Trời mưa tầm tã. Mưa như trút nước ngoài vườn. Những tàn lá mận, lá ổi đong đưa vì cơn gió dữ dội. Những giọt nước ở chái hiên nhò xuống bị gió thổi tạt vào cánh cửa sổ. Ba chị em họ Lâm, người lớn nhất Lâm Thuý Nga, người kế đó Lâm Thuý An, và bé nhất là Lâm Thuý Diễm, nằm trên giường để ngắm mưa rơi. Bỗng Thuý An hỏi chị:
- Chị Nga nói thật em nghe, đêm hôm qua, lúc một hai giờ sáng, chị làm cái gì mà giường rung lên như động đất?
Bị hỏi bất ngờ, Thuý Nga chối phăng:
- Đâu có chị chả làm gì hết, có lẽ chị trở mình, rồi em nghe giường rung. Chứ ai mà làm gì ...
- Thuý An tinh khôn hơn, chận đầu bà chị:
- Trở mình? Trở mình thì ...thì em chỉ nghe roan lên có chút xíu.
Đằng này...nó đều đều ....kéo dài lâu lắm. Mà cứ vài đêm em lại nghe. Thế nghĩa là thế nào?
Không chối đâu được cô em tinh khôn, Thuý Nga đành khai thực:
- Thì...Thì chị chơi quả dưa leo có chút xíu hà...Chị thủ dâm.
Tưởng là em và con Diễm đã ngủ...ai dè..
Bỗng Thuý Diễm cười xé to lên, khiến chị An phải hỏi:
- Diễm, em...cười là cười cái gì vậy? Đâu có gì để cười?
Thuý Diễm nói toạt ra:
- Em cười ...vì...chị Thuý Nga dấu đầu mà lòi đuôi. Sáng ra, em tìm thấy quả chuối già ướt nhẹp, bầm dập nằm ở dưới chân giường nè. Không lẽ của chị An? Không lẽ của em? Em cười vì thế nay.
Thuý Nga xanh mặt, không ngờ chuyện mình làm đã được hai cô em theo sát. Không dấu vào đâu được. Thuý Nga đành thú nhận:
- Ừ đó. Chị có thủ dâm bằng quả chuối già. Em tìm thấy ở đâu vậy. Thật sơ ý, đáng lẽ chị không nên cho hai em biết việc này...
Bây giờ thì đến phiên Thuý An cười rũ rượi. Thuý Nga hỏi gấp:
- Nữa, tới phiên em cười. Cười cái gì mới được cơ chứ?
- Em cũng thủ dâm như chị, nhưng bằng...bằng ..bằng củ cà rốt nhỏ xíu hà. Ngắn lắm. Sợ mất trinh, sau này chồng nó khinh...
Thuý Nga nghe em nói vậy, bèn đính chính:
- Cái đó là hồi xưa, thời cổ lỗ xỉ ông bà cha mẹ mình trọng chữ trinh. Còn thời bây giờ...như gái Âu Mỹ, mười bốn tuổi mà còn trinh thì bị coi là gái ở dơ...
- Em cũng thế. Diễm chen vào. Em cũng thủ dâm...mà bằng ngón tay của chính mình. Chỉ cho vào chừng hai lóng...sợ mất trinh...
- Trời . Em còn nhỏ quá mà đã biết chuyện người lớn? Nga hỏi.
- Cái gì? Em mười sáu rồi chớ bộ. Ở nhà quê, con gái bằng tuổi em đã có vài mụn con...Chớ không phải chịu thiệt thòi như em đâu. Em biết thủ dâm từ hồi mười bốn lận....
- Chị định nói với hai em là chừng nào ....lớn như chị. Chừng nào cơ thể con gái biết đòi hỏi tình dục, chịu không nổi hẳn ...Mà bây giờ hai em đã nói cho chị biết sự thực thì...thôi kín miệng mà làm đừng cho mẹ hay, bả mắng chết.
