Tâm Độc

Chương 67: Tri kỉ (kết)

Tâm độc 

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss

Tri kỉ

Kết.

Dịch Lâm Lang đã chết, tự sát bằng súng trong nhà riêng ở Canada. Trước khi chết lưu lại một bức thư, cảm ơn người hâm mộ đã đồng hành, đồng thời tố cáo những người đưa anh ta vào bạo lực internet.

"Từ đầu đến cuối tôi không tham dự vu tội Lâm Kiêu Phi, vu tội anh ta ngay từ đầu không phải tôi, bạo hành ảo cũng chẳng phải tôi, giết hại năm người kia càng không phải tôi!"

Tại sao tôi mới phải là người đáng xuống địa ngục nhất?"

Các người dám nói, 5 năm trước các người không nhục mạ Lâm Kiêu Phi không? Các người mắng chết Lâm Kiêu Phi, giờ muốn mắng chết cả tôi. Được, vậy hôm nay tôi làm theo ý các người, cái chết của tôi, là do các người gây ra!"

Dịch Lâm Lang chết đẩy scandals "Sao chép" lên đến cực điểm. Những fans thích anh ta nhiều năm thật sự khóc than không ngớt, những người ngoài cuộc hóng hớt cũng bớt mồm miệng lại, nhưng cũng có người tiếp tục trào phúng chửi rủa, trách cứ anh ta là con người nhu nhược, đến chết cũng không chịu xin lỗi Lâm Kiêu Phi, đến chết cũng muốn trốn tránh trách nhiệm.

—— Xin lỗi fans cái gì? Mẹ nó người mày cần xin lỗi nhất không phải Lâm Kiêu Phi sao?

—— không hổ là "đại thần" ăn bám vào marketing, trước khi chết còn muốn tạo chút lòng thương hại, lôi kéo fans về mình. Fan não tàn đâu mau ra khóc mướn!

—— Chó Dịch, mày nợ Lâm Kiêu Phi một lời xin lỗi. Mày chết thật chưa hay là giả chết?

"Ôi ôi, bình tĩnh lại nào." Trương Mậu vừa đứng vừa xoa xoa thái dương. Vừa rồi cậu ta vốn đang ngồi thì điện thoại nhận tin thông báo, cậu vừa liếc qua thì nhảy dựng lên, đến khi xem hết tin rồi, vẫn cảm thấy không thể tin được.


Dịch Lâm Lang đã chết như vậy sao? Chết vì những lời chửi rủa, chết vì hàng ngàn hàng vạn câu "kẻ xấu xa thì đáng phải chết".

Chết vì một trận bạo hành ảo.

"5 năm trước, lúc anh ta ngầm đồng ý cho team vu khống Lâm Kiêu Phi, ngầm đồng ý cho fans bạo lực internet với Lâm Kiêu Phi, chắc chắn không thể tưởng được, con dao này sẽ đột nhiên chuyển hướng, đâm vào chính lồng ngực của mình." Hoa Sùng xem xong bản báo cáo của cảnh sát Canada gửi về, than nhẹ một hơi, "Đây là mục đích cuối cùng của tên hacker: dùng bạo lực internet giết chết Dịch Lâm Lang."

"Dịch Lâm Lang đúng là một tên vừa dối trá vừa yếu đuối." Vì đã từng đến nhà Lâm Kiêu Phi, đã từng thấy cánh cửa còn những vết sơn, thấy sự đau đớn trên gương mặt người mẹ già mất con, Từ Kham hoàn toàn không có chút hảo cảm nào với Dịch Lâm Lang, biết được anh ta đã chết, mảy may không tiếc nuối tẹo nào, chỉ cảm thấy cái câu người ta hay nói thật đúng: Quả báo luôn có, chỉ là chưa đến mà thôi.

"Dịch Lâm Lang là nạn nhân của bạo lực internet, quy mô còn lớn hơn hồi 5 năm trước." Liễu Chí Tần nói, "Một người liên tục bị nguyền rủa, mắng nhiếc nhiều ngày, đúng là khó có thể vượt qua được."

"Tôi chỉ cảm thấy anh ta đáng bị như vậy." Từ Kham hừ một tiếng, "Dịch Lâm Lang sinh ra đã giàu có, ngậm thìa vàng, Lâm Kiêu Phi trong mắt anh ta chỉ là một con kiến, dẫm một cái thì chết. Nhưng mà anh ta sao dám tự cho mình cái quyền đó? Ai mà không do cha mẹ đẻ ra mà Lâm Kiêu Phi phải chịu làm bàn đạp cho anh ta tiến lên?"

