“Đúng là trẫm có nói như thế.” Hách Liên Bá Thiên liếc nhìn ông ta một cái,
khi mọi người tưởng rằng Hách Liên Bá Thiên sẽ thả ông ta thật.
Hách Liên Bá Thiên Nhãn đột nhiên nheo mắt, nhãn thần toát lên sự lạnh
lùng sát khí: “Nhưng ngươi đã chứng minh được sao? Chỉ là một mẩu giấy
con con, có thể chứng minh điều gì? Ngươi coi trẫm là cái gì, chẳng qua
chỉ là một mẩu giấy, nếu có kẻ nào ném vào Minh Dương Cung của trẫm, có
phải thế là kết luận được trẫm chính là gian tế?”
Hách Liên Bá Thiên không phát uy thì thôi, hễ phát uy thì thật dọa người.
Biểu tình lạnh lùng, khí thế khát máu, đằng đằng sát khí, khiến ai nấy không rét mà run.
Lời này của hắn rõ ràng là che chở cho Khinh Tuyết. Các quan đi theo đã nhìn ra điều đó, không ai lời ra tiếng vào nữa.
Không nói đến chuyện lời Hách Liên Bá Thiên nói rất hợp tình hợp lý, cho dù không hợp tình hợp lý, hắn trời sinh thô bạo, sẽ không chấp nhận cho kẻ khác bàn cãi nửa lời.
Biểu tình của hắn nói lên một cách rõ ràng rằng, chuyện này, hắn sẽ
không bỏ qua dễ dàng, thế nên kẻ nào cũng đừng nhúng mũi can thiệp.
Nhưng Lâu Cương Nghị không thể buông xuôi.
Bởi vì ông ta biết rõ bốn chữ “đêm dài lắm mộng”, nếu lúc này còn không
thoát hiểm, sớm muộn gì cũng rơi đầu, Hách Liên Bá Thiên thiên vị Khinh
Tuyết là chuyện không có gì để bàn cãi.
Ông ta ngẩng đầu lên, nói rành mạch: “Vẫn nghe nói Quốc chủ Nhật Liệt
Quốc là một người sáng suốt, khí phách hào vân, nhất ngôn cửu đỉnh, tại
sao hôm nay cứ hết lần này đến lần khác làm khó thần! Nếu người đã đồng ý thì nên thả thần về nước, hơn nữa thần thân là sứ thần Tề Dương Quốc,
người làm thế này thật là mang tiếng!”
Lâu Cương Nghị chọn cách được ăn cả ngã về không, thử xem xem liệu Hách
Liên Bá Thiên có thể bất chấp thể diện mà xử lý ông ta không.
Ông ta làm thế thật quá coi thường Hách Liên Bá Thiên, tuy Hách Liên Bá
Thiên ngông nghêng ngang ngược, nhưng lại là một kẻ trí dũng song toàn,
hắn sao có thể chịu thua chỉ vì hai ba câu khích tướng!
Hơn nữa hắn đã đáp ứng Khinh Tuyết sẽ báo thù hộ nàng, trong lúc mọi
chuyện còn chưa trắng đen rõ ràng, hắn nhất định sẽ không tha cho Lâu
Cương Nghị.
Hơn nữa đáy lòng hắn rất hiểu, dù chuyện đã điều tra tỏ tường, hắn cũng
không bỏ qua cho Lâu Cương Nghị, có lẽ hắn sẽ xử tội Khinh Tuyết, nhưng
hắn vẫn sẽ báo thù hộ nàng.
Khi nhìn thấy từng vết sẹo trên lưng nàng, nhớ tới ánh mắt đau xót thất thần của nàng, hắn đã hạ quyết tâm sẽ làm đến cùng.
Lâu Cương Nghị, nhất định không thể bước chân ra khỏi Nhật Liệt Quốc.
“Ý của ngươi là nói trẫm không phải là một người sáng suốt?” Hách Liên
Bá Thiên bỗng nhiên quát lên một tiếng, vẻ mặt nhuốm đầy sát khí.
