang mỉm cười, nhìn thẳng vào Khinh Tuyết.
Khinh Tuyết cười với hắn: “Hoàng Thượng…”
“Nàng có thể tự cưỡi ngựa không?” Hách Liên Bá Thiên hỏi.
Khinh Tuyết nhìn con bạch mã một chút, nó có vẻ rất nghe lời, tuy nàng
chưa từng cưỡi ngựa, nhưng nàng thật muốn thử một chút, nàng nghĩ, chắc
hẳn chuyện này cũng không khó khăn lắm : “Thần thiếp chưa từng cưỡi
ngựa, bất quá thần thiếp vẫn muốn tự cưỡi thử xem sao.”
“Uh, vậy lên ngựa đi, đây là một con hãn huyết bảo mã mẹ, rất dễ bảo,
chỉ cần nàng dám, ngồi lên lưng nó rồi sẽ không có việc gì. Lạc thú khi
săn bắn cũng bao gồm cả việc cưỡi ngựa phi tự do như bay, nếu không thể
tự cưỡi ngựa, cũng như bị tước mất mấy phần lạc thú.” Hách Liên Bá Thiên nói.
Khinh Tuyết gật đầu: “Hoàng Thượng nói rất có lý.”
Vì thế nàng đi tới bên cạnh con bạch mã, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu nó mấy cái, cười ôn hòa, con ngựa không tỏ chút phản kháng nào.
Vì thế nàng vịn vào tay một cung nữ đứng cạnh, nhẹ nhàng ngồi lên lưng ngựa.