Vì thế, một hồi tranh chấp tạm thời trở nên yên ắng.
Bất quá, Khinh Tuyết biết, đây chẳng qua chỉ là sự khởi đầu, sau này,
chỉ sợ chuyện như thế này sẽ xảy ra thường xuyên. May mắn là, Hách Liên
Bá Thiên vẫn có sự khống chế nhất định với hậu cung.
Hắn không giống các hoàng đế bình thường, tam cung lục viện bảy mươi hai phi.
Trừ bỏ hai quí phi đó, tất cả những nữ tữ khác đều chỉ có danh phận thị
nữ, thế nên trừ bỏ Hoa Phi và Linh Phi, các thị nữ khác không tạo thành
đe dọa gì lớn.
Chỉ cần có thể ổn định hai phi này, rồi chờ đến lúc nàng có một địa vị vững vàng, khi đó sẽ không còn gì đáng phải lo lắng nữa.
Bước ra khỏi cửa cung của Hoa Phi, Khinh Tuyết thở nhẹ một cái, có chút
mệt mỏi, dù trong lòng đã sớm biết, cũng đã dự đóan được tình huống ngày hôm nay.
Nhưng đến khi đối mặt trực tiếp, mới biết sẽ mệt mỏi đến thế nào. Nhưng
một khi nghĩ đến cảnh tượng khi mẫu thân bị bức tử, mệt mỏi khổ sở đều
chẳng còn chút nghĩa lý gì.
Thời điểm nàng trở lại Hải Đường Cung, Hách Liên Bá Thiên đã hạ triều.
Hắn mặc bộ hoàng bào, vẻ mặt ngái ngủ, nằm trên ghế dài giữa vườn hải
đường dưới ánh thái dương ấm áp. Đẹp đến mức người khác không dám tới
gần.
Thấy nàng đi tới, hắn nở nụ cười tà, vẫn nhìn nàng, nhưng không nói một lời, chỉ nhìn nàng chăm chú.
Khinh Tuyết cười: “Hoàng thượng tới…”
Giọng nói mềm mại, pha chút nũng nịu.
“Uhm, bây giờ, sau mỗi buổi hạ triều trẫm đều phải uống trà nàng pha,
nếu không uống thì không có tâm tư làm chuyện khác! Cảm giác như thiếu
thiếu cái gì đấy.”
Khinh Tuyết cười lả lướt, có chút giận dỗi: “Thì ra ngày nào Hoàng
Thượng cũng đến Hải Đường Cung, chỉ là vì một chén trà! Thật khiến Khinh Tuyết phải thương tâm!”
Nói xong thì đã đi đến bên cạnh hắn.
Hách Liên Bá Thiên nhân cơ hội kéo nàng vào lòng, sủng ái xoa nhẹ lên
mũi nàng: “Nàng thật là! Một chén trà đấy mà không phải nàng pha thì đời nào trẫm uống! Trẫm yêu là nàng cơ mà! Chưa từng thấy nữ nhân nào ghen
tuông đến thế! Ngay trà chính mình pha cũng ghen!”
“Không phải tại Hoàng Thượng cả sao!” Khinh Tuyết giận dỗi, miễn cưỡng ở trong lòng hắn.
Nhất thời chỉ cảm thấy có cảm giác an toàn đang bảo bọc mình.
Nàng biết, bản thân đang từng bước lún sâu vào màn kịch với Hách Liên Bá Thiên, nàng đã không còn đơn thuần muốn lợi dụng hắn chỉ để dùng quyền
lực trả thù từ lâu.
Lòng của nàng, đã lún sâu từ lâu.
Nam nhân này, là nam nhân của nàng, từ nhỏ đến giờ, trừ mẫu thân ra, hắn chính là người thân thiết nhất đối với nàng, mà hắn, cho tới bây giờ
chỉ cho nàng cảm giác thiếu an toàn.
