Tam Nhật Triền Miên

Chương 75: Trúng độc

Bất giác run rẩy, rồi dần dần ổn định lại, Liễu Dịch Trần xót xa vuốt lưng hắn. Tuy Lâm Thiên Long quyết không thừa nhận, nhưng Liễu Dịch Trần biết, chuyện vừa rồi khiến hắn chịu đả kích lớn, hắn nào có hay lúc y xông vào phòng mặt hắn đã trắng bệch cả ra, ánh mắt khi nhìn thấy y, vui sướng đến nhường nào.

Lẳng lặng nằm bên cạnh Lâm Thiên Long, vừa chợp mắt một cái, Liễu Dịch Trần đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp đang dần dần tiến về tiểu viện. Đứng dậy khoác áo choàng, y mở cửa ra trước cả khi người đến kịp gõ cửa.

Đại Đầu trông thấy Liễu Dịch Trần, vội vàng chắp tay, lo lắng nói: “Đại tẩu, lão đại có đó không? Xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Là hai tỷ đệ Như Nguyệt phải không?” Liễu Dịch trần bình tĩnh đáp.

Đại Đầu ngây ra, sau đó gật đầu liên tục.

“Như Phi muốn… Như Phi làm càn với ta, đã được Thiên Long giáo huấn, tỷ đệ bọn họ đều bị trục xuất khỏi sơn trại.”

“…” Đại Đầu trợn mắt há mồm, không thể tiếp thu nổi.


Liễu Dịch Trần tiếp tục nói.

“Thiên Long hiện đang nghỉ ngơi, nếu không có việc gì khác thì ngày mai hẵng đến.” Dứt lời, liền đóng cửa lại.

Đại Đầu ngơ ngác đứng ngoài cửa một lúc, mới kinh hãi bỏ đi, sau đó, tiểu viện nơi Như Phi ở được dọn dẹp sạch sẽ, trong sơn trại cũng không ai nhắc đến chuyện của hai tỷ muội họ nữa.

“A a a… Tỷ, đau quá. Tỷ… tay của đệ, tay của đệ.” Như Phi la hét thảm thiết, nước mắt giàn dụa, tay trái khua khoắng tại nơi từng là tay phải, nhưng lại không nắm được gì.

“Tiểu Phi.” Như Nguyệt đẫm lệ, đau đớn chạm vào cánh tay bị chặt đứt của Như Phi, nơi đó đã được buộc lại bằng vải trắng, máu tuôn ra nhuộm đỏ cả tấm vải. Lúc này tuy đã cầm được máu, nhưng cánh tay đã đứt rời thì không cách nào gắn lại được nữa. Trong tổ chức, Như Phi đều nhờ vào kĩ thuật phá khóa và khinh công, cộng thêm được tỷ tỷ chiếu cố, mới miễn cưỡng tồn tại được, lần này y không những mất đi cánh tay phải, mà nhiệm vụ của bọn họ còn thất bại, sau khi trở về, chỉ e…

Vừa nghĩ đến, Như Nguyệt đã cắn chặt môi dưới, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay, đến tận khi chảy máu vẫn không hay. Đệ đệ của nàng, đệ đệ duy nhất của nàng, bị con tiện nhân kia hủy rồi! Nàng quyết bắt ả ta nợ máu phải trả bằng máu!

“Lâm Thiên Long! Ta phải khiến ngươi sống không bằng chết!!!” Thấy Như Phi đau tới mức hôn mê, mắt Như Nguyệt đỏ ngầu, hét đến khản cả giọng.


Đêm khuya, Hầu Tử một mình ngồi trong phòng lấy rượu giải sầu.

Hôm đó sau khi trở về, mọi người đều thấy rõ cánh tay đẫm máu dưới đất, tuy mọi người không ưa gì hành vi thất kính với đại tẩu của Như Phi, thế nhưng, chuyện Như Nguyệt ra đi vẫn khiến Hầu Tử đau lòng, hắn thấy, một thiếu nữ trong sáng như Như Nguyệt, bị đại ca đuổi khỏi sơn trại, chắc chắn là do bị Như Phi liên lụy. Đương nhiên, hắn cũng biết, trong tình cảnh ấy, đại ca không thể giữ Như Nguyệt lại được. Chỉ là, hắn thấy ít nhiều tiếc nuối, khó khăn lắm tình cảm của hai người mới có chút tiến triển, nói không chừng, thêm một thời gian nữa, hắn có thể ôm mĩ nhân về rồi, ai ngờ rằng, trong thời gian này, Như Phi lại làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế chứ.

“Như Nguyệt… chỉ e không còn cơ hội gặp lại muội nữa rồi.” Hầu Tử chép miệng, đôi mắ mơ màng nhìn ngọn nến, thì thào nói.

