Tâm Độc

Chương 61-2

Phòng nghỉ sương khói lượn lờ, may mà không có hệ thống báo cháy.

Sau một lúc lâu, Hoa Sùng hỏi: "Bà Trần kể có người liên lạc với Lâm Kiêu Phi hỏi mua bản quyền "Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử". Này cậu đã điều tra chưa?"

"Là một công ty thu mua nhỏ, thật ra nó chỉ là cái phòng làm việc chứ cũng không được gọi là công ty, hay đi thu mua các tác phẩm tiềm năng với giá rẻ sau đó bán giá cao cho công ty khác." Liễu Chí Tần gõ rớt tàn thuốc vào gạt tàn trên bàn, "Phòng làm việc này ba năm trước đã bị một nhà khác thu mua. Năm đó bọn họ đúng là có liên hệ Lâm Kiêu Phi, muốn mua lại "Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử" thật, chỉ là sau lại xảy ra thị phi, nên quyết định không mua nữa. Chuyện này bình thường, cũng không có gì khả nghi."

Hoa Sùng chống cằm, "Quái. Vậy có nghĩa là không có ai có động cơ "báo thù" cho Lâm Kiêu Phi à?"

"Tổ trưởng Hoa, chẳng lẽ là chúng ta đã sai ngay từ đầu rồi?"

Phòng nghỉ lại im lặng một cách đáng sợ. Hoa Sùng day day Thái Dương, tự hỏi hồi lâu rồi nói: "Không, không có khả năng. Sở Kiểu tất nhiên có liên quan đến vụ án, nếu không vì sao hắn bỏ trốn? Mặt khác, liên hệ duy nhất của hai người chết, ba người mất tích kia chính là Lâm Kiêu Phi, nếu bỏ Lâm Kiêu Phi đi, năm vụ án mạng này chẳng hề liên quan đến nhau."

Liễu Chí Tần hít sâu một hơi, dựa vào trên sô pha, mệt mỏi xoa trán, "Vậy đành chờ bắt được Sở Kiểu rồi tra xét vậy."

Hoa Sùng quay đầu ngắm kỹ gương mặt của Liễu Chí Tần.

Liễu Chí Tần cũng vừa lúc nâng mắt lên, vô tình nhìn thấy anh.

"Sao thế?"

Hoa Sùng vươn tay sờ lên trán Liễu Chí Tần, "Mệt lắm không?"

"Còn khỏe." Liễu Chí Tần mỉm cười, "Vụ án chưa được phá, dù có nghỉ ngơi, trong lòng cũng không yên ổn."

"Nghỉ hay không nói sau, nhưng đến giờ đến ăn cơm rồi." Hoa Sùng nói: "Đói bụng chưa?"

Liễu Chí Tần xoa bụng, lúc đang làm việc không để ý, giờ ngẫm lại mới thấy đói thật.


"Đi, đi ăn cơm trước. Đồng sự cũ của cậu có vẻ ăn nhiều lắm, chúng ta không nên bỏ đói cậu ta."

Liễu Chí Tần kinh ngạc, "Ai?"

Hoa Sùng: "Ủa nãy tôi chưa nói người bên Bộ Công an tới là ai à?"

Liễu Chí Tần lắc đầu.

"Già nên lẩm cẩm rồi." Hoa Sùng cười cười, "Đội trưởng đội Hành Động Đặc Biệt Thẩm Tầm và Nhạc Nhiên. Tôi nghe "anh nhỏ" Nhạc Nhiên nói, cậu không chỉ là đồng sự cũ mà còn là bạn bè nữa."

Liễu Chí Tần mở to mắt, thả lỏng, "À, hoá ra là bọn họ."

"Ừa. Đội trưởng Thẩm đi tỉnh rồi, ném Nhạc Nhiên cho tôi, nói là tùy ý sai vặt. Nhóc này rất có tinh thần, chắc là sẽ làm được việc lắm đây."

Liễu Chí Tần cười: "Có tinh thần là có năng lực?"

"Không đúng sao?"

"Ừm, Nhiên ca thật sự rất có năng lực." Liễu Chí Tần đứng lên, chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn, thấp giọng nói: "Liều mạng làm việc như anh vậy."

Hoa Sùng không nghe rõ, "Cậu nói thầm cái gì đó?"

"Không có, anh nghe nhầm rồi á."

Hoa Sùng nhướng mày nghi ngờ một cái, rồi nói: "Nhạc Nhiên mới 23 tuổi mà cậu gọi người ta là "Nhiên ca"?"

"Thẩm Tầm già vậy còn kêu như thế, tôi cũng gọi "Nhiên ca" có sao đâu." Liễu Chí Tần nghĩ thầm, anh còn gọi tôi là "anh Tiểu Liễu", chẳng lẽ tôi lớn hơn anh?

"Vậy à......." Hoa Sùng nghĩ nghĩ, "Vậy tôi cũng gọi cậu ta là "Nhiên ca"?"

"Không cần, gọi "Nhạc Nhạc" là được. Đội Hành Động Đặc Biệt đều gọi cậu ta là "Nhạc Nhạc"."

Hoa Sùng vui vẻ, "Nghe thật vui."

