" Phụ thân!"
Giọng nói non nớt trong trẻo của Minh Nhi làm ta đang trầm tư tinh lại. ơ phía trước, 12 người con của ta đang choi đùa trên bãi cỏ, mấy người vợ yêu ở một bên cười dịu dàng nhìn.
Kỳ Thiên cũng đã hon hai tuổi, đang vui vẻ nô đùa trên đó.
Khinh Nhan vác cái bụng lớn đi đến cạnh ta. Ta vội vàng diu nàng ngồi xuống, mim cười nói:
"Hôm nay cảm giác thếnào?"
Khinh Nhan thờ dài nói:
"Còn có thế như thế nào? Tiếu tử này đã ở bên trong suốt mưòi hai tháng, đến bây giờ vẫn còn chưa chịu ra."
Ta cũng không nhịn được cười khổ, nói:
Thật không biết trong đó có gì tốt mà tiêu tử này cứ ò lì bên trong không chịu ra nừa."
Khuôn mặt xinh đẹp của Khinh Nhan đỏ bừng.
Tuệ Kiều cười dịu dàng đi tói bên cạnh chủng ta, nhẹ giọng nói:
Mồi ngày muội đều bắt mạch cho muội ấy, đứa nhỏ này vô cùng khỏe mạnh. Hai người cứ việc thoải mái thả lỏng tinh thần, sẽ không có chuyện gì xảy ra."
Khinh Nhan bồng nhiên Ôi một tiếng, ta ân cần nói:
"Sao vậy?"
Đôi mi thanh tú của Khinh Nhan nhíu lại, nói: "Muội đau bụng quá, có lẽ sắp sinh rồi..."
Tuệ Kiều vội vàng bắt mạch cho Khinh Nhan, sau đó sò xuống bụng nàng, mừng rỡ nói:
MI N í £. 1
Đúng là săp sinh rồi!
Trong chôc lát mấy ngưòi vợ yêu của ta đều xông tói.
Gần đây Tiêu Tín đã trải qua bảy tháng ác chiến, đại quân do hắn suất lình cư ôi cùng cũng đánh sâu vào trong lòng Tần quôc, khoảng cách đánh hạ Tân đô cũng gần ngay trước mắt.
Lần này ta dần theo mấy người vợ yêu đến Vọng Giang thành của Tân quôc đế giải sầu, cũng là đế thực hiện hứa hẹn vói Tiêu Tín lúc trước, tói Tần đô mừng công cho hắn, không ngờ Khinh Nhan lại sinh ngay trên đường.
Ta ôm Khinh Nhan vào lều trại, Yến Lâm và Lục Châu đấy ta ra ngoài.
Ta lo lắng cho sự an toàn của Khinh Nhan, luông cuông tay chân, đi tói đi lui bên ngoài lều.
Sỡ nhi sắp xếp ốn thỏa cho mấy đứa con của ta xong, đến bên cạnh ta, nhẹ giọng nói:
"Huynh yên tâm, có Tuệ Kiều ờ trong đó, hai mẹ còn Khinh Nhan nhất định sẽ bình an."
Ta gật đầu nhưng trong lòng vẫn không thế nào bình tình được.
Sở nhi ôm cánh tay ta, cùng đến bãi sông phía trước ngồi. Ta nhặt lên một hòn đá cuội hoi mỏng ném ra mặt sông phía trước, hòn đá nhảy lên mấy cái trên mặt nước rồi chim xuông giừa sông.
Sò nhi mim cười nói:
"Mồi người phụ nừ đều gặp phải thòi điếm như vậy. Lúc trước khi ta sinh Thiên nhi cũng vô cùng sợ r hãi, vậy mà chăng mấy chôc đứa nhỏ này cũng đã lỏn như vậy rồi."
Ta miền cường nở nụ cười, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho Khinh Nhan, dù sao thế chất của nàng cũng khác vói nhừng người phụ nừ khác, chi riêng mang thai cũng kéo dài tói một năm. Ta ngóng nhìn mặt sông xa xa, nói:
"Ta không muôn bất kỳ ai trong các muội xảy ra chuyện gì..."
Sò nhị tựa đầu vào vai ta, nhẹ giọng nói:
"Lần này đột nhiên tói Vọng Giang Thành có phải còn có mục đích khác không?"
Ta lắc đầu, nhưng nụ cười trên mặt lại bán đứng bí mật của ta.
Sò nhi cười nói:
"Muội nghe nói Tiếu Trác và Mộ Dung Yên Yên cũng sẽ tói Vọng Giang thành đế gặp chủng ta?"
Ta cười nói:
"Xem ra ta không thế giấu được muội chuyện gì."