“Ha ha, ai bảo thế chứ?” Tiếng cười như lanh lảnh vang lên, bóng hình Như Nguyệt đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn.

“Như… Như Nguyệt?” Hầu Tử trợn tròn mắt, rụi mắt không dám tin.

“Là muội đây. Hầu đại ca, huynh nhớ muội không?” Như Nguyệt yểu điệu ngọt ngào, cánh tay mềm mại như rắn trườn lên cổ Hầu Tử, giữ chặt lấy hắn.


“Ta… ta đang nằm mơ sao?” Hầu Tử tự nói với mình, cúi đầu nhìn bình rượu trong tay.

“Huynh đoán thử xem?” Như Nguyệt nhẹ nói bên tái hắn, đồng thời ngậm lấy vành tai Hầu Tử.

Hô hấp của Hầu Tử ngày càng dồn dập, mắt như bị phủ một màn sương, trở nên có chút mơ màng. Như Nguyệt mở chiếc bình màu xanh ngọc bích trong tay ra, một mùi tanh nhàn nhạt tỏa ra.

“Hộc… hộc…” Mặt Hầu Tử ngày một đỏ, hai tay mất khống chế vuốt xuống bờ mông đẫy đà của Như Nguyệt.

“Hầu Tử đại ca, làm chuyện huynh vẫn muốn làm nhé.” Giọng nói nhẹ nhàng của Như Nguyệt tựa tiếng nỉ non của ác ma, hoàn toàn đánh gục thần trí của Hầu Tử. Hắn vội vàng xé toạc y phục của Như Nguyệt, để lộ ra làn da trắng nõn nà, gấp gáp kéo nàng lên giường.

Như Nguyệt nhoẻn cười kiều mị, dựa sát vào người đàn ông đang rong ruổi trên cơ thể mình, miệng không ngừng rên rỉ nhưng sâu trong đôi mắt lại phủ ánh sáng lạnh lẽo, cho đến khi nam nhân kia hét lớn một tiếng, đạt đến cao trào, mê man trên người nàng, mới lộ ra biểu cảm căm ghét, đẩy nam nhân trên người mình xuống, sau đó lấy ra từ trong đống y phục rách nát một viên đan dược màu lam óng ánh, đút cho Hầu Tử uống.

Nhìn nam nhân đang ngủ mê mệt trên giường mà hừ lạnh một tiếng, Như Nguyệt thu gom chỗ y phục rách dưới của mình lại, sau đó kéo quần Hầu Tử lên, tạo dáng như hắn đang say rượu, sau đó quay người lén lút rời khỏi sơn trại.


“Lão đại, lão đại.” Hầu Tử hai hôm nay không biết làm sao, rõ ràng sơn trại đã chẳng còn mấy công vụ cần Lâm Thiên Long quyết định, nhưng cứ tìm đủ mọi lý do để gặp Lâm Thiên Long cho bằng được. Nếu không phải lúc gặp Lâm Thiên Long, ánh mắt hắn không có chút điểm kì lạ, thì hẳn Liễu Dịch Trần đã cho rằng hắn cố ý tới phá hoại thế giới riêng tư của hai người họ.

“Lại có chuyện gì?” Lâm Thiên Long cũng thấy rất đau đầu, Hầu Tử này không biết uống lộn thuốc nào, mà từ sáng đến tối, vô số lần quấy rầy hắn bằng mấy thức chuyện bé như mắt muỗi. Thậm chí có vài lần gây cản trở việc tốt của hai người họ, khiến Lâm Thiên Long rất buồn bực.

“A, là Lưu nãi nãi…”

“Lưu nãi nãi làm sao?” Lâm Thiên Long lo lắng hỏi. Lưu nãi nãi trong lòng hắn giống như nãi nãi (bà nội) ruột vậy, tình cảm vô cùng sâu sắc, hơn nữa tuổi tác Lưu nãi nãi đã cao, sức khỏe cũng không tốt, cho nên Lâm Thiên Long mới sốt ruột như vậy.

“Ấy, Lưu nãi nãi không việc gì, là con lợn đen của Lưu nãi nãi sinh con rồi.” Hầu Tử gãi gãi mũi, ngại ngùng nói.

“…” Lâm Thiên Long cạn lời. Liễu Dịch Trần thỉ không khỏi phì cười.

“He he, vậy… vậy không có việc gì đệ đi trước nhé.” Hầu Tử gãi gãi đầu, chán nản đi ra ngoài. Lòng cũng thầm buồn bực, chẳng hiểu sao mình lại tự dưng đi tìm lão đại.

“Cái tên này rốt cuộc đang làm gì không biết.” Lâm Thiên Long dở khóc dở cười nhìn theo Hầu Tử. Liễu Dịch Trần bĩu môi, y cũng không rõ hắn ta đang làm trò gì nữa.