Tam Nhật Triền Miên

Chương 96

“Thôi bỏ đi, về nhà vậy.” Gãi gãi đầu, Lâm Thiên Long cảm thấy mất hứng, vẫn là về ngủ thì hơn.

“Ai ya.” Ngay lúc hắn quay người lại, một thân ảnh đột nhiên đâm sầm vào ngực hắn, sau đó kêu thảm thiết.

“Ngươi không sao chứ?” Lâm Thiên Long vội vàng đỡ đối phương dậy.

“Đa tạ. Thật ngại quá.” Đối phương là một thiếu niên diện mạo khả ái, y có vẻ bị đụng không nhẹ, nước mắt cũng trực trào ra, lấy tay che cái mũi đỏ ửng của mình lại, gật đầu với Lâm Thiên Long.

“Không có gì.” Lâm Thiên Long rộng lượng khoát tay, đang định bỏ đi, lại đột nhiên bị thiếu niên kia kéo tay lại.

“Giúp với.” Thiếu niên lo lắng nói, sau đó kéo Lâm Thiên Long trốn sang một bên, mượn thân hình cao lớn của hắn làm lá chắn, thành công qua mắt đám gia đinh đang lục soát khắp nơi.

“Ha, muốn bắt ta, không dễ vậy đâu.” Mắt thấy đám gia đinh đã đi xa, thiếu niên lè lưỡi đắc ý nói.

“Này, ngươi có thể bỏ y phục của ta ra không…” Lâm Thiên Long bất lực nói, đối phương túm chặt vạt áo hắn không buông, hắn không đi nổi.

“A… xin lỗi. Ha ha.” Thiếu niên vội vàng buông tay, ngượng đỏ cả mặt.

“Mấy người kia là sao?” Lâm Thiên Long nhìn thiếu niên mà hỏi.


“Hứ, không nói cho huynh.” Thiếu niên nghịch ngợm bĩu môi, gật gù đắc ý nói.

Lâm Thiên Long không khỏi phì cười, vừa nhìn phục sức của thiếu niên này liền biết y chắc chắn là thiếu gia nhà giàu, mà đám gia đinh kia, vẻ mặt cũng chẳng chút hung tợn, có thể thấy người bọn họ muốn bắt không phải là phường trộm cướp gì cho cam, ắt hẳn là vị thiếu gia này gây họa, nên người nhà mới phái người đi bắt y về.

“He he, cảm tạ huynh đài rồi.” Thiếu niên ngoác miệng cười với Lâm Thiên Long, vây vẫy tay, thoắt cái đã vọt mất.

Nhìn bóng lưng tung tăng nhảy nhót kia, tâm tình Lâm Thiên Long cũng tốt lên. Chép miệng nhìn tiệm bánh Hải đường giòn* mới nếm thử ở ven đường, mới rồi còn thấy mùi vị bình thường, nhưng giờ hồi tưởng lại, có vẻ cũng ngon miệng lắm, đợi Liễu Dịch Trần về rồi, đưa y đi ăn thử.

Vốn chỉ là một cuộc gặp gỡ đơn thuần, Lâm Thiên Long sẽ mau chóng lãng quên, nhưng ngờ đâu, tới ngày thứ hai, lại đụng phải cậu thiếu niên kia.

“Ể, lại là huynh, giúp thêm lần nữa đi.” Thiếu niên gặp hắn cũng ngẩn ra, sau đó liền cười híp mắt — lại trốn sau người hắn.

Thấy đám gia đinh đã đi xa, Lâm Thiên Long cười khổ vỗ vỗ vai cậu thiếu niên: “Được rồi, họ đi rồi, câu ra được rồi đấy.”

“Hử? Đi rồi?” Thiếu niên ló đầu ra, trông thấy đã không còn bóng dáng gia đinh nào, bất mát bũi môi. “Lại bỏ đi dễ dàng như vậy, chuyến này về phải bảo phụ thân chỉnh đốn bọn chúng đàng hoàng mới được, chẳng có trách nhiệm gì cả.”

“…” Lâm Thiên Long nghẹn lời, lòng thầm nói: Lẽ nào ngươi muốn bị bắt sao…

“Này, huynh giúp ta hai lần, ta vẫn chưa biết tên huynh.” Thiếu niên dùng khuỷu tay huých Lâm Thiên Long.


“Ta tên Lâm Thiên Long.”

“Oa, cái tên uy võ thật đấy.” Thiếu niên nhìn hắn đầy ngưỡng mộ. “Hay hơn tên ta nhiều.”

“Hử? Ngươi tên là gì?” Lâm Thiên Long hứng trí hỏi. Đối diện với thiếu niên này, hắn thấy như rất dễ dàng thả lỏng tâm tình.

“… Ta tên Tĩnh, Tô Tĩnh. Hừ, chả có khí phách nam tử hán gì cả.” Thiêu niên cáu bẳn nói, hai má phồng lên làm Lâm Thiên Long muốn chọc mấy cái.

“Khụ khụ…” Nằm ngăn chặn hành vi thất lễ của mình, Lâm Thiên Long ho khan hai tiếng. “Tĩnh, cũng hay mà. Rất dễ nghe.”

“Dễ nghe cái nỗi gì, chả giống tên nam nhân gì cả.” Thiếu niên vẫn thấy bất mãn.

“Ha ha…” Lâm Thiên Long không khỏi bật cười.

“Này, Lâm Thiên Long… Ài, kêu Lâm Thiên Long cứ thấy kì kì, chẳng bằng ta gọi huynh là Lâm đại ca nhé.” Thiếu niên mắt sáng rỡ, cười híp mí nói.

“Ha ha, được thôi.”

