Tâm Độc

Chương 66

Tâm độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss

Tri kỉ

30.

Nam thanh niên trẻ kéo ngăn kéo, lấy ra một cuốn sổ bìa cứng màu nâu sậm, mở ra đoạn giữa, ánh mắt cậu dừng lại trên một tấm ảnh đã ố vàng loang lổ.

Ảnh chụp có bốn người, cậu ta, chú, dì và Lâm Kiêu Phi.

Đây là bức ảnh duy nhất cậu ta chụp chung với Lâm Kiêu Phi, khi đó cậu còn mang vẻ mặt đau khổ, cũng còn thấp hơn Kiêu Phi rất nhiều.

Giờ cậu đã cao hơn Lâm Kiêu Phi trong trí nhớ không ít rồi.

Cậu ta vẫn nhớ cái ngày chụp tấm ảnh này, đó là ngày mẹ cậu từ nơi nào đó đến, muốn dẫn cậu đi. Cậu chưa bao giờ gặp qua người phụ nữ giàu có hào nhoáng này, không muốn đi, trên xe bà ấy ngay lập tức bước xuống vài vệ sĩ mặc đồ đen.

Chú nói, bà là mẹ ruột cậu, bà có quyền nuôi nấng.

Nói cách khác, cậu ta bắt buộc phải đi theo bà ấy.

Cũng may mẹ cậu ta cũng không phải ngang ngược vô lý, trước khi dẫn cậu đi, cho phép cậu chụp chung một tấm hình kỷ niệm với chú và dì.

Cậu ta khăng khăng gọi thêm Lâm Kiêu Phi, mẹ không cho cậu mang theo cái gì từ nhà chú, nhưng cậu vẫn kiên quyết theo chiếc máy tính cũ Lâm Kiêu Phi tặng.

Lâm Kiêu Phi trong kính chiếu hậu ngày một nhỏ dần, nhưng thẳng đến khi biến mất khi chiếc xe ngoặc qua lối rẽ, anh cũng vẫn luôn nhìn cậu, cười và vẫy tay.

Cậu ta rời nơi đó, chỉ mang theo bên mình chiếc máy tính và một tấm ảnh chụp chung. Đáng tiếc tấm ảnh này chỉ có cậu ta có, sau khi tráng in mẹ vẫn chưa hề gửi qua cho chú.


Sau đó, cậu ta bị đưa đến Châu Âu du học. Mẹ rất xem thường bên nhà bố, không cho cậu liên lạc với chú và dì. Cậu ta chưa từng có cơ hội về lại Trạch Thành, ngay cả khi chú mất vì tai nạn lao động, cậu ta cũng biết được rất lâu sau đó.

Nghe nói, anh Kiêu Phi phải một mình đi bán sách in ở tàu điện ngầm kiếm tiền chữa bệnh cho chú.

Có người quay được đăng lên mạng, cậu đã xem. Anh Kiêu Phi tiều tụy quá, nhiều năm không gặp, nhưng quần áo trên người vẫn là những bộ cậu đã thấy qua, tẩy giặt đến phai bệch màu.

Cậu âm thầm làm một lời thề, sau này sẽ lo cho anh Kiêu Phi một cuộc sống tốt nhất.

Lúc ấy, cậu tròn 17, anh Kiêu Phi thì 34, chỉ trước khi xảy ra biến cố ba năm sau đó.

Để thoát khỏi sự khống chế của bên nhà mẹ, cậu ta đến nước X ở Tây Á, nơi đó là thiên đường internet và công nghệ thông tin, cậu tập trung học tập, thậm chí có nhiều lúc tự nhốt mình trong phòng cả năm trời, không màng đến thế sự bên ngoài. Dần dần, cậu ta càng ngày càng giỏi, không có chuyên gia an toàn mạng nào có thể ngăn chặn cậu, không có hacker có thể xác định vị trí của cậu, virus cậu lập trình không ngăn cản nổi, tường lửa cậu dựng lên là bất khả xâm phạm.

Cậu nhớ tới lời Lâm Kiêu Phi năm đó: khi nào em trở thành một hacker giỏi, quyển tiểu thuyết này đã hoàn thành rồi.

Cậu ta vừa lo lắng vừa kích động mà tìm "Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử", "Phong Phi 78", nhưng hiện ra chỉ là những lời nhục mạ và chửi bới.

"Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử" đạo văn? Xây dựng hình tượng nhân vật chính rập khuôn "Ám Tinh Quy Lai"?

Sao lại có thể như vậy được?

Không có ai rõ hơn cậu, "Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử" chắc chắn không phải là tiểu thuyết đạo văn, đó là cậu ta và anh Kiêu Phi cùng nhau viết cốt truyện!

