Tâm Độc

Chương 91

Phản chiếu

24.

Ngô Thần nhanh chóng bị tống vào một phòng riêng, Hoa Sùng không để tâm cậu ta đang gào thét cái gì, chỉ chăm chú lắng nghe cuộc điện thoại của Ngưu Minh và Ngưu Mị.

"Dạ không có gì đâu ạ......Ở lại ít bữa để phối hợp điều tra...... Mấy ngày nữa con về ngay...... Không cần lo lắng...... Đúng rồi, con có mua cho mama một cái mâm đựng trái cây khắc gỗ, chắc mama sẽ thích......Nhớ chú ý nghỉ ngơi, đừng để bị mệt quá nha...... Mama, gặp lại sau ạ."

Mama...... Mama?

Hoa Sùng lặp lại từ gọi mẹ thông dụng này hai lần rồi quay sang nhìn Liễu Chí Tần.

"Hở?" Liễu Chí Tần cũng nhìn lại, "Sao thế?"

"Lúc cậu khoảng 20 tuổi có còn gọi mẹ mình là "mama" nữa không?" Hoa Sùng hỏi.

Liễu Chí Tần giật giật chân mày, không trả lời.

"Chắc là không đâu nhỉ?" Hoa Sùng chớp chớp mắt, "Thanh niên hai mươi tuổi rất ít khi nào còn gọi "mama", chứ đừng nói đến việc gọi bằng giọng dịu dàng nũng nịu, đại đa số đều gọi thẳng là "mẹ"!"

"Tôi......" Liễu Chí Tần lúc này mới nói: "Bố mẹ tôi mất lúc tôi còn nhỏ rồi."

Hoa Sùng ngẩn ra, "A" một tiếng ngắn ngủi.

Quen biết nhau mấy tháng, Liễu Chí Tần chưa từng nhắc đến gia đình của mình. Lúc trước tư liệu của Liễu Chí Tần bộ công an gửi đến chỉ có lúc cậu hoạt động ở tổ tin tức, còn lại trống rỗng. Nếu không cần để phá án thì Hoa Sùng cũng không chủ động hỏi thăm gia đình người khác. Nên lúc này đột nhiên đề cập, không nghĩ sẽ dẫn đến tình huống khó xử như thế.

"Ngại quá, xin lỗi cậu." Anh cười ngượng ngùng, "Tôi không biết."

"Không sao, chuyện cũng lâu rồi, giờ tôi cũng gần như quên mất gương mặt họ." Liễu Chí Tần cười lắc đầu, khéo léo chuyển đề tài: "Anh đang cảm thấy cách Ngưu Minh xưng hô với Ngưu Mị có hơi kỳ lạ?"

Hoa Sùng lập tức "ừm" một tiếng, "Con gái thì cũng hay gọi "mama" làm nũng với ỉ lại, nhưng con trai hai mấy tuổi lại thường không. Ví dụ như Trương Mậu, lúc trước tôi nghe cậu nhóc gọi về nhà, còn gọi mẹ mình là "bà Tào", mẹ cậu ta họ Tào. Tôi chưa từng nghe Trương Mậu gọi mẹ là mama. Lúc nãy nghe Ngưu Minh gọi mama tôi cứ thấy...thấy nó sai sai thế nào.... Cảm giác kì lạ lắm. Hơn nữa giọng điệu cậu ta như cố tình ra vẻ quan tâm kiểu cách. Tôi nghe cậu ta gọi "mama" giống như đang xem diễn viên đọc lời thoại vậy."

"Tôi cũng có nghe, đúng thật là kì lạ. Nhưng mà mỗi nhà mỗi cảnh. Ngưu Minh là con nuôi, ở cô nhi viện đến 11 tuổi mới được Ngưu Mị nhận về. Quan hệ của họ đã khác biệt với những cặp mẹ con khác. Còn nữa, Ngưu Mị là quản lý cấp cao của tập đoàn lớn, phụ nữ thì phải bản lĩnh lắm mới lên được như thế. Có lẽ cô ta có cách giáo dục con cái khác với gia đình khác, nên quan hệ giữa họ mới giống như thế." Nói đoạn, sắc mặt Liễu Chí Tần khẽ biến, "Nhưng mà có chuyện tôi khá để ý, là Ngưu Minh có nhắc tới mâm đựng trái cây khắc gỗ."

