Xong việc đã lỡ rồi, Hoàng Cô không biết làm sao, phải dằn lòng hiệp với Đào Nguyên soái kéo viện binh đi giải cứu.
Cực khổ nửa tháng trời, binh mới đến Thọ Châu, rồi tìm chỗ dồn binh, đóng trại cách thành hai mươi dặm.
Hôm sau, Đào Nguyên soái truyền lệnh xua quân đến. Binh tướng đều vâng lời, hăng hái đánh vào trại binh Đường.
Trình Anh là tướng tiên phương của Nam Đường thấy binh Tống kẻo đến, liền chận lại giao tranh.
Trình Anh cười ha hả, nói:
- Bên Tống hết tướng nên sai đàn bà ra trận.
Đào Nguyên soái nổi giận, đưa roi sắt lên, đánh vào mặt Trình Anh, làm cho Trình Anh đỡ không kịp té nhào xuống ngựa chết tươi. Binh Đường thấy chủ tướng bỏ mạng đều bỏ chạy. Kế đó bốn nữ tướng nối tiếp nhau tới. Cao Quân Bảo xách cặp roi bạc đánh vào, mấy tướng bên Đường thua chạy về phi báo với Nam Đường.
Vua Nam Đường cùng bá quan văn võ đều thất kinh hỏi:
- Tướng tống là người nào mà lợi hại như vậy?
Quân thám thính tâu:
- Có năm tướng đàn bà đến giải vây đánh Trình Anh bể sọ, quân sĩ chạy tán loạn.
Vua Nam Đường nghe báo thất kinh. Bỗng có Lâm Văn Thã tuổi đã ngoài bảy mươi, là anh ruột Nguyên soái Lâm Văn Bản xin ra đấu chiến.
Dư Hồng can:
- Bữa nay là ngày xấu, không nên ra trận, vả lại binh chúng nó mới đến còn đang hăng, cứ để cho chúng nó vào thành, quá ba ngày sẽ đem binh đi đánh.
Lâm Văn Thả nói:
- Giặc đã đến thành Thọ châu, không lẽ chờ cho đến ngày tốt mới ra ngăn cản. Tôi bình sanh không tin việc dị đoan như vậy chắc Quân sư chê tôi già nên chẳng muốn cho đi.
Dư Hồng nói:
- Tướng quân tuy tuổi già mà sức còn khoẻ mạnh, tôi đây dám khinh khi. Bởi vì đêm qua tôi có xem thiên văn, thấy sao của tướng quân lu lắm. Nay hoãn lại ít ngày cũng chẳng can chi.
Lâm Văn Thả không nghe nghĩ thầm:
- Dư Hồng trước khi thắng trận, ỷ thế kiêu căng, nay thấy tướng Tống có tài nên sợ sệt.
Nghĩ vậy, Lâm Văn Thả nằng nặc truyền quân thắng ngựa khiêng đao ra, quyết dẫn binh ra trận.
Dư Hồng thấy vậy, chỉ còn biết lắc đầu, than:
- Thật là liều lĩnh.
Bên Tống, Đào Nguyên soái thấy quân Đường chạy loạn, hèn dẫn binh vào thành, xảy có một tướng già cưỡi ngựa cho tới hét:
- Có ta đây! Chạy đâu cho khỏi!
Triệu Hoàng Cô nghe nói đáp lại:
- Già gần xuống lỗ, còn muốn làm gió xoáy hay sao?
Nói rồi giục ngựa tới hét lớn:
- Tướng Đường đã chết hết, còn sót một mình lão phải không?
Lâm Văn Thả tuy tuổi đã cao, mà máu dê còn đỏ, thấy Triệu Hoàng Cô tuổi ngoài ba mươi, cốt cách dịu dàng, dung nhan đẹp đẽ thì ngó không nháy mắt, và nói lớn:
- Bên Tống có kẻ anh hùng, không người làm tướng hay sao mà đàn bà con gái ra đối địch binh Đường? Ta thấy gương mặt nàng như hoa nên ta không nỡ giết, ở nhà đây tuy tác đã già, mà sức mạnh còn hơn trai. Vậy nàng cũng nên theo ta, về làm bé một vị công hầu cũng là vinh dự, nếu đợi Đường lấy Tống thì mắc họa liên can, ta thương chút phận hồng nhan, chẳng muốn cho nàng bạc mạng!
