Tâm Độc

Chương 77

Phản chiếu

10.

Tiền Sấm Giang khúm núm ngồi trên ghế sô pha, cụp mi mắt, nhưng tròng mắt đảo qua đảo lại liên tục, cậu ta nom rất lo lắng, chẳng giống như đang ngồi trong nhà mình gì cả. "Vị khách" Hoa Sùng ngồi đối diện cậu ta trông còn giống chủ nhà hơn, anh vắt chéo chân, quan sát rất kỹ mọi biểu cảm của Tiền Sấm Giang

"Lúc nhỏ cậu hay đi đánh nhau lắm à?" Hoa Sùng nhìn vết sẹo dài bên góc phải trán của Tiền Sấm Giang, hỏi. Vết thương kia là do dao chém, nhưng có lẽ cũng đã rất lâu nên khá nhạt màu.

Cả người Tiền Sấm Giang cứng lại một chút, cậu ta khó khăn lắc đầu.

"Không đánh nhau?" Hoa Sùng lại hỏi: "Vậy sao cậu có vết chém trên trán thế?"

Tiền Sấm Giang đột nhiên ngẩng đầu, trừng lớn hai mắt, tay phải dợm nâng lên như bản năng, muốn sờ vết sẹo nhưng lại thôi. Cậu ta bỏ tay xuống, siết chặt nắm tay thành đấm đè chặt lên đùi.

Hoa Sùng nhìn thấy được sợ hãi toát ra từ Tiền Sấm Giang.

Cậu ta sợ hãi cái gì?

"Lúc nhỏ sơ ý vấp té." Giọng Tiền Sấm Giang nghe rất khó chịu, rõ ràng giọng rất trầm, nhưng làm người nghe lại có cảm khác kin kít như dao cứa trên mặt đá cẩm thạch.

"Chỉ vấp té thôi mà nghiêm trọng vậy? Cậu té đập vào đâu à?"

Nghe Hoa Sùng nói, Tiền Sấm Giang càng thêm lo lắng.

Đêm qua Tiền Phong Giang gọi cậu về nhà nói có mấy cảnh sát ở thành phố tới muốn điều tra lại vụ án mười năm trước, dặn cậu ta phải hợp tác, biết cái gì là nói hết, nói sớm về sớm. Cậu ta ngạc nhiên, cứ đứng như trời trồng ra đấy. Tiền Phong Giang thấy cậu không có phản ứng gì thì sốt ruột: "Này, anh đang nói chuyện với em đó, nghe thì ừ hử một tiếng đi chứ."

Lòng bàn tay cậu ta túa đầu mồ hôi lạnh, cậu cúi đầu "vâng" một tiếng.

Tiền Phong Giang nhận ra vẻ khác thường của Tiền Sấm Giang, nhìn đăm đăm cậu, giọng đanh lại: "Cậu ba, em đang có vấn đề gì à?"

Cậu ta vội vàng phủ nhận rồi hấp tấp rời khỏi, về phòng mình đi ngủ.

Lúc này, nhớ lời Tiền Phong Giang nói, cậu ta do dự một lúc, đành quyết định mở miệng, "Bị...bị anh cả đánh."

"Tiền Mao Giang?" Hoa Sùng giả vờ kinh ngạc, nhưng thật ra đã đoán được từ lâu.

"Đúng vậy." Tiền Sấm Giang nhìn xuống dưới đất, hai tay siết chặt vào nhau:"Lúc trước anh ấy rất hay đánh tôi và anh hai."

"Đánh ở đâu?" Hoa Sùng hỏi: "Bố các cậu có biết không?"

"Ở nhà." Tiền Sấm Giang hết gật đầu rồi lại lắc đầu, "Bố chúng tôi biết, có nhắc nhở, nhưng anh cả không nghe."

Nhắc nhở. Hoa Sùng nghĩ, Tiền Sấm Giang dùng từ "nhắc nhở", từ này quá nhẹ, hẳn là lúc nhỏ Tiền Dũng cũng chẳng quan tâm lắm chuyện con trai cả đánh đập hai đứa em, chỉ là tiện miệng răn dạy vài câu mà thôi.

Cưng chiều dung túng bấp chấp mọi quy tắc, thảm nào hành vi bạo lực của Tiền Mao Giang càng ngày càng nặng.


"Tiền Mao Giang thường xuyên bắt nạt các bạn trong trường, cậu và Tiền Phong Giang có thấy qua lần nào chưa?" Hoa Sùng tiếp tục hỏi.