"Đúng vậy, người cũng thật vui."

(nhạc (hay lạc) nghĩa là vui vẻ nha)

Liễu Chí Tần mở cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nhạc Nhiên.

Nhạc Nhiên cũng nhận ra cậu, lớn tiếng gọi: "Anh Chí Tần!"

Hoa Sùng hạ giọng nói: "Nhìn siêu tinh thần đi!"

Liễu Chí Tần cũng hạ giọng, "Ngày thường giọng cậu ta còn to hơn nữa, tới nơi lạ nên chưa quen, vậy là đã nhỏ bớt đi rồi đó."

Nhạc Nhiên bước nhanh tới, đảo mắt đánh giá Liễu Chí Tần từ trên xuống dưới rồi vỗ một cái rất mạnh lên cánh tay cậu, "Anh Chí Tần, khoẻ hong?"

"Đừng có vỗ tôi như đánh võ." Liễu Chí Tần buồn cười nói.

"Đau hả?" Nhạc Nhiên nhìn nhìn tay mình, "Làm gì mà đau, em chưa có gì vào bụng hết, đói muốn chết sức đâu đánh mạnh."

Hoa Sùng bật cười, nháy mắt với Liễu Chí Tần "Thấy chưa, đói bụng."

Liễu Chí Tần gật đầu, "Vâng, tụi mình chiêu đãi không chu toàn."

Nhạc Nhiên giờ mới hiểu, vội vàng thanh minh, "Không phải em có ý đó màaaaa."

Hoa Sùng khá thích cái cậu "lãnh đạo nhỏ" đầy sức sống này, cười ôm vai của cậu, "Chúng tôi cũng đói bụng mà, đi thôi, ăn cơm đi."

Nhạc Nhiên lúc đầu còn nghĩ đi xuống canteen ăn, không nghĩ là sẽ bị mang đi đến quán ăn ở con hẻm đối diện cục cảnh sát. Hoa Sùng giống như lần đầu tiên dẫn Liễu Chí Tần tới đây ăn cơm, đi một vòng mua về một đống thức ăn. Nhưng phản ứng của Nhạc Nhiên hoàn toàn bất đồng với Liễu Chí Tần lúc ấy. Liễu Chí Tần là "Sao mua nhiều vậy", Nhạc Nhiên là "Anh ơi bên kia còn một hàng ăn kìa".

Hoa Sùng cảm giác mình đã tìm được một "bạn cơm" tâm đắc rồi.

Trong bữa ăn, Hoa Sùng mới biết được Nhạc Nhiên lúc vừa làm cảnh sát thì không phải là cảnh sát hình sự, mà là cảnh sát đặc nhiệm, đột nhiên thấy thân thiết.

"Tổ trưởng Hoa, trước kia anh cũng là cảnh sát đặc nhiệm à?" Nhạc Nhiên buông que nướng trong tay, tự đáy lòng nói: "Giỏi quá!"

Hoa Sùng không hiểu ý Nhạc Nhiên, nhưng Liễu Chí Tần lại hiểu.

"Anh từ cảnh sát đặc nhiệm điều lên làm cảnh sát hình sự, mới mấy năm mà đã lên làm tổ trưởng Tổ Trọng Án." Nhạc Nhiên nói: "Ghê gớm."

Hoa Sùng cười, "Cậu tuổi còn trẻ mà đã có chức vụ ở Bộ Công an rồi, cậu mới là ghê gớm."

"Em là đi theo anh Tầm thôi." Nhạc Nhiên sờ sờ thái dương, bỗng nhiên ngượng ngùng, "Đều là anh Tầm giúp em."

Hoa Sùng phát giác Nhạc Nhiên tựa như có gì đó "không đúng" với Thẩm Tầm.

Liễu Chí Tần chia chỗ thịt đã nướng ra làm hai, "Hai người ăn nhiều ghê gớm, một bàn lớn đồ ăn đều sạch sẽ hết cả rồi."

Mùa hè trời rất lâu tối, ba người ăn xong cơm mà mặt trời vẫn chưa chịu lặng. Hoa Sùng mua chút thức ăn khuya, mới vừa trở lại văn phòng đã bị cướp sạch.

Hoa Sùng muốn đuổi các tổ viên trở về nghỉ ngơi hết, vì hiện tại manh mối có thể tra đều tập trung ở Liễu Chí Tần, mọi người khác dù vẫn ở đó nhưng cũng không làm được gì nhiều, chi bằng về nhà ngủ một giấc cho khoẻ.

Nhưng mà chẳng ai chịu về.

Khúc Trị ôm một bình hồng trà lớn tu ừng ực, "Về làm gì anh, chuyện đang gấp rút, có rảnh cũng được một hai ngày thôi. Dù gì em về cũng chơi game thôi chẳng ngủ đâu, thà ở đây làm được gì thì làm."


Những người khác cũng nghĩ vậy.

Đã vậy rồi thôi Hoa Sùng cũng không muốn ép uổng.

Liễu Chí Tần đóng cửa phòng nghỉ lại, nhìn chằm chằm một đống thiết bị điện tử.