“À, Lâm đại ca này, huynh không phải người Tô Châu nhỉ.” Hai người bước ra từ một tiệm bán đồ ăn vặt. Thiếu niên cầm miếng Hoa lan khô* vừa ăn vừa nói.


“Hử? Nhìn ra sao?”

“Phải! Khẩu âm của huynh chả quá rõ còn gì.” Thiếu niên khụt khịt mũi, biểu cảm thật đáng yêu. “Hơn nữa, người Tô Châu chính gốc, thì đã ngấy mấy món ăn vặt này lâu rồi… có ai giống huynh ăn tới hăng say như vậy đâu.”

“Ha ha.” Lâm Thiên Long cười thoải mái, hắn thấy thiếu niên này rất thú vị, giống như đệ đệ của mình vậy, khiến nỗi phiền muộn vì phải xa Liễu Dịch Trần của hắn vơi đi ít nhiều.

Dù thế nào đi nữa, tại Thủy Nguyệt các hắn vẫn là người dưng, tuy Trương Mộc Phương cũng ở đó, nhưng hai người nói chung cũng không thân thiết gì nhiều.

Có chút lưu luyến mà tạm biệt thiếu niên, Lâm Thiên Long vui vẻ trở về tiểu viện nơi mình ở. Cùng Trương Mộc Phương ăn bữa tối xong, Lâm Thiên Long liền trở về phòng mình.

Ngửa mặt nằm trên giường, ngẩn người nhìn trần nhà, gian phòng trống rỗng, vô cùng cô quạnh.

Có lẽ nhờ khả năng khắc chế của thứ thuốc tiểu sư đệ để lại, nên tuy Liễu Dịch Trần đã đi được năm ngày, nhưng cơ thể vẫn không có chỗ nào bất thường.

Vừa nghĩ đến “bất thường”, Lâm Thiên Long liền không khỏi nhớ nhung, nếu Liễu Dịch Trần ở đây, lúc này có lẽ bọn họ đã dính chặt lấy nhau rồi, trước mắt tựa như hiện lên hình ảnh Liễu Dịch Trần đang nằm trên người hắn, lồng ngực trắng nõn nhưng không hề mảnh mai phập phồng dồn dập, bên trên còn thấm một lớp mồ hôi tinh mịn.

“Thiên Long…” Tiếng rên rỉ khàn khàn của Liễu Dịch Trần vang lên bên tai. Lâm Thiên Long rùng mình một cái… đáng chết, hắn cứng rồi.

Tế bào toàn thân bởi những liên tưởng ban nãy mà run rẩy, phân thiên nhô lên cứng như thép, hậu huyệt không thể khống chế bắt đầu co rút, huyệt khẩu cơ khát mấp máy miệng, thậm chí còn kẹp lấy một mảnh tiết khố.

(Thật sự, không muốn dịch đoạn này tí nào… Đọc đến đây ôm mặt ngồi một lúc rốt cuộc vẫn gõ vào -_-|| Tôi không hợp dịch H văn, không hợp tý nào luôn!)


“Mẹ nó…” Cáu kỉnh rủa một tiếng, Lâm Thiên Long đen mặt luồn tay vào đũng quần, nắm chặt lấy phân thân của mình. Lên xuống vài cái như trút giận, không chỉ không cảm thấy chút thoải mái nào, mà còn bị những vết chai trên tay làm đau.

Lòng thầm rủa Liễu Dịch Trần một vạn lần, Lâm Thiên Long kiên định cho rằng mình bị ảo tưởng về Liễu Dịch Trần câu dẫn.

Liễu Dịch Trần không kể ngày đêm thúc ngựa vội vã về kinh thành đột nhiên hắt xì một cái…

Lúng ta lúng túng cởi y phục trên người xuống, Lâm Thiên Long lõa thể nằm trên giường, phân thân sớm đã không thể kháng lại sự xâm nhập của dục vọng, đỉnh đầu tiết ra chất dịch trong suốt.

Tiếp theo là chất bôi trơn, Lâm Thiên Long nhắm tịt mắt cầm côn th*t, chậm rãi vuốt ve.

Loại chuyện này, trước khi gặp Liễu Dịch Trần cũng từng làm rồi, chẳng qua lúc đó rong đầu không có một nhân vật cố dịnh nào cả, nhưng hiện giờ, vừa nhắm mắt, hình ảnh Liễu Dịch Trần phóng túng trên người hắn lại cứ thế hiện ra.

“Thiên Long, giỏi quá đi.” Tiếng nỉ non dịu dàng như vang lên bên tai, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực phả vào cơ thể.*Bánh hải đường giòn: Là một món bánh truyền thống, tạo hình trang nhã đẹp mắt, vỏ giòn nhân ngọt, giòn xốp mọng nước, được sáng tạo trên nền tảng món ngọt truyền thống của tỉnh An Huy.

Nguyên liệu bao gồm: Bột mì, mỡ lợn, nhân sen nhuyễn (là nhân hạt sen của bánh Trung Thu á)

~~ Nhìn thích thật ý, có dịp sẽ đi ăn thử  Nghe bẩu Vũ Hán cách An Huy có hơn tiếng đi tàu thôi:3

*Hoa Lan khô: Là một món ăn truyền thống đặc sắc làm từ đậu phụ, rất nổi danh ở Nam Kinh.

Cách làm cơ bản là cho đậu phụ khô vào nước lạnh, sau đó đun sôi. Vớt ra để ráo nước rồi dùng dao cứa các vân chéo ở cả hai mặt, độ sâu vừa đủ không được để đứt miếng đậu. Còn về cách làm đậu hũ khô thì thấy khá rắc rối, lười nên khỏi dịch, mọi người tự tra cứu nhé =)))

~~ Lão không thích đậu phụ nên món này cho qua:3