"Chưa từng tận mắt thấy." Tiền Sấm Giang nói, "Bọn tôi luôn cố gắng trốn tránh anh ta càng nhiều càng tốt."

"Cậu tới gian nhà gỗ ở trường làng bao giờ chưa?"

Tiền Sấm Giang ngập ngừng "Rồi."

"Bị phạt à?"

"Anh cả sai tôi tới đưa thuốc lá."

"Cậu ta hút thuốc trong đó à?"

Tiền Sấm Giang không trả lời ngay.

"Hẳn là không chỉ hút thuốc." Hoa Sùng nói: "Cậu ta bắt nạt bạn bè trong gian nhà đó phải không?"

"Tôi không nhìn thấy!" Tiền Sấm Giang cao giọng lặp lại, tốc độ nói chuyện cũng trở nên nhanh hơn, "Tôi không vào nhà... La... La Hạo ra láy thuốc lá, tôi không nhìn vào trong."

"Vậy cậu có nghe được gì không?"

Tiền Sấm Giang lắc đầu.

"Cậu cố gắng nghĩ lại xem." Hoa Sùng nghiêng người về trước, giọng như đang thủ thỉ, "Nếu thật sự không nghe thấy được gì, cậu sẽ không lo lắng như thế."

Tiền Sấm Giang mấp máy môi, một giọt mồ hôi trên trán chảy xuống ngang qua vết sẹo.

Nửa phút sau cậu ta mới mở miệng, "Tôi nghe tiếng khóc, còn có tiếng tát."

"Nam hay nữ?"

"Chắc là nam, là một đứa bé trai."

Hoa Sùng dừng lại đúng lúc, anh rót một ly nước đặt trước mặt Tiền Sấm Giang, cậu ta liền cầm lên uống. Có lẽ vì không quen hỏi cung kiểu này, cậu ta lo lắng, toát khá nhiều mồ hôi.

Chờ một lúc cho tinh thần Tiền Sấm Giang ổn định, Hoa Sùng đổi đề tài, "Cậu thích chơi game online không?"

Tiền Sấm Giang khó hiểu.

"Cậu năm nay 20 tuổi nhỉ? Mấy thanh niên tuổi này đa số đều chơi game online."

"Tôi có chơi nhưng ít lắm." Tiền Sấm Giang nói: "Nhà nhiều việc, không có nhiều thời gian."

Hoa Sùng vốn định nhắc đến tựa game "Bạch Nguyệt Hắc Huyết", nhưng nghĩ lại cẩn thận thì cảm thấy không cần thiết. Tiền Sấm Giang có chơi "Bạch Nguyệt Hắc Huyết" hay không, có thích nhân vật Lân Tranh hay không, Liễu Chí Tần tra một cái là biết ngay, anh không cần phải bứt dây động rừng.

Tiền Sấm Giang siết cái ly giấy, "Anh hỏi xong chưa?"

"Cậu bận à?"

"Không phải." Tiền Sấm Giang nhíu mày, "Tôi nghĩ anh hỏi xong rồi."

"Mình tâm sự chút đi" Hoa Sùng rút ra một điếu thuốc, "Tôi hút thuốc có phiền cậu không?"

Tiền Sấm Giang lắc đầu.

Hoa Sùng bật lửa châm thuốc, rít một hơi. Thuốc lá có thể làm giảm bớt bầu không khí căng thẳng, giúp cuộc đối thoại tự nhiên hơn.

"Cái đêm Tiền Mao Giang xảy ra sự cố, cậu còn nhớ rõ không?"

Đùi Tiền Sấm Giang run lên giống như đang cố gắng khống chế cảm xúc.

"Năm đó cậu mới có 10 tuổi, không nhớ rõ lắm cũng bình thường, hơn nữa lời khai lúc trước của cậu vẫn còn lưu trữ, tôi về xem lại là biết thôi." Hoa Sùng nhàn nhạt nói.

Tiền Sấm Giang lại đột nhiên thẳng lưng, vẻ mặt phức tạp.

Hoa Sùng biết câu nói của mình đã có tác dụng.

Câu vừa nãy của anh nghe rất thoải mái dễ chịu, nhưng thật ra lại là một câu ngầm đe dọa: Tôi biết lúc trước cậu đã nói gì, giờ cậu hãy nói thật hết cho tôi, nếu hai lời khai không trùng nhau, cậu sẽ biết hậu quả.