Một lần nữa bé Thuý Diễm cười thành tiếng, ngất nga ngắt nghoẻo. Thấy vậy Thuý Nga hỏi ngay:
- Gì mà cười nữa đó em?
- Chị tưởng mẹ hiền lắm hả. Mẹ cũng làm như chị em mình. Nhưng tối tân hơn là bằng ..bằng...cặc giả đặt mua ở ngoại quốc. Em có lén thấy mẹ làm một lần ngày...Vui lắm cơ. Sướng lắm.
- Cái gì. Thuý An hỏi. Em có thấy mẹ...thủ dâm hả?
- Nhiều lần chớ không phải một. Một hôm em lén mượn con cặc giả của mẹ đâm thử vào...Sướng lắm các chị ơi....
- Chết, như vậy là em đã mất trinh, phải không? Nga hỏi.
- Hùm. Mất trinh với chả mất. Em đã ...đã gần rũi với ít nhất ba người đàn ông...
- Với ba người đàn ông? Thuý Nga không tin tai mình nên chồm người lên hỏi tiếp:
- Có phải em nói...em đã gần gũi với ít nhất ba người đàn ông?
- Vâng, chị làm gì như cháy nhà đến nơi. Có, em đã ân ái với ba người đàn ông. Thèm quá, em làm thử, đâm ra ghiền...
- Là ai??? Nói cho chị nghe, với. Thuý Nga hỏi dồn.
- Người thứ nhất là Cha sở tên Kiêm. Diễm nói. Người thứ hai là ...anh tài xế nhà mình. Và người thứ ba là Tuyên, nhân tình của mẹ.
Thuý Nga thở hắt ra, tai vẫn hoang mang. Không ngờ cô em nói bạo dạn và....tỉnh bơ như thế, cả Tuyên, nhân tình của mẹ nữa...Nga hỏi:
- Có cả Tuyên, nhân tình của mẹ nữa hả? Hả bé Diễm.
- Vâng, đáng ra thì việc này không xảy ra, nhưng em bị khiêu khích nhiều quá nên...nên đành phải chơi qua cho biết. Không dè Tuyên mê em. Tuyên say đắm em. Tuyên bảo "Tuyên yêu em hơn mẹ. Em làm hay hơn mẹ. Em thơ ngây hơn mẹ..."
Những lời chân tình nhưng đúng sự thực, Nga không còn cãi được. Diễm thơ ngây hơn mẹ nàng. Diễm làm tình hay hơn mẹ nàng. Tuyên đã mê Diễm hơn mẹ nàng....Nhưng Nga không chịu đứng ở đó, nàng hỏi tiếp cô em:
- Diễm, lần cuối cùng, em gần Tuyên là ngày nào?
- Mới trưa nay, nhưng mẹ không hay biết. Mẹ cứ cho em còn nhỏ, thơ ngây, dại khờ...lo vào bếp pha càphê, lấy bánh ngọt cho Tuyên ăn...Trong lúc đó, em và Tuyên ...dắt nhau vào phòng tắm.
- Như thế hai người....chỉ làm được có mười, hoặc mười lăm phút?
- Ừ, chừng mười phút thôi, là Tuyên ra trong em. Có khi em chưa kịp sướng nữa kìa...Mà có ăn nhằm gì . Muốn chơi lâu, thì em tìm đến anh tài xế, tha hồ một tiếng, hai tiếng cũng được...
- Em không sợ có bầu à?
- Dạ chơi thì phải chuẩn bị chớ.
Thuý Diễm vói tay xuống hộc tủ lấy vài ba hộp thuốc ngừa thai liệng lên giường và nói:
- Bùa hộ mạng của em đó.
- Nhưng tuổi của em....làm sao mua được những thứ này?
- Không phải em mua, mà lấy cắp của mẹ. Của bả thiếu gì trong tủ. Em xài hết lại vào lấy. Bộ chị tưởng mẹ chỉ có Tuyên là nhân tình thôi sao? Hằng tá. Muốn chơi ai là hẹn hò. Nhưng, em chỉ không hiểu sao mẹ lài có những nhân tình tuổi chỉ đáng con...