"Sao thế? Mâm đựng trái cây thì sao?" Hoa Sùng không cảm thấy gì khúc mắc, "Cậu ta nói mua mâm về tặng cho Ngưu Mị."

"Lúc ở bưu điện chúng ta thấy Ngưu Minh chọn mua cái mâm rất qua quýt, còn không nhìn kỹ. Lúc ấy anh nói, Ngưu Minh giống như mua cho có." Liễu Chí Tần ngồi xuống bên cạnh bàn, thuận tay cầm một tờ giấy, vừa nói vừa gấp, "Giờ cậu ta nói tặng cái mâm cho Ngưu Mị, cho nên người cậu ta qua quít cho có lệ là Ngưu Mị?"

Hoa Sùng ngồi xuống theo, nhìn Liễu Chí Tần gấp máy bay giấy, lắc đầu, "Không đúng, nếu cậu ta chỉ mua có lệ cho Ngưu Mị thì lại không hợp lý. Cậu cũng nói họ không giống mẹ con thông thường. Ngưu Minh 11 tuổi mới được nhận nuôi. Bé trai 11 tuổi đã vào thời kỳ phản nghịch rồi, mà Ngưu Mị lại là tuýp phụ nữ của công việc, sẽ không dành quá nhiều thời gian chăm sóc Ngưu Minh, cho nên mối quan hệ có xa cách và khách sáo một chút cũng không có vấn đề."

"Ừm." Liễu Chí Tần vẫn tiếp tục gấp máy bay.

"Ngưu Minh sẽ không mua tặng Ngưu Mị quà cáp tùy tiện, như thế là không tôn trọng mẹ cậu ta, ảnh hưởng đến mối quan hệ. Nhưng lúc mua mâm cậu ta lại không hề xem xét kiểm tra xem có lỗi sản xuất hay trầy xước gì không."

Liễu Chí Tần buông máy bay giấy đã gấp được một nửa xuống bàn, "Ý anh là, lúc mua mâm cậu ta không định tặng Ngưu Mị mà chỉ tiện tay mua. Nhưng sau khi về nhà xem kỹ chiếc mâm, không thấy có lỗi sản xuất nào mới nghĩ đến chuyện sẽ tặng cho Ngưu Mị?"

Hoa Sùng gật đầu, "Đúng, như thế mới hợp lý."

"Vậy tại sao cậu ta lại qua quít mua cái mâm đó?" Liễu Chí Tần chống cằm: "Chẳng lẽ vì ham muốn nhất thời."


Hoa Sùng không biết khi nào đã cầm cái máy bay giấy gấp dở của Liễu Chí Tần, vuốt thẳng giấy lại rồi gấp ra một con ngựa xấu xí, "Hoặc là có thể cậu ta vốn muốn mua thứ gì khác ở đó, nhưng lại tình cờ gặp chúng ta, nên mua cái mâm cho xong việc. Nếu cậu ta mua thứ đó trước mặt chúng ta thì sẽ bại lộ một chuyện nào đó, mà không mua gì thì lại bị nghi ngờ. Cho nên thật ra cậu ta chỉ muốn đối phó với chúng ta?"

Liễu Chí Tần thở dài, nhìn chăm chăm miếng giấy nhỏ trong tay Hoa Sùng: "Thế rốt cuộc cậu ta muốn mua cái gì?"

Hoa Sùng im lặng một lúc, "Tôi không nghĩ ra được."

"Tôi cũng không có suy luận gì."

Căn phòng chìm vào im lặng, cho đến khi Hoa Sùng nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Lúc nhỏ Ngưu Minh ở cô nhi viện trấn Sở Dữ, cũng là trong thành phố Lạc Thành, để tôi nhờ Khúc Trị điều tra tỉ mỉ. Lát nữa chắc tôi lại ra ngoài hỏi thăm, cậu có đi cùng không?"