Tuy biết rằng sẽ chẳng có kết quả, tuy rằng vẫn khống chế bản thân,
nhưng còn tâm, làm sao có thể khống chế trái tim của chính mình chứ?
Bất quá nàng không muốn lui bước.
Nhưng không biết, đối với nàng, hắn có cảm xúc gì?
Trong yêu chiều, có thể có chân ái không?
Đôi mắt đẹp như trăng rằm nhìn Hách Liên bá Thiên, chứa đựng rất nhiều
cảm xúc, nhìn hắn chăm chú, như muốn từ trong mắt hắn, từ trên mặt hắn,
nhìn ra điều gì đấy.
Lại phát hiện ra, nàng thủy chung vẫn không thể tiến vào trong tâm hồn hắn dù chỉ nửa bước.
Nhìn ánh mắt Khinh Tuyết đang nhìn mình, Hách Liên Bá Thiên có chút không được tự nhiên, hơi hơi nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Khinh Tuyết lắc lắc đầu, nở nụ cười: “Không có gì.”
Có thể có gì chứ? Nói là nàng không hiểu hắn sao?
Không!
Hắn cũng không muốn có người hiểu mình, lại càng không không muốn có
người đoán được ý nghĩ của mình, chỉ vì hắn là quân vương, nhất quốc chi vương, hắn có dã tâm to lớn, hắn muốn thống ngự người khác, cũng không
muốn có ai có thể khống chế hắn.
Tất cả những chuyện đó, nàng đều hiểu.
“Không có gì?” Mặt Hách Liên Bá Thiên đổi sắc: “Trẫm không thích thái độ này của nàng! Có chuyện gì, đừng nghĩ đến chuyện gạt trẫm!”
Khinh Tuyết nghe xong, thầm thở dài trong lòng, không biết nói gì, trái tim bắt đầu nhói đau theo từng nhịp đập.
Nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười mềm mại, nàng hạ tầm mắt, có chút xấu hổ: “Thần thiếp chỉ đang suy nghĩ, thượng thiên đối đãi với Hoàng
Thượng thật tốt, trao cho Hoàng Thượng tất cả những thứ tốt nhất trên
thế gian, quyền lực, địa vị, trí mưu, bá nghiệp, đến cả dung mạo, cũng
là dung mạo mà không ai sánh được …”
Hách Liên Bá Thiên vừa nghe, liền nở nụ cười, không suy nghĩ nữa, chỉ
cười một tiếng: “Nếu đã vậy, nàng có được trẫm, chẳng lẽ không phải là
thượng thiên chiếu cố?”
Khinh Tuyết vừa nghe, liền ngẩng đầu lên, nhìn hắn: “Thần thiếp thật sự có được Hoàng Thượng sao?”
Trong giọng nói là sự mông lung, nghi hoặc…
Trong lúc nhất thời, không khí cũng trở nên mông lung.
Hách Liên Bá Thiên chỉ nhìn nàng, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, hắn không thích thái độ chân thật này của nàng.
Đương nhiên Khinh Tuyết cũng biết điều đấy, là một giây thất thần, mới
có thể thốt ra câu đấy, vừa nói ra nàng đã muốn hối hận, vì thế chỉ cười một tiếng, lôi bản thân trở lại với thực tế phũ phàng: “Thần thiếp cũng coi như một người may mắn, lấy thân phận cống nữ, lại có thể nhận được
thánh sủng của Hoàng Thượng…”
Hách Liên Bá Thiên nghe xong, càng thêm buồn bực.
Hắn không thích nàng chân thật, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng giả dối của
nàng, bộ dạng khôi phục lý trí thường ngày, hắn lại càng cảm thấy tâm
phiền ý loạn hơn, mặt hắn dần xám đen đi vì giận.
Không khí trở nên trầm xuống, vì thế Khinh Tuyết nói: “Thần thiếp đi pha trà cho Hoàng Thượng!”