Nói rồi, Lâm Văn Thả vuốt râu cười chúm chím và nhìn mặt Hoàng Cô.
Triệu Hoàng Cô nghe nói vô lễ, giận mắng:
- Mi là con trâu già không biết xấu hổ? Cốt nhà ngươi là thú thấy vợ chúng thì mê, tao quyết chém đầu, mới là đã giận.
Hoàng Cô giá siêu chém xuống. Lâm Văn Thả đỡ liền. Đàn bà cự với đàn ông, đánh mười hiệp chưa ai thắng bại. Lâm Văn Thả khen rằng:
- Đường đao của nàng giỏi lắm? Ngặt một điều là sức đàn bà.
Triệu Hoàng Cô thấy Lâm Văn Thả tuổi già mà sức mạnh hơn trai, mình lại cầm cây siêu quá nặng, tính đánh không lại mới nhịn thua, đánh vài hiệp rồi quất ngựa chạy dài, Lâm Văn Thả ráng hơi theo mãi.
Lâm Văn Thả đuổi gần kịp thì cười và nói:
- Chuyến này chắc bắt đặng nữ tướng đem về làm tiểu thiếp?
Triệu Hoàng Cô liếc mắt thấy Lâm Văn Thả đến gần, liền rút ba mũi tên thần ra lấy cung nỏ lắp tên vào bắn Lâm Văn Thả. Hai mũi tên trúng vào gò má, một mũi trúng màng tang.
Lâm Văn Thả la to:
- Chao ôi!
Chưa kịp nhổ tên thì Triệu Hoàng Cô đã tới, chém Lâm Văn Thả bay đầu? Tiếc thay một tướng anh hùng, bị đàn bà mà chết, vậy mới biết sanh nghề tử nghiệp, vậy mới tin sắc lịch hại anh hùng!
Triệu Hoàng Cô chém rồi, chê đầu xấu nên không thèm lấy. Quân bên Đường áp tới, khiêng thây Lâm Văn Thả về thành.
Vua Nam Đường đương ngồi trông tin Văn Thả, xảy thấy quân khiêng thây về, vua Nam Đường biến sắc phán:
- Lão tướng quân không nghe lời Quân sư, nên không toàn tánh mạng. Nay tướng quân vì nước mà tử tại sa trường, rất nên trung nghĩa với triều đình.
Vua Nam Đường truyền chôn cất Lâm Văn Thả theo lễ chôn vua. Người đời sau có đặt hai bài thơ biếm Lâm Văn Thả như vầy:
1 - Đàn ông nhiều kẻ lạc lòng thương
Nên bị thuyền quyên sát hại thường.
Hào kiệt xưa nay lầm mãi mãi
Khuyên ai xem đó lấy làm gương!
2 - Làm trai chớ khá dễ đàn bà,
Tên độc trong mình bắn chẳng tha.
Thành tặc bởi già mà chẳng biết,
Nhờ nàng đưa xuống tới Diêm la.
Vua Đường thấy binh Tống mạnh quá, bền phán hỏi Dư Quân sư.
- Tuy chúa tôi Thái Tổ bị vây, mà có viện binh đến giải cứu bận trước tướng trai cũng thắng, đem binh cả vạn vô thành, bây giờ năm ả đàn bà, giết thác của mình hai tướng. Vậy xin Quân sư xét lại tại sao mình trước thắng rồi sau bại?
Dư Hồng tâu:
- Xin bệ hạ chớ lo, tại Văn Thả cãi lời nên phải chết, ấy là số trời đã định, huống chi thắng bại lẽ thường, tử sanh hữu mạng, có phải là tại bại ở đâu? Ngày mai tôi ra trận một phen, chắc đặng mười phần trọn thắng.
Vua Nam Dường nghe tâu mừng rỡ liền phán:
- Nếu Quân sư đến chốn chiến trường thì trẫm còn lo chi nữa!
Nói rồi vua truyền thị thần dọn yến tiệc mà đãi Quân sư. Nội ngày đó tôi chúa vui say, vì theo lời Quân sư, chắc mai thắng trận.
Còn Triệu Hoàng Cô tuy thua mà thắng, giết đặng một lão già yêu Đào Nguyên soái rất ngợi khen vì ba mũi tên thần đều trúng, khi ấy trời đã tối nên họ truyền quân đóng trại ở ngoài.