Sỡ nhi nói:
"Trung thu năm nay chủng ta có thế đoàn viên tại Vọng Giang thành rồi."
Nhắc tói Trung thu nụ cười của ta liền cứng lại, hình bóng Tả Ngọc Di trước khi chết hiện lên rõ ràng trong đầu ta. Ta vẫn không muôn nhắc tói chuyện này, nhưng cho đến tận hôm nay vẫn không thế quyên được chuyện xảy ra ngày đó.
Sò nhi thấy vẻ mặt ta như vậy liền lập tức đoán được suy nghi trong lòng ta, nhẹ giọng nói:
"Lại nghi đến nàng ta à?"
Ta cũng không che giấu, gật đầu nói:
"Có vài chuyện từ đầu đến CUÔ1 vẫn nghi không ra. Mặc dù ban đầu muội luôn đề phòng Ngọc Di, nhưng chuyện Tuệ Kiều bị nàng nhôt trong hầm rôt cuộc là ai thông báo cho muội?"
Sỡ nhi cười thần bí nói:
"Người đó không cho muội tiết lộ thân phận, vói lại người đó có ân vói muội, đương nhiên muội không thế bán đứng người ta được. "
Ta lại nói:
"Trước lúc Ngọc Di lâm chung, có nói ta phải hối hận, không biết đó là điều gì?"
Ánh mắt Sở nhi nhìn về phương xa, rõ ràng nàng đang trôn tránh câu hỏi của ta.
Trong lòng ta đau đón âm ỷ, vân đề này ta đã hỏi Tuệ Kiều không chi một lần, nhưng Tuệ Kiều cũng lảng tránh không chịu trả lòi ta. Ta đã loáng thoáng đoán được, có lẽ trước khi Ngọc Di chết đã mang trong minh giọt máu của ta, nhưng vân đề này ta đã không còn cơ hội đế chứng thực nừa.
Sỡ nhi lảng sang chuyện khác:
"Nếu như lần này Khinh Nhan sinh ra Lân nhi, Tiêu Tín thuận lợi đánh hạ Tân đô thì có thế nói là song hỷ lâm môn (hai việc vui cùng đến một lúc), trung thu lần này nhất định phải ăn mừng thật lớn mói được! "
Ta gật đầu. Bồng nghe tiếng thét chói tai của Lục Châu vang lên từ trong lều, ta và Sở nhi đều ngẩn ra, đồng thòi đứng dậy.Lục Châu sắc mặt trắng bệch chạy ra khỏi trướng, bộ dạng hoảng sợ không dứt, thò không ra hoi đi tói bên cạnh ta, nói:
"Khinh Nhan tỷ tỷ.... sinh... sinh ra một quả trứng..."
Ta không quan tâm đến nhiều cấm kỵ, sải bước xông vào trong lều.
Mấy người Vân Na, Yến Lâm, Tiêm Tiêm đều đang vây quanh trước bồn tắm, ngơ ngác run rẩy nhìn quả trứng thịt màu trắng trong chậu.
Ta nắm chặt hai đấm, cảnh tượng trước mắt khiến ta nhớ lại chuyện lúc trước tại Thanh Thục son, Khinh Nhan hoàn toàn không giông chủng ta.
Chi có nét mặt Tuệ Kiều vẫn bình tình như trước, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve vỏ ngoài của quả trứng, mim cười nói:
"Chng qua chi là do thòi gian mang thai quá dài, màng thai dày hon so vói người bình thường một chút thôi, mọi người không cần ngạc nhiên."
Tuệ kiều lấy ngân đao từ trong tay Dao Như, cấn thận cắt dọc theo màng ngoài của qua trứng.
Trái tim ta như treo trên đầu, không biết bên trong rốt cuộc là một hài nhi như thế nào. Bòi vì Sò nhi và Lục Châu quá khấn trương, một trái một phải nắm chặt lấy hai cánh tay ta.
Trong trướng bồng nhiên vang lên một tiếng khóc ni non rõ to, ta lấy hết dũng khí bước lên phía trước nhìn vào, thấy Tuệ Kiều ôm ra một đứa trẻ SO sinh mập mạp đáng yêu từ bên trong trứng. Ta kích động đến run rẩy, khi chắc chắn đứa bé kia không khác gì nhừng đứa trẻ bình thường, lỏn tiếng
"Là con trai! Là con trai!"
Mấy người vợ yêu đều vây quanh chúc mừng Khinh Nhan, ta tiếp lấy đứa trẻ từ trong tay Tuệ Kiều xem xét ti mi. Vân Na và Sở nhi đến bên ta, tiếp lấy đứa trẻ từ trong tay ta, nói:
"Noi này không có chuyện của huynh, hài tử còn chưa được tắm rửa nừa!"
