Ba ngày sau.
Khinh Tuyết mặc một bộ váy dài thướt tha, tay đeo chuỗi ngọc lấp lánh,
lững thững đi dạo trên đường nhỏ của ngự hoa viên, hai bên đường, trăm
hoa đua nở.
Nàng nở một nụ cười bình thản, ung dung đi dạo giữa hoa thơm cỏ lạ.
Mái tóc đen dài được búi một cách hững hờ, cho nàng một dáng vẻ vô cùng
quyến rũ, da thịt trắng nõn như bạch ngọc, đôi mắt trong veo như suối
nguồn, không giống vẻ mặt thận trọng thông tuệ của nàng.
Vở kịch sắp được diễn, nửa thật nửa giả, nếu Linh Phi kia hoặc Anh nhi
đột nhiên nghĩ lại, muốn hại chết nàng cũng chẳng phải điều gì quá khó
khăn.
Ngày hôm nay, nàng cố ý chọn thời điểm biết rõ là Hách Liên Trường Phong không có mặt mới diễn, vì sợ Hách Liên Trường Phong sẽ phá hỏng vở kịch của nàng.
Nam nhân kia, nàng nhìn ra được là hắn thích nàng.
Hơn nữa, nàng càng nhìn ra được là hắn vẫn âm thầm bảo vệ nàng.
Nhưng những điều đó hoàn toàn không có ích cho vở kịch hôm nay, dù sao
đi nữa, nàng đã đáp ứng với Linh Phi, sẽ bảo toàn Anh nhi, vậy thì Hách
Liên Trường Phong không được xuất hiện.
Không thì Anh nhi sẽ bị hắn ngộ sát.
Nhưng nếu hắn không có mặt, nàng lại phải cẩn thận, nếu bằng không, chẳng may Anh nhi muốn giết nàng, sẽ chẳng có ai tới cứu.
Mới đi vào giữa vườn.
Một cung nữ áo hồng từ xa lao tới, tay cầm chủy thủ, dưới ánh mặt trời, lóe sáng lạnh lẽo, chói mắt ghê người.
Khinh Tuyết cắn răng một cái, bầy ra dáng vẻ kinh ngạc, hô lớn: “A… …” Rồi nghiêng người chạy trốn.
Trủy thủ kia sượt qua cánh tay nàng, cắt qua chuỗi ngọc, từng hạt ngọc rơi xuống đất.
Nảy lên một ít rồi lăn ra xa.
Cánh tay Khinh Tuyết chảy máu, giọt máu đỏ tươi như những đóa hồng kiều
diễm, rơi trên làn váy trắng kiêu sa, thuần khiết mà quyến rũ.
Cung nữ kia hét lớn: “Ta muốn giết ngươi… Ta muốn giết ngươi…”
Bất quá, đã bị mấy cung nữ đứng sau Khinh Tuyết kịp thời kéo lại.
Khinh Tuyết sợ hãi tiến đến, ánh mắt kinh ngạc: “Ngươi muốn làm gì…
Người điên này, ngươi muốn làm gì!” Thanh âm tràn ngập sợ hãi: “Nhanh,
bắt lấy cô ta, không được để cô ta chạy thoát … Không được để cô ta chạy thoát …”
Tay vịn vào một nhánh cây, để chống đỡ thân thể.
Tiếng gào kia, đã dẫn lối đưa đường cho các thị vệ đang tuần tra, các thị vệ lao tới như bay, nhanh chóng khống chế cung nữ kia.
Khinh Tuyết dùng tay bịt miệng vết thương, nhìn đối phương, ánh mắt hiện vẻ cảm thán, nhưng rất nhanh sau đó, nàng đứng lên, đi tới trước mặt
cung nữ kia, quát hỏi: “Ngươi là ai? Vì sao phải hành thích bản cung?”