Thuý Nga im lặng một chốc. Tai nàng ù lên. Trí óc bâng khuâng. Thuý Diễm đã khai huỵt toẹt những sự thực mà xưa nay nàng chưa từng được nghe về mẹ nàng. Mẹ nàng, bà Nguyệt, con của một nhà giàu nổi tiếng ở Bạc Liêu. Bà đẹp. Đẹp lắm. Lại sinh trong một gia đình giàu có. Sự kiêu kỳ, nhứt là tính dâm đãng của bà khiến đàn ông nào chịu nổi quá hai năm. Ba cô con gái , mà mỗi người một cha, kết quả là tất nhiên về sự kiêu sa đó. Nhưng bà không bỏ được. Vì càng ngày bà càng giàu, giàu sụ là đằng khác. Máu dâm cũng đẹp nổi tiếng không khác. Đến giờ này mà Thuý Nga và Thuý An vẫn chưa rơi vào tay đàn ông nào là phước bảy mươi đời vương. Thuý Nga hỏi giọng nhỏ cô em Diễm:
- Chị hỏi thực nhé. Chơi như thế mà em có sướng không?
Diễm cười rũ rượi, cười như chưa từng được cười, rồi trả lời:
- Chơi mà không sướng thì cái gì mới sướng hả chị? Chị đi hỏi thiên hạ thử xem có người nào bảo chơi mà không sướng. Nhưng sao chị lại hỏi em, câu vớ vẩn như thế. Chứ hai chỉ thủ dâm làm gì? Riêng ông Cha sở tên Kiêm thì phải thành thực mà nói...Ổng chơi yếu lắm. Nhưng của đáng tội...Bửu bối của ổng thì khỏi chê. Vì thế những lần kế tiếp, trước khi chơi, em xin phép ổng được dùng mồm. Chuyện này khiến ổng mê ly em như thần tượng, và quý em lắm. Ổng phải thú thực, chơi thì ổng không chịu nổi đến mười phút. Còn được em bú...thì ổng có thể chịu đựng được đến nửa giờ hoặc hơn. Đó là chưa nói nhân dáng đẹp trai của Cha Kiêm. Nhỉn ổng bú lồn em, cũng đủ xuất hai ba lần đấy hai chị....
Nãy giờ Thuý An im lặng vì nàng rấp tâm sẽ cướp một trong những nhân tình của Thuý Diễm. Sao tuổi nó chơi được mà nàng lại không. Nàng cũng bắt chước nó vào tủ mẹ lấy vài hộp thuốc ngừa thai. Một hôm trời mùa hè, giữa trưa, nắng trên không đổ xuống soi đỏ loé những cánh phượng rơi lả tả ngoài sân, một mình Thuý An đi thơ thẩn vào nhà thờ họ đạo. Tay nhặt những cánh phượng hồng, nhưng mặt vẫn liếc liếc về hướng nhà riêng của vị linh mục.
Cửa đóng im lìm. Có lẽ cha đi vắng, mặc kệ nhặt đầy noun những cánh phượng hồng, Thuý An ngồi ở thềm lấy sách ra đọc. Nàng cố đợi. Vào gần đúng một giờ rưỡi ... cánh cửa nhà cha Kiêm bật tung ra. Một bà xơ còn true, cuối chào cha Kiêm, rồi đi thẳng ra cổng. Lúc vào, cha Kiêm chợt thấy Thuý An và hỏi:
- Trưa nắng hanh hanh như vầy, con đến đây tìm ai?
- Dạ con tìm cha. Thuý An nói lả lơi. Cứ tưởng là cha đi vắng, nên con đã ngồi đây đợi cả giờ rồi...
- Tìm cha? Cha Kiêm hỏi. Thế....con hãy vào nàh Cha uống ly nước, rồi n ói cho Cha hay con tìm Cha có việc chi?