"Tôi, tôi với anh hai ngủ sớm, chúng tôi không ngủ chung phòng với anh cả." Tiền Sấm Giang lắp bắp nói: "thời gian anh ta về nhà cũng như mọi ngày, tôi không biết anh ta lại đi ra ngoài sau đó."

"Hôm đó cậu có nghe bất kì tiếng động nào không?"

"Không có, tôi ngủ sâu lắm, ban đêm có chuyện gì ồn ào lắm mới bị thức giấc."

Giọng Hoa Sùng trầm xuống, "Có ai làm chứng lời cậu nói không?"

Tiền Sấm Giang cảnh giác nói: "Anh đang nghi ngờ tôi đấy à?"

"Ai tôi cũng sẽ hỏi như thế." Hoa Sùng nói.

Tiền Sấm Giang nhăn nhó vặn vẹo gương mặt, "Tôi ngủ cùng anh hai, anh ấy có thể làm chứng."

"Nhưng cậu ta nói cậu ta cũng ngủ say lắm."

Không khí trong phòng chợt trở nên đặc quánh nặng nề, Tiền Sấm Giang thật lâu không nói tiếng nào, Hoa Sùng cười nói: "Người ta hay nói anh chị em quan hệ huyết thống hay có tâm linh cảm ứng với nhau. Tiền Mao Giang gây thù chuốc oán với rất nhiều người, cậu có nghĩ ra ai có khả năng giết cậu ta trả thù không?"

"Không có." Lần này, Tiền Sấm Giang trả lời rất mau, "Tôi không nghĩ ra ai cả."

Lúc ra khỏi "Sơn Vị Đường", Hoa Sùng ngửi được mùi hoa quế. Anh quay đầu lại nhìn quanh quất, Liễu Chí Tần nói: "Trong trong vườn trồng khá nhiều cây hoa quế."

" "Tâm sự mỏng" với Tiền Phong Giang thế nào rồi?" Hoa Sùng vừa đi vừa hỏi.

"Tôi tán đồng ý kiến của anh, cậu hai nhà Tiền không liên quan đến vụ án." Liễu Chí Tần bứt một nhúm hoa quế, "Cậu ta không hề giấu diếm việc mình bất mãn với Tiền Mao Giang, lúc nói chuyện với tôi cảm xúc cũng không có gì đáng ngờ."

"Ừm, hôm qua tôi cũng thấy vậy." Hoa Sùng ngắt một chùm hoa quế chà vào lòng bàn tay làm cả tay anh đầy mùi thơm. Thói quen chà những thứ mùi thơm nồng lên tay là thói quen học được của mấy người bên khoa Khoa Pháp Y, trên hiện trường vụ án luôn phải đụng chạm thi thể, cho dù mang mấy lớp bao tay hay nước sát trùng cũng vậy, trên tay lúc nào cũng còn mùi, nên tìm cái gì đó mùi thơm nồng chà lên tay rất hiệu quả.

"Chà nữa không?" Liễu Chí Tần bỏ thêm hoa quế vào tay Hoa Sùng, lại nói: "Nhưng mà cậu ta khá là ý kiến anh đó."

Hoa Sùng hừ nhẹ một tiếng, "Đó là tại vì hôm qua tôi lừa cậu ta."

"Tôi có hỏi thêm vài chuyện của Tiền Sấm Giang, cậu ta có vẻ khá thờ ơ với em mình." Liễu Chí Tần nói: "Cảm giác cả nhà họ quan hệ rất nhợt nhạt. Tiền Dũng chưa chết mà Tiền Phong Giang đã bắt đầu kế hoạch phân chia tài sản với Tiền Sấm Giang từ lâu."

"Nếu Tiền Mao Giang đúng là bị giết để trả thù, thì Tiền Dũng phải chịu trách nhiệm rất lớn." Hoa Sùng đã xoa xong hoa quế, "Ông ta đã không làm tròn bổn phận của một người cha, để con mình lầm lạc như thế."

"Tiền Sấm Giang thì sao?" Liễu Chí Tần hỏi.

