Tâm Độc

Chương 78

Phản chiếu

11.

Phố Chiêu Bạng là con phố lớn nhất quận Minh Lạc, nằm ở phía đông. Con phố này đã từng là xưởng sản xuất đạn pháo lớn nhất toàn bộ tỉnh Hàm. Khoảng cuối thế kỷ trước, các kho, nhà máy sản xuất vũ khí bị dời ra vùng ngoại thành. Công nhân, thiết bị, đạn dược cũng dời theo ra ngoài, nhà xưởng cũ bị dỡ bỏ, nhưng những kho chứa đạn vẫn còn được giữ lại.

Những kho chứa đạn vốn nguyên bản là hầm trú ẩn, được đào vài chục năm trước khi còn chiến tranh để tránh bom đạn. Sau đó hòa bình lập lại, nhưng hầm trú ẩn không còn tác dụng nữa. Khoảng những năm 70 xưởng đạn pháo thành lập, xưởng bèn trưng dụng luôn những hầm trú ẩn cũ để làm nhà kho để đạn pháo.

Theo sự phát triển không ngừng của thành phố, quận Minh Lạc dần trở thành khu nhà giàu ở thành phố Lạc Thành, từng khu đô thị hạng sang, biệt thự san sát nhau trong trung tâm quận, mức sống cực cao, đẩy con phố Chiêu Bạng kém phát triển sát cạnh bên ngày càng bị tách biệt, trở thành một cái nhọt trong mắt những người dân quận Minh Lạc. Giờ rất nhiều người mới đến ở quận Minh Lạc thậm chí còn chưa từng nghe nói đến phố Chiêu Bạng, hoặc là cho rằng phố Chiêu Bạng không nằm trong quận Minh Lạc, chỉ là khu vực lân cận mà thôi.

Vì chính sách của thành phố, phố Chiêu Bạng vẫn chưa được liệt vào những vùng cần được cải tạo quy hoạch, nên hầm trú ẩn vẫn còn, những ngôi nhà xưa cũ ọp ẹp cũng còn, chỉ là người sống ở đó hết lớp này đến lớp khác thay đổi theo thời gian.

Với mức sống cao, quận Minh Lạc có rất nhiều những trung tâm thương mại và phát triển dịch vụ, đòi hỏi rất nhiều công nhân viên. Những nhân viên đa số là dân nhập cư từ nơi khác đến, thuê không nổi phòng trọ đắt đỏ trong trung tâm quận. Khu Phú Khang phía tây nhà thuê thì cực rẻ, nhưng bên đông bên tây, dù có tàu điện ngầm nhưng mỗi ngày mất cả mấy tiếng đi tới đi lui cũng cực. Thế là rất nhiều người kéo nhau sang thuê phòng hết con phố Chiêu Bạng bị ghẻ lạnh trong cái quận nhà giàu này.

Trần Quảng Hiếu năm nay 33 tuổi, dẫn vợ Hà Tiểu Miêu dưới quê lên Lạc Thành làm công đã được mười mấy năm. Họ không có trình độ văn hóa cao, học hết cấp hai thì ngưng, nên lúc vừa đến Lạc Thành chỉ có thể làm phục vụ quán ăn, hoặc làm đấm bóp giác hơi, vài năm sau họ tích cóp được một ít tiền, mới bắt đầu mở quán ăn riêng của mình. Lúc đầu họ mở quán ở Phú Khang, ban ngày bán bánh bao, buổi tối bán thịt nướng. Có một ngày khoảng 5 năm trước, nửa đêm Trần Quảng Hiếu nhận được một đơn đặt hàng từ quận Minh Lạc. Khách hàng bo hẳn một ngàn tệ yêu cầu giao hàng từ Phú Khang qua Minh Lạc, làm ông ta không nỡ nào từ chối được. Ông ta đến Minh Lạc giao hàng, mới phát hiện chỗ này chẳng có bao nhiêu quán ăn khuya, càng không có mấy quán cóc vỉa hè.

Trần Quảng Hiếu sau khi tính toán bàn bạc với Hà Tiểu Miêu thì quyết định trả mặt bằng ở Phú Khang gom góp lung tung dọn đến quận Minh Lạc mở quán đồ nướng đêm, rất ăn nên làm ra.