Nàng theo chân vị linh mục, bước vào căn nhà có máy lạnh. Tuy thấy cảnh bề bộn trên giường, nhưng Thuý An hoàn toàn không đề cập gì đến đời tư của Cha Kiêm. Nàng làm như vẫn không biết trước đó một tiếng đồng hồ. Cha đã thịt một người đàn bà.
- Sống sung sướng ở đây, mà có một mình, Cha chịu nổi sao?
- Đi tu thì phải sốn gmột mình chứ hai mình với ai con, quen rồi. Mời con uống ly nước giải khát.
Thuý An ngồi xuống, hớp một ngụm trà sen.
- Quên nữa, con tên là ...
- Thuý An. Lâm Thuý An.
- Thuý An, con chừng...
- Mười bảy tuổi. Nhưng sao Cha nhìn con không chớp mắt thế?
- Tại ...tại vì con giống một người....
- Giống một người. Tại con giống một người. Không cha mẹ con sinh có mình con. Chẳng lẽ Cha không biết mẹ con?
- Mẹ con???
Rồi Cha Kiêm suy nghĩ trầm ngâm. Quả Thuý An có giống một người thật. Một người đàn bà tên là Ánh, là Liên hay Nguyệt gì đó...
- À quên, Cha chưa hỏi con, đến đây tìm Cha có việc gì kông? Có lẽ học giáo láy thì phải.
- Cha nói sai bét. Con đến đây tìm Cha ...vì chuyện quan hệ khác, chứ con là người đạo Phật. Mà đạo Phật với Thiên Chúa thì khác nhau quá xa. Con có thể ngồi đây vài phút để hỏi chuyện với Cha không? Nếu không tiện thì xin để lần khác vậy.
Cha Kiêm không bỏ lỡ cơ hội, vì nhan sắc của An quả đẹp thật. Càng nhìn bắt phải nhìn mãi không thôi. Nhưng hình như Thuý An dấu tuổi. Mười bay không thể nào có nhan sắc mặn mà đến như thế. Nhất là cái eo, và bộ ngực. Thấy Cha Kiêm cứ nhìn, chầm bẩm vào mình, Thuý An hỏi:
- Bộ trên người con có gì lạ lắm sao Cha cứ nhìn hoài vậy...
Cha Kiêm mắc cỡ vì sự đường đột của mình một phần, phần khác ông muốn thử Thuý An:
- Hình như Thuý An không phải mười bảy???
- Thực đấy chứ. Tại sao? Tại con còn trẻ quá phải không? Vừa nói, An vừa choàng cánh tay ra sau ghế, để nhô thêm bộ ngực căn tròn của nàng. Rồi An tréo một chân lên chân kia cho lòi xì líp hồng bên trong. Cha Kiêm như bị thu hồn, như bị hớp xác...
- Cho tới bây giờ, Cha vẫn không biết con đến đây tìm Cha có việc gì?
Nói mà đôi mắt Cha Kiêm không rời người thu hút của Thuý An.
- Con sẽ cho Cha biết....nhưng để cửa thế kia, nhỡ ngộ ai vào thì ăn nói làm sao.
Chữ "làm sao", Thuý An đưa thật dài, và giọng nhõng nhẽo. Khiến Cha Kiêm phải đứng dậy khoá cánh cửa lớn. Căn phòng trở nên u ám hơn, u ám như tấm long của Cha Kiêm và của Thuý An. Nàng bật đứng dậy đi thoải mái vài bước, cho Cha Kiêm thấy rõ nét hấp dẫn trên thân người thèm khát của nàng, rồi Thuý An đứng lại cạnh Cha Kiêm. Nàng hỏi như để có chuyện mà hỏi:
- Cha nói con giống một người...mà người trẻ hay già?
- Hình như sồn sồn thì phải. Người đó có ..đến đây với Cha vài lần, rồi sau này biệt vô âm tín...
Khi hỏi Cha câu trên, là Thuý An cốt hỏi có phải nàng giống Thuý Diễm, em nàng. Nhưng không ngờ Cha Kiêm đã nói người sồn sồn.