Liễu Chí Tần ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên lấp lánh vì tia sáng mặt trời hắt từ cửa sổ, "Chắc tôi ở lại đây." Nói xong, cậu đánh mắt về phía laptop đặt bên cạnh.

Hoa Sùng hiểu ý, cười nói: "Được rồi, vậy chia ra điều tra nhé."

Thôn Lạc Quan giờ quạnh quẽ tiêu điều khác hẳn với cảnh náo nhiệt chỉ vài ngày hôm trước. Càng lúc càng có thêm nhiều người dân bắt đầu sốt ruột lo lắng vụ án không phá được ảnh hưởng đến công ăn việc làm của mình. Lần trước đi điều tra vụ án năm đứa trẻ trường làng, ai cũng không muốn chủ động phối hợp, thậm chí cả người nhà nạn nhân, cho rằng vụ án đã 10 năm, phá làm gì nữa. Nhưng vụ án này Hoa Sùng chắc chắn thái độ của họ sẽ khác hẳn, vì lo bát cơm của mình, ai cũng sẽ sẵn lòng hợp tác rất nhiệt tình.

Ra khỏi đồn công an, anh rảo bước đến bưu cục. Đến nơi vẫn thấy bưu cục đóng cửa im ỉm ngừng kinh doanh. Tiếu Thành Tâm cũng đến, bắt đầu thao thao bất tuyệt về nguồn gốc bưu cục, còn kể cả chuyện bản thiết kế của Tiền Bảo Điền là nhái theo kiến trúc ở đâu.

Hoa Sùng liếc anh ta một cái, nửa đùa nửa thật trêu: "Hỏi thăm kỹ đến thế à?"

"Thì phải kỹ vậy chứ sao." Tiếu Thành Tâm gãi gãi ót, hơi xấu hổ nói, "Nhưng không biết có sử dụng được không. Tôi không giỏi như bên Tổ Trọng án các cậu. Tôi chỉ biết lấy thông tin thôi, ai nói gì tôi nghe cái đó, không phân tích thông tin được."

Hoa Sùng muốn an ủi, nhưng không biết phải mở lời thế nào, đành chỉ im lặng.

Bầu không khí trở nên hơi khó xử, Tiếu Thành Tâm chỉ biết cố gắng kể thêm thông tin: "Lúc có vụ án bé gái xảy ra, cậu được Đội trưởng Trần gọi về ngay, cũng không dặn tôi hướng điều tra vụ án trường làng, tôi không biết làm sao, chỉ biết đến từng nhà hỏi thăm. Có người thích tán dóc kể lể lung tung, ví dụ như Tiền Bảo Điền, mỗi tháng lời lỗ bao nhiêu cũng đi kể hết......"

Hoa Sùng bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, "Vậy anh có thu thập được thông tin gì thêm về vụ án đó không?"

Tiếu Thành Tâm lập tức rụt rụt cổ, lí nhí nói, "Không có thông tin gì giá trị cả."

Có lẽ cũng đoán được, nên Hoa Sùng cũng không bất ngờ. Vụ án đã 10 năm, thậm chí cả anh và Liễu Chí Tần cũng chỉ tìm được môt

chút manh mối từ bà chủ tiệm lẩu nấm, chứ đừng nói đến một mình Tiếu Thành Tâm.

Nhưng mà nhắc đến chủ tiệm nấm, Hoa Sùng lại nhớ đến một chuyện khác, thuận miệng hỏi: "Nhà Tiền Sinh Cường anh đã ghé qua chưa?"

"Đương nhiên ghé rồi." Nếu là người khác có lẽ còn phải suy nghĩ xem Tiền Sinh Cường là ai, nhưng Tiếu Thành Tâm mấy bữa nay đã quen thuộc những người trong thôn như người nhà của mình, "Lẩu nấm tiệm ông ta ăn rất ngon."

"Quan hệ hai vợ chồng ông ta hình như không tốt lắm?" Hoa Sùng nói: "Lúc Tiền Sinh Cường không có chứng cứ ngoại phạm, vợ ông ta không những không đứng ra làm chứng, mà còn trông rất vui nữa."