Nhưng dù có ăn nên làm ra cỡ nào cũng chỉ là buôn bán nhỏ. Trần Quảng Hiếu dù mỗi ngày chỉ có thể ngủ được ba tiếng, cũng không đủ tiền thuê nhà với giá đắt đỏ ở khu "đất vàng" Minh Lạc. Suốt năm năm, họ vẫn ở thuê tại một căn nhà cũ phố Chiêu Bạng.

Con gái của Trần Quảng Hiếu và Hà Tiểu Miêu tên là Trần Vận, là một bé gái 10 tuổi, xinh đẹp đáng yêu, tính tình hòa đồng, nói năng rất ngọt. Hàng xóm xung quanh ai cũng nói cô bé lớn lên có khi làm diễn viên ca sĩ.

Trần Quảng Hiếu vừa nghe đã thấy hợp lý, sau khi trao đổi với Hà Tiểu Miêu cả hai chi một ít tiền đăng ký cho Trần Vận đi học khóa đọc diễn cảm thiếu nhi, lót đường cho tương lai của con bé.

Trần Vận học đọc diễn cảm rất tốt, ở trường học cũng giỏi, Trần Quảng Hiếu mỗi lần bớt thời giờ đón con cái từ trường về, lòng lúc nào cũng ngập tràn hạnh phúc, cảm thấy tương lai con gái mình thật là xán lạn.

Mà con gái xán lạn, ông ta và vợ cũng tự nhiên sẽ thơm lây theo.

Nhưng mà ngày hôm qua, Trần Vận lại đột nhiên mất tích.

Trần Quảng Hiếu và Hà Tiểu Miêu đội cơn mưa to tầm tã tìm khắp trường học, lớp đọc diễn cảm, hỏi hết tất cả người quen vẫn không tìm được Trần Vận, cuối cùng họ đành chạy đến đồn công an phố Chiêu Bạng. Lúc báo án, vô tình họ nghe thấy một cảnh sát nói, "Sao lại thêm một bé gái nữa mất tích rồi?"

Hai từ "lại thêm" giống một cây chùy sắt đánh thật mạnh lên đầu Trần Quảng Hiếu, ông ta sợ hãi nhìn người cảnh sát đó, "Còn, còn một bé gái nữa mất tích sao?"

Người cảnh sát không trả lời, chỉ nói phía họ sẽ dốc hết toàn lực tìm kiếm.

Một ngày trôi qua, Trần Vận vẫn bặt âm vô tín. Trần Quảng Hiếu cả ngày lẫn đêm không ngủ được, lại đi tìm kiếm vòng vòng những nơi quen thuộc, nhưng vẫn công cốc. Còn Hà Tiểu Miêu đã tuyệt vọng khóc váng lên, lúc rảnh rỗi bà xem rất nhiều chương trình pháp lý tội phạm trên TV, biết các bé gái một khi mất tích, khả năng cao là đã bị xâm phạm,sau đó rất có thể sẽ bị giết chết, mà Trần Vận lại xinh đẹp như vậy......

Trần Quảng Hiếu không thể an ủi được bà xã, chỉ biết lại đến đồn công an hy vọng nghe được tin tức tốt.

Nhưng lời cảnh sát nói lại làm trước mắt ông ta tối sầm lại.

"Chúng tôi đang định liên hệ anh." Mgười cảnh sát hôm qua nhận ký lục báo án của ông ta mặt mày nghiêm trọng nói, "Vừa rồi tôi nhận được báo án, có người tìm được xác một bé gái ở hầm trú ẩn kho đạn pháo cũ.


Mưa to làm giao thông tắc nghẽn, Tổ trọng án từ thôn Lạc Quan chạy vào Lạc Thành, bị kẹt ngoài trạm thu phí hơn mười km, lúc vào được hiện trường đã là rạng sáng hôm sau.

Bên ngoài hầm trú ẩn đã được kéo dây niêm phong, trên đất đầy những dấu chân giẫm lên bùn đất ướt loãng nước mưa. Trong hầm đặt đèn pha chiếu sáng như ban ngày, thi thể cô bé đã được mang về cục cảnh sát kiểm nghiệm, trên mặt đất chỉ còn vạch kẻ trắng đánh dấu vị trí tử thi.