- Người sồn sồn. Chẳng lẽ Cha có quen với mẹ con.
- Có lẽ vậy, làm kinh tế, như cung cấp cây trên rừng, cho các ông tướng trẻ lên lon, xuất nhập cảng lúa gạo, v.v... Cha quen thiếu gì người. Không biết người đó tên Ánh, hay Nguyện gì đó...
Thuý An bỗng nổi gai ốc cùng người. Thì ra mẹ nàng có làm ăn lén lút với Cha Kiêm. Biết đâu bà đã không tằng tịu với Cha?
- Bà Nguyệt? À con có quen với bà đó. Nhưng con giống bà ấy lắm à. Lạ nhỉ. Lần đầu tiên con mới nghe một người bảo con giống bà Nguyệt....Cha biết thân bà ấy???
Cha Kiêm vờ đánh trống lãng:
- Rạp Rex hôm nay đổi phim hay lắm đó con. Hay là....con rãnh Cha mời con đi Ciné vậy.
Ông vờ tránh câu hỏi của Thuý An, vì thực ra ông có ăn nằm với bà Nguyệt vài lần. Vô tình, Thuý An tìm biết được một chuyện động trời nữa về mẹ. Nàng cứ tưởng đến đây, sẽ được ông cho biết ông đã ăn nằm với em nàng là Thuý Diễm...
Căn phòng của Cha Kiêm có máy lạnh, nhưng Thuý An làm như nóng lắm. Cởi toạt chiếc áo dài bông mỏng dánh ra:
- Cha cho phép con cởi chiếc áo dài ra. Trời mưa mùa hè nóng quá.
Sức gì mà Cha Kiêm ngăn được Thuý An. Phần nữa, khi Thuý an cởi áo dài ra, bộ ngực căn phồng nỏn nà của nàng đã làm mắt ông lé xệch một bên. Ông cố đứng dậy mà không được. Trong khi Thuý An vào gần đến phòng ngủ riêng của ông. Nàng nằm phịch ngửa ra, chiếc quần mỏng dánh đã hằn chiếc quần lót màu hồng bên trong. An nằn tự nhiên như nằm trên chiếc giường ở nhà vậy.
Cha Kiêm kinh hồn quá. Ông đã từng ngủ với nhiều người từ mệnh phụ phu nhân đến các nữ sinh trong trường. Chưa ai có thái độ hồn nhiên như Thuý An. Cha lót tót theo:
- Thuý An, giường của cha ngủ dậy sáng nay, chưa có làm thẳng nếp, con đã nằm lên...
- Cha ngủ dậy từ sáng nay? Hay trưa nay????
Mặc cha bỗng đổi sắc. Thuý An nói đúng quá. Trưa nay. Cách nay nửa tiếng, cha đã ân ái với dì phước Marie...
Thuý An vói cầm chiếc xì líp màu trắng đục còn tẩm ướt và hỏi:
- Cha là đàn ông, mà xài quần lót của đàn bà?
Cha Kiêm đứng lặng câm như đứa bé bị mẹ bắt tội ăn cắp kẹo. Cha nhìn xuống nói lí nhí cái gì nhỏ quá nghe không rõ, An hỏi:
- Cái gì. Cha nói cái gì con nghe không rõ???
- Ơ....Ơ...Cha bảo cái đó là của người ta chớ không phải của Cha.
- Của ai? Không lẽ từ sáng giờ mà cái quần không khô được? Nhất là trời mùa hè nóng nực như bây giờ.
Cha Kiêm cúi gầm mặt, lại nói lí nhí cái gì đó...
Thuý An không thèm đếm xỉa. Nàng không nở bắt Cha Kiêm cứ cúi gầm mặt hoài thế được. Nàng nói để phá không khí trầm tịch:
- Cha cho con nằm đây ngủ trưa một giấc nhen?
Để xem (Cha Kiêm kéo cánh tay áo đen lên xem đồng hồ). Bây giờ là 2 giờ thiếu mười. Phải đó, mình, ủa quên, cô nằm ngủ trưa một giấc đến ba giờ thì hay quá.