Tiếu Thành Tâm hơi khó hiểu, không biết vì sao Hoa Sùng lại cảm thấy hứng thú với chuyện vợ chồng nhà người khác.

"Anh nói anh đến từng nhà hỏi han tin tức," Hoa Sùng quay đầu đi, "Tôi nghĩ anh biết được lý do."

"Đúng là tôi biết." Nhưng mà tôi thấy không cần nói tẹo nào! Tiếu Thành Tâm nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định kể với Hoa Sùng: "Tiền Sinh Cường thường xuyên đánh đập Lê Quế Tiên, Lê Quế Tiên là tên vợ ông ta, cũng là bà chủ tiệm nấm. Quan hệ vợ chồng rất kém. Tiền Sinh Cường đối đãi với người ngoài cũng ổn nhưng về nhà thì lại rất hay đánh mắng vợ mình."

Hóa ra là bạo lực gia đình.

Ở những thôn nhỏ như Lạc Quan, quan niệm vẫn còn khá cổ hủ, đã lấy chồng thì không thể ly hôn, ly hôn là nhục nhã, không thể sống tiếp. Lê Quế Tiên đánh nhau cãi nhau với chồng mỗi ngày đã thành quen, nhưng trong thâm tâm vẫn muốn tách ra khỏi Tiền Sinh Cường, nên khi biết được ông ta không có bằng chứng ngoại phạm, bị đưa vào dạng tình nghi cô ấy lại vui vẻ như thế.

Hoa Sùng thở dài, muốn giúp Lê Quế Tiên, nhưng bạo lực gia đình không phải là chuyện có thể giải quyết một sớm một chiều, mà Tổ Trọng án trước mắt thật sự không có thời gian lo chuyện bao đồng nữa.

Tiếu Thành Tâm không biết vì sao anh lại trầm ngâm thở dài như thế, cứ tưởng do mình đã nói sai điều gì, nên thấp thỏm quay về chuyện bưu cục: "Còn ông Tiền Bảo Điền nhìn có vẻ khù khờ nhưng lại là một tay láu cá! Chẳng ai ngờ ông ta lại chọn chỗ này mở tiệm, lại còn xây theo phong cách châu u. Cuối cùng rất thu hút du khách."

Ánh mắt Hoa Sùng lia đến bưu cục, suy nghĩ miên man bị kéo trở về, "Vị trí này vốn dĩ không tốt à? Xa trung tâm quá?"

"Cũng có thể coi như một nguyên nhân." Tiếu Thành Tâm nói: "Nguyên nhân chủ yếu vẫn là do chỗ này phong thủy không tốt, trước kia có một gia đình xây nhà trên đất này, sau thì xảy ra sự cố, cả nhà chết hết, nhà bị dỡ bỏ rồi khu đất bị bỏ hoang, chẳng ai ngó đến, mãi đến khi bị Tiền Bảo Điền để ý."

Hoa Sùng khựng lại, "Chết cả nhà, là nhà ai?"

Tiếu Thành Tâm vừa thấy vẻ mặt Hoa Sùng là biết anh đang nghi ngờ có liên quan đến vụ án, lập tức xua tay nói: "Không liên quan gì đến hai vụ án đâu."

"Chuyện là thế nào?" Hoa Sùng chưa bao giờ buông tha bất kỳ chi tiết nào khả nghi: "Ở đây từng có một gia đình đã chết hết?"

"Chỉ là do tai nạn thôi!" Trán Tiếu Thành Tâm lấm tấm mồ hôi, "Tôi nghe nói, nhà đó trước đây có hai anh em, anh tên Lưu Húc Thần, em là Lưu Triển Phi, không mẹ, cha ốm yếu bệnh tật mà nghèo không có tiền đi viện, nên chết trong nhà."

Hoa Sùng nhướng mày, "Sau đó thì sao?"

Tiếu Thành Tâm bị anh nhìn đến rợn tóc gáy, dù nghĩ nguyện nhà này chẳng liên quan gì đến vụ án, nhưng vẫn thấp thỏm kể: "Trước kia thôn Lạc Quan rất nghèo. Họ Tiền nghèo, không phải họ Tiền càng nghèo. Nhưng nhà khác thì tốt xấu gì cũng còn có người có sức lao động, còn nhà họ Lưu này chỉ có anh cả có khả năng lao động, dù lúc đó cũng chỉ là thiếu niên. Nhà nghèo đến tận cùng, nên thật sự mờ nhạt trong thôn."