"Có vẻ cậu ta đang che giấu gì đó, nhưng không chắc có liên quan đến vụ án của Tiền Sấm Giang hay không." Hoa Sùng nói: "Cậu ta lo lắng quá mức, cũng khá ghét Tiền Mao Giang, nhưng từ đầu đến cuối cậu ta luôn cố gắng che giấu điều đó. Đúng rồi, hôm qua chúng ta đoán Tiền Mao Giang còn bắt nạt thêm nhiều người khác ở nhà gỗ ấy, Tiền Sấm Giang có nói, có lần cậu ta đến đưa thuốc lá cho Tiền Mao Giang thì nghe bên trong có tiếng tát một bé trai."

"Bé trai là ai vậy?"

"Cậu ta không nhìn vào, chỉ nghe thấy tiếng khóc."

Liễu Chí Tần nghĩ nghĩ, "Bé trai, tiếng khóc...... Động cơ "trả thù" càng ngày càng hợp lý."

"Trả thù là lý do hợp lý nhất cho đến giờ." Hoa Sùng gật đầu, nhìn đồng hồ đeo tay, "Vẫn còn sớm, đi lên trấn không?"

Thôn Lạc Quan thuộc địa phận của trấn Vũ Phong, giờ đã có một con đường thẳng nối từ thôn ra trung tâm trấn, lái xe chỉ mất độ nửa giờ.

Liễu Chí Tần hỏi: "Đi bệnh viện gặp Tiền Dũng, sau đó đến gặp Tiền Phán Tử phải không?"

Hoa Sùng cười, "Chúng ta ăn ý quá nhỉ."

Tiền Dũng đã gần đất xa trời, rõ ràng chỉ mới hơn 50 tuổi, đã hom hem như ông lão chuẩn bị rời dương thế. Tiền Phong Giang không cho ông ta dùng thuốc tốt nhất, cũng không muốn đưa ông đi bệnh viện lớn ở thành phố, chỉ cầm chừng ngày qua ngày như vậy, cũng rất ít khi tới thăm, chỉ mời một hộ lý trung niên chăm sóc.

Có lẽ đây là sự trả thù của Tiền Phong Giang vì năm đó ông đã quá thiên vị đứa con trai cả.

Tiền Dũng nói chuyện rất khó khăn, nghe nói cảnh sát quyết định điều tra lại vụ án của Tiền Mao Giang, trong đôi mắt vẩn đục như lấp lánh ánh sáng, nước mắt chực trào ra nơi khóe lệ. Ông thất thần nhìn Hoa Sùng, cố gắng ngồi dậy, dốc hết sức lực nói: "Cảm... cảm ơn các cậu."

Hoa Sùng ngạc nhiên.

Năm gia đình, chỉ có Tiền Dũng là thật tình ngóng trông bọn anh đến. Khi đã quá gần đất xa trời người, khát vọng tìm ra kẻ giết hại con trai mình càng mãnh liệt hơn bao giờ hết.

"Tôi có lỗi với Mao Giang, cũng có lỗi với Phong Giang và Sấm Giang." Có lẽ vì sắp chết, ông trút hết mọi tâm sự thật lòng trong tim mình. Tiền Dũng gian nan nói: "Là tôi hại Mao Giang, nếu tôi dạy dỗ nó đàng hoàng, nếu lần đầu tiên nó phạm sai lầm, tôi cứng rắn dạy bảo, nó sẽ không hãm sâu đến mức như thế, nó sẽ không bị người ta ghét, bị giết chết để trả thù."

Hoa Sùng ôn thanh hỏi: "Bác cho rằng Tiền Mao Giang bị người ta trả thù sao?"


"Chỉ có thể là bị trả thù." Tiền Dũng lắc đầu một cách khó nhọc, "Nó gây sự với quá nhiều người, thậm chí hai đứa em nó cũng hận nó, hận sang cả tôi."

Tiền Dũng bệnh quá nặng, không thể nói nhiều, nhưng lúc này nếu không hỏi, sau chỉ sợ chẳng còn cơ hội nữa.

Liễu Chí Tần nói: "Ngoài Lư Kiều Kiều, Tiền Mãnh Hổ, Trương Mễ, bác còn nghi ngờ thêm người nào nữa không?"

Tiền Dũng im lặng thật lâu một lúc rồi chua xót nói: "Tôi đã nghi ngờ Mao Giang bị người ta giết để trả thù từ lâu, nhưng tôi không có chứng cứ, cảnh sát nói, ba người kia là vô tội, còn trong thôn rất nhiều người bàn tán sau lưng nói Mao Giang đáng chết. Nó đúng là gây nên nhiều tội lỗi, nhưng nó phải chết sao? Nó chưa từng giết ai mà, nó chỉ mới 14 tuổi thôi!"