- Hồi này, Cha định nói "mình" rồi trớ qua chuyện khác. Vậy Cha muốn chúng mình ra làm sao nào?
- Thuý An đẹp, đẹp quá. Lại còn hết sức là thông minh. Sau này con của Thuý an học phải đứng đầu trong lớp...
- Chưa gần đàn ông làm sao có con được? Cha lên nằm với con đi.
Cha Kiêm như cái xác không hồn. Cha từ từ tiến tới, bước lên giường mà mắt không rời cô bé Thuý An.
- Nói cho em biết, có phải anh vừa ăn nằm với dì phước trẻ mới đi ra lúc nãy không? Nói thực thì em không thắc mắc, bằng không...
- Dì Phước Marie ở Hàng Xanh. Dì lên nhờ cha xin Tổng Thống Diệm cất thêm cái nhà Cô Nhi. Nhưng không có tiền. Cha đã trình thượng cấp, họ chuẩn y. Vì thế trưa nay Dì đến để trả ơn...
Nghe đến đó Thuý An đã hiểu rõ nguồn ngang. Nàng không còn hỏi thêm nữa. Bây giờ là việc của nàng. Nàng bảo Cha Kiêm nằm sát vào hơn nữa, nàng hôn túi bụi vào mặt Cha, và gác chân lên cho chân nàng đụng phải con cặc đang cứng của Cha.
- Cha tu lâu năm như thế này, rồi đời sống sinh lý của Cha như thế nào? Chẳng lẽ cứ thụt ống khói mà chịu trận à?
Cha biết có dấu diếm cho lắm rồi cũng bị Thuý An thui ra, nên Cha thành thực nói hết.
- Lẽ ra thì một tu sĩ phải sống đời khổ hạnh dù phải chống chỏi với đòi hỏi của độc thân. Nhưng từ ngày Tổng Thống về nhậm chức, người công giáo như Cha, vừa có quyền thế, vừa có tiền, và liên tục được gần gũi với các phụ nữa trong giới làm ăn, nên Cha....Cha cũng xé rào, phạm giới. Không những một vài lần, mà cả trăm cả nghìn lần với....không những các bà mà còn với các cô trẻ nữa. Xin Thuý An nghe rồi bỏ qua. Vì em thông minh, mà nhất là đẹp tuyệt trần, anh không nghĩ thế, hay không nói dấu diếm làm chi.
Nói xong, Cha bị Thuý An đè tra hôn gần như nghẹ thở. Nàng cởi chiếc áo giòng của Cha ra. Nàng cởi chiếc áo trắng bên trong của Cha luôn. Và nàng cởi luôn chiếc quần trắng của mình. Chỉ còn xì líp hồng với cái xú chiêng. Thuý An nằm trên người Cha tự nhiên như đã từng quen với nhau cả trăm năm.
- Em muốn anh. Em thèm anh. Anh phải cho em, phải, anh phải cho em một bào thai như anh nói lúc nảy. Nghe anh? Cho em nhen.
Không đợi cha Kiêm gật đầu, Thuý An hôn dần xuống. Nàng tự động tháo lưng quần Cha Kiêm c8an cứng con cặc rõ to và dài.
Nàng ngoạm vào, nhắm mắt, và ăn ngon lành như con hổ đói. Cha Kiêm ban đầu đã cắn răng chịu đựng. Nhưng vài phút sau, Cha đã không thể nào nhịn kêu lên được:
- Từ từ thôi An, em làm quá anh ra sớm cho coi. Anh muốn bữa này thật lâu. Cho anh được ngắm dung nhan của em, cho anh....trời ơi...Chúa ơi....Đức mẹ hằng cứu giúp ơi....Chết chết....
Thuý An ngoạm sâu vào cặc Cha Kiêm mà mút. Nàng bất kể tiếng rên của Cha. Nàng mút khúc gân tcho thoả mãn chứ không cần tiếng la của Cha Kiêm...