Ta cười ha hả, vẫn không quên dặn dò các nàng:
"Nhất định không được nói chuyện hôm nay vói người ngoài!"
An ủi Khinh Nhan một lát, ta vô cùng vui sướng đi ra khỏi lều. Tuệ Kiều cũng vội vàng hoàn thành nhừng việc còn lại rồi ra ngoài nghi ngoi.
Ta đến bên nàng, thấp giọng nói:
"Tuệ Kiều, đứa nhỏ này như thế nào?"
Ta vẫn hoi không yên lòng, dù sao đứa con trai này cũng khác nhừng đứa còn lại.
Tuệ Kiều cười một tiếng, chi về bãi cỏ phía trước, hai chủng ta đi về phía trước vài bước.
Tuệ Kiều nói:
"Đứa nhỏ này hán là không có chuyện gì, nhưng mà..."
Nàng thâm ý nhìn ta, nói:
"Khinh Nhan hình như khác chúng ta."
Ta cười ha hả, ta đã quyết định vinh viền giừ kín bí mật này trong lòng.
Tuệ Kiều nói:
"Huynh yên tâm, muội sẽ giải thích họp lý cho mấy tỷ muội."
Cảm giác trờ lại Vọng Giang thành lần này hoàn toàn khác so vói trước đây. Sau khi trải qua chiến tranh, tường thanh vốn chắc chắn đã có nhiều chồ bị hư hỏng.
Lần này Trần Tử Tô cùng đến đây vói chúng ta. Hắn lần đầu tiên thấy Vọng Giang thành cũng không nhịn được rung động, từ đáy lòng nói:
"Nếu như Tân vương chú trọng phòng thủ Vọng Giang thành, chi sợ Tiêu Tín rất khó có thế đánh hạ noi này trong thòi gian ngắn."
Ta vô cùng đồng cảm gật đầu, vồ vỗ tường gạch, nhìn dòng sông đang chảy cuồn cuộn nói:
"Sự hưng thịnh và diệt vong của mồi quốc gia đều có quan hệ trực tiếp đến người lãnh đạo. Nếu không phải Tần vương dồn phần lỏn binh lực đế tân công Nước Hàn, chủng ta cũng không có được cơ hội ngàn năm có một này."
Trần Tử Tô nói:
"Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau, tầm nhìn của Tân Vương Phòng Hiên Chí hạn hẹp. Căn bản không nhận ra được nguy cơ ờ ngay bên minh."
Ta cười nói:
"Đâu chi có minh hắn tầm nhìn hạn hẹp, Hán vương Hạng Bác Đào, Tề vương Kinh Phong Đồng, Hàn vương Mạc An Thiên tuy tầm nhìn không hạn hẹp, nhưng cũng chi là hạng người chì biết đến lọi ích của bản thân!"
Trần Tử Tô nói:
Mấy người này đúng là thiếu hụt tầm nhìn và quyết đoán, ban đầu ta còn cho rằng Kinh Phong Đồng khá hon một chút, nhưng bây giờ nhìn lại cũng đều như thế cả!"
Ta không thế không nhớ lại tinh cảnh ban đầu Trần Tử Tô ờ Đại Tần thoải mái bàn luận tinh thế thiên hạ, trong lòng không nhịn được kích động. Chi cần Tiêu Tín đánh hạ được Tân đô, cả vùng phía nam trung nguyên sẽ bị ta chia làm hai. Hai nước Hán, Sở đã không có gì đáng ngại, càng không cần nói đến Nước Hàn đã chịu đủ sự hành hạ của chiến tranh.
Phía sau vang lên tiếng bước chân đều đặn, ta xoay người nhìn lại, là Tiêu Hư Phóng chịu trách nhiệm phòng thủ Vọng Giang thành. Hắn là một trong nhừng tướng lình trẻ tuốỉ mói nối lên gần đây, cũng là một trong nhừng người bạn nôi khô của Tiêu Tín.
Tiêu Hư Phóng cung kính tiến đến, quỳ xuống hành lề, nói:
"Thần - Tiêu Hư Phóng tham kiến bệ hạ!"
Ta phất tay nói:
"Đưng lên đi!"
Tiêu Hư Phóng lại hành lề vói Trần Tử Tổ:
"Tham kiến Trần tiên sinh!"
Trần Tử Tổ mim cười nói:
"Để ta đoán xem, bộ dạng của ngươi vui mừng hớn hò như vậy, nhất định là có tin vui quan trọng muôn báo cho bệ hạ. Có phải Tiêu nguyên soái đã đánh hạ Tần đô rồi không?"