Hoa Sùng lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Nhưng bạo lực internet, dù là lúc nào, hay nhằm vào ai, đều không nên xảy ra."

"Nhưng còn phải đặt vào tình huống cụ thể nữa chứ." Khúc Trị gia nhập thảo luận, "Em cảm thấy lần này lại tốt, nếu không anh nghĩ xem có cách nào để trừng phạt Dịch Lâm Lang nữa không? Trong di thư anh ta còn cố gắng tự biện hộ nữa chứ! Nói chuyện vu khống đạo nhái đó là do team marketing của anh ta, anh ta không trực tiếp sỉ nhục Lâm Kiêu Phi cũng không giết người, sao anh ta phải chết nữa cơ. Luật pháp ở Canada không kết tội được anh ta Nói không chừng cứ im lặng một hai năm, anh ta lại tiếp tục viết truyện nữa. Cơ nói đi cũng phải nói lại, cho dù anh ta không tiếp tục viết truyện nữa, nhưng nhà anh ta giàu mà, con đại gia thiếu gì tiền tiêu?"

Liễu Chí Tần không tham gia tranh luận, chỉ lạnh nhạt, "Chỉ có thể hy vọng việc lần này có thể cảnh cáo được các team marketing cẩn thận hơn, đồng thời cũng gióng chuông cảnh báo, Internet vẫn là một nơi pháp luật vẫn chưa quản lý hết được, nhưng những người đã gây tội trên đó, sẽ bị trả giá mà thôi."

Trương Mậu nghe mọi người tranh luận, không nói gì chỉ chăm chú đọc các thông tin trên mạng.

Đám người hầu nhà họ Dịch nói, tinh thần Dịch Lâm Lang đã không bình thường nhiều ngày rồi, tự nhốt mình trong nhà, không dám bước ra cửa phòng một bước, hoa viên trong nhà cũng không dám đi, luôn nói bên ngoài có người muốn giết và trong nhà có người theo dõi anh ta.

"Bên ngoài thế nào thì tôi không biết, nhưng tất cả những người trong nhà đều là giúp việc nhiều năm ở nhà họ Dịch, làm sao có người theo dõi thiếu gia được?" Ông quản gia già nói: "Thiếu gia chịu áp lực quá lớn, lúc nào cũng nhìn chằm chằm camera, nói bên trong có người."

Trên mạng lại nổi lên thêm từng đợt mắng chửi, họ moi ra "trọng điểm" trong câu nói của quản gia: "Thiếu gia", "Bệnh tâm thần", rồi sôi nổi trào phúng nói: "Ồ hóa ra đại thiếu gia họ Dịch bị bệnh tâm thần nha? Vậy chúng ta coi như lập công rồi, vì bệnh tâm thần đâu có bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Nếu chúng ta không ép hắn ta tự sát, còn ai trừng phạt nổi nữa. Còn nói ai nhìn chằm chằm, vô nghĩa quá, ai cũng nhìn chằm chằm hắn cả, vì ai cũng muốn xem khi nào thì hắn chết mà!"

"Cảm giác cũng nhạy đó, đáng tiếc trước kia sao không phát hiện tao cũng nhìn chằm chằm mày?" Người thanh niên kẹp một điếu thuốc, nheo mắt tự lẩm bẩm.

Cậu ta là người duy nhất thấy được cảnh Dịch Lâm Lang tự sát. Đã nhiều ngày, anh ta rất ít ngủ, ngồi thẫn thờ trước máy tính.

Trên màn hình, Dịch Lâm Lang gào khóc, hoặc tự đập đầu vào tường, hoặc ngồi run lẩy bẩy, hay khùng điên thét gào.Cậu ta định phát livestream cảnh tự tử này, nhưng thôi. Vì mấy ngày trước lúc rút lui, cậu ta suýt nữa bị một tên "mũ trắng" (*) bắt lấy, nếu không phải có chuẩn bị kỹ càng cậu đã bị xác định vị trí.