Trời mưa mù hè oi ả. Nhưng trong căn phòng có máy lạnh của Cha Kiêm làm người ta không còn thấy nặng trĩu nữa. Cha nhắm ghì đôi mắt để hưởng cái sung sướng của người đẹp Thuý An cho. An không cần biết cặc của Cha Kiêm dơ hay sạch. Nàng ngậm luôn hai hòn dái của Cha mà nút. Đất trời nghiêng lẹch. Chúa mẹ cũng đi hoang. Cha không cần nữa. Cha còn mặc áo giòng là cho có chất, để được thiên hạ trọng vọng, còn đời tư của Cha kể như không còn nữa.
- Ôi, anh sướng quá Thuý An ơi. Em muốn cái gì anh cũng cho...Tiền của anh bây giờ như núi. Quyền thế của anh bây giờ như sông - Hay anh cởi áo giòng, chúng mình lấy nhau em chịu không???
Thuý An cởi luôn xì líp màu hồng. Nàng không chơi liền, vì biết Cha Kiêm dở lắm vấn đề làm tình. Nàng xoay lại cho Cha Kiêm thấy lồn mình. Một chiếc lồn đầy lông, sợi nào cũng quăn tít, và ướt.
- Anh nhìn lồn em đi anh Kiêm. Coi nó có giống với lồn người nào đã đi qua đời anh không?
Cha Kiêm nhìn lồn An chằm chặp, rồi nói:
- Có, có em, nó giống bộ sinh dục của hai, chớ không phải một. Một của bà Nguyệt và một của...
- Của cô bé Thuý Diễm phải không?
Cha Kiêm sững sờ, Thuý An nói trúng phóc. Thuý Diễm mỗi tuần đến đây cho cha bú. Mà sao Thuý An lại biết?
- Làm sao em biết Thuý Diễm? Cha Kiêm hỏi.
- Không biết thì không yêu. Phải biết anh có con cu như thế nào. Và đó là lý do em tìm anh hôm nay. Em còn biết sức anh chơi như thế nào. Đó là lý do aem muốn anh bú em. Đó bú đi anh. Em không cần tiền, không cần thế lực. Em muốn với anh chỉ vì anh là một tu sĩ. Ít ai doom ngó, bưới móc, thế thôi. Bú đi anh, hai đứa mình lộn đầu bú nhau.
Nói thế, nhưng thâm tâm Thuý An cũng nhận thấy Cha Kiêm. Có bề ngoài bắt mắt. Nhìn cha bú lồn mình, Thuý An sướng từng cơn nhưng không nói ra. Được khoảng 15 phút, Cha Kiêm xin Thuý An ngừng bú. Còn tiếp tục Cha sẽ bắn khí ra. Thuý An tức tối nằm bật ngữa ra. Lời đồn quả không sai. Cha không chịu nổi cái dai dẳng của tình dục. Đó là lý do tại sao bà Nguyệt mẹ nàng đã xa lánh Cha...
Nàng trần trụi không mảnh vải che thân. Nàng nhìn lên trần nhà mà trí óc đi mãi tận đâu. Có thể như thế chăng? Một nhà tu đã gần gũi với mẹ nàng, em nàng, và bao giờ sắp tới nàng??? Kệ tới đâu thì tới, mục đích của Thuý An là cho cặc Cha Kiêm vào lồn em có vừa không, xem có sướng không?
Năm phút trôi qua. Thuý An hỏi:
- Anh đã dịu cơn chưa? Em muốn anh gần em...
Cha Kiêm như cái máy, leo lên, cắm ngay đầu cặc vào lồn Thuý An. Nó vào, nó vào trót lọt. Quả tình sướng thật. Sướng hơn thủ dâm bằng quả chuối. Sướng hơn thủ dâm....bằng cà-rốt.
- Anh nắc chầm chậm thôi. Đừng nhanh quá sức. Sức của anh yếu lắm. Phải cho đàn bà cùng ra nhé anh. Anh đọc kinh đi.