Tiêu Hư Phóng gật đầu nói lớn:
"Trần tiên sinh dự đoán như thần. Rạng sáng hôm qua Tiêu soái đã đột phá phòng thủ phía ngoài của Tần đô, không quá ba ngày nừa, cả Tân đô sẽ nằm trong sự không chế của chủng ta."Trần Tử Tô mim cười nói:
"Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!"
Tiêu Hư Phóng lại nói:
"Có một vị thương nhân ờ phía dưói thành muôn cầu kiến bệ hạ."
"Là người nào?"
"Hắn họ Phan tên Độ, chính là thương nhân giàu có của Tân quốc trước đây."
Ta cười nói:
"Thi ra là hắn, Tiêu tướng quân, ngươi cho người dần hắn đến đinh viện trên đảo giừa hồ Long nừ chờ trước, buốỉ tôi ta sẽ trở về gặp hắn."
Lúc này mói Tiêu Hư Phóng lúc này mói cáo từ.
Ta nhìn bóng lưng Tiêu Hư Phóng nói:
"Mấy người huynh đệ của Tiêu Tín cũng dần trường thành rồi."
Trong mắt Trần Tử Tổ xẹt qua vẻ bất an, thấp giọng nói:
"Trước mắt thì đúng là chuyện tôt vói Đại Khang..."
Lòi này hắn chi nói một nửa nhưng ta hiếu hắn muôn nói gì. Ta cười nhạt, xoay người đi tói lồ châu mai, hai tay vịn lên đó, nói:
"Ngươi nghi sắp tói Thác Bạt Thuần Chiếu có khả năng tân công chủng ta hay không?"T
Trần Tử Tô cười nói:
"Chúng ta tân công Tần quốc mất một năm, hiện giờ Tân đô cũng không trụ được quá ba ngày. Mặc dù Thác Bạt Thuần Chiếu thành công đoạt được Hắc Sa thành, nhưng Hoàn Nhan Liệt Thái vẫn mang theo năm vạn quân còn sót lại chạy thoát ra ngoài, như vậy hắn cũng phải hao tôn thêm chút công sức nừa. Huống chi mặc dù nhìn bề ngoài thì thấy Thác Bạt Thuần Chiếu đã thống nhất cả thảo nguyên, nhưng sự ngăn cách giừa các bộ tộc cũng không thế giải quyết trong thòi gian ngắn được. Muôn ốn định tân công vào Trung Nguyên cũng cần phải điều chinh ít nhất là ba năm."
Ta gật đầu.
Trần Tử Tô lại nói:
"Trường thành ờ noi phòng thủ yếu nhất là phía bắc Đại Tần đã xây dựng xong, tin rằng không mất bao lâu, phòng tuyến chắc chắn như sắt thép này sẽ vắt ngang toàn bộ biên giói phía bắc, chắc chắn sẽ tạo ra một tầng phòng thủ nừa cho quân ta."
Ta và Trần Tử Tổ có rất nhiều quan điếm họp nhau, thấp giọng nói:
"Có lẽ cũng đến lúc nghi đến chuyện hai nước Hán, Sở rồiế"
Trần Tử Tô lại lăc đau, nói:
"Từ Tô cho rằng bệ hạ nên tạm thòi bỏ qua chuyện hai nước Hán, Sở. Mấy năm qua chủng ta vẫn luông không ngừng chiến tranh, mặc dù kinh tế trong nước không bị ảnh hường quá nhiều, nhưng tâm tinh dân chủng lại vô cùng nặng nề. Tôt nhất là sau khi bệ hạ chiếm được Nước Hàn rồi, tạm thòi dừng lại mấy năm, thứ nhất là có thế nghi ngoi lấy lại sức, thứ hai là có thế suy nghi kì lại biện pháp đôi phó vói nước họ."
Ta cười nói:
"Nếu như muôn bỏ qua, tại sao Trần Tiên sinh còn đề nghị ta chò đến sau khi chiếm được Nước Hàn?"
Trần Tử Tô cười nói:
"Nước Hàn hiện giờ đã tốn thương nghiêm trọng, cho dù bệ hạ không dùng binh vói Nước Hàn, chi cần hoi đe dọa một chút, tám phần mưòi là Hàn vương Mạc An Thiên sẽ đầu hàng."
Ta gật đầu nói:
"Còn có Mâu thị bảo tàng có thế khiến Tân Vương Phòng Hiên Chí gây chiến rốt cuộc là có phải thực sự nằm trong biên giói Nước Hàn không?"
Trần Tử Tô cười hỏi:
"Lúc này Mâu thị bảo tàng vẫn còn quan trọng vói bệ hạ đến vậy sao?"
Ta mim cười nói:
"Ta chi hoi tò mò, bảo tàng có thế khiến người trong thiên hạ vừa nghe tin liền lập tức hành đông rôt cuộc ẩn chứa thứ gì?"