Ngay cả bá quan văn võ đã chứng kiến cảnh hắn nổi cơn thịnh nộ nhiều lần giờ cũng cấm khẩu, trong lúc nhất thời, toàn bộ Hải Đường Cung yên lặng như tờ, không chút âm thanh.
Loáng thoáng có tiếng hít thở ngập ngừng.
Khinh Tuyết chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Hách Liên Bá Thiên, rồi sau đó nói: “Hoàng Thượng, thiếp trong sạch.”
Vốn dĩ, nàng cũng không định nói những lời này, nhưng giây phút nhìn
thấy hắn như thế, rốt cục thì nàng không kiềm chế được lên tiếng, nàng
biết chưa chắc hắn đã tin, nhưng ít nhất, nàng không lừa hắn.
Cho dù là khi nào….
Hách Liên Bá Thiên nghe thấy Khinh Tuyết dịu dàng nói thế, không khỏi
chấn động cõi lòng, hắn quay đầu nhìn nàng, chỉ một cái nhìn, chất chứa
biết bao điều.
Nếu nàng gào khóc nói mình bị oan, có lẽ hắn sẽ không tin.
Nhưng nàng có thể bình tĩnh nói thế, hắn rất tin nàng, hơn nữa trái tim còn nhói đau nhức nhối.
Quay người lại, hắn hạ lệnh với thị vệ: “Người đâu, áp giải Lâu Cương
Nghị đến thiên lao chờ thẩm vấn, sau đó giam lỏng Tuyết Phi trong Hải
Đường Cung, không có ý chỉ của trẫm, nội bất xuất ngoại bất nhập!”
Khinh Tuyết liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ nở nụ cười, tuy hạ lệnh giam
lỏng nàng, nhưng nàng có thể nhìn ra được, Hách Liên Bá Thiên không quá
tuyệt tình với nàng, điều này khiến lòng nàng cảm thấy vui mừng.
Hơn nữa, hắn cũng không bỏ qua cho Lâu Cương Nghị, nàng biết, hắn vẫn sẽ báo thù hộ nàng.
Như vậy, nàng rất an tâm.
Mặc kệ kết quả như thế nào, chỉ cần báo thù, đời này nàng xem như được giải thoát.
“Hoàng Thượng…. Ngài không thể làm thế!” Lâu Cương Nghị lớn tiếng la hét.
Lâm Thành Ngọc đã sợ đến mất hết hồn vía từ lâu, giờ phút này lại như
bừng tỉnh, điên dại hô to: “Hoàng Thượng xin tha mạng, Hoàng Thượng….
Hoàng Thượng muốn thẩm vấn Lâu tướng thôi là được rồi, thần phụ không hề liên can! Hoàng Thượng …”
Hách Liên Bá Thiên nghe thế cảm thấy rất chán ghét, xoay người, quát: “Còn không lôi đi ngay!”
Hách Liên Trường Phong tiến lên, một trái một phải, chế ngự Lâu Cương Nghị và Lâm Thành Ngọc.
Không biết là cố ý hay vô tình, thanh trường kiếm gõ lên đùi Lâu Cương Nghị và Lâm Thành Ngọc, khiến hai kẻ đó ngã khuỵu xuống.
Nhìn qua thì tưởng ra tay không nặng, nhưng dựa theo tiếng rên nặng nề
của Lâu Cương Nghị và thanh âm đau đớn của Lâm Thành Ngọc thì rõ ràng là đòn đó không nhẹ chút nào.
Hắn… cố ý.
Khinh Tuyết biết.
Nàng chỉ lẳng lặng nhìn mọi chuyện diễn ra, vẻ mặt có chút cảm kích.
Nàng bỗng nhiên hiểu được, cho dù Hách Liên Bá Thiên không báo thù hộ nàng, Hách Liên Trường Phong nhất định sẽ làm.
Biết được thế, xem như nàng có thể yên tâm hoàn toàn.
Nàng khẽ mỉm cười.
Dưới ánh trăng, cô gái đẹp lạnh lùng như nước, vẻ mặt u buồn, giờ đã
không còn tiêu cực như trước, nàng thản nhiên nhìn trời, thản nhiên
cười.