(*) Hacker mũ trắng: là hacker có đạo đức hoạt động theo pháp luật, đa số đều có bằng cấp IT, thường xâm nhập vào một hệ thống hoặc phần mềm, ứng dụng, website để tìm lỗ hổng báo cho chủ website cải thiện và nhận tiền thưởng từ đó.

Đối lập là hacker mũ đen, tin tặc, luôn làm những việc bất hợp pháp với mục đích xấu như nghe lén, ăn trộm đánh cắp thông tin dữ liệu; tống tiền; gây hại cho các ngân hàng, doanh nghiệp, nhà nước.

Không thể mạo hiểm lần nữa,cậu đành phải thưởng thức một mình.

Tinh thần Dịch Lâm Lang mỗi một ngày đều chuyển biến xấu đi. Cư dân mạng như những con AI, khởi động xong, nhập vào mệnh lệnh, thì chẳng cần thao tác thêm gì cả, sẽ tự động thực hiện nhiệm vụ, thậm chí càng làm càng giỏi. Cậu ta nhìn Dịch Lâm Lang khóc rống rít gào, vui vẻ vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Xem đi, phá hủy một người là chuyện dễ dàng đến nhường nào.

Hôm nay cũng giống như mấy ngày trước, Dịch Lâm Lang như hóa đá mà ngồi ở góc tường, không nhúc nhích, cũng chẳng khác gì đã chết. Cậu thanh niên định đứng lên nghỉ ngơi, thì thấy Dịch Lâm Lang đột nhiên đứng phắt dậy, chạy như điên đến một gian phòng khác, mở laptop, hai mắt đỏ ngầu trừng lên màn hình.

Cậu ta lập tức xâm nhập vào camera của laptop, nhìn cận cảnh gương mặt hoảng loạn của Dịch Lâm Lang,

Sự đau đớn và sợ hãi của anh ta làm cậu thanh niên cảm thấy rất sung sướng.

Dịch Lâm Lang mở một trang đánh chữ, bắt đầu gõ trên bàn phím đánh.

Cậu thanh niên vừa thấy, nhẹ nhướng mày.

Hóa ra là di thư.

Không chịu nổi nữa rồi sao?

Rốt cuộc muốn dùng cái chết để chấm dứt hết mọi chuyện sao?

Cậu thanh niên tạm thời không nhìn đến nội dung bức thư, chỉ hứng thú nhìn chằm chằm vào mặt Dịch Lâm Lang. Gương mặt này giờ đang vặn vẹo ra quá nhiều biểu cảm thật sinh động, còn sinh động hơn mấy quyển tiểu thuyết anh ta viết.

Khoảng một tiếng sau, Dịch Lâm Lang viết xong di thư. Anh ta thẫn thờ ngồi một lúc lâu, trong mắt dần dần hiện lên sự hận thù và khó chịu.

"Mày có tư cách gì để khó chịu?" Cậu thanh niên lẩm bẩm,

Dịch Lâm Lang đứng dậy, đột nhiên lại lần nữa gào khóc.

Cậu thanh niên không nhìn anh ta nữa, lia mắt nhìn sơ nội dung bức di thư, mặt cậu ta lập tức trầm xuống, "Chết đã đến nơi, còn phải cố gắng biện bạch cho mình. Nói một lời xin lỗi khó khăn đến vậy sao?"

Một lát, cậu thanh niên cười cười, "Thôi thì cứ chấp nhận vậy đi, mày xấu xa như thế, không xứng đáng xin lỗi anh Kiêu Phi của tao."

Tiếng khóc rống của Dịch Lâm Lang làm một đám người hầu tức tốc chạy tới, anh ta lại gào rống mắng đám người hầu đi, rồi chạy lên tầng cao nhất của biệt thự, lấy ra một khẩu súng, nhắm ngay huyệt Thái Dương của mình.

Một tiếng súng vang lên, chấm dứt mọi khổ sở dày vò.

"Không tồi, chết rất dứt khoát." Người thanh niên nhìn máu loang trên mặt đất, nhìn đám người hầu kinh hoàng la hét, nghe tiếng còi cảnh sát thấp thoáng đằng xa.

Cuộc cãi vã trên mạng vì cái chết Dịch Lâm Lang mà dần hạ nhiệt, nhưng vụ án giết người hàng loạt còn phải tiến hành thêm một bước điều tra. Sở Kiểu khai có đồng lõa, các manh mối cũng quá rõ ràng có người đứng sau giật dây hết thảy.