Thực ra trong lòng ta vẫn tồn tại ảo tường, có lẽ Thải Tuyết và Huyền Anh(nguyên văn là Khinh Nhan, có lẽ tác giả nhầm!) vẫn chưa ròi khỏi noi này. Xem bọn họ và Mâu thị bảo tàng có liên quan nhiều như vậy, chưa biết chừng hiện giờ vẫn còn ờ noi đó.
"Tử Tổ lại cho rằng Mâu thị bảo tàng chng qua chi là một thần thoại mà thổi."
Rõ ràng là Trần Tử Tổ không tin Mâu thị bảo tàng có tồn tại.Ta vồ vai hắn, nói:
"Cùng không còn sớm nừa, chủng ta cũng nên trờ về hồ Long nừ thôi. Nhất định không được đế ông chủ lớn Phan Độ phải chò đọi sốt ruột."
Lần này sờ dì ta chọn hồ Long nừ, thực ra cũng có ý muôn trờ lại chôn cũ. Đình viện noi này vốn đều thuộc về Phan Độ nhưng sau đó hắn vì cứu ta mà đắc tội vói Tình Sơn vương Kỳ Phong rồi cùng ta bỏ chạy khỏi Vọng Giang thành, buông tha cho gia sản tại noi này. Sau đó hắn lại lặn lội tói Khang đô tim ta, ta đế hắn, Quản Thư Hành và Xích Lỗ Ôn chuẩn bị mở chuẩn bị mò của hàng vàng bạc Phong Đức Khôn, trước mắt đã tạo dựng được quy mô ban đầu, nghiệp vụ đã phát triến đến khắp noi trên Khang, Tần, Yên, khí thế phát triến hừng hực.
Trở lại đình viện, Phan Độ đã sớm đọi tại noi này, Sỡ nhi và Vân Na ngồi nói chuyện cùng hắn.
Thấy ta trò lại, Phan Độ vội vàng quỳ rạp xuống đất, cung kính nói:
"Phan Độ tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuêĩ
Ta cười ha hả nói:
"Phan lão bản cần gì phải khách sáo như vậy, tòa đinh viện này vốn là tài sản của ngài, chủng ta là khách, ngài làm như vậy có khác gì hạ lệnh đuôi khách vói chủng ta, chủng ta không thế làm gì khác hon là ròi đi."
Phan Độ cuông quýt nói:
"Phan Độ không phải có ý này, Phan Độ không phải có ý này!"
Mọi người xung quanh đều nò nụ cười.
Ta nói vói Sở nhi:
"Sở nhi, chuẩn bị rượu và thức ăn cho chủng ta, ta muôn uống một trận thoải mái vói Phan lão bản."
Ta nói vói Sở nhi:
"Sở nhi, chuẩn bị rượu và thức ăn cho chủng ta, ta muôn uống một trận thoải mái vói Phan lão bản." Sỡ nhi cười nói:
"Đã sớm chuẩn bị xong, mọi người trực tiếp đến Thủy Nguyệt các là được!"
Ta mòi Phan Độ và Trần Tử Tổ cùng đến Thủy Nguyệt các, bời vì thân phận khác biệt, Phan Độ tỏ ra cấn trọng hon rất nhiều.
Ta cho người xung quanh lui ra, mim cười nói:
"Noi này không còn người ngoài, nếu như Phan lão bản xem ta là bằng hừu liền mặc sức uống vói ta vài chén, thành tâm nói chuyện vói nhau thôi."Phan Độ kích động nói:
"Đa tạ bệ hạ!"
Hắn ngồi xuống phía dưói ta.
Trần Tử Tô chủ đọng rót đầy rượu cho chủng ta, cười nói:
"Phan lão bản, ta và bệ hạ vừa tói đây, người cũng đến Vọng Giang thành, có phải có chuyện quan trọng muôn bấm báo vói bệ hạ không?"
Phan Độ lắc đầu nói:
Không phải như Trần tiên sinh nghi, lần này ta trờ lại bòi vì Tân đô sắp bị đánh hạ, Tân quốc sắp bị quy về bản đồ Đại Khang. Sau khi ta và Quản tiên sinh bàn bạc xong liền quyết định đế ta trờ về trước chuẩn bị chuyện thành lập chi nhánh tại đây."
Ta cười nói:
"Phan lão bản hiếu rõ phong tục của đất Tân như lòng bàn tay, do ngài chuẩn bị thành lập chi nhánh đương nhiên là thích họp nhất."
Ta giơ chén rượu nên cụng vói hai người.
Phan Độ nói:
"Bệ hạ, hiện giò Phong Đức Khôn đã trở thành cửa hiệu đứng đầu trung nguyên, chủng ta đang cùng nhừng cửa hàng vàng bạc khác thống nhất chuyện ngân phiếu."