Cũng là để để lại một ấn tượng trong ký ức của những người đang có mặt.
Về một cảnh tượng tuyệt đẹp…
Nàng chỉ lẳng lặng đứng đó, không nhúc nhích, không di chuyển, vào lúc
này, trừ Hải Đường Cung, nàng cũng chẳng còn nơi nào khác để đi.
Văn võ bá quan lần lượt lui ra ngoài hết.
Nàng vẫn chỉ kề chùm hoa quế lên mũi.
Ai ngờ, Hách Liên Bá Thiên không đi, hắn vẫn đứng đằng kia, vẻ mặt âm trầm, không thể nhìn ra hắn đang nghĩ gì.
Dường như các cung nữ cũng nhận ra điều gì đó, lần lượt lui xuống.
Cả vườn hoa quế, chỉ còn lại hắn và nàng, hai người chỉ cách nhau vài
bước, lại như biển trời ngăn trở. Nhân sinh là một cuộc cờ, nước cờ này
đưa đẩy hai người tương phùng, cũng chẳng cam đoan sẽ bên nhau trọn
kiếp.
“Nàng tức giận sao?” Một hồi lâu sau, khi Khinh Tuyết cho rằng Hách Liên Bá Thiên sẽ không nói chuyện, hắn lại đột nhiên lên tiếng.
Khinh Tuyết cười, thản nhiên như hoa: “Vì lẽ gì?”
Đúng vậy, vì lẽ gì chứ?
Hắn hoài nghi nàng, tất nhiên là phải giam lỏng nàng, vì lẽ gì nàng phải tức giận, vì lẽ gì?
Vốn đã biết đối phương không tin mình, thất vọng thì có chứ tức giận thì không.
“Vì lẽ gì?” Nghe thấy nàng nói thế, Hách Liên Bá Thiên đột nhiên cảm
thấy rất tức giận, hắn cũng không biết bản thân muốn gì, nhưng khi nhìn
thấy vẻ mặt không thiết tha chẳng phẫn nộ của nàng, hắn chỉ cảm thấy rất giận: “Nàng không tức giận, chẳng lẽ nàng cũng không oán trẫm?”
“Hoàng Thượng muốn thiếp oán người sao?” Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, lòng thấy chua xót, nàng không rõ, giờ phút này Hách Liên Bá Thiên gặp vấn
đề gì, rốt cục hắn muốn thế nào đây?
Chẳng lẽ, hắn muốn nàng oán hắn sao?
Nàng oán hắn đấy, oán hắn chưa từng tin tưởng nàng.
Nhưng oán hận thì cũng có tác dụng gì ở đây?
Kết quả này nàng đã biết từ lâu, có lẽ hắn sủng ái nàng, nhưng chưa từng đặt lòng tin nơi nàng. Thế nên nàng mới sợ hãi, yêu mà không tin tưởng, chẳng khác gì căn nhà không cột, gió xô là đổ.
Đã là như thế, nàng thà rằng không có.
Nàng không muốn lặp lại bi kịch của mẫu thân. Nàng không muốn, sau này
có con, con nàng lại phải giẫm lên con đường bi thảm đắng cay đấy.
“Thiếp…” Nàng vừa lơ đãng thuận miệng nói một tiếng, đã bị lồng ngực rắn chắc của hắn vây kín.
Lòng hắn trĩu nặng.
Đúng vậy, hắn thật sự muốn nàng oán hắn sao?
Không phải thế, nhưng thấy nàng không oán, lòng hắn rất không thoải mái, chung quy là sợ hãi bất an.
Giờ phút này, dường như hắn đã hiểu được ít nhiều.
Đó là bởi vì hắn muốn nàng để ý đến hắn.
“Hoàng Thượng, thiếp không oán người, bởi vì đó là điều mà một Hoàng đế
phải làm. Thiếp chỉ có một thỉnh cầu.” Khinh Tuyết chậm rãi nói, sắc mặt bình tĩnh, chỉ có nàng biết, lòng nàng không chút bình tĩnh.