Máy tính Trịnh Kỳ vẫn chưa sửa xong, nhưng đã không còn cần thiết. Lúc trước đem máy tính về để điều tra lại những sự kiện bạo hành ảo mà cậu ta tham gia, hiện đã thông qua Lâm Kiêu Phi mà lấy được manh mối rồi. Dữ liệu trong máy tính của Lâm Kiêu Phi rất rõ ràng, chỉ cần nhìn lịch sử trình duyệt, lời nói và việc làm là có thể đoán ra đây là một người thành thật, kiên định, có chút nghiêng về cảm tính. Anh ta thật sự không quen biết gì Sở Kiểu sao? Hay là còn có cái gì không tra được?

Dần về khuya, xung quanh càng yên lặng.

Liễu Chí Tần chống cằm, đáy mắt phản chiếu lại hình ảnh chiếc máy tính.

Không điều tra không biết, tên Sở Kiểu này dĩ nhiên lại quan hệ mật thiết tới Dịch Lâm Lang. Khoảng 6 năm trước hắn đã là "tay súng" cho Hạo Lang E. Bộ tiểu thuyết "Ám Tinh Quy Lai" gây sóng gió của Hạo Lang E, trong đó có một phần nhỏ đúng là do hắn hoàn thành, sau khi được Hạo Lang trau chuốt, thì đăng lên web văn Ngân Hà. Lúc sau, hắn vừa làm "tay súng" cho Hạo Lang E, vừa đặt bút danh, viết sáng tác thuộc về chính mình, thẳng đến tháng 10 năm trước thì mai danh ẩn tích.

Không, không phải thật sự mai danh ẩn tích.

Cậu phải điều tra Phong Phi 78 rồi.

Nửa đêm mở họp luôn làm người ta uể oải, Hoa Sùng vào văn phòng Trần Tranh tìm trà đen đãi khách nhưng mãi không tìm được, đành lấy trà cúc của mình ra pha hai ly đưa cho Thẩm Tầm và Nhạc Nhiên.

"Dịch Lâm Lang hiện đang định cư bên Canada, nhà họ Dịch rất giàu có, anh ta tự phong mình là "thiếu gia thân thiện"." Thẩm Tầm nói: "Trong báo cáo ghi rằng mấy năm nay các bộ tiểu thuyết của anh ta, nhân vật, tình tiết chính và cốt truyện đều là bỏ tiền mua. Anh ta bỏ không ít công để trau chuốt tác phẩm, có thể nói anh ta thích viết lách. Nhưng vì thiên phú không đủ, anh ta chỉ có thể thông qua "mua bán" và "lăng xê" để lên được chức tác giả "đại thần"."

"Đúng vậy, Sở Kiểu cũng là "tay súng" đầu tiên của anh ta." Liễu Chí Tần nghiêm nghị nói "Hiện giờ đã biết manh mối, Sở Kiểu lúc 17 tuổi đã bắt đầu sáng tác, thời gian xuất hiện cũng cùng khoảng với Lâm Kiêu Phi, cảnh ngộ cũng giống, vẫn luôn không có bao nhiêu người xem. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, hắn không đi học nữa, làm công nhân xưởng ô tô và viết văn, vì tiểu thuyết hắn viết không ai xem, nên hắn bắt đầu bán cốt truyện cho một ít tác giả đã có danh tiếng từ trước. Thu nhập từ việc bán cốt truyện, nhân vật cao hơn tiền hắn kiếm được từ tác phẩm viết bằng tên hắn, thậm chí còn cao hơn tiền lương công nhân của hắn lúc bấy giờ. Cho nên ít lâu sau hắn chuyển hẳn sang làm "tay súng" chuyên nghiệp. 6 năm trước, hắn trở thành "tay súng" độc quyền của Dịch Lâm Lang. Tôi đã tìm được hợp đồng bảo mật và lịch sử chuyển tiền của bọn họ, Dịch Lâm Lang bỏ một khoản lớn để mua đứt cốt truyện và bản quyền. Nhưng sau khi Sở Kiểu bắt đầu dư giả về kinh tế, hắn đặt bút danh "Hoàn Điên", một lần nữa sáng tác tiểu thuyết thuộc về chính mình, năm ngoái thì bắt đầu nổi tiếng. Tạm thời tôi vẫn chưa tra được nguyên nhân hắn phá vỡ hợp đồng, không làm cho Dịch Lâm Lang nữa, nhưng phỏng chừng là có liên quan đến tiểu thuyết Sở Kiểu lúc ấy đang viết, bộ "Hoài Chiến"."Hoa Sùng nhanh chóng lật xem báo cáo, ngẩng đầu, "Dịch Lâm Lang muốn mua, mà Sở Kiểu không muốn bán?"

Lúc này, di động Thẩm Tầm đặt bên cạnh bỗng rung lên. Anh liếc mắt một cái, trầm giọng nói: "Tin của Đội Hành Động Đặc Biệt."

Hoa Sùng thở nặng, nhìn về phía Liễu Chí Tần.

Liễu Chí Tần gật đầu rất nhẹ.

Gọi điện lúc này, hơn phân nửa là vì có phát hiện lớn liên quan đến vụ án.