Tâm độc
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Hồng nhan
04.
Từ Cường thịnh ngồi trong phòng thẩm vấn, một thân tây trang đen. Ông ngoài 50, tóc lấm tấm hoa râm, trong đôi mắt dày đặc tơ máu, mười ngón tay siết chặt vào nhau, trông thật tiều tuỵ.
Giọng nói của ông như có lửa than đốt qua, vừa mới mở miệng lại phải lấy tay che đi hơn nửa khuôn mặt, cố gắng kìm nén tiếng nghẹn ngào.
"Vì sao con tôi lại gặp chuyện như vậy...!"
Hoa Sùng lặng im ngồi về phía đối diện, không có bất kì động tác dư thừa nào, chỉ an tĩnh nhìn người đàn ông trung niên cố gắng đè nén cảm xúc trước nỗi đau quá lớn.
Khoảng 15 phút sau, Từ Cường Thịnh ngước mặt lên trần nhà ra sức hít thở, hai mắt chằng chịt gân máu trông đỏ đến đáng sợ, cả người toát lên một loại áp lực đau đớn. Ông nhìn sang Hoa Sùng, hít sâu vào hơi, cuối cùng cũng có thể đè nén lại cảm xúc, nghẹn ngào nói, "Mẹ Ngọc Kiều nghe tin xong không chịu nổi đã ngất đi rồi, bà ấy đang nằm viện nên chỉ mình tôi tới đây. Anh cảnh sát, rốt cuộc là ai đã hại chết con tôi?"
"Vụ án vẫn còn đang tiếp tục điều tra." Hoa Sùng nhận ly nước Khúc Trị đưa đến, đặt trước mặt Từ Cường Thịnh.
Từ Cường Thịnh lăn lộn trên thương trường nửa đời người, nên so với những người nhà nạn nhân khác, ông có vẻ trấn định hơn. Ông không mất kìm chế mà làm loạn, chỉ thở dài một tiếng, giọng run run, "Cậu cảnh sát, nhất định các cậu phải bắt cho bằng được hung thủ. Cần tôi phối hợp điều gì, tôi và bà nhà sẽ cố gắng thực hiện cho bằng được."
Hoa Sùng trịnh trọng gật gật đầu, "Cháu biết hiện giờ bắt bác nhớ lại Từ Ngọc Kiều là một loại tra tấn. Nhưng thời gian phá án có xác suất thành công cao nhất là sau 48 giờ kể từ lúc tử vong. Hiện Từ Ngọc Kiều được phát hiện quá muộn, đã quá khoảng thời gian để bọn cháu có thể điều tra được gì, đành phải nhờ đến sự trợ giúp của bác để biết thêm thông tin về cô ấy."
"Tôi hiểu rồi." Từ Cường Thịnh chùng giọng, "Cậu cứ hỏi đi, biết gì tôi sẽ đều kể hết, không giấu diếm."
Hoa Sùng vẫn để cho ông thêm vài phút ổn định rồi mới bắt đầu hỏi: "Từ Ngọc Kiều có sống chung với hai bác không?"
"Không. Mấy năm trước tôi và bà nhà mua cho nó một căn hộ ở khu An Lạc, là khu nhà cao cấp, cũng gần chỗ làm của nó nên đi lại thuận tiện."
Hoa Sùng ngồi nghe, Khúc Trị bên cạnh cặm cụi ghi chép.
"Hôm qua tôi nghe ở Phú Khang có án mạng, người chết là một cô gái trẻ." Nói tới đây Từ Cường Tịnh lại bắt đầu nghẹn ngào, "Tôi còn dặn bà nhà nhớ gọi điện cho nó, dặn nó cẩn thận đừng đi lung tung những chỗ lạ, nhưng nào có nghĩ đến người bị hại chính là Ngọc Kiều của chúng tôi đâu..."
"Thời điểm Ngọc Kiều bị hại là ngày 13 tháng 3,buổi tối thứ sáu. Thi thể được tìm thấy sáng thứ hai ngày 16." Hoa Sùng hỏi: "Cô ấy mất tích ba ngày, hai bác ở nhà đều không thấy gì bất thường?"
Từ Cường Thịnh có nén nỗi đau, đáp: "Ngọc Kiều cuối tuần sẽ không gọi điện liên lạc cho chúng tôi. Nó có chuyện cá nhân của nó, tôi và bà nhà cũng đã sớm quen."
Bút trong tay Khúc Trị khựng lại, anh nhìn Hoa Sùng một cái đầy ẩn ý.