"Tổ trưởng Hoa!" Khúc Trị ăn mặc áo mưa, vội vã chạy tới, mặt lo âu, "Nếu anh không trở lại, đội trưởng Trần sẽ tự mình điều tra vụ án này đó!"

Thành phố lớn mỗi năm phát sinh án mạng, mất tích rất nhiều, nhưng không phải vụ án nào cũng giao Tổ Trọng án xử lý. Công dân bình thường bị ngộ hại, cướp bóc gây gổ đánh chết linh tinh đều là các phân cục hình sự địa phương giải quyết; những vụ án khó hoặc là tính chất tương đối đặc thù mới chuyện đến cục thành phố cho đội cảnh sát hình sự; còn những vụ án ảnh hưởng quá lớn đến xã hội hoặc những vụ quá khó mới đến tay Tổ Trọng án.

Bé gái bị sát hại, có thể phá án cũng không quá phức tạp, nhưng ảnh hưởng rất lớn đến xã hội, chẳng những làm các cha mẹ hoảng loạn, còn dễ dàng bị những kẻ khác bắt chước, nên yêu cầu cấp bách phải phá án càng nhanh càng tốt.

Hoa Sùng thoáng nhìn đôi chân đầy bùn đất Khúc Trị, lại thấy đất bên ngoài cũng bị mưa xối thành bùn nhão, anh nhíu nhíu mày, hỏi: "Khoa Kiểm Nghiệm nói không tìm thấy dấu chân nào phải không?"

"Mưa lớn như vậy làm sao còn dấu chân nào!" Khúc Trị vuốt nước mưa trên mặt, "Thật ra bên trong có, nhưng đi so thì toàn dấu chân mới, là của người báo án để lại."

Hoa Sùng nhìn vạch trắng đánh dấu và khoảng cách đến cửa hầm, nói: "Nếu đây chỉ là nơi vứt xác, không phải hiện trường đầu tiên, thì hung thủ sẽ không đi sâu vào hầm trú ẩn, đứng ngoài cửa hầm ném vào luôn. Nếu đủ mạnh cũng có thể ném đến vị trí của thi thể. Lúc ấy thi thể thế nào? Tư thế gì? Từ Kham có nói nguyên nhân chết chưa?"

"Anh hỏi từ từ thôi, trời ạ, mẹ nó em mới đi gặp người báo án, là một đám học sinh đầu gấu ở trường trung học Phù gần đây nè, suýt chút nữa đánh nhau với người nhà." Khúc Trị thở hổn hển nói.

"Người nhà?" Liễu Chí Tần nói: "Đã xác định danh tính nạn nhân rồi à?"

"Vẫn chưa, đang dò tìm trong danh sách báo mất tích." Khúc Trị vẫn còn hụt hơi, thở hổn hển, "Vụ này không đơn giản đâu, lúc đồn công an phố Chiêu Bạng nhận được báo án, trong đồn còn một người đàn ông đi báo án con gái mình mất tích, tên là Trần Quảng Hiếu. Nghe tin đó thì hoảng sợ cho rằng là con gái mình bị hại, đồn công an cũng nghĩ có khả năng là con ông ta."

Liễu Chí Tần hỏi: "Thế không phải con ông ấy à?"

"Đã đến nhìn thi thể, nói không phải, con gái ông ta hiện tại vẫn đang mất tích." Khúc Trị nói: "Nhưng có cái này lạ lắm, ông ta quen mấy đứa học sinh trung học báo án, rồi chửi bới nói chúng nó ủ mưu hãm hại con gái mình lâu rồi, chính chúng nó bắt cóc con gái ông ta, còn nói cô bé nạn nhân kia là bị chúng giết chết."

Hoa Sùng nghe xong, mặt trầm xuống, lẩm bẩm: "Học sinh trung học du thủ du thực, bé gái nhỏ......"

Liễu Chí Tần vừa nghe đã biết anh đang nghĩ tới điều gì, sắc mặt cậu cũng trở nên khó coi.