Ừ, phải, đọc kinh làm Cha Kiêm dai hơn vài chục phút, bây giờ Cha nói:
- Thuý An ơi, vợ của anh ơi, ra với anh. Ôi sướng, sướng vô cùng....Xưa nay anh chưa từng sướng như thế bao giờ...
Cha Kiêm bắn từng loạt tinh khí vào lồn Thuý An. Cha tưởng hôm đó trời có sập thì Cha chết chứ không rời Thuý An được...
Cha Kiêm đã giáng cách xưng từ CHA xuống ANH lúc nào không biết . Và Thuý An cũng thế. Tình dục ghê gớm thật. Trong cơn khoái lạc, nó sai khiến con người gọi nhau bằng gì cũng được. Có người gọi nhau bằng mày tao chi tớ. Mà dĩ nhiên như thế. Khi làm tình, hai tình nhân chỉ còn là hai cây thịt, chứ không còn là An hem nữa.
Cha Kiêm cứ để con cặc trong lồn Thuý An, không rút ra. Cha sợ mất đi những cảm giác huyền hoặc, ma quái mà xưa nay Cha chưa từng có. Cha banh háng Thuý An ra nhìn. Nhìn chăm chú. Nhìn như nó có giống với bộ sinh dục nào đó Cha đã gần gũi. Tuần qua, bỗng Cha nhìn thấy những giọt máu hồng, Cha hỏi ân cần An:
- Trước khi đến đây, con vẫn còn trinh?
- Ừ, Cha ân hận? An tâm đi. Con chả thắc mắc gì cả. Con đã bảo đến đây hôm nay, mục đích của con là muốn biết tình dục. Cha đã cho conn, như thế không đủ sao.
Cha Kiêm ân hận thật. Cha ôm lồn Thuý An mà hôn nồng nàn, hôn túi bụi, hôn thân thương. Hình như Cha thấy mình có trách nhiệm gì đó hơn là một gã làm tình qua loa. Cha nói:
- Như thế thì mười bảy thực sự. Đời bây giờ mười hai tuổi cũng mất, không bởi người khác cũng tự động mà mất trinh....Anh không ngờ em hãy còn trinh mà đến đây cho anh.
- Thế thì dì phước Marie lúc nãy không còn à. An hỏi.
Cha Kiêm nằm im lặng. Mặt Cha vẫn chúi chúi vào mớ lông lồn đen thui của Thuý An tẩm đầy máu hồng. Cha nhẹ nhàng banh hai mép lồn của Thuý An mà ngắm không thôi....
- Ban đầu Anh cũng tưởng như em, là dì Marie còn trinh. Đúng luật nhà tu công giáo thì phải vậy. Không ngời khi Anh bú, trời ơi, hai mép lồn của dì, nó đen đen, và tưa ra...chắc dì đã ân ái nhiều lần. Anh không dám hỏi. Đến chừng gần gũi, anh mới biết dì quả là người "sành điệu" . Dì mới hai mươi mốt tuổi...
Tiếng xe inh ỏi chạy ngoài đường phố. Tiếng kèn bóp inh ỏi. Nhịp sống lại bắt đầu nhộn nhịp, nhưng đôi nhân tình Cha Kiêm và Thuý An vẫn không rời. Khi Cha yên giấc thì không một người nào được gõ cửa. Đó là lệnh. Tuy không là nhân vật cấp cao, nhưng Cha có rất nhiều quyền, kể cả chém bay đầu, hoặc bỏ tù chung thân.
- Anh nghĩ là xơ Marie đã mất trinh lâu lắm? An hỏi Cha Kiêm.
- Chắc là vậy. Anh không thắc mắc. Đời bây giờ là vậy. Hai mươi mốt tuổi đời mà làm chủ hai trại cô nhi, một trường mẫu giáo, một trại chăn nuôi, và ba cằn nhà, xơ Marie còn như thế cũng như Anh đây thôi. Va chạm đến kinh tế, biết làm sao, có thế lực là tự hiên phải vậy. Anh không quan tâm...