Ta gật đầu nói:
"Chuyện này phiền ngài và Quản tiên sinh nỗ lực."Phan Độ chân thành nói:
"Nếu không có bệ hạ giúp đờ chủng ta sao có thế trong thòi gian một năm ngắn ngủi phát triến được đến quy mô như vậy được?"
Trần Tử Tô cười nói:
"Có Phong Đức Khôn làm trụ cột thì chuyện thống nhất tiền tệ tại trung nguyên sau này sẽ trở nên dề dàng hon."
Ta mim cười nói:
"Có nhừng trợ thủ tốt như mọi ngưòi, ta làm bất cứ chuyện gì cũng đều dề dàng hon rất nhiều."
Phan Độ và Trần Tử Tô cùng nò nụ cười.
Ba người chúng ta hàn huyên đến tận đêm khuya mói chia tay.
Ta thừa dịp hoi có chút men say liền đi tói phòng Khinh Nhan thăm con của chủng ta. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
Khinh Nhan binh phục sau khi sinh vô cùng nhanh chóng, hoàn toàn không giông bộ dạng nhừng người mẹ khác. Nhưng dựa theo lẽ thường vẫn phải đế nàng ở trong phòng hai ngày. Hai ngày này nhừng người khác đều ra ngoài dạo choi, chi có nàng vẫn phải ờ trong phòng, cũng may còn có con làm bạn nên không cảm thấy cô đon chút nào.
Khi ta vào trong phòng, Khinh Nhan đang cho con bú, thấy đứa nhỏ ngậm chặt lấy đầu v* Khinh Nhan, ta hạnh phục nò nụ cười.
Đi tói bên cạnh Khinh Nhan, ôm thật chặt thân thế mềm mại của nàng, chăm chú ngắm nhìn đứa r con của ta mà trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Khinh Nhan đặt con đã ngủ say vào trong nôi, nhỏ giọng nói:
"Vừa uống rượu sao?"
Ta gật đầu, nói nhỏ:
"Bồng nhiên thấy nhớ muội và con rất nhiều."
Ta đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực của Khinh Nhan nhưng lại bị nàng gạt ra, cười nói:
"Muôn phong lưu thì đi tim các nàng ấy."
Ta cười ha hả
Khinh Nhan kéo tay ta đi tói một bên ngồi xuống, nói:
"Dận Không, hai ngày nay muội nhớ lại rất nhiều chuyện đã qua..."
Ta hoi ngẩn ra, không phải bòi vì sinh đẻ mà khiến cho trí nhớ trước đây của nàng thức tinh lại chứ? Nếu đúng là như vậy cũng chưa hán là chuyện tốt.
Khinh Nhan nhẹ nhàng tựa vào vai ta, nói:
Hôm nay muội mói nhận ra hạnh phúc lớn nhất trên cõi đòi này là gì."
Lúc này ta mói yên lòng vì biết nhừng gì nàng nói cũng không phải sự kiện kia, hôn nhẹ lên trán nàng, nói:
"Đêm đã khuya, muộn đi nghi sớm đi.."
Hôm sau Tiếu Trác và Yên Yên đến Vọng Giang thành. Lần trước chúng ta tách ra đến nay đã là một năm, ta ôm thân thế mềm mại của các nàng, hôn mồi người một nụ hôn nóng bỏng đến khi các nàng không thò nối mói bỏ qua.
"Kế từ hôm nay không cho các muội ròi xa ta nừa!"
Ta dùng giọng ra lệnh nói.
Mộ Dung Yên Yên cười nói:
"Huynh đường đường là vua một nước, quây quần xung quanh có tam cung lục viện thất thập nhị phi, sao có thế ữiiếu người đẹp làm bạn bên cạnh được?"
Hoàn Tiếu Trác trêu ghẹo:
"Có lẽ đã sớm quên mất chúng ta cũng không biết chừng."
Ta cười nói:
"Dưới rốn Tiêu Trác có một nốt ruồi son, Yên Yên cũng một cái, nhưng là mọc ờ.."
Khuôn mặt Mộ Dung Yên Yên đỏ bừng, vung tay lên muôn đánh ta nhưng lại bị ta ôm trọn vào trong lòng, hôn lên miệng một cái.
Mộ Dung Yên Yên thở gấp nói:
"Ta còn tường có một số người sau khi trò thành Đế vương sẽ đàng hoàng hon, không ngờ lại càng trò nên dâm tà!"
Ta phá lên cười.
Ta kéo hai người ngồi xuống bên giường, nói:
"Các muội đã nói rất nhanh sẽ trờ lại tim ta nhưng tại sao lại đi lâu như vậy?
