Tâm Độc

Chương 59-2

Những quyển sách này bìa mặt đã ố vàng, nhìn qua đã biến không phải ấn phẩm chính quy.

Tiểu Hướng đang chào hỏi bà Trần vài câu, bà xoay người, vừa lúc nhìn thấy Hoa Sùng đang cầm một quyển sách.

"Cậu muốn xem à?" bà Trần nói: "Đó là sách của con trai tôi viết, viết hay lắm. Nếu thích cứ lấy một quyển mang về đi. Con trai tôi trước kia nó có nói nếu ngày nào đó hiệu sách chịu bán sách của nó, nó sẽ dẫn tôi đi chụp ảnh lưu niệm. Giờ cũng không biết sách này khi nào mới được nhà sách bày bán."

Hoa Sùng thấy được trong mắt bà sự hãnh diện và bi thương sâu sắc.

Anh lật mặt sau quyển sách, nhìn đến chữ ký tác giả cuối trang: Phong Phi 78.

Tiểu Hướng cười nói: "Bà Trần à, cháu nói bao nhiêu lần, đây là sách anh Lâm tự in, không có nhà xuất bản nên không bán được ở nhà sách đâu."

"Nhà xuất bản là cái gì? Có nhà xuất bản là được trưng trong nhà sách liền phải không?"

"Hẳn là vậy. Cháu cũng không rành mấy nhưng cũng biết cần có nhà xuất bản mới bán trong nhà sách được."

"Vậy làm sao mới có được nhà xuất bản?" Bà Trần hỏi, "Cả đời Kiêu Phi nó luôn muốn sách nó được bán trong nhà sách, tiếc là đến cuối đời cũng không thực hiện được. Tôi thì già rồi, không biết còn sống được mấy năm, cũng không biết trước khi gặp nó dưới kia, tôi có giúp được nó hoàn thành ý nguyện không."


Tiểu Hướng chắc là cũng đã nghe bà Trần nói thế nhiều lần nên trấn an khá có lệ, "Có thể, chắc chắn có thể mà."

Hoa Sùng lật lật vài trang sách, trang giấy thực thô ráp, trắng đến lóa mắt, chữ quá kiểu cách, thoạt đọc không hề thoải mái. Anh gấp sách lại, cười dịu dàng với bà Trần: "Bà ơi, có thể nói cho chúng cháu nghe thêm về chuyện của anh Lâm được không ạ?"

Liễu Chí Tần không đi theo Hoa Sùng, Từ Kham vào nhà, mà ở ngoài cửa xem xét một chút.

Vách tường ngoài phòng rõ ràng đã được quét sơn thêm, màu sơn cũng khác với những chỗ còn lại. Cậu nhỏ giọng hỏi Lão Khâu: "Vách tường này có phải đã từng bị viết vẽ gì lên không?"

"Hồi đó có mấy người chạy tới đây viết rất nhiều câu khó nghe." Lão Khâu lắc đầu cảm thán, "Mắng Lâm Kiêu Phi là ăn trộm, xứng đáng bị ung thư, không chết tử tế được."

Liễu Chí Tần vừa nghe liền biết là chuyện như thế nào, lại hỏi: "Này thuộc về trị an thành phố, cảnh sát không can thiệp sao?"

"Can chứ sao không can được." Lão Khâu nói: "Nếu mặc kệ bọn kia chắc giật sập cả cái nhà này mất. Nhưng cậu cũng biết rồi đó, cảnh sát mình không thể động tay động chân với dân, vạn nhất bị chụp được rồi ném ở trên mạng, bị chụp mũ "công an đánh dân" thì tiêu luôn sự nghiệp. Cũng may chòm xóm chung quanh cũng bức xúc, có mấy thanh niên ra đứng chắn trước cửa nhà. Nhưng cái bọn kia cũng rất cứng đầu, ỷ nhiều người nên vẫn khi dễ Lâm Kiêu Phi và bà Trần, lúc sau chòm xóm giận quá vác dao phay mã tấu ra họ mới sợ mà đi."

Liễu Chí Tần tưởng tượng ra ngay tình hình lúc đó, trong lòng chua xót xen lẫn phẫn nộ.

Một đám ở trên mạng giơ cờ "chính nghĩa", đi kết bè kết đội tới nhục mạ một bà lão vô lực phản kháng, một bệnh nhân ung thư đang đau đớn, còn cho rằng mình đang làm việc đạo đức.

"Lâm Kiêu Phi luôn rất lễ phép, chẳng hiểu đâu ra mấy người tới sinh sự vô cớ đó. Lúc cậu ta nằm viện, trong nhà chỉ có một mình bà Trần, aizz, vậy mà bọn nó cũng tới khi dễ! Nếu không phải hàng xóm tốt bụng, cũng không biết bọn người kia còn quậy phá tới khi nào. Cậu cũng thấy rồi đó, bà Trần đến giờ vẫn còn sợ hãi người lạ, nhìn thấy các cậu, đã muốn trốn theo bản năng." Lão Khâu tiếp tục nói: "Bà là bà lão goá chồng, không nơi nương tựa, trung niên tang chồng, về già tang con. Lúc Lâm Kiêu Phi ung thư, của cải đều đem đi bán sạch, rất thảm."