Rạng ngày, Đào Nguyên soái truyền cho quân binh đồng kéo rốc vào thành, xảy thấy Dư Hồng đem binh đến cản lại. Đào Nguyên soái nói rằng:
- Nay có binh Dư Hồng ngăn trở, nó có phép tắc cao kỳ, ai giao thương cũng phải giữ mình, nếu nó bại trận chớ đuổi theo mà chết!
Lý Túy Huê nói:
- Binh mình đã thắng hai trận, chắc sao yêu đạo cũng báo thù, trận này chẳng phải tầm thường, phải ráng giữ gìn cho lắm. Vậy xin Nguyên soái hiệp năm tướng lại, chẳng nên để cho một Hoàng Cô ra trận.
Đào Nguyên soái khen:
- Lý phu nhân phải lắm?
Rồi truyền gom binh tả hữu lại đồng theo tiếp tiên phong.
Triệu Hoàng Cô đi trước bỗng gặp đạo sĩ đón đường, nghi cờ tướng này là Dư Hồng, bắt chồng mình ngày trước, nên nổi giận nghiến răng trèo trẹo không thèm hỏi họ tên, xốc tới đánh chém đầu. Dư Hồng đưa gậy ra đỡ, biết là gái cọp, đến sức như Lâm Văn Thả còn phải bay đầu, nên Dư Hồng không dám đánh lâu, chỉ ít hiệp rồi chạy.
Triệu Hoàng Cô thấy Dư Hồng chạy thì biết không phải thiệt thua, ấy là kế trá bại gạt mình đặng dùng phép yêu mà bắt, biết thế không đuổi theo, truyền quân giục ngựa vô thành. Dư Hồng thấy Hoàng Cô không đuổi theo thì khó nổi dụng phép tà. Vì như cá không ăn câu làm sao bắt đặng, liền trở lại mà nói khích:
- Ta biết rồi, bên Tống hết tướng tài, cứ quen thói đem mồi câu cá. Lâm Văn Thả mê nhan sắc mày mà chết, cũng khá khen cho son phấn ròng nghề, song nghề là nghề với ai kia, cứ như ta là một vị thần tiên, không ham hoa đắm nguyệt. Ta không lòng Lữ Bố, mà đó phải bán dạng Điêu Thuyền, liệu bề dỡ thì chạy đi, bằng có tài thì đánh nữa. Ta nói thiệt, nguyện bắt cho đặng nhà ngươi mà tế mồ Văn Thả, kẻo vong hồn còn thương gió nhớ mây!
Triệu Hoàng Cô nghe nổi xung, hét lớn một tiếng và mắng:
- Ngươi là yêu đạo! Quen thói gạt người, ta cho ngươi phải tội trời mà phải bỏ mình giữa trận!
Dư Hồng vừa nghe vừa ngẫm nghĩ:
- Cái lạc hồn ta đây giờ chẳng linh nghiệm như trước, còn đánh đấu lực thì mang xấu với quan gia, vậy phải dụng phi đao giết con cọp cái này mới được!
Nghĩ rồi Dư Hồng lấy con dao nhỏ, phóng đại lên trời, đao ấy hóa ra lớn và dài dường như cái mống. Triệu Hoàng Cô ngồi trên ngựa thấy cái mống trên trời sa ngay vào mình, hào quang chiếu sáng lòa, ai nấy cũng thất kinh hồn vía. Triệu Hoàng Cô giục ngựa chạy dài, mà coi lại thì cái mống ấy theo hoài, Triệu Hoàng Cô không biết tránh cách nào, đương lính quýnh bỗng bị cái mống ấy sa nhằm cánh tay mặt, liền té nhào xuống ngựa tức thì Dư Hồng xốc tới định chém đầu, thì may gặp Đào Nguyên soái đón lại, đâm Dư Hồng một giáo. Dư Hồng liền đỡ. Kế có La phu nhân và Dư phu nhân ra phò Triệu Hoàng Cô trở lại dinh trại.
Đây nói về Dư Hồng bị Đào Nguyên soái đâm một giáo. Dư Hồng vừa đỡ vừa thốt lui, thì Đào Nguyên soái lấy cây cờ nhỏ đen phất qua phất lại, niệm thần chú lâm râm, bỗng nhiên ám địa hôn, gió thổi đến ào ào, cát tuôn bay mù mịt, hóa ra hùm beo tây tượng bấu ăn thịt binh Đường. Dư Hồng thấy thất kinh độn thổ đi về mất.