"Mờ nhạt?" Hoa Sùng hỏi: "Mờ nhạt là sao?"

"Là mọi người trong thôn không để ý gì đến nhà đó." Tiếu Thành Tâm nói.

Hoa Sùng nhớ lại, đúng là trong vụ án trường làng chưa từng có đề cập đến hai cái tên "Lưu Húc Thần" và "Lưu Triển Phi", hỏi: "Hai anh em này chết khi nào?"

Tiếu Thành Tâm nhớ lại một lúc, "Mùa đông mười năm trước."

"Mười năm trước?" Hoa Sùng càng nhíu chặt mày, "Vụ án trường làng xảy ra vào hè năm đó......"

Tiếu Thành Tâm lập tức nói: "Tôi đã đi điều tra rồi, hoàn toàn không liên quan! Nếu có tôi đã báo với anh từ lâu rồi!"

"Sao anh biết là không liên quan?" Hoa Sùng tối mặt, "Tại sao năm đó tổ chuyên án đến thôn dò hỏi từng nhà, nhưng lại không có nhà họ Lưu này trong danh sách thẩm tra?"

"......" Tiếu Thành Tâm cúi đầu, thầm mắng trong lòng, mười năm trước tôi còn chưa làm cảnh sát, sao mà tôi biết được?

Hoa Sùng hỏi: "Chuyện hai anh em nhà này anh nghe được từ ai?"

"Tiền Bảo Điền. Những người khác đã quên lãng hai anh em này rồi." Tiếu Thành Tâm nói: "Ông ta khoe cái bưu cục, tiện miệng kể sơ chuyện hai anh em họ Lưu."

"Dẫn tôi đi gặp ông ta!"

Không thể kiếm tiền, Tiền Bảo Điền nằm trong nông gia nhạc nhà mình nghe ca cổ giết thời gian. Lúc Tiếu Thành Tâm đẩy cửa vào, luôn miệng hét: "Tiền Bảo Điền! Tiền Bảo Điền!", ông ta giật mình đến suýt té khỏi ghế, không biết vì sao cảnh sát lại đến tận nhà.

"Cả nhà tụi tôi không có làm gì hết á!" Ông ta nói: "Lúc tiệc lửa cả nhà chúng tôi ở trong tiệm, rất nhiều người làm chứng!"

"Tôi biết tôi biết!" Tiếu Thành Tâm nói, "Sếp tôi muốn đến đây để hỏi anh thêm chuyện về anh em nhà họ Lưu lần trước anh có nhắc đến với tôi thôi."

Khóe miệng Hoa Sùng giật giật. Tuy Tổ Trọng án trong mắt cục cảnh sát thì "có giá" hơn Tổ Án Tồn Đọng thật nhưng mà cấp bậc chức vụ thì vẫn như nhau, anh là tổ trưởng Tổ Trọng án, Tiếu Thành Tâm là tổ trưởng Tổ Án Tồn Đọng, cấp bậc ngang nhau, vậy mà Tiếu Thành Tâm gọi anh là "sếp" rất trơn tru.

Vừa nghe không phải tới điều tra vụ án Hư Lộc, Tiền Bảo Điền nhẹ nhàng thở ra, mời cả hai ngồi xuống rồi đi pha trà, nhưng trà nước xong xuôi, lại loay hoay không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Kể tiếp đoạn lần trước anh kể tôi nghe đó!" Tiếu Thành Tâm thúc giục.

"Lúc đó tôi đang nói đến đâu rồi nhỉ?"

"Lưu Húc Thần thi vào đại học!"

"À đúng rồi đúng rồi!" Tiền Bảo Điền châm một điếu thuốc lá mùi rất nặng, "Cả nhà đó chỉ có mỗi Lưu Húc Thần chống đỡ. Đứa nhỏ này vừa học vừa đi làm nuôi em, cực khổ như vậy mà cũng đậu được đại học. Nhưng số không tốt, chắc do lúc trước làm việc vất vả quá, vừa lên đại học không bao lâu thì bệnh chết."