Khúc Trị lấy ra một cái máy tính bảng, bấm hai cái, "Đây là hình chụp hiện trường, Khoa Kiểm Nghiệm chụp, mấy anh nhìn xem. Em định chờ anh trở về mới di dời thi thể, nhưng đội trưởng Trần nói không đợi, đem về kiểm định thi thể ngay, em cũng không còn cách nào khác."

Hoa Sùng cầm máy tính bảng, giọng trầm đi, "Không sao, có ảnh chụp là được rồi."

Nói xong, anh ngồi xổm bên cạnh vạch trắng đánh dấu thi thể, bắt đầu mở ảnh chụp ra.

Tư thế thi thể khá kì lạ, trong tình trạng bò nằm, mặt nghiêng hướng bên phải, hai cánh tay khép sát người, hai chân cũng khá khép lại.

Sở dĩ nói kỳ quái, là vì rất thi thể có tư thế "bò" như thế.

Hoa Sùng tiếp tục xem kỹ.

Cô bé mặc một chiếc đầm liền hoa nhí màu hồng. Vì nước bùn tràn vào hầm trú ẩn nên váy đã bị bẩn, không mang giày, chân mang vớ cao đến đầu gối, gót chân ướt sũng nước bùn, váy bị tốc về phía trước, hai cái đùi gần như hoàn toàn lộ ra bên ngoài.

Hoa Sùng phóng to ảnh chụp, nhìn kỹ tình trạng hồ máu tử thi, nói: "Sau khi cô bé tử vong khoảng một ngày mới bị ném xuống đây."

Liễu Chí Tần cầm máy tính bảng xem, gật đầu: "Hồ máu tích tụ ở dưới hai cẳng chân, đã ổn định không bị di chuyển, nên thời gian vứt xác sẽ không ít hơn 24 tiếng đồng hồ sau khi chết. Trước khi bị ném xuống đây, thi thể trong tình trạng nằm ngửa."

"Trong ảnh chụp thì cương cứng tử thi đã giảm, không biết phân hủy đến mức độ nào rồi." Hoa Sùng đứng lên, đi vòng quanh vạch trắng một vòng rồi tiến thẳng ra ngoài cửa hầm. Bên ngoài trời mưa to tầm tã, anh không lấy dù, cũng không mặc áo mưa, nhưng vẫn xăm xăm đi vào màn mưa.

Khúc Trị gọi với theo "Tổ trưởng Hoa", Liễu Chí Tần cầm cây dù đặt kế bên, vội vàng căng ra, đuổi theo.

Cây dù không thể che được hoàn toàn cơn mưa lớn, nhưng có còn hơn không, Hoa Sùng đứng bên cạnh Liễu Chí Tần, làm động tác ném vào trong hầm, "Hung thủ đứng ở vị trí này, xa hơn một chút cũng được, ném thi thể nạn nhân xuống hầm. Lúc ấy cương cứng tử thi chưa giảm bớt nên tay chân không bị xòe ra khi tiếp đất, nên mới có tư thế như bò nằm này."

Khúc Trị cũng đứng ở cửa hầm, khoa tay múa chân mắng: "Cơn mưa chết tiệt, nếu không mưa, ít nhất chúng ta cũng có thể phát hiện dấu chân gì này nọ rồi!"

Liễu Chí Tần nghiêng dù che hết cho Hoa Sùng nên nửa người cậu bị ướt nhẹp hết cả, "Hung thủ đúng là chờ cơn mưa này mới ném thi thể đi."

"Không sai." Hoa Sùng dẫm dẫm bùn lầy dưới chân, phân tích nói: "Hung thủ biết ít nhất hai việc: Thứ nhất, chỉ cần mưa to liên tục, dấu vết bên ngoài hầm trú ẩn sẽ bị trôi đi sạch sẽ; thứ hai, rất ít người tới đây, với cả trong hầm âm u, dù có đến gần cũng không đi vào xem, nên sẽ không phát hiện thi thể bên trong. Mà dù sau này có người tìm thấy thi thể và báo án, hắn cũng sẽ rất khó bị bại lộ vì mưa đã trôi đi hết dấu giày và dấu bánh xe. Cho nên sau khi giết nạn nhân hắn không vứt xác ngay mà giấu thi thể ở chỗ nào đó, chờ mưa to rồi đội mưa đến đây ném thi thể vào trong."