Hiển nhiên Hoa Sùng cũng thấy lời này có phần không bình thường lắm: "Từ Ngọc Kiều có bất hoà với gia đình à?"
"Không không không, cậu hiểu nhầm rồi, chúng tôi rất thân thiết, đặc biệt là với mẹ nó." Từ Cường Thịnh nói: "Sau ca tối nó thường xuyên về ăn cơm, nhưng cuối tuần là thời gian riêng tư của nó, tôi và bà nhà đều hết sức tôn trọng vấn đề này."
"Vậy bác biết trong khoảng tối thứ sáu đến chủ nhật Ngọc Kiều thường làm gì không?"
"Biết, nó sẽ nói với chúng tôi trong bữa cơm chiều thứ sáu." Từ Cường Thịnh đếm ngón tay, "Đi du lịch tự túc ở những nơi gần đây, đi mua sắm cùng bạn bè hoặc ở nhà đọc sách."
"Du lịch tự túc? Xe của cô ấy..."
"Là một chiếc Land Rover, (*) tôi mua cho nó. Mọi ngày đi làm nó không lái, toàn bắt tàu điện ngầm mà đi. Chỉ khi nào du lịch nó mới sử dụng."
(*) Land Rover: Hãng xe địa hình đắt tiền của Anh
"Mọi người đi du lịch đa số đều đi cùng bạn bè. Bác biết cô ấy có đồng nghiệp thân thiết nào ở ngân hàng Tân Lạc không?"
"Cái này...." Từ Cường Thịnh chần chừ một lúc, giống như không muốn nói đến vấn đề này.
Hoa Sùng nhắc nhở: "Lời khai của bác rất giúp ích cho việc phá án của bọn cháu."
"Xin lỗi." Từ Cường, Thịnh thở dài, "Quan hệ đồng nghiệp của Ngọc Kiều đều không tồi, chưa từng tranh chấp hay gây gổ với ai, nhưng mà đồng nghiệp thân thiết, thì lại chẳng có một ai. Nó tốt nghiệp đại học ở một nơi khác, bạn bè nó đều không ở đây, sau này đi làm cũng hay tâm sự với mẹ nó, trong công ty chẳng có ai cùng chung chí hướng."
"Cùng chung chí hướng là sao ạ?"
Từ Cường Thịnh khó xử. "Con bé nhìn qua thì trông rất hoà đồng, kỳ thật vẫn có chút quái gở, rất cô lập, còn mê chơi game."
Khúc Trị nhỏ giọng: "Hoá ra là dạng ẩn trạch (*) như tôi."
(*)Trạch: Chỉ những người hướng nội, không thích đám đông, lười ra ngoài, chỉ thích tự cô lập. Ẩn trạch là trạch "ngầm" nhìn thì có vẻ hướng ngoại nhưng thực chất lại hướng nội.
Hoa Sùng nói: "Vậy cho nên mỗi lần đi du lịch cô ấy đều đi một mình?"
"Đúng vậy."
"Cô ấy có bạn trai không?"
Từ Cường Thịnh lộ vẻ mặt ngạc nhiên, vài giây sau mới bình tĩnh lại, nặng nề lắc đầu: "Không có."
"Bác và bà nhà không ở cùng cô ấy," Hoa Sùng nói, "Có thể cô ấy có nhưng hai người không biết thì sao?"
"Sẽ không đâu. Ngọc Kiều chưa bao giờ giấu diếm hay lừa gạt bọn tôi. Nếu có bạn trai, nó không nói cho tôi cũng sẽ nói cho mẹ nó."
Phòng thẩm vấn yên tĩnh, Hoa Sùng đánh giá Từ Cường Thịnh, chợt chuyển đề tài, "Vừa nãy chúng tôi ở công ty Từ Ngọc Kiều nghe được vài chuyện, là cô ấy mỗi năm đi du lịch nước ngoài khá nhiều, chỉ trong năm ngoái đã đi đến Nepal, Ấn Độ, Pakistan, Hy Lạp, Tết âm năm nay còn đi Nga. Từ Ngọc Kiều thích đi du lịch? Đây là sở thích lớn nhất của cô ấy khi rảnh rỗi?"
Từ Cường Thịnh chớp mắt mất tự nhiên, "Đúng, đúng rồi, từ nhỏ nó đã thích đi du lịch." Ông nói xong như cảm thấy lo lắng điều gì, còn cố tình nói thêm: "Nhưng mỗi lần nó đi đều xin phép công ty, tiền đi cũng là tôi cho nó, tuyệt đối không phải là biển thủ công quỹ."