Nhưng không ai có thể phát hiện ra tung tích cậu ta.

Các camera xung quanh hiện trường vụ án có dấu vết bị can thiệp qua, nhưng không thể điều tra được ai làm; lịch sử lên mạng Sở Kiểu cũng bị điều tra, nhưng cũng là không thể truy tung. Hacker cung cấp thông tin và chỉ dẫn Sở Kiểu gây án, còn trợ giúp rất nhiều nhưng hoàn toàn giấu kín mình trong bóng tối.

Sở Kiểu bị áp giải lên thủ đô Bắc Kinh. Tổ Trọng Án không cần phụ trách nữa. Chuyện truy ra kẻ tội phạm giật dây cuối cùng đã là chuyện của Bộ Công an.

Nhưng Hoa Sùng và Liễu Chí Tần lại chưa rảnh rỗi.

"Tôi nghĩ mình lại nên đi Trạch Thành Thêm chuyến nữa." Hoa Sùng cầm bản nháp của Từ Kham đưa đến, nhìn tờ bản thảo có dấu bút lạ, "Lần trước chúng ta chắc chắn là đã để sót cái gì. Bài đăng kia nói cháu trai của Phó Đại Thành rất thân thiết với Lâm Kiêu Phi, có khi lại liên quan đến vụ án."


"Bà Trần không nói đến cậu ta, là đã quên, hay là cố tình giấu diếm nhỉ?" Liễu Chí Tần nhíu mày tự hỏi.

"Tôi đoán hẳn là quên, cậu ta không ở đó lâu lắm, mà còn là con nít nữa." Hoa Sùng nói: "Hơn nữa cảnh sát khu vực cũng không đề cập đến cậu ta, mà bọn họ không có lý do gì giấu diếm."

Liễu Chí Tần gật đầu, "Khi nào minh đi?"

Hoa Sùng nhìn đồng hồ, đã là buổi chiều, "Hay giờ đi luôn? Đến đó thì là buổi tối, ngủ một giấc sáng mai đến nhà Lâm Kiêu Phi."

"Là muốn ngủ lại một đêm sao?"

"Không được cũng không sao, mai mình đi cũng được, sáng đi chiều về."

Liễu Chí Tần nghĩ nghĩ, "Tôi nghĩ đi luôn hôm nay đi, mai đi phải về trong ngày gấp quá. Lần này không giống lần trước, mình thong thả về cũng được."

Hoa Sùng cười, "Đúng vậy, lần này không giống lần trước, lần trước mình ở nhà khách cục cảnh sát, lần này mình bỏ tiền."

Liễu Chí Tần sửng sốt, "Mình ở khách sạn à?"

"Đúng rồi, chọn cái nào sang sang vào. Sao, phung phí quá à?"

"Không, anh cứ sắp xếp tôi theo anh hết mà."

( í đi khách sạn =]]])

Nói đi là đi, nửa giờ sau, hai người đã lái xe lên đường.

Hoa Sùng lái xe, Liễu Chí Tần ngồi ghế phó lái lật tới lật lui bản thảo của Lâm Kiêu Phi. Đã bao nhiêu năm, giấy đã ố vàng, một kiểu chữ viết tinh tế thanh tú, vừa nhìn đã biết của Lâm Kiêu Phi viết. Còn chữ viết thứ hai thì khó coi hơn nhiều, xiêu xiêu vẹo vẹo, chỉ có hai nơi, thảo nào trước đó không để ý đến. Nhưng mà hai nơi sửa bản thảo này lại giống với bản hoàn chỉnh của "Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử", do đó không phải là do ai khác viết bậy lên mà là cùng sửa bản thảo với Lâm Kiêu Phi.

"... là cháu trai Phó Đại Thành sao?" Liễu Chí Tần nói.

Rõ ràng chỉ nửa câu, Hoa Sùng lại hiểu toàn bộ, "Tôi cũng nghĩ thế. Nếu như theo bài đăng kia nói, thì Lâm Kiêu Phi rất yêu thương cháu trai Phó Đại Thành, mà cháu trai này thảo luận bản thảo "Vĩnh dạ thiểu diệu xử" với Lâm Kiêu Phi, vậy sự kiện 5 năm trước, "Vĩnh Dạ" bị vu khống, cậu ta có biết hay không? Nếu biết, cậu ta sẽ có phản ứng gì?"