"Trận mưa này đã liên tục ba ngày hai đêm rồi." Khúc Trị nói: "Thời gian hung thủ vứt xác là khoảng hai ngày trước?"

"Rất có khả năng." Hoa Sùng trở vào trong hầm trú ẩn, lại lấy máy tính bảng nhìn một chút, lòng dâng cảm giác cực kì bất an, anh trầm mặt, phân phó: "Khúc Trị, giữ mấy cậu học sinh trung học báo án lại, đưa tới cục cảnh sát thành phố. Anh Tiểu Liễu, chúng ta đi về trước chờ báo cáo kiểm nghiệm tử thi."

Khúc Trị mặt lộ vẻ khó xử, "Tổ trưởng Hoa, hay anh đi với em tới đồn công an đi. Một người em sợ không trị được chúng nó."

Những vụ đồn công an phố Chiêu Bạng xử lý nhiều nhất là những vụ ẩu đả vặt vãnh giành "địa bàn" của bọn thanh thiếu niên và bạo lực gia đình.

Khu này có một trường trung học nổi tiếng gần xa, tên là trường trung học Thập Nhất. Khác với các trường trung học khác, trung học Thập Nhất không nổi tiếng vì giáo viên giỏi, luyện thi tỉ lệ đậu cao, hay học sinh trong trường quá giỏi, mà nó nổi tiếng vì trong trường tụ tập rặt một bọn đầu gấu,thành tích trung bình của trường lẹt đẹt xếp thứ hai toàn tỉnh từ dưới lên, nhưng thành tích kết bè kết phái ẩu đả đánh nhau của học sinh ở đây thì xếp thứ hai không trường nào dám xếp nhất.

Ở trong mắt rất nhiều người, học sinh trường Thập Nhất cũng chẳng khác gì bọn bại hoại, nói dễ nghe một chút thì là du thủ du thực, nói khó nghe thì là quân khốn nạn.

Bọn học sinh du thủ du thực này cả ngày đấm đá, là "khách quen" đồn công an phố Chiêu Bạng, dăm ba bữa lại lên đồn "ủng hộ" nên cảnh sát ở đây đã quen nhẵn mặt.

Cảnh sát ở đây trị bọn du thủ du thực, hay dân cãi nhau đập quán xá rất chuyên nghiệp, nhưng đối mặt với ác vụ mất tích hay án mạng lại hoàn toàn hoảng sợ. Cũng may cảnh sát hình sự quận Minh Lạc đã tới rồi, Tổ Trọng án tinh anh của cục cảnh sát thành phố cũng đã xuống tới hiện trường, thứ duy nhất họ cần làm, là trấn an Trần Quảng Hiếu đang kích động.

Tuy thi thể trong hầm trú ẩn không phải con gái mình, nhưng Trần Quảng Hiếu vẫn khóc lóc thảm thiết như điên. Nhìn thi thể bé gái đã chết đó, ông ta như phảng phất thấy được vận mệnh của Trần Vận.

Kích động hơn cả Trần Quảng Hiếu là nhóm bốn học sinh côn đồ trường Thập Nhất đi báo án. Trần Quảng Hiếu quen mặt chúng, cho rằng chúng là hung thủ ngụy trang thành người báo án.

Nam sinh cao kều nhuộm tóc đỏ tên là Chân Cần, là một trong những thủ lĩnh đầu gấu nổi tiếng của trường Thập Nhất, không có cha mẹ quản giáo, trong nhà nghe nói chỉ có một bà ngoại tuổi già. Một nam sinh khác tai bấm đầy khuyên tên là Lý Tu, trường kỳ cùng với Chân Cần đi đánh nhau. Còn hai người còn lại cũng là du thủ du thực, chắc là đàn em.

Hiện giờ Trần Vận mất tích, mà lũ học sinh hư này phát hiện thi thể bé gái trong hầm trú ẩn, ông ta không thể không nghĩ ngay đến việc này. Có phải chúng nó giết bé gái kia, ném ở hầm trú ẩn, rồi giả bộ vô tội báo nguy? Còn con gái mình đâu? Hay cũng bị bọn nó hại rồi?