Hoa Sùng tất nhiên có nghi vấn trong lòng, "Lưu Húc Thần thi đậu đại học năm xảy ra sự cố trường làng phải không?"

Ánh mắt Tiền Bảo Điền khẽ biến, bàn tay cầm điếu thuốc khựng lại.

Tiếu Thành Tâm nói: "Chắc là vậy rồi, lúc xảy ra chuyện cậu ta không ở trong thôn nên cảnh sát không hỏi đến."

"Tôi nhớ ra rồi." Tiền Bảo Điền nói: "Lưu Húc Thần đậu đại học đúng năm đó. Nhà nghèo nên thằng bé rời thôn trước khi khai giảng, nói muốn lên thành phố làm thêm kiếm tiền lo học phí trước. Trong nhà chỉ còn Lưu Triển Phi. Lưu Triển Phi lúc đó tuổi còn nhỏ, chưa đến 10 tuổi đâu. Trước khi rời đi, Lưu Húc Thần đến từng nhà gõ cửa nhờ chăm sóc giúp Lưu Triển Phi. Bà xã nhà tôi thấy Lưu Triển Phi đáng thương, nên cũng rất hay mang thức ăn qua."

Hoa Sùng nhớ lại vị trí bưu cục. Nó nằm ở phía tây thôn Lạc Quan, mà trường làng cũ hiện trường vụ án cũng ở phía tây. Phần lớn nhà dân tập trung ở phía đông nên khi xảy ra hỏa hoạn mới không thể phát hiện kịp thời.

Lúc ấy người anh Lưu Húc Thần đã rời thôn lên thành phố học, nhưng Lưu Triển Phi chắc chắn vẫn còn ở trong ngôi nhà đó. Tổ chuyên án không thể bỏ sót thằng bé. Nhưng tại sao cái tên "Lưu Triển Phi" không xuất hiện trong hồ sơ thẩm tra?

"Anh có nhớ lúc xảy ra vụ án trường làng, Lưu Triển Phi đang ở đâu không?" Hoa Sùng hỏi.

Tiền Bảo Điền gõ tẩu thuốc, nhíu mày cố nhớ lại, nhưng rồi vẫn lắc đầu, "Lâu lắm rồi, không còn ấn tượng, nhưng mà chắc chắn thằng bé vẫn còn ở trong thôn. Tôi nhớ rõ ràng nó chết sau anh nó. Mùa đông năm đó có người báo tin anh trai qua đời, nó vội vã chạy ra ngoài đi tìm thì vô tình rơi xuống sông chết cóng."

"Chết cóng?" Hoa Sùng hỏi: "Ở khúc sông nào? Thi thể xử lý ra sao?"

Tiền Bảo Điền không đáp được.

Hoa Sùng lại hỏi: "Lưu Húc Thần học đại học nào? Chết vì bệnh gì?"

Tiền Bảo Điền vẫn không đáp được.

"Hai người cứ nói chuyện tiếp." Hoa Sùng đứng dậy, vỗ lưng Tiếu Thành Tâm, "Tôi về đồn công an một chút."

Tiếu Thành Tâm vẫn không hiểu gì, bị Tiền Bảo Điền giữ lại mời bữa cơm.

Hoa Sùng bước nhanh đến đồn công an, trong đầu vẫn luôn vang lên hai cái tên "Lưu Húc Thần", "Lưu Triển Phi".

Ở thôn Lạc Quan, hai anh em này dường như đã rơi vào quên lãng, không có trong hồ sơ vụ án, cũng không ai nhắc đến. Nếu không phải Tiền Bảo Điền tình cờ khoe với Tiếu Thành Tâm chỉ có ông ta dám xây cửa hàng trên nhà có ba người chết, chắc chắn họ sẽ chẳng bao giờ được đề cập.

Án mạng trường làng và hai anh em nhà họ Lưu chết xảy ra trong cùng một năm, liệu đây có phải trùng hợp?