Thương hại cho binh Đường bị thú dữ cắn chết biết bao nhiêu! Phần binh Tống đuổi theo, giáo đâm gươm chém, máu tràn như mây, thây chất tựa gò.
Đào Nguyên soái mới thâu phép thần thông lại và đem binh về trại, thì thấy Triệu Hoàng Cô mặt thâm đen sì, nằm thiêm thiếp bốn vị phu nhân ngồi than vắn thở dài.
Còn Dư Hồng độn thổ về ra mắt vua Đường, tâu sự phi đao chém Hoàng Cô chắc nội bảy ngày phải chết, chỉ trừ ra có thuốc Tiên phép Phật thì mới cứu đặng cho, còn việc hao binh cũng là tiểu sự. Vua tôi cùng bàn luận, tính đem thêm binh vây thành Thọ Châu.
Lại nói Lưu Kim Đính ở Song Tỏa sơn từ khi đưa công tử rồi bèn dẹp bảng chiêu phu không còn kén chồng nữa. Lưu Nài không rõ vì cớ nào vậy, mới hỏi tiểu thơ:
- Con tuổi cũng trọng rồi mà kén không gặp đặng rể, không gặp người đồng lực mà sao con dẹp bảng chiêu phu đi?
Lưu Kim Đính thưa:
- Khi Cao Quân Bảo ghé tránh mưa đó, sáng ra y đi qua núi Song Tỏa, ỷ mình ròng võ nghệ đấm gãy bảng chiêu phu, con tức mình ra đánh với chàng, là quyết rửa hờn, chẳng ngờ cây thương của Quân Bảo hơn hết mọi người, con thua phải chạy dài nên thẹn mình dẹp bảng. Con nghĩ lấy làm thẹn mặt nên chưa dám thưa lại với cha.
Lưu Nãi nghe nói mừng trong lòng và nói:
- Khi ấy sao con không cho cha hay, để cho chàng đi mất như vậy? Cao công tử là cháu Tống Thái Tổ, con Đông Bình Vương, người đã vẹn hiếu vẹn trung, lại văn võ song toàn, cha mà đặng rể đông sàng như vậy thì mừng biết dường nào! Chẳng biết công tử có tưởng tình có lời chi giao ước hay không?
Lưu Kim Đính thưa:
- Công tử cũng yêu tài mến sắc con lắm, song gặp một điều đi cứu chúa cứu cha, nên có hẹn cùng con rằng: để đến thành Thọ Châu rồi sẽ tâu Thiên từ cho người đến rước. Đường từ đây đi Thọ Châu hơn nửa tháng, đi vừa khứ hồi chừng bốn mươi ngày, nay cũng đà hai tháng, sao mà bặt tin nhạn cá.
Lưu Nãi nói:
- Hồi trước cha phò vua Bắc Hớn đánh với Tống nhiều phen, bây giờ tính việc sui gia ắt là Thái Tổ ngại nước cừu không khứng. Lúc này sẵn dịp Tống Thái Tổ bị vây, con nên đem binh đánh giúp lập công, thì Thái Tổ hết lòng nghi ngại: trước làm quen với Tống, sau cho xong việc nhân duyên, ấy là con lấy tiếng với người, cho khỏi uổng công ăn học.
Lưu Kim Đính nghe cha nói cho đi, như đặng ngàn vàng, liền vui vẻ rồi trở vào phòng sửa sang đi cứu giá, có đem theo các phép của Lê Sơn Thánh Mẫu và bốn con thế nữ đã tập rèn. Sữa soạn xong ra lạy tạ từ cha, rồi Kim Đính lên yên giục ngựa. Đường đi mang sao đội nguyệt, chải gió dầm mưa, đi nửa tháng trường mới tới thành Thọ Châu.
Lời Bàn.
Lấy chồng phải theo chồng, theo chồng phải gánh sự nghiệp nhà chồng. Đó là quan niệm Khổng học.
Vợ chồng là một khối thống nhất giữa tình cảm và ý thức trong cuộc sống. Nếu hai bên không kết hợp được thì cuộc sống gia đình không có hạnh phúc. Lưu Kim Đính theo chồng, đem thân phụng sự nhà chồng, đó là việc làm theo ý nghĩa xây dựng gia đình theo quan niệm Đông Phương. Lưu Nãi, một ngươi cha đã biết dạy con gái mình, và giúp cho Lưu Kim Đính thực hiện đúng nhiệm vụ làm vợ, làm dâu khi về nhà họ Cao.