Vừa rồi, ông ta không khống chế được cảm xúc, rống ra phỏng đoán trong đầu mình, nếu không có cảnh sát can lại, Chân Cần đã đem đánh bể đầu ông ta rồi. Hiện giờ, đồn công an toàn tiếng người ồn ào, tất cả mọi người đang khắc khẩu, đầu ông ta đau muốn nứt toạc ra. Ông ta bất lực ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu rớt nước mắt.

Lát sau, ngoài cổng đồn cách đó không xa bước vào ba người không mặc cảnh phục, trong đó một người ông ta đã gặp qua, nghe nói cảnh sát cục thành phố phái đến, hai người còn lại thì lạ mặt, nhưng trực giác mách bảo đây là hai cảnh sát có thể giúp đỡ mình.

Ông ta vội vàng đứng lên, vừa gạt lệ vừa chạy đến nhờ giúp đỡ tìm con gái mình.

Chân Cần đang cãi nhau với cảnh sát trong đồn, cách nửa hành lang cũng nghe giọng hắn oang oang: "Ý mấy người là gì? Tụi tôi phát hiện thi thể, hảo tâm báo án thì thôi còn bị đội nồi là hung thủ? Má nó, ông kia bị điên nói gì mấy người cũng tin, còn tôi nói cái gì mẹ nó mấy người cũng không tin? Tôi muốn ra khỏi đây! Ông kia với vợ ông ta mới là những kẻ khốn nạn đó, mấy người tự điều tra đi, xem tôi có lừa mấy người không!"

Hoa Sùng đẩy cửa ra, lạnh lùng nhìn lướt qua. Cũng không biết có phải anh mở cửa quá mạnh hay không, toàn bộ người bên trong đều đột nhiên im bặt, quay đầu lại nhìn. Anh xoay mặt hỏi Khúc Trị: "Chúng nó đây à? Là đủ mặt hết rồi phải không?"

"Đúng vậy." Khúc Trị nói.

Hoa Sùng gật đầu, "Mang về toàn bộ."

Chân Cần trợn mắt tức giận, "Ông là ai? Định mang tụi tôi đi đâu?"

"Đồn cảnh sát thành phố." Hoa Sùng ngắn gọn.

"Sao ông dám?" Chân Cần nói xong lập tức vọt lên toang nắm cổ áo Hoa Sùng cổ áo, "Cảnh sát cái con......"

Hoa Sùng nhẹ nhàng vung tay, tóm gọn cổ tay Chân Cần bẻ ngoặc về phía sau, dễ như bỡn khống chế hắn.

Chân Cần bị bất ngờ, vẫn không thể tin được mình đã bị khống chế, hắn đần độn quay đầu lại trừng mắt nhìn Hoa Sùng.

Hoa Sùng đẩy lên lưng hắn một cái áp giải ra ngoài. Ba tên còn lại thấy thủ lĩnh bị giải đi, đưa mắt nhìn nhau rồi đành thấp thỏm chạy theo.

Hoa Sùng giao bốn đứa học sinh cho Khúc Trị, còn mang theo Trần Quảng Hiếu tay chân luống cuống về cục cảnh sát thành phố luôn.

Từ Kham đã hoàn thành kiểm tra thi thể nhưng chưa viết kịp báo cáo. Hoa Sùng và Liễu Chí Tần trực tiếp đến thẳng khu pháp y thay trang phục cách ly, quan sát thi thể ở cự ly gần.

Hiện trường ảnh chụp chỉ lấy được rất ít manh mối, xem trực quan thu được manh mối nhiều hơn.

Bên mặt phải và tứ chi đều có những vết trầy da, nhưng những vết thương không có phản ứng sự sống, có thể kết luận là vết thương tạo thành sau khi chết. Bụng trương lên rất rõ ràng, cương cứng tử thi hoàn toàn biến mất, thi thể đang tiến vào quá trình phân hủy đầu tiên.

"Thời gian tử vong vào khoảng bốn ngày trước, là ngày 27 tháng 8." Từ Kham mang khẩu trang nên giọng nói nghe hơi đục, "Hồ máu tích tụ ở phần lưng, tình trạng ổn định. Tôi đã xem qua hiện trường, hẳn là hung thủ hai ngày trước lúc cơn mưa chuẩn bị bắt đầu vứt thi thể trong hầm trú ẩn, trên mặt và tứ chi có vết thương là do tạo thành trong quá trình ném."