Cung nữ kia chỉ hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
Khinh Tuyết suy nghĩ một chút, rồi sau đó nói: “Hẳn là bản cung đã gặp
qua ngươi. Dù ngươi không khai, bản cung cũng có cách bắt ngươi phải
khai.”
Cung nữ kia ra vẻ thách thức: “Ta là Anh nhi – tùy thị cung nữ của Linh
Phi, cống nữ đến từ Tề Dương Quốc như ngươi, dựa vào cái gì đoạt đi ân
sủng của Linh Phi nương nương, ngươi làm hại nương nương ngày ngày
thương tâm, ta muốn giết ngươi giết ngươi, chỉ có giết ngươi, Linh Phi
nương nương mới có thể có được thánh sủng trước kia, chỉ có giết ngươi
nương nương mới vui vẻ trở lại … Nữ nhân như ngươi sao còn chưa chết đi
cơ chứ? Ông trời rất không công bằng … Rất không công bằng …”
Cô ta bắt đầu hét lớn, thời điểm nói đến Linh Phi, thật là vô cùng kích động.
Khinh Tuyết căng thẳng: “Ngươi nói cái gì mà ta còn chưa chết?”
Nhìn Anh nhi với ánh mắt sắc bén.
Anh nhi ngẩng mặt, cười lạnh: “Ngươi không thể tưởng tượng ra đúng
không, kỳ thật không phải Linh Phi nương nương muốn giết ngươi, mà là
ta, khi ở Ngọc Hà Hồ là ta sai khiến Triệu Tam cố ý lắc thuyền khiến
ngươi ngã xuống, sau đó, ngươi trúng độc trúc đào, cũng là ta hạ độc,
nếu là Linh Phi nương nương, nương nương muốn kịch độc gì không có, hà
cớ gì phải dùng độc trúc đào? Nhưng ta thật không ngờ, mạng của ngươi dĩ nhiên lớn như vậy, hành thích vài lần vẫn không chết!”
“Ta hận … Ông trời rất bất công … dĩ nhiên bắt Linh Phi nương nương vào
ngục, chỉ có giết ngươi, ta mới không có lỗi với Linh Phi nương nương!”
Anh nhi nói xong, ánh mắt tràn ngập sát khí, giãy dụa muốn đâm về phía
Khinh Tuyết.
Khinh Tuyết cả kinh, lui từng bước, vẫn cắn răng, sắc mặt trắng bệch, không phải vì bị thương, mà vì lời của Anh nhi.
“Giết ngươi giết ngươi…” Anh nhi như phát điên.
Khinh Tuyết chỉ đứng đó, nói: “Không thể tưởng tượng được, tất cả việc
này đều là ngươi gây nên, nhưng lại vì vậy mà hại chủ tử của ngươi bị
tống vào bạo thất!”
“Không phải ta làm hại, là ngươi làm hại, là nữ nhân ngươi làm hại!” Anh nhi càng lớn giọng.
Máu trào ra khỏi vết thương, nhỏ giọt xuống đất, thấm đỏ vải áo, chẳng mấy chốc mà áo trắng nhuốm máu đào.
Nhìn mà ghê người.
Một cung nữ nhanh chóng tiến đến bên Khinh Tuyết khuyên nhủ: “Tuyết Phi
nương nương, ngài nên nhanh băng bó vết thương trước đã, ngài mất nhiều
máu quá…”
Khinh Tuyết gật đầu, rốt cục cắn chặt răng, nói với thị vệ: “Các ngươi
đưa cô ta đến chỗ Hoa Phi, báo cáo sự tình với Hoa Phi, để Hoa Phi điều
tra cho nhanh.”
“Dạ, thuộc hạ hiểu được.” Thị vệ nói xong nhanh chóng áp giải Anh nhi đi.
Khi sắp bị áp giải, Anh nhi quay đầu nhìn Khinh Tuyết một cái thật sâu, Khinh Tuyết nháy mắt, thay cho trả lời.
Nô tỳ này, đáng để tôn trọng.