Hách Liên Bá Thiên chỉ nhìn nàng, nàng càng bình tĩnh, lòng hắn càng
phẫn nộ, rốt cục hắn không kiềm chế được dùng tay ấn nàng vào ngực.
Cúi đầu, hôn lên đôi môi nàng.
Mạnh mẽ chiếm đoạt hô hấp của nàng, ra sức ấn thân thể yếu ớt của nàng vào lòng, như muốn hòa nàng với máu thịt bản thân.
Khinh Tuyết bất ngờ, muốn đẩy hắn ra, nhưng có làm thế nào cũng không có tác dụng.
Từ lúc này trở đi, nàng thật sự không muốn dây dưa với hắn. Tuy nàng nói không oán, nhưng sao có thể không oán chứ?
Nếu không yêu, sẽ không có oán, nhưng lòng đã yêu, chỉ đành đau khổ.
“Không…..” Vừa lên tiếng, lưỡi hắn đã thừa cơ đi vào.
Khinh Tuyết chỉ cảm thấy hơi thở nóng rực của hắn xâm nhập qua môi nàng, thiêu đốt cơ thể nàng. Một thanh âm mỏng manh trong lòng nàng hô lên:
không… Không thể… Nàng nghe thấy trái tim mình đập thình thịch, nàng bất ngờ đẩy mạnh hắn ra.
Nàng kích động quát: “Ta không muốn!”
Dứt lời, nàng ngây ngẩn cả người.
Hách Liên Bá Thiên cũng ngây ngẩn cả người.
Hắn chưa bao giờ biết, Khinh Tuyết sẽ cự tuyệt hắn như thế.
Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy vẻ lạnh lùng của nàng.
Hắn nhìn nàng trân trối, lại nghe thấy nàng chậm rãi cất lời bằng chất
giọng lạnh lùng trong trẻo: “Hoàng Thượng, hiện tại thần thiếp là kẻ
thân đang mang tội, không thích hợp thị tẩm.”
Những lời này như một lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim Hách Liên Bá Thiên.
Kỳ thật, lòng hắn vẫn tồn tại một vướng mắc, chuyện giữa nàng và Hách
Liên Trường Phong, hắn đã nghe không biết bao nhiêu lần mà vẫn không
muốn tin tưởng, bởi vì không có chứng cớ.
Nhưng vừa rồi, nụ cười lơ đãng của nàng đã làm hắn đau đớn, hắn vẫn không muốn tin, nhưng lúc này hắn thật sự muốn hóa điên.
Chính là vì thái độ của nàng.
Rốt cuộc hắn mất khống chế hoàn toàn.
Hắn hung hăng tóm lấy nàng, dùng sức xiết chặt lấy nàng: “Nàng không có
tư cách nói không với trẫm! Chỉ cần trẫm muốn, nàng nhất định phải phục
tùng!”
Câu nói vô tình, như một lưỡi dao, khía vào lòng nàng, khiến lòng nàng đau đớn nhức nhối.
Một câu này, so với bất cứ tình cảnh nào cũng vô tình hơn.
Trong lòng hắn, thì ra nàng chỉ là một phi tần có tác dụng thị tẩm, chỉ
là một phi tần có tác dụng thị tẩm, mà không có bất cứ ý nghĩa nào khác.
Trong lúc nhất thời, tất cả giãy dụa ngừng lại.
Nàng như một con búp bê, để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Ánh mắt chậm rãi ngước lên nhìn trăng sáng.
Trăng sáng trơ trọi, lẳng lặng nơi đó, vài phần cô tịch, nhưng có ai hay?
Hách Liên Bá Thiên như phát điên, hắn điên cuồng xé mở bộ cung phục đỏ
tươi thêu khổng tước, chiếm đoạt thân thể nàng như thể ác ma, dùng nụ
hôn thô bạo làm nhục nàng; bàn tay to lớn của hắn chạm đến đâu, da thịt
nàng tím bầm đến đấy; hắn không phải người, hắn chính là một con báo đen tàn khốc, đang từ từ vờn chết con mồi.