Hoa Sùng nhìn làn da xanh trắng của đứa bé, nhíu mày thật chặt, "Nguyên nhân chết là gì thế?"

Từ Kham do dự không trả lời ngay.

Hoa Sùng giương mắt, "Vẫn chưa ra kết quả à?"

Trên thi thể đứa bé không có vết thương trí mạng rõ ràng, nhưng đã hoàn thành xong kiểm nghiệm thi thể, không có lý do gì không thể tra ra nguyên nhân tử vong.

"Kiểm nghiệm bệnh lý cần chút thời gian." Từ Kham nói: "Nhưng bước đầu tôi phán đoán, là cô bé chết vì suy thận cấp tính do quá liều thuốc gây mê Sevoflurane."

"Quá liều thuốc gây mê Sevoflurane?" Thần kinh Hoa Sùng lập tức căng thẳng, "Ông xác định là thuốc gây mê Sevoflurane?"

"Ừm, đến 8 90 phần trăm, một lát kiểm nghiệm bệnh lý ra kết quả chính xác liền." Từ Kham thở dài, "Tôi cũng không nghĩ lại là thuốc gây mê Sevoflurane."


"Sevoflurane là thuốc gây mê toàn phần hay dùng trong phẫu thuật phải không?" Liễu Chí Tần tham gia thảo luận, "Vậy tính chất vụ án hoàn toàn thay đổi rồi."

"Đúng vậy, từ xâm hại bé gái thành mua bán nội tạng." Từ Kham nói: "Thuốc gây mê Sevoflurane hiện tại chỉ thấy ở hai nơi, một là bệnh viện chính quy làm phẫu thuật, hai là giao dịch nội tạng phi pháp. Bác sĩ gây mê ở bệnh viện phải có trình độ kỹ thuật cực cao, vì chỉ cần quá liều một chút thôi sẽ xảy ra sự cố. Còn ở chợ đen, kẻ phạm tội chỉ lo lấy nội tạng, không màng đến sống chết của người bị lấy nên hay tăng lớn liều thuốc. Nếu là một người trưởng thành khỏe mạnh thì có thể vượt qua, nhưng nếu là cơ thể của trẻ em thì...

Giọng Từ Kham trầm xuống, "Có thể trước khi lấy nội tạng thì đột phát một loạt bệnh trạng dẫn đến tử vong, suy thận cấp tính thận chỉ là một trong số đó."

"Vì giải phẫu thất bại, không thể lấy nội tạng nữa, nên lên kế hoạch vứt xác." Hoa Sùng vừa nói vừa tự hỏi, "Nhưng có một chỗ tôi thấy rất lạ, thông thường giao dịch lấy nội tạng ở chợ đen đều có một hệ thống xử lý tình huống ngoài ý muốn, bọn chúng hẳn là sẽ không vứt thi thể ở hầm trú ẩn lộ liễu như thế."

"Tôi cũng cảm thấy không hợp lý chỗ ấy." Từ Kham nói: "Nhưng trên thi thể cô bé không còn dấu vết nào khác, tôi đã kiểm tra qua âm hộ, hậu môn, khoang miệng, không có dấu vết bị xâm phạm, cũng không dính tinh dịch hay nước bọt, nước tiểu hung thủ trên người. Bé gái bị hại án đại đa số đều liên quan đến xâm hại hình dục, lúc đội trưởng Trần báo sơ tình huống tôi còn nghĩ thi thể cô bé sẽ phải thương tổn nặng nề lắm, nhưng sau khi kiểm tra mới biết hạ thể rất sạch sẽ, không hề bị xâm phạm."

Hoa Sùng trầm tư một lát, lại hỏi: "Đã xác định được danh tính nạn nhân chưa nhỉ?"

"Chắc cũng nhanh thôi." Từ Kham nói: "Trước khi kiểm tra thi thể cũng đã trích DNA đối chiếu với danh sách mất tích, trước hừng đông sẽ có kết quả."