Nghe nói Hoa Sùng muốn tra chuyện hai anh em họ Lưu, vài cảnh sát địa phương đứng ngẩn ngơ cả buổi, vẫn là Tiền Lỗ lên tiếng đầu tiên, "Hai đứa...hai đứa nhỏ chết cũng rất nhiều năm rồi."

"Tôi muốn biết cụ thể nguyên nhân cái chết của hai anh em này." Hoa Sùng nghiêm mặt, "Còn nữa, Lưu Húc Thần lúc đó đang học đại học nào?"

"Chuyện này......" Tiền Lỗ ấp úng, "Vậy phiền cậu từ từ, xem tôi điều tra được hay không."

Nói xong ông ta quay sang một cảnh sát khác nói: "Mời trưởng thôn đến đây nhanh lên!"

Thôn Lạc Quan trước kia lạc hậu, quản lý hộ tịch không có chứng từ, giấy tờ cũng cái mất cái còn, muốn điều tra hai người đã chết nhiều năm cũng không dễ dàng.

Hoa Sùng mất mấy tiếng đồng hồ hỏi thăm từ thôn trưởng, cảnh sát, dân địa phương, mới dần chắp nối được câu chuyện của hai anh em họ Lưu này.


Lưu Húc Thần lớn hơn Lưu Triển Phi 10 tuổi, không phải anh em ruột. Lưu Triển Phi là do ông Lưu nhặt được ở đâu về, ốm yếu từ nhỏ. Lúc Lưu Triển Phi lên 3 tuổi, ông Lưu bệnh nặng qua đời. Lưu Húc Thần nuôi Lưu Triển Phi đến 9 tuổi, là mười năm trước.

Lưu Húc Thần năm 19 tuổi thi đậu đại học khoa học kỹ thuật Tiện Thành, để Lưu Triển Phi lại một mình ở thôn Lạc Quan. Tháng 12 năm đó, tin dữ truyền đến, Lưu Húc Thần phát bệnh lúc đang ở trường học, không kịp cấp cứu nên đã qua đời.

Lưu Triển Phi chỉ mới chín tuổi, không thể tự mình đến Tiện Thành nhận tro cốt anh trai. Hơn nữa mùa đông năm ấy là một trong những năm rét nhất, mọi đường ra ngoài thôn Lạc Quan tuyết rơi dày mấy mét, cả thôn bị ngắt điện, gần như bị cô lập với những nơi khác. Người dân trong thôn bàn với nhau chờ sang xuân thì mỗi nhà góp ít tiền mua vé xe cho Lưu Triển Phi lên Tiện Thành

Nhưng trước khi đến đầu xuân, Lưu Triển Phi đã biến mất.

Trong nhà không còn người thân nào khác, không ai biết thằng bé đi đâu. Xuân năm sau, nhà dân dưới hạ nguồn sông vớt được một thi thể bé trai đã sình thối, một vài người dân trong thôn xuống xem, thì xác định là Lưu Triển Phi.

Lý do rất đơn giản, thi thể mặc quần áo mùa đông của Lưu Triển Phi.

"Xác định danh tính thi thể chỉ bằng quần áo?"

Tuy biết trong thôn xóm lạc hậu thì chuyện này không thể trách, nhưng Hoa Sùng vẫn cảm thấy rất bức bối.

"Không bằng quần áo thì bằng gì nữa bây giờ?" Thôn trưởng đã già, hai mắt vẩn đục, giống như không hiểu tại sao người cảnh sát trước mặt lại tức giận. "Trước kia trong thôn có ai mất thì người thân sẽ đến xác nhận. Nhà Lưu chẳng còn ai, tôi là người đích thân đi nhận xác. Mắt tôi lúc ấy còn tinh lắm, không nhìn lầm đâu!"

Xác định thi thể, thì phải an táng, mà hoả táng ở nông thôn không thịnh lắm, có khi vẫn còn là thổ táng.

Hoa Sùng ôm một tia may mắn hỏi: "Thôn mình là hoả táng hay thổ táng?"