Vì quá bi thương, Tiền Dũng run rẩy kịch liệt, mấy dụng cụ đo đạc trên đầu giường bắt đầu phát ra tiếng bíp bíp cảnh báo. Hộ lý nhanh chóng chạy vào, mời Hoa Sùng và Liễu Chí Tần rời khỏi phòng bệnh.

"Tiền Mao Giang đúng là chưa giết ai, nhưng trong mắt vài người cậu ta chỉ chết mới đền hết tội." Liễu Chí Tần hạ giọng nói.

"Cùng một việc, trong mắt người bị hại đó là tội ác tày trời, nhưng trong mắt bố mẹ thì lại là vặt vãnh, không đáng phải bị giết chết." Hoa Sùng thở dài, "Tiền Dũng chắc là không thể cung cấp thông tin gì hữu ích đâu."

"Tôi rất hy vọng tìm ra thủ phạm trước khi ông ta chết." Liễu Chí Tần nói.

"Để ông ấy ra đi thanh thản?"

"Chúng ta không phụ trách thực hiện nguyện vọng lúc lâm chung cho người gần chết." Liễu Chí Tần lắc đầu, "Tôi nghĩ ông ta cần phải biết con trai ông ta đã gây nên tội gì mới bị trừng phạt như thế."

"Toi cũng muốn nhanh phá vụ án này." Hoa Sùng nói: "Nhưng lý do thì không giống cậu"

Liễu Chí Tần dừng bước, "Thế lý do là gì?"

"Theo quy luật mọi khi của Tổ Trọng án, chúng ta không rảnh rỗi được bao nhiêu ngày nữa đâu."

"Cũng phải." Liễu Chí Tần vừa nói vừa di động mở xem bản đồ, "Nhà Tiền Phán Tử cách đây khoảng 2 km."

"Đi xe ba bánh tới đi. Trấn nhỏ loanh quanh lòng vòng toàn đường nhỏ, tự lái xe hơi phiền." Hoa Sùng đề nghị.

Xe ba bánh trong Vũ Phong từ đầu đường đến cuối ngõ toàn là mấy xe cũ mèm như thời đồ đá để lại, ọp ẹp hom hem còn rung lên lạch cạch khi chạy, không hề bảo đảm an toàn gì cả.

Hoa Sùng vừa định vẫy một chiếc lại thì Liễu Chí Tần bước lên cản lại. Tài xế xe ba bánh phóng đôi mắt hình viên đạn lên cả hai rồi chửi bới nhấn ga chạy đi.

"Nóng tính thế." Hoa Sùng nhìn theo tài xế, cảm thán rồi quay sang Liễu Chí Tần, "Sao không cho tôi vẫy tay?"

"Xe đó trông nát quá, có khi đang đi nửa đường thì chết máy." Liễu Chí Tần lại nhìn ra ngoài đường cái, Minh chờ xe nào trông mới hơn một chút thù tốt hơn."

"Ha, sao để ý thế." Hoa Sùng cười nói: "Tôi từng ngồi qua mấy xe trông còn nát hơn thế nữa cơ, cũng không có gì phiền lắm, xóc nảy cũng quen rồi. Với cả mấy tài xế cũng có kinh nghiệm mà, không đến nỗi chết máy xong bỏ hành khách lại giữa đường đâu."

Liễu Chí Tần kiên trì nói: "Đi chiếc nào trông mới vẫn tốt hơn."

Hoa Sùng càng buồn cười, anh cong khóe mắt: "Ok, cậu cứ thoải mái lựa chọn."

Không lâu sau, một chiếc xe ba bánh nom khá sạch sẽ và chắc chắn xuất hiện từ lối rẽ, Liễu Chí Tần vạch mấy người đứng phía trước chờ xe ra, vẫy vẫy chiếc xe đó lại.

Hoa Sùng ngồi lên xe, còn kéo Liễu Chí Tần lại.

Xe ba bánh nổ máy brừm brừm, vững vàng xuất phát. Liễu Chí Tần rì rầm nói: "Chiếc này tốt hơn chiếc vừa nãy nhiều."

Hoa Sùng còn chưa kịp trả lời, xài xế phía trước đã cất giọng sang sảng: "Xe này tôi vừa mua tháng trước, ngồi đã lắm. Mấy cậu muốn đi đâu tôi cũng chở đi hết được."