Hoa Sùng gật đầu, lại hỏi: "Bác có thêm manh mối gì về người có khả năng thương tổn cô ấy không?"
Ánh mắt Từ Cường Thịnh đột ngột tối lại, ông đánh mạnh lên trán mình, tự trách, "Là tôi không tốt, là tại tôi! Tôi với mẹ nó ấp trong lòng bàn tay nuôi lớn, cưng như trứng hứng như hoa, nó muốn cái gì, chúng tôi đều cho nó, lại quên đi dạy nó bảo vệ chính mình. Lúc nó vào đại học, nó còn đi Tây Tạng một mình, đi bộ đến Mặc Thoát (**). Sau này càng lúc càng gan, nói cái gì mà người dân bên đường đều vui vẻ giúp nó, chúng tôi đừng lo lắng. Tôi thật sự hối hận, nếu năm đó tôi cứng rắn dạy dỗ khuyên răn nó, có lẽ giờ này nó đã không bị người ta hãm hại ra như thế. Năm nay nó chỉ mới 28 tuổi thôi, tôi với bà nhà đều chỉ có một mình nó...."
(**) Mặc Thoát: (Mêdog) , là một huyện của địa khu Nyingchi, khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc, phần lớn do Ấn Độ quản lý. Khu này mới bắt đầu làm đường xe chạy từ 2010 thôi, đa số là phải đi bộ.
•
Rời phòng thẩm vấn, Hoa Sùng dựa vào lan can sân thượng châm điếu thuốc. Anh vừa cởi áo khoác đồng phục, trên người chỉ còn áo sơ mi xám khói và quần tây, ngón tay kẹp điếu thuốc còn có một vết chai mỏng, bả vai thả lỏng, vạt áo sơ mi thu vào quần ôm trọn vòng eo, thân hình có rèn luyện gọn gàng săn chắc, chợt lại mang thêm một dáng vẻ lười biếng.
"Người nhà cô này rất quái." Khúc Trị vòi Hoa Sùng điếu thuốc, nhưng không hút mà gác ở sau vành tai. "Nói là thân thiết, mà con gái ra đường ba ngày không về cha mẹ lại không biết. Con gái nhà khác tốt xấu gì cuối tuần đều về nhà thăm cha mẹ một lần, Từ Ngọc Kiều vừa đến cuối tuần liền nháo nhào đi mất. Nhưng cảm xúc ông từ Cường Thịnh khi nãy không phải giả, cũng không thể nói không thân thiết được. Hơn nữa cái chức giám đốc chăm sóc khách hàng lương tính theo công trạng, cô này ba ngày xin nghỉ hai ngày, nào có làm được gì, nhìn chức thì thấy oai nhưng thu nhập không cao, chi tiêu hằng ngày đều do bố mẹ cung cấp."
Hoa Sùng không tiếp lời cậu, "Từ Ngọc Kiều thích đi du lịch, cạu6 nghĩ cô ấy nghiêng về bên lịch sử văn hoá, hay là về thiên nhiên phong cảnh?"
Khúc Trị ngạc nhiên: "Chuyện này có liên quan đến vụ án à?"
"Anh đoán là lịch sử văn hoá." Hoa Sùng dí dí tàn thuốc, "Đi, báo với Khoa Kiểm nghiệm, đến nhà cô ấy điều tra xem."
•
Nhà Từ Ngọc Kiều ở khu Duyệt Vũ, là một biệt thự nhỏ kiểu tây, có hai tầng, bên ngoài còn có một vườn cây nhỏ. Nhân viên pháp y kiểm tra ngôi nhà từ trong ra ngoài sạch sẽ một lần, không phát hiện ra điểm bất thường, mà còn thấy ngôi nhà như sạch sẽ quá mức, một dấu chân lạ đều không có. Hoa Sùng chưa vội vào nhà, anh cùng Khúc Trị tìm nhân viên quản lý camera giám sát ở bên ngoài.
Tiểu khu này đều được lắp camera giám sát, có 7 cái quay được Từ Ngọc Kiều ngày 13 rời nhà vào 7 giờ 52 phút sáng, lúc sau lại chưa về, mà ngôi nhà cũng không có người nào khác ra vào.
Ngọc Kiều trong video mặc đúng bộ quần áo khi bị hại, trên vai đeo một túi xách hiệu Coach (****), mà cái túi này không được tìm thấy tại hiện trường. Hung thủ lấy đi những vật dụng có giá trị, nhưng để lại thẻ nhân viên ngân hàng và căn cước. Đây cũng là lý do tại sao vừa sáng sớm mà phân cục có thể xác định được thân phận nạn nhân, cũng là điểm đáng ngờ Hoa Sùng với Từ Kham thảo luận qua.