Trong vô vàn những lời nhục mạ, cậu đọc được rất nhiều những từ như "Đi chết đi", "Mày đáng chết". Sự sợ hãi tột độ bóp nghẹt cậu ta đến không thở nổi, rất muốn gọi cho Lâm Kiêu Phi, lại không dám.

Sau đó, cậu ta dùng phương thức mình am hiểu nhất, biết được Lâm Kiêu Phi mất vì ung thư phổi. Cũng biết được "Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử" đã từng có người hỏi mua tác quyền, nếu không có cái tai bay vạ gió kia, thì quyển tiểu thuyết không những chỉ có thể xuất bản, còn có thể chuyển thể thành phim truyền hình, làm trò chơi......

bản quyền kếch xù thu được dù không thể chữa khỏi ung thư, nhưng ít nhất có thể làm cho đoạn thời gian cuối cùng của anh Kiêu Phi không đau đớn như thế.

Cậu ta quỳ gối trong một trận bão lớn trên đất nước xa lạ, cát sỏi bị gió tốc lên quất trên mặt hằn những vệt máu. Cả người cậu ta cuộn tròn lại, khóc rống nhưng cổ họng chẳng phát ra được một âm thanh nào.

Anh Kiêu Phi chưa từng hại bất kì ai, tại sao trời cao lại tra tấn anh ấy như vậy!

Những người dám sỉ nhục anh Kiêu Phi đều đáng chết!

Trên màn hình, số liệu lượng truy cập đổi từng giây, người thanh niên hết khóc rồi lại cười, vì cuối cùng cậu ta cũng chờ được đến ngày này. Thật ra cậu ta đã có đoạn video quay lén kia từ rất lâu rồi. Team của Hạo Lang E chẳng bao giờ thật sự đoàn kết. Ngày họp đó, cô gái duy nhất trong team lặng lẽ mở camera trên di động, cô ta là người kỹ lưỡng, lúc nào cũng sẽ quay lại các buổi họp, cũng không phải muốn hại ai, chỉ là thói quen với mỗi lần mở họp đều lén quay phim hết lại.

Xã hội như rừng rậm, đồng nghiệp toàn lang sói, là phụ nữ đã là một thiệt thòi. Cô đã từng bị người ta cắt ghép ghi âm vu tội, tuy không quá ảnh hưởng nhưng cũng dạy cho cô một bài học, từ nay về sau làm cái gì đều phải lặng lẽ lưu lại ghi âm và video để đối chứng.

Video này cậu thanh niên đã hack vào điện thoại cô lấy được từ 3 năm trước.

Trong mắt những tên cầm thú khoác lớp da người đó, anh Kiêu Phi không nổi tiếng nên có thể vu khống hãm hại thỏa thích, bị dẫm lên, bị đem thành bàn đạp. Chúng nó huỷ hoại anh Kiêu Phi, còn dám nói là giúp anh.

Nực cười! Quá nực cười!

Cậu ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ngay lập tức công bố đoạn video này cho thiên hạ, vậy là anh Kiêu Phi sẽ rửa được oan khuất rồi. Mọi người cũng sẽ thấy rõ gương mặt thật ghê tởm của Hạo Lang E, nhưng mà...

Vậy là đã đủ rồi sao?

Người chết không thể sống lại. Anh Kiêu Phi đã đi rồi, mang theo sự tiếc nuối không gì bù đắp được. Dù có rửa sạch lại nỗi oan thì sao? Anh Kiêu Phi cũng có thể biết được nữa đâu!

Mà tên Hạo Lang E sẽ bị trừng phạt thích đáng sao? Chẳng có gì khẳng định

Đối với một "Đại thần" đang lên, bịa đặt và vu hãm nhiều như cơm bữa. Hạo Lang E cùng lắm sẽ bị chửi bới mấy ngày, hoặc mấy tuần, nhưng nhiều nhất sẽ không vượt quá một tháng. Cư dân mạng rất dễ quên, sẽ quên ngay đi tội lỗi của Hạo Lang.

Mà anh Kiêu Phi, nói không chừng còn sẽ bị bảo là "Loè thiên hạ", "Đã chết còn bám dai".

Nếu không tạo ra bão táp đủ lớn, Hạo Lang E vẫn sẽ nhàn nhã như vậy.