Khinh Tuyết bình tĩnh không tỏ thái độ gì, càng khiến máu nóng trong
lòng hắn sôi lên, hắn cảm thấy bản thân như sắp bị dục vọng nóng cháy
nuốt chửng. Thứ dục vọng liều lĩnh nóng nảy, như muốn hủy diệt tất cả.
Cơn ghen tuông sâu sắc, khiến giờ phút này hắn thật sự phát điên.
Hắn thẳng tay lột long bào trên người ra, ném xuống đất, bế bổng lấy nàng ngã đè lên long bào.
Long bào tượng trưng cho thân phận cao quý nhất thiên hạ, giờ nhăn nhúm nhàu nát.
Hắn tóm hai cổ tay Khinh Tuyết bắt chéo ra sau lưng, hung hăng tách chân nàng, không chút lưu tình tiến vào cấm địa yếu ớt. Chuyển động trong
cơn phẫn nộ ghen tuông.
Lần mây mưa này không mang chút tình yêu nào, chỉ một chút âu yếm cũng không có.
Hắn chìm trong sự đố kỵ.
Nàng chìm trong sự thất vọng.
Sau khi hắn rời khỏi, nàng chậm rãi co người lại, yếu ớt vô lực, nhưng lại rất bình tĩnh, không có chút tiếng động nào.
Sự yên lặng đó, rốt cục khiến Hách Liên Bá Thiên đang điên cuồng phải sợ hãi.
Hắn cũng dần bình tĩnh lại, nhìn bóng dáng mảnh mai, làn da bạch ngọc,
giờ tím bầm từng vết, hắn mới nhận ra, vừa rồi bản thân đã cuồng bạo đến mức nào.
Nhưng lúc đó, hắn thật sự không thể khống chế bản thân, chỉ cảm thấy, bản thân điên dại.
Hắn vẫn cho rằng hắn không yêu nàng, nhưng cho đến giờ phút này, hắn mới phát hiện, nói không yêu là dối trá.
Nhưng yêu sâu đậm đến đâu, hắn lại không biết.
Cũng không dám suy nghĩ.
Hắn sợ yêu quá sâu, sẽ tự tổn thương chính mình.
Tấm thân bạch ngọc run rẩy rất nhẹ, một chút lại một chút, như bóp nghẹt tim hắn, chung quy vẫn không đành lòng.
Hắn chậm rãi nói: “Thật xin lỗi…..”
Nói xong, lưng nàng càng run rẩy nhiều hơn.
Khinh Tuyết vẫn nghĩ mình rất kiên cường, nghĩ rằng mình sẽ không bao
giờ rơi nước mắt, nhưng nàng sai rồi, nàng cũng chỉ là một con người,
cũng chỉ là một nữ nhân, nàng cũng rất yếu đuối.
Bao kiên cường từng có, chẳng qua chỉ để ngụy trang cho sự yếu đuối.
Nàng yếu đuối hơn bất cứ ai.
Nàng đưa tay lau nước mắt, lại phát hiện càng lau nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Hắn nói một câu ‘thật xin lỗi’ sao mà dễ dàng.
Hắn không hề biết, lòng nàng đau đến thế nào.
Cắn chặt môi…
Hắn chậm rãi ôm lấy nàng từ phía sau, thân thể mềm mại đã bắt đầu lạnh lẽo, khiến lòng hắn chua xót…
Hắn dè dặt xoay nàng lại, dùng đôi môi ấm áp hôn lên từng giọt nước mắt, đến lúc này, hắn mới phát hiện, thì ra nước mắt có vị rất chua, chua
đến mức mũi hắn cay cay…
Từng chút từng chút, hôn nhẹ lên đôi mắt sưng đỏ vì khóc. Chỗ nào trên
mặt nàng cũng ướt vì nước mắt, hắn đau lòng hôn từng chút từng chút,
khàn khàn lên tiếng: “Đừng khóc, Tuyết Nhi, nàng muốn ta phải làm thế
nào mới được!”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng thở dài, cảm thấy lòng mình rối như tơ vò.
Nữ tử này, hắn biết rõ nhưng lại không thể nào buông tay.