Thấy Lão Khâu cũng rất cởi mở, Liễu Chí Tần tiếp tục dò hỏi thêm: "Vậy trong nhà còn người thân nào nữa không? Lúc trước Lâm Kiêu Phi ngã bệnh, chắc không chỉ có mỗi mình bà chăm sóc chứ?"

"Không có người thân nào khác cả!" Lão Khâu nói: "Năm đó khi bố Lâm Kiêu Phi qua đời tôi cũng chẳng thấy ai đến viếng. Tôi nghĩ họ hàng xa thì chắc có, nhưng khi đó ai cũng nghèo cũng khổ, có ai nguyện ý nuôi tiếp cô nhi quả phụ này đâu? Chưa kể, bà con xa sao có thể tính là người thân? Tôi chẳng gặp thân thích gì tới, chỉ thấy hàng xóm láng giềng giúp nhà bọn họ rất nhiều. Tục ngữ nói bán bà con xa mua láng giềng gần mà! À đúng rồi, lúc cậu ta nằm viện, nhà máy hóa chất liền tổ chức quyên tiền, thỉnh thoảng cũng có công nhân viên chức đại biểu đến thăm."

Liễu Chí Tần nhíu mày.

Cậu vốn cho rằng, hung thủ sẽ là một người rất thân với Lâm Kiêu Phi, trẻ tuổi, cường tráng, có năng lực gây án. Nhưng chiếu theo lời kể của Lão Khâu, Lâm Kiêu Phi không có người thân nào như vậy."

"Người này anh đã gặp qua chưa?" Cậu lấy ra di động mở hình "Vương Sấm" trong video theo dõi, Lão Khâu vừa thấy đã kiên định lắc đầu: "Chưa gặp bao giờ."

"Lúc Lâm Kiêu Phi qua đời có người nào tới nhà viếng thăm không?"

"Này tôi không rõ lắm." Lão Khâu cười cười: "Đúng là tôi là công an khu vực này, nhưng cũng không phải nhà ai làm cái gì tôi cũng biết."

Liễu Chí Tần cảm ơn Lão Khâu, rồi vào phòng.

Bà Trần đang kể đến đoạn Lâm Kiêu Phi tự in sách, Hoa Sùng ngồi bên cạnh bà nghe chuyện.

Liễu Chí Tần im lặng đứng bên cạnh anh, nghe ngọn ngành chuyện Lâm Kiêu Phi đến trạm tàu điện ngầm rao bán truyện.

Bà Trần kể, Lâm Kiêu Phi từ nhỏ đã thích sáng tác, lúc học cấp hai đã tập tành viết lách. Lúc thành công nhân nhà máy, anh ta cũng dành thời gian sáng tác tiểu thuyết mỗi ngày. Anh ta không dựa vào viết văn để mưu sinh, chỉ là yêu thích mà thôi, nên cũng chưa từng kiếm được đồng nào từ văn học. Nhưng có một năm, nhà máy hóa chất xảy ra sự cố, một người công nhân bị trọng thương phải nhập viện. Đó là người đồng nghiệp thân thiết nhất của Lâm Kiêu Phi. Anh ta muốn giúp đỡ người công nhân kia, có bao nhiêu tiền đều lấy ra hết, nhưng vẫn không đủ, vì thế anh quyết định in tiểu thuyết đã viết thành sách, cầm ra trạm tàu điện ngầm, trạm xe buýt, công ty, trường học... chỗ nào có nhiều người là anh đến rao hàng, kiếm ra bao nhiêu đều cho người công nhân kia. Nhưng mà đến cuối cùng, người đó vẫn không qua khỏi, đã ra đi, từ đó chồng sách còn lại này nằm yên trong nhà, chưa từng được đem ra bán nữa.

Liễu Chí Tần có thể phân biệt ra trong lời kể của bà Trần phần nào là nói thật, phần nào là nói dối.

Bán sách giúp đỡ người công nhân kia là sự thật, Lâm Kiêu Phi không hiểu marketing, không giống các tác giả khác lên mạng bán sách, cũng không thể xuất bản sách, chỉ có thể lựa chọn đến trạm tàu điện ngầm rao hàng, sau đó bị một người quay lại up lên mạng, sau khi scandal "sao chép" bùng nổ, video này bị đào xới ra, trở thành trò cười của vô số cư dân mạng.