(****) Coach: Hiệu thời trang của Mỹ, túi xách có gí trị dao động từ 200 - 400 USD
"Hiếp dâm và chiếm đoạt tài sản." Khúc Trị nói. "Mà hung thủ cũng rất khôn ngoan, đến giờ cũng chưa đi bán đi cầm tài sản chiếm được."
Hoa Sùng quay trở lại ngôi nhà kiểu tây, mang giày bảo hộ cùng găng tay, ánh mắt dừng lại ở căn phòng khách sạch sẽ, băn khoăn, "Hung thủ cầm túi xách, lại không lập tức phi tang, nhất định có kiến thức phản điều tra, biết loại hàng xa xỉ này khi bán ra liền bị chúng ta nắm thóp." Hoa Sùng đi qua đi lại, "Nhưng tại sao đã biết như vậy lại còn cố tình để lại chứng minh thư của nạn nhân?"
"Để chúng ta dễ xác định được người bị hại?" Khúc Trị hỏi: "Tuy là giờ xét DNA cũng tìm ra danh tính nạn nhân, nhưng mà giám định DNA cũng cần thời gian. Những hung thủ khác kéo dài thời gian còn không kịp, tên này vì cái gì lại muốn giúp chúng ta?"
"Vụ này ban đầu nhìn như không có manh mối, nhưng thật chất lại rất nhiều." Hoa Sùng cau mày, "Nhưng mà các manh mối lại như một cuộn chỉ rối, chưa kể còn mâu thuẫn nhau, rất nhiều chỗ không hợp lý với lẽ thường tình, rất khó để phân tích rõ ràng. Giống như vừa nãy cậu nói hắn đã có ý thức phản điều tra, mà lại đi để chứng minh thư lại hiện trường. Có thể suy ra hắn căn bản không sợ chúng ta khoanh vùng đối tượng từ vòng quen biết của nạn nhân."
Khúc Trị giờ mới đuổi kịp suy luận của Hoa Sùng, "Hung thủ không quen biết Từ Ngọc Kiều? Cho nên mặc kệ chúng ta điều tra người quen biết của cô ấy cũng không dẫn ra đầu mối nào đến hắn?"
"Nhưng cái này cũng không dám khẳng định." Hoa Sùng nói: "Nếu Từ Ngọc Kiều không quen biết hung thủ, vậy chỉ có hai trường hợp. Một, cô ấy xuất hiện ở đường Đạo Kiều đúng lúc hung thủ cũng ở đó. Hắn thấy cô ấy mặc toàn hàng hiệu, gương mặt lại xinh đẹp, nên nhất thời nổi lên ý xấu. Nhưng hung thủ lại mang theo búa gây án, dao gọt trái cây, áo mưa, không phù hợp với "nhất thời nảy lên ý xấu". Mặt khác nếu không có hận thù sâu sắc với nạn nhân vì cớ gì lại muốn hành hạ xác chết? Trường hợp thứ hai, là hung thủ quen biết Từ Ngọc Kiều, nhưng cô ấy lại không biết hắn. Có thể là cuồng theo dõi. Nhưng nếu hung thủ thường xuyên theo dõi Ngọc Kiều, đều phải để lại tung tích, gia đình và công ty phải có người để ý thấy. Nhưng trừ đoạn đường Đạo Kiều không có camera ra, thì ở ngân hàng Tân Lạc đều đặc nghẹt camera giám sát, còn có bảo vệ, nhưng không ai thấy được người nào khả nghi cả."
"Kì lạ ghê." Khúc Trị thở dài, "Tự nhiên em cảm giác thấy chuyện chẳng lành."
"Hở?"
"Vụ này hơi bị căng, sẽ khó phá đó."
Hoa Sùng cười cười, "Dễ phá thì còn cần Tổ Trọng án chắc?"
Khúc Trị ngồi xổm trên ghế sô pha, ngón tay chà chà lên mặt bàn nhỏ, "Cái cô Từ Ngọc Kiều này còn rất ưa sạch sẽ. Quản lý khu nhà nói cô ấy chưa bao giờ thuê người giúp việc, đều tự mình quét dọn, trong nhà không có người lạ lui tới, chả trách bên khám nghiệm nói không tìm thấy dấu chân khác. Cái này lạ ghê, anh nghĩ xem, tiểu thư con nhà giàu mà lại không có người hầu.... Ể Tổ trưởng, anh lên lầu làm gì đó?"
"Đi kiểm chứng một suy đoán." Hoa Sùng trả lời.