Hoàn Tiêu Trác nói:
"Rất nhiều chuyện không thế nóng vội, chăng lẽ huynh không hiếu được sao?"
Mộ Dung Yên Yên nói:
"Chi sợ có người suốt ngày chi lo trêu hoa ghẹo nguyệt, chuyện gì cũng đều quên rồi."
Ta không chịu nối hai người họp lực công kích, giơ tay đầu hàng, nói:
"Ta sợ hai muội rồi, có câu quân tử động thủ không động khấu, hay là chủng ta.."
Ta nhìn về phía chiếc giường phía sau, lộ ra nụ cười xấu xa, ôm hai nàng ngả về phía sau, nói:
"Hay là chủng ta động thủ ở trên giường thôi!"
Trận đại chiến vô cùng hương diễm này đương nhiên không có người thua, ba người chủng ta đều là kẻ thắng cuộc. Chủng ta yên lặng ôm nhau nằm một chồ, khuôn mặt hai cô gái dán lồng ngực ta, lắng nghe nhịp đập của trái tim ta, cảm nhận lấy dư âm sau cao trào.
Một lúc lâu sau Hoàn Tiếu Trác mói phá vờ sự yên lặng:
"Nghe nói trong vòng hai ngày huynh sẽ đánh hạ Tần đô?"
Ta gật đầu nói:
"Sau trăm năm trung nguyên bị phân liệt cuối cùng cũng được thống nhất lại trên tay huynh rồi."
Ta cười nói:
"E rằng không dề dàng như muội nói, chi riêng Đại Hán đã là một khúc xương khó nhằn rồi."
Hoàn Tiếu Trác cười nói:
"Có chuyện ta còn chưa kịp nói cho huynh biết."Hoàn Tiếu Trác nói:
"Lý Mộ Vũ cũng không tốt lắm, Hán vương Hạng Bác Đào muôn truyền ngôi vị Hoàng Đế cho con trai cả là Hạng Đạt Văn, cô gắng đế con trai cả từ từ thay thế địa vị trong quân của Lý Mộ Vũ."
Ta cười nói:
"Thiên hạ nhà Hán vốn là của Hạng gia, Hạng Bác Đào làm như vậy cũng không có gì không đúng cả."
Hoàn Tiếu Trác cười nói:
Mặc dù hắn làm như vậy cũng không có vân đề gì, nhưng chi tiếc lòng nghi ngờ của hắn quá nặng, thậm chí còn hoài nghi Lý Mộ Vũ đã sớm có lòng làm phản, đôi vói hắn xa lánh đủ kiếu. Lý Mộ Vũ lập vô số chiến công vì Đại Hán, đến nay vẫn một lòng trung thành vói Hạng Bác Đào nhưng lại bị roi xuống tinh cảnh như vậy, đương nhiên là không cam lòng."
Ta gật đầu nói:
"Hạng Bác Đào lòng dạ hẹp hòi, đúng là không phải người có thế họp tác được."
Mộ Dung Yên Yên nói:
"Trong thòi gian này, quyền lực trong tay Lý Mộ Vũ đã bị từng bước tước đoạt. Lại thêm phu nhân của hắn chính là con gái ruột của Hoàng hậu đại hán bây giò khiến Đại hoàng tử Hạng Đạt Văn đã sớm liệt hắn vào phe phái của Tam hoàng tử, trong lòng luôn đề phòng vói hắn ờ mọi mặt. Hiện giò Hạng Bác Đào vẫn còn sông, mặc dù xa lánh Lý Mộ Vũ nhưng cũng không đến nồi xuống tay vói hắn, nhưng nếu chò đến khi Đại hoàng tử kế vị chi sợ rằng kết quả của Lý Mộ Vũ sê rất thảm."
Hoàn Tiếu Trác gật đầu nói:
Mặc dù Lý Mộ Vũ không nói, nhưng vói trí tuệ của hắn hăn là đã sớm nhìn thấu chuyện này."
Ta thò dài nói:
"Về văn, võ, mưu lược, Lý Mộ Vũ đều là lựa chọn tốt nhất, nhưng không biết tại sao lại muôn chịu cảnh người tài giỏi phải sông vói kẻ tầm thường, uất ức ờ lại làm tay sai cho Hạng Bác Đào."
Mộ Dung Yên Yên và Hoàn Tiếu Trác nhìn nhau, Hoàn Tiếu Trác nói:
"Có chuyện chi sợ huynh cũng không biết, cha mẹ Lý Mộ Vũ đều mất từ nhỏ, là Hạng Bác Đào nuôi dường hắn thành người. Trong lòng hắn đã sớm coi Hạng Bác Đào như cha ruột, mặc dù Hạng Bác Đào hoài nghi đôi vói hắn thế nào thì hắn cũng sẽ không chịu phản bội Hạng Bác Đào."