“Thiếp không biết… Thiếp không biết…” Khinh Tuyết run rẩy khóc lên,
không kiêng nể gì, đại khái là trong vòng nhiều năm trở lại, đây là lần
đầu tiên, nàng không nín nhịn gì mà khóc lớn.
Nàng ra sức vùi mình vào lòng hắn, cứ khóc thế đến khi mệt mỏi, mới chậm rãi ngừng lại.
Từ đầu đến cuối, hắn không nói tiếng nào, chỉ để mặc nàng giải tỏa.
Hắn vẫn tự nhận thông minh, chuyện gì cũng nhìn thấu, nhưng chỉ riêng
với Khinh Tuyết, hắn càng lúc càng hồ đồ, càng lúc càng không biết phải
làm thế nào cho hay cho phải.
“Ta cũng không muốn tổn thương nàng…” Hắn chậm rãi nói mà chẳng hiểu tại sao. Tại sao phải giải thích, nhưng lời cũng đã nói rồi.
Khinh Tuyết cũng không dự đoán được Hách Liên Bá Thiên sẽ nói câu đấy,
nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn hắn, hai mắt sưng đỏ như quả hạch
đào.
Nhưng vẻ mặt đau khổ của nàng, lại khiến người khác phải đau lòng.
Đêm thu gió mạnh, dù không phải gió từ băng hà phương Bắc, vẫn lạnh thấu xương, một trận gió thổi qua, mấy đóa hoa quế nhẹ nhàng bay xuống. Rơi
trên da thịt như bạch ngọc của nàng, tạo nên một hình ảnh vô cùng mỹ lệ.
Hắn dè dặt cúi đầu, hôn lên một đóa hoa quế, thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức nàng ngây ngẩn cả người
Hắn nhấc đầu, nhẹ nhàng kéo bộ cung phục ở gần đấy, dè dặt đắp lên người nàng.
Người nàng rất lạnh….
“Tuyết Nhi…..” Thật lâu sau, hắn mới nói một câu.
“Dạ…” Khinh Tuyết đáp. Ngữ khí rất dịu dàng. Vừa rồi đúng là nàng rất
hận, nhưng giờ phút này nàng đã suy nghĩ cẩn thận, cho dù như thế nào.
Có lẽ, chỉ ngày kia, nàng và hắn đã chẳng còn cơ hội ở bên nhau.
Nếu đã yêu, sao còn phải đắn đo.
Hai người đâu còn nhiều thời gian.
Hơn nữa, nàng biết, khi hắn tổn thương nàng, bản thân hắn cũng không cảm thấy dễ chịu.
“Ta sẽ báo thù thay nàng.” Hắn biết, lòng nàng vẫn luôn tâm niệm chuyện này, thế nên, hắn nhất định sẽ báo thù thay nàng.
Lâu Cương Nghị, cho dù như thế nào, người đừng hòng trốn tránh.
Dòng nước mắt vốn đã ngừng rơi, đột ngột trào ra lặng lẽ…
Những lời này, khiến tim nàng như quên đập.
Chỉ cần những lời này, với nàng thế là quá đủ rồi.
Hắn cũng không hay biết nàng đang từ từ rời xa hắn, đôi tay to dài to
dài thô ráp nhẹ nhàng xoa lên tấm lưng như bạch ngọc của nàng.
Loáng thoáng vẫn còn mấy vết sẹo mờ….
Đó là do trước kia bị hành hạ dẫn đến bị thương.
Hắn sẽ không để nữ nhân của mình bị thương một cách vô ích…
Tất cả những kẻ đã làm nàng bị thương, sẽ phải trả một cái giá thật đắt!
Giờ phút này, lòng hắn đột nhiên sáng tỏ.
Mặt kệ nàng có phải gian tế của Tề Dương Quốc hay không, mặc kệ chuyện rốt cục là nàng có yêu hắn hay không.
Hắn muốn nàng sống, để khiến nàng yêu hắn, để khiến nàng không thể phản bội hắn.
Luồng khí thế ngạo mạn cứ thế lan tỏa …