"Không dựa vào viết văn để mưu sinh, chỉ là yêu thích mà thôi, nên cũng chưa từng kiếm được đồng nào từ văn học" đại khái là không đúng. Thời đại văn học Internet bùng nổ nhưng Lâm Kiêu Phi không thể tự kiếm được tiền từ tiểu thuyết nguyên nhân căn bản là do anh thiếu một ít thiên phú, văn viết ra ít ai xem, chứ không phải là anh ta không muốn kiếm tiền từ tiểu thuyết.

Tuy biết là như thế, nhưng khi bà Trần kể ra, ai cũng không đành lòng đi phản bác.

Đó là một bà mẹ già dành hết tình yêu và tự hào cho đứa con trai độc nhất.

Bà Trần run rẩy đi đến phòng ngủ, lấy ra mấy quyển sổ tay bị viết đến mềm oặt, cong lên, cùng một chồng bản nháp viết trên giấy rời, khóe môi hiện lên một nụ cười buồn bã, "Đây là quyển tiểu thuyết cuối cùng Kiêu Phi viết trước khi nó đi, khi đó nó ở bệnh viện, không có máy tính, nên viết trên sổ tay. Tôi thì già cả vô dụng, không biết dùng máy tính đánh chữ, nếu không tôi đã đánh nội dung tiểu thuyết này lên trên máy tính giúp nó rồi. Nó có nói với tôi, nó có đăng tiểu thuyết này lên một trang web, trên đó có người đọc, rồi nhắn cho nó, khích lệ nó viết hay lắm. Lúc bệnh nó còn chưa quá nặng, có khi nó còn rủ tôi cùng nhau xem lại tin nhắn đó. Nó vui tôi cũng vui. Nó nói, mỗi ngày nhìn độc giả nhắn lại, là nó liền có dũng khí tiếp tục trị liệu."

Từ Kham ngồi bên cạnh hai mắt đã đỏ bừng.


"Nhưng mà sau đó không biết vì sao, nó không cho tôi xem tin nhắn của độc giả nữa." Bà Trần lại nói: "Sau khi nó đi rồi, tôi có lau chùi lại di vật của nó, nhờ thằng nhóc hàng xóm mở máy tính giúp. Tôi định thay nó đọc tin nhắn của độc giả, lúc hoá vàng mã cho nó thì đọc nó nghe để nó vui vẻ mà ra đi. Nhưng mà trang web kia tìm không thấy nữa. Tôi nhớ rõ trước kia nó có nói nó lưu vào cái gọi là gì "bookmark", mở ra là thấy, nhưng thằng bé hàng xóm mở "bookmark" ra thì bên trong không có cái gì."Hoa Sùng hít sâu một hơi, một sự chua xót dày đặc xông thẳng từ bụng lên đầu.

Trang web kia chắc chắn là do Lâm Kiêu Phi xoá, anh ta không dám để cho mẹ già nhìn thấy những bình phẩm ác ý lăng mạ đó.

Mà mẹ anh ta còn nhớ thương anh ta, muốn xem lại những lời nhắn động viên của độc giả, muốn đọc lại cho anh ta nghe sau khi anh rời bỏ trần thế.

Bà Trần vuốt sổ tay, tự trách mà nói: "Đều tại tôi, cái gì cũng không biết làm, nó rõ ràng đã viết xong, mà tôi lại không thể giúp nó tiếp tục đăng lên."

Hoa Sùng nhận lấy sổ tay, vừa mở ra đã thấy là bản thảo của "Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử".

Liễu Chí Tần cũng lấy mấy quyển, nhìn số đánh, tìm được quyển cuối, trực tiếp lật đến trang cuối cùng, nhìn đến bút tích cực kỳ khó coi khi viết lời cuối sách, cậu nhẹ giọng nói: "Hoá ra tiểu thuyết đã hoàn thành."

Bà Lâm chùi đi giọt nước trên khoé mắt, "Đúng, đã hoàn thành rồi, nhưng không có cơ hội đăng lên. Tụi cháu đừng nghĩ chữ Kiêu Phi nó xấu, thằng bé viết chữ rất đẹp. Chỉ là cuối cùng nó không cầm nổi bút nữa."

Hoa Sùng nhẹ nhàng vỗ vai bà Lâm, "Tụi cháu hiểu mà."

Bà Lâm khô khốc lấy tay che khuất mắt, cảm xúc đột nhiên kích động lên, "Đáng thương con của ta a, nó nói đây là cuốn tiểu thuyết nó tâm đắc nhất, còn có người ngỏ ý mua bản quyền của nó giá cao. Sao lại vội ra đi như thế? Sao lại không thể chờ thêm chút nữa? Những người nói mua bản quyền kia sao lại không tới? Nếu có nhuận bút, nó...nó........"

Liễu Chí Tần sắc bén, "Bà vừa nói, lúc ấy có người tìm đến Lâm Kiêu Phi mua "Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử"?"