Cậu ta mất ngủ nhiều đêm suy nghĩ,nhưng vẫn không thể nghĩ ra cách nào có thể mãi mãi kéo Hạo Lang E xuống đến không thể ngóc đầu lên. Mọi người luôn nói sao chép là tội tử hình của một tác giả, cậu ta cũng đã từng nghĩ tới tìm kiếm bằng chứng chứng minh Hạo Lang sao chép. Nhưng sau lại mới hiểu được, sao chép chỉ là tội tử hình cho những tác giả vô danh giống anh Kiêu Phi thôi. Bằng không tại sao những "đại thần" bị nghi ngờ là đạo nhái còn tiếp tục ra truyện? Tiếp tục đóng kịch? Tiếp tục bị những độc giả dễ dãi và mau quên tôn sùng?

Vận mệnh chưa bao giờ công bằng. Nó bắt nạt kẻ yếu, thích nhất là bỏ đá xuống giếng, thấy ai đáng thương thì bổ thêm một nhát dao vào người đó.

Giết chết Dịch Lâm Lang và những kẻ trong video không khó, tên hơi béo chết vì tai nạn giao thông, tên mắt kính chết vì sự cố thang máy, nhìn qua đều là ngoài ý muốn, nhưng đây đều là kiệt tác của cậu ta.

Nhưng mà vậy đã đủ chưa?

Đối với bọn súc sinh, mạng sống của người khác chẳng qua chỉ là bàn đạp cho một lần marketing. Chúng nó chết như vậy, làm sao có thể đủ triệt tiêu sự độc ác của chúng?

Cậu ta sa vào trong cừu hận, mất khá nhiều thời gian để tìm được tất cả những kẻ từng chửi mắng Lâm Kiêu Phi, sàng chọn lại, cuối cùng chọn ra 21 kẻ gây tội đầu sỏ.

Cậu ta đột nhiên minh bạch mình phải làm thế nào.

Cậu ta sẽ bắt những người này đền mạng, sau đó dùng cái chết của bọn chúng tố giác tội ác Hạo Lang gây ra. Cậu ta muốn Hạo Lang E phải nếm trải đau đớn của anh Kiêu Phi năm ấy.

Còn chăng phải là thêm một vụ bạo lực internet nữa sao? Còn không phải là lấy độc trị độc sao!

Cậu ta thành công rồi.

Cậu ta lau đi nước mắt chảy đầy hai bên má, xoay đầu nhìn đến một màn hình khác.

Trong màn hình là video Dịch Lâm Lang đang run rẩy sợ hãi trốn trong một góc phòng.

Cậu giám thị Dịch Lâm Lang cũng nhiều năm rồi nhưng đây vẫn là lần đầu thấy anh ta khủng hoảng như thế này.

Cậu ta khẽ cười, mở mấy khung số liệu, bắt đầu xóa dấu vết tồn tại của mình trên mạng.

Nước mắt tí tách nhỏ xuống mu bàn tay nhưng cậu ta càng cười lớn tiếng. Cậu ta chưa từng có ý định sẽ đích thân hoặc thuê sát thủ giết Dịch Lâm Lang, cách trả thù này quá dối trá, anh ta quý thanh danh của mình hơn cả mạng người khác. Biện pháp tốt nhất chính là ăn miếng trả miếng, hủy diệt toàn bộ của anh ta!

Cậu ta thuần thục xóa IP, thuần thục mà thiết lập các bẫy nhỏ đánh lạc hướng truy tung. Cậu ta đã xong việc của mình, bước cuối cùng, sẽ do hàng ngàn hàng vạn cư dân mạng tiến hành, Hạo Lang E sẽ bị khẩu tru bút phạt, giúp cậu ta và Sở Kiểu hoàn thành ca giết chóc cuối cùng.

Nhớ tới Sở Kiểu, cậu ta lại nở nụ cười. Hôm nay cậu ta cười đặc biệt nhiều.

Sở Kiểu cũng chẳng phải tốt đẹp gì, ngu xuẩn, ham mê quyền lực, hẹp hòi, rõ ràng là một con chó Dịch Lâm Lang nuôi, thế mà lại vì không được cho ăn đủ, đi cắn ngược lại chủ nhân.

Loại chó này bị đánh chết cũng là đáng.

Nhưng Sở Kiểu lại là một con chó điên nóng lòng trả thù. Chỉ cần hại được Dịch Lâm Lang, hắn ta không ngại giết người, cũng không sợ chết.


Con chó này, tình nguyện chết chung với Dịch Lâm Lang.

Thế là cậu ta liền thực hiện mong ước cho Sở Kiểu.

Mọi người sẽ quên đi scandals, quên tranh chấp, quên đi sự sỉ nhục với người xa lạ, nhưng khó có thể quên đi hoảng sợ với những hình ảnh bạo lực.