"Đương nhiên là hoả táng, giờ còn ai đi chôn nữa?" Thôn trưởng khá tự hào nói: "Thôn chúng tôi chuyển sang hỏa táng lâu rồi!"

Tiền Lỗ giải thích, năm sau vụ án trường làng, phía trên đã ra chính sách, bắt đầu khai phá tiềm năng du lịch của thôn Lạc Quan. Cũng lúc đó, cả thôn mới bắt đầu quy hoạch đất cho hỏa táng. Lưu Triển Phi có thể nằm trong nhóm thôn dân đầu tiên được hỏa táng.

Hoa Sùng biết lại hỏi về cái chết của Lưu Triển Phi thì cũng không có thêm được thông tin gì nữa, anh đổi vấn đề, "Nhà Lưu cách trường làng không xa, lúc vụ cháy xảy ra, có ai biết Lưu Triển Phi lúc đó đang ở đâu, làm gì không?"

Mọi người nhìn nhau, cả trưởng thôn cũng không thể trả lời. Lúc ấy loạn cào cào, ai lại đi chú ý đến một thằng bé 9 tuổi.

Một chốc sau, một cảnh sát sắp sửa nghỉ hưu nói: "Lúc đó hình như Lưu Triển Phi không có trong nhà."

"Đúng rồi!" Thôn trưởng lúc này mới nhớ ra, "Sau khi Lưu Húc lên thành phố học đại học, có rất nhiều nhà giúp đỡ Lưu Triển Phi. Lưu Triển Phi ở nhà này vài ngày nhà kia vài ngày. Lúc năm đứa trẻ kia xảy ra chuyện, thằng bé chắc đang ở nhà một ai đó."

Hoa Sùng chắc đây là lý do trong hồ sơ vụ án không có tên Lưu Triển Phi. Hôm đó cậu ta ở nhờ trong một nhà khác, không có hiềm nghi gây án, lại chỉ mới 9 tuổi, hỏi một câu đã lắc đầu ba lần, nên tổ chuyên án nghĩ không cần phải ghi tên cậu ta vào danh sách điều tra.

Nhưng mà, tối hôm đó Lưu Triển Phi ở nhà ai?

Còn có, Lưu Húc Thần học đại học ở Tiện Thành mà ba nạn nhân núi Hư Lộc cũng đang ở Tiện Thành, đây là trùng hợp hay có gì khuất tất?Quá nhiều tin tức, quá nhiều điểm nghi vấn cùng nhau xuất hiện, Hoa Sùng nhắm mắt lại, đầu đau như búa bổ.

"Đã điều tra ra được nguyên nhân tử vong của Lưu Húc Thần rồi." Từ Kham nói trong điện thoại, "Mười năm trước, lúc vừa vào năm nhất, thì bị xuất huyết não trong canteen trường. Cậu cũng biết xuất huyết não mà, rất khó cứu được."

Hoa Sùng ngồi xổm trên mấy bậc thang ngoài đồn công an hút thuốc, "Còn trường hợp của Lưu Triển Phi......"

"Thôn xóm quá lạc hậu, cũng không có hộ tịch hoàn thiện, dĩ nhiên cũng không có kiểm nghiệm thi thể gì cả." Từ Kham thở dài, "Giờ tôi cũng không có cách nào xác nhận được cái xác kia có phải của Lưu Triển Phi hay không."

Kết thúc cuộc gọi, Hoa Sùng rít liên tục hai điếu thuốc.

Lưu Húc Thần, Lưu Triển Phi, Tiền Mao Giang, Tiền Sấm Giang, Viên Phỉ Phỉ, Chu Lương Giai, Thịnh Phi Tường, Phạm Miểu, Ngưu Minh, Ngưu Mị, Vương Tương Mỹ, Trần Vận......những cái tên lần lượt hiện lên trong đầu.

Trực giác cảnh sát mách bảo anh, tất cả đều có mối liên hệ với nhau.

Nhưng mối liên hệ này là gì?

- -

Tới đây thì chắc ai cũng đoán được hung thủ rồi nhỉ =]] mấy chương sau sẽ chỉ là trả lời câu hỏi "tại sao" và "như thế nào" thôi =]]]]