Kẻ nói vô ý, người nghe hừu tinh, trong lòng ta không nhịn được hoi giật minh. Lý Mộ Vũ và Tiêu Tín vô cùng giông nhau, hôm nay ta hoài nghi và đề phòng vói Tiêu Tín cũng không kém gì Hạng Bác Đào đôi vói Lý Mộ Vũ. Nếu như Tiêu Tín hiếu rõ lòng dạ lúc này của ta, hậu quả chăng phải là... Ta không dám tiếp tục nghi nừa, nhắm hai mắt lại hít một hoi thật sâu.
Mộ Dung Yên Yên thấy nét mặt ta khác thường, nhỏ giọng nói:
"Có phải huynh cảm thấy không thoải mái không?"
Ta lăc đau nói:
"Ta chợt nhớ lại tinh cảnh tranh đấu cùng Tình Sơn vương Kỳ Phong ở chồ này, không biết lão sắc lang kia hiện giò thế nào."
Mộ Dung Yên Yên và Hoàn Tiếu Trác cùng nở nụ cười, Mộ Dung Yên Yên nói: "Nếu như bắt được hắn nhất định phải chém thành trăm mảnh mói có thế rửa được môi hận trong lòng."
Ta ngồi dậy, mim cười nói:
Tần đô đã bị bao vây, Kỳ Phong có thế trôn đi noi nào? Bây giò hắn cũng chi là con chó nhà có tang mà thôi."
Hoàn Tiếu Trác nói:
"Huynh định khi nào thì tói Tân đô?"
Ta suy nghi một lát mói nói:
"Trung thu sắp tới, ta muôn cùng các muội hường trung thu tại Vọng Giang thành sau đó mói đi Tân đô."
Mộ Dung Yên Yên cười nói:
"Tốt quá! Năm nay chủng ta có thế đoàn viên cùng một chồ rồi."
Lập trường của Lý Mộ Vũ là trung thành vói Hạng Bác Đào, điều này cũng không khiến ta cảm thấy thất vọng.
Sò dì ta chắc chắn như vậy là bòi vì hắn vẫn còn ôm ảo tường đôi vói Hạng Bác Đào, nếu muôn cho hắn nghiêng về bên phe ta, đầu tiên phải đánh tan ảo tưởng của hắn.
Ta nghi đến Cô mẫu Trường Thi, bà ấy là Hoàng hậu của Đại Hán, mẹ vợ của Lý Mộ Vũ, cũng chính là nhân vật mà Đại hoàng từ kiêng kỵ nhất.
Mà Cô mẫu Trường Thi cũng không có bất kỳ hảo cảm nào vói Đại hoàng tử Hạng Đạt Văn. Có lẽ có thế bắt đầu từ bà ấy đế khiến Đại hoàng tử càng thêm oán hận và đô kỵ vói Lý Mộ Vũ, thúc đấy Lý Mộ Vũ hướng về phía trận doanh của ta.
Tần đô bị công phá còn sớm hon so vói ta tường, ngày mưòi bôn tháng tám liền truyềng đến tin tức đánh chiếm được Tân đô. Điều khiến ta không ngờ được chính là kẻ cho quân mờ của thành lại là Tình Sơn vương Kỳ Phong, hắn tự tay trói Tân Vương Phòng Hiên Chí đưa ra ngoài thành, hướng về quần ta bỏ vữ khí đầu hàng.
Điều này làm cho Điều này làm cho ta phải bỏ đi ý định ờ lại Vọng Giang thành hường trung thu, ngay hôm đó liền cùng Trần Tử Tổ, Sở nhi đi tói Tần đô. Về phần nhừng ái phi khác, ta đế các nàng ở lại Vọng Giang thành.
Hiện giờ Tần đô cũng không bình tình, hon nừa ta cũng không muôn các tướng sĩ cảm thấy bọn họ ờ tiền tuyến chiến đấu đầm máu, còn ta lại thản nhiên dần theo các vị phi tử đi du ngoạn.
Vầng trăng treo cao, ta và Trần Tử Tô, Sở nhi ngồi trên đồi cao ngắm ánh trăng sáng, đắm chim trong gió mát, từ từ sinh ra cảm giác xa ròi trần thế.
Sò nhi đột nhiên thò dài, nói:
"Vốn còn muôn yên ốn hường trung thu ờ Vọng Giang thành, không nghi tói vẫn phải theo huynh bôn ba đường dài."
Ta cười nói:
"Có câu gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, gả cho con khi thi chạy khắp núi..."
Sò nhi không nhịn được cười:
"Chăng phải huynh chính là con khi kia sao?"