Còn chưa chờ đến hừng đông, hai báo cáo kiểm nghiệm đã có kết quả.

Nạn nhân tên Vương Tương Mỹ, 9 tuổi, chết vì thuốc gây mê Sevoflurane quá liều nghiêm trọng tạo thành suy thận cấp tính.Tuần trước, cha mẹ cô bé đến đồn công an phố Sở Lâm ở quận Trường Lục báo con gái mất tích, đồn công an lập tức triển khai điều tra, cũng báo đến các phân cục lân cận, đáng tiếc cuối cùng không thể cứu kịp cô bé.

Hoa Sùng lập tức triệu tập Tổ Trọng án, Tổ Điều Tra Kỹ Thuật, Khoa Kiểm Nghiệm vào mở họp. Sau khi biết bé gái mất tích chết vì Sevoflurane quá liều, ai cũng kinh ngạc.

Ít nhất chi tiết này cũng nói lên được bàn tay của bọn buôn lậu nội tạng đã vươn đến trên người trẻ em. Mà gần đây, chỉ mỗi đồn công an phố Chiêu Bạng thôi đã nhận được hai vụ báo trẻ em mất tích, một bé là Trần Vận, một bé khác tên Trương Đan Đan, đều 10 tuổi, cũng là bé gái giống Vương Tương Mỹ.

"Sevoflurane là thuốc gây mê quan trọng trong giải phẫu, được quản lý mua bán rất nghiêm ngặt nhưng không bài trừ có người ở mua nó ở các chợ đen. Khúc Trị, cậu liên hệ các bệnh viện, chúng ta đầu tiên cần phải truy ra các giao dịch mua bán Sevoflurane phi pháp." Hoa Sùng cầm trong tầm tay một ly cà phê nóng nhưng không uống, "Phùng Hạo, cậu tổng hợp lại danh sách các nhà đang có trẻ em mất tích, nên cùng đồn cảnh sát địa phương đi thăm viếng để an tâm người nhà. Viên Hạo, Tổ Điều Tra Kỹ Thuật có thể giúp tôi......"

Lời còn chưa dứt, một cảnh sát đi vào, bước nhanh đến cạnh Hoa Sùng cúi đầu nói: "Tổ trưởng Hoa, đám nhóc anh đem về đang đánh nhau với Trần Quảng Hiếu."

"Ôi mẹ nó!" Hoa Sùng chửi nhỏ một tiếng. Liễu Chí Tần lập tức đứng lên, đè bả vai anh lại, ôn hòa và đáng tin cậy nói: "Anh ở lại họp tiếp đi, để tôi đi xem."

-

Hồ máu tử thi hay co cứng tử thi mình có chú thích kỹ ở cuối chương 51 rồi, giờ list chú thích sơ sơ thêm các giai đoạn khác của thi thể cho các bạn dễ tưởng tượng:

Tái nhạt tử thi: chỉ trong vòng 15 đến 25 phút sau chết. Da bắt đầu nhạt màu do máu không còn lưu thông.

Mát lạnh tử thi: Nhiệt độ cơ thể sẽ dần giảm xuống bằng nhiệt độ môi trường.

Co cứng tử thi: sau cái khi các khớp xương trở nên cứng và khó dịch chuyển.

Hồ máu tử thi: máu tụ lại ở phần dưới cơ thể và làm màu da biến thành những mảng màu đỏ hơi tía, xuất hiện sau 20 phút đến ba giờ đồng hồ tính từ thời điểm chết, đạt cực đại sau 12h sau khi chết.

Phân hủy: Các cơ lúc này sẽ mềm đi và dần thối rữa, có 4 giai đoạn:

Trương phình: Xác chết phình lên, dịch chảy ra, bốc mùi, các mảng da bong ra, giòi bọ bu vào...

Thối rữa mạnh: Xác chết mất phần lớn chất hữu cơ do giòi và các mô bắt đầu phân hủy thành chất dịch tràn ra môi trường xung quanh.

Thối rữa sâu: Các mô phân hủy hoàn toàn chất dịch ngấm hết xuống đất, diễn ra sự gia tăng hàm lượng cacbon. Giai đoạn này không còn xuất hiện giòi bọ.

Xương hóa: Còn trơ bộ xương:)