Cho dù rất lâu sau đó họ vẫn sẽ nhớ rõ những tấm ảnh chụp máu me, cái video chặt xác rợn người, cũng tiện đà nhớ rõ luôn một bút danh Hạo Lang E của một gã tên thật là Dịch Lâm Lang. Chính người này đã kích động bạo lực internet hại chết người khác, năm con chó săn làm ác bị chết thảm. Mọi người cũng sẽ nhớ rõ, internet không phải là nơi muốn làm gì thì làm, vì cũng sẽ phải bị trả giá cho hành động mình gây ra. Còn vị "đại thần" Dịch Lâm Lang, hoặc là chết vì những lời chửi mắng, hoặc là sống tiếp quãng đời còn lại trong nỗi ám ảnh kinh niên.

Từ đấy, Hạo Lang E không còn tồn tại nữa.

Sở Kiểu nhìn ảnh chụp và video trên "Khói Lửa", gương mặt hoang mang biến thành thoải mái, tiếp theo hắn há miệng cười to.

Liễu Chí Tần đang truy tung người đăng bài viết này, ngồi trước mặt Sở Kiểu chỉ có Hoa Sùng và Thẩm Tầm.

Biến cố bất tình lình này làm tất cả mọi người đều chao đảo. Trần Tranh gọi cho Hoa Sùng trấn an, "Cậu đừng lo, vụ án này đã chuyển giao lên cấp tỉnh, còn có Đội Hành Động Đặc Biệt của Bộ Công an, trách nhiệm cũng không hoàn toàn đổ lên hết Tổ Trọng Án chúng ta. Đừng nóng nảy, nhờ cậu chuyển lời thăm hỏi của tôi cho Thẩm Tầm."

Hoa Sùng thật ra không quá lo âu, một đêm thức trắng, trằn trọc bao nhiêu tiếng không thể ngủ, anh lại nhập vai suy nghĩ của mình vào tên hacker, lăn qua lộn lại suy luận xem cậu ta sẽ làm cái gì, mơ hồ đã đoán được tên hacker sẽ làm như thế, chỉ là không đoán được cậu ta lại hành động nhanh như vậy.

Có lẽ việc Sở Kiểu sa lưới là một tín hiệu.

Nếu cảnh sát không bắt được Sở Kiểu, hacker vẫn sẽ chỉ dẫn Sở Kiểu giết người. Mà một khi Sở Kiểu xảy ra chuyện, hacker ngay lập tức cho phát tán hình ảnh và video gây án lên mạng, công khai chân tướng năm đó.

Lúc thảo luận với Thẩm Tầm, Hoa Sùng phát hiện, anh ấy cũng nghĩ đến điểm này.

"Cười vui vẻ như vậy có nghĩa là đã đạt được mục đích rồi?" Thẩm Tầm click dừng hình ảnh video ở đoạn Sở Kiểu chém thi thể Trịnh Kỳ.

"Hóa ra cậu ta làm như thế, tôi còn tưởng rằng cậu ta nhờ tôi chụp ảnh quay video để cậu ta tự xem." Sở Kiểu vỗ đùi, cảm thấy rất mỹ mãn "Làm tốt quá, đây mới là cách trả thù tốt nhất cho Dịch Lâm Lang, cư dân mạng sẽ mắng hắn đến chết, mẹ nó sao tôi không nghĩ được biện pháp này nhỉ!"

"Đừng quá đắc ý." Thẩm Tầm nói: "Từ video này tội của anh đã có chứng cứ trực tiếp."

"Tôi chẳng quan tâm đâu, tôi đang thay trời hành đạo." Sở Kiểu ngẩng cao đầu, "Từ khi quyết định hợp tác với cậu ta, tôi đã biết kết cục, đã chuẩn bị tâm lý hết rồi! Chỉ cần có thể thấy Dịch Lâm Lang bị hủy diệt, tôi chết cũng không tiếc!"

"Hẳn là một cái chết có ý nghĩa." Hoa Sùng châm biếm, "Anh tự cho mình là hiệp sĩ đấy à?"

"Chẳng lẽ còn không phải sao?" Sở Kiểu nói: "Đã có bao nhiêu vụ bạo hành ảo xảy ra rồi? Chỉ cần không dính đến mạng người, cảnh sát các anh sẽ mặc kệ, những đứa ngược đãi tinh thần người khác lấy internet làm lá chắn, núp ở phía sau giết người không dao. Chúng nó không đáng chết sao? Không cần có người đứng ra trừng trị chúng nó sao? Những người như tôi, ngoài xã hội bị dẫm đạp còn không tính, còn phải chịu đựng sự nhục nhã trên mạng, tại sao vậy? Không ai nguyện ý đứng ra, thì được thôi, tôi sẽ làm! Tôi chống mắt lên xem, từ nay về sau, còn có bao nhiêu người dám không kiêng nể gì mà tùy tiện sỉ nhục người khác trên mạng."