Ta nắm bàn tay mềm mại của nàng, hôn lên môi nàng nói:
"Gặp được muội mói là may mắn nhất của đòi ta."
Đôi mắt màu lam của nàng tràn đầy tình cảm ngọt ngào:
"Long đại ca, nếu huynh có thế vinh viền ờ bên cạnh muội thì tốt biết mấy?"
Ta ôm thân thế mềm mãi đầy đà của nàng, trong lòng cảm thấy áy náy. Đôi vói các nàng mà nói, thế giói của các nàng chi có duy nhất minh ta, mà trong lòng ta không nhừng chi có các nàng, còn có chí lớn thống nhất thiên hạ, ta thực sự hoi không công bằng vói các nàng.
Ta thấp giọng nói:
"Ta cả ngày đều bận... Việc nước, lạnh nhát đôi vói các muội, muội có trách ta không?"
A Y Cổ Lệ ôn nhu lắc đầu:
"Hoàn Nhan tỷ tỷ đã từng nói, chủng ta yêu một vị Vương giả cho nên chủng ta phải chấp nhận được cô đon. Hon nừa ta tin chắc, Long đại ca rất nhanh có thế kết thục thòi buốỉ loạn lạc tranh giành này, đến lúc đó huynh có thế sớm chiều đều chung sông vói chủng ta rồi."
Ta nặng nề gật đầu, vì tình cảm sâu đậm của nhừng người vợ yêu của ta, ta cùng phải nhanh chóng chấm dứt thòi buốỉ loạn lạc chia năm xẻ bảy này, thống nhất giang son Trung nguyên một lần nừa.
Sau một đêm hồn loạn, cả thành đều tiêu điều, cho du đang giừa ngày hè cùng không thế át đi không khí lạnh lêo thê lương được.
Dưói sự bày mưu đặt kế của ta, bất cứ quan viên nào liên quan đến chuyện âm mưu bí mật đều bị bắt lại, còn về thành viên Hoàng tộc liên quan đến chuyện đó liền xử từ ngay tại chồ không đế lại một tên.
Thành viên trong Hoàng thất Yên quốc bị giết lần này lên tói hon bảy mưoi người, quan lại lớn nhỏ có liên quan cùng đạt đến con sô kinh người là một trăm ba mưoi hai người, dì nhiên trong số đó cùng có không ít người bị Lý Triệu Tề cố ý hầm hại.
Đôi vói quan viên, thủ đoạn của ta khá ôn hòa, đem nhừng người này giao cho Cao Quang Viền điều tra rõ ràng, chi cần không có quan hệ trực tiếp tói chuyện âm mưu làm phản sẽ bỏ qua chuyện cù.
Hành động lần này làm sụp đổ hoàn toàn đếchếcù của Yên quốc, lực lượng Hoàng tộc bị ta lợi dụng sự kiến lần này quét sạch hoàn toàn.
Ba ngày sau, Yên đô lại khôi phục sự yên tình như ban đầu, dường như tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra, nhưng trong sự yên tình này, hai nước đã hoàn toàn dung họp.
Ta, Tiêu Tín và Cao Hàm cùng đi tói Hoàng cung Yên quốc, mục đích lần này là gặp Hoàng hậu Phượng Mị, cùng là đế giói thiệu hai người đại tướng nắm giừ binh quyền Yên quốc giói thiệu vói Hoàng đế bù nhìn.
Ta không có hứng thú quá nhiều đôi vói tên ngốc Hoàng đế của Yên quốc. Hắn bây giò càng hựu danh vô thực, sờ dì ta không muôn giết luôn hắn bòi vì ta chưa tim được người thích họp đế thay thế.
Từng người thái giám và cung nừ trong Hoàng cung đều biếu hiện đủ tôn kính và kinh sợ đôi vói ta. Trong lòng bọn họ hiếu rõ, ta mói là chủ nhân chân chính của noi này.
Phượng MỊ yên lặng ngồi trong đình tại ngự hoa viên Nhược Thủy, từ nét mặt của nàng có thế nhận ra trong lòng nàng hoi mất bình tình.
Nàng thấy ta từ xa, muôn nhưng khuôn mặt lại hoi cứng nhắc, cho đến khi ta tói trước mặt nàng, nàng mói miền cường nò được nụ cười. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
"Thái từ điện hạ!"
Giọng nói nàng tràn đầy mệt mỏi, xem ra hai ngày qua nàng hăn là không nghi ngoi tôt.
Ta cười ngồi xuống đôi diện nàng. Phượng Mị ra hiệu cho cung nừ bên cạnh đi noi khác, nhẹ giọng "Hình như tâm tinh của Thái tử rất tốt!"
Ta thò dài nói:
"Tâm tinh của Hoàng hậu có vẻ không tốt cho lắm."
Trong mắt Phượng Mị lộ ra một chút oán trách, lông mi nàng nhảy lên vài cái, nói:
"Mấy ngày nay người trong Hoàng tộc Yên quồc bị giết, có câu môi hờ răng lạnh, Phượng MỊ cùng không thế không lo lắng cho vận mệnh tương lai của minh."
Ta cười ha hả:
"Hoàng hậu cần gì phải lo buồn vô cớ. Lần này nếu không có nàng nhắc nhở, Dận Không làm sao có thế thuận lợi giải quyết nhừng tên muôn làm loạn này."
Trong mắt nàng ện lên vẻ đau lòng, rõ ràng nàng không nghĩ tói lần này ta sẽ dùng thủ đoạn cứng rắn như vậy, sau chuyện của huynh đệ Lý Triệu Tề lại đem mọi chuyện mờ rộng ra vô hạn, gần như giết sạch cả thành viên trong Hoàng thất Yên quốc. Nếu như biết có kết quả hôm nay, có lẽ nàng sẽ không nói thật mọi chuyện cho ta.
Phượng MỊ đột nhiên thò dài nói:
"Phượng Mị không dám lừa gạt Thái tử, nếu như biết truyện này sẽ liên lụy đến nhiều người như vậy, Phương Mị nhất định sẽ không nói thật mọi chuyện vói Thái Tử." Trong mắt nàng tràn đầy nước mắt hôi hận: "Bây giò ta đã trò thành tội nhân của toàn bộ hoàng thất Yên quốc, là ta hại chết nhiêu người như vậy.."
Ta thấp giọng nói:
"Nàng không làm sai, nếu không phải nàng nói cho ta biết chuyện này, một khi huynh đệ Lý Triệu Tề phát động nối loạn, lần sóng gió này sẽ còn liên lụy đến nhiều người hon nừa, người chết đi sẽ càng nhiều hơn."
Phượng MỊ rưng rưng gật đầu.
Ta lại nói:
"Hoàng hậu, ta có dự định nâng đờ con nàng trò thành Yên vương, đánh rớt tên ngôc Lý Quốc Thái kia."
Không mặt Phượng MỊ tái nhợt, nhìn xung quanh không có ai, thậm chí quỳ xuống trước mặt ta. Ta cuông quýt đờ nàng dậy, nói:
"Hoàng hậu không thế như thế."
Phượng MỊ nôn nóng, nước mắt giàn giụa:
Thái tử điện hạ, Phượng Mị không làm bất cứ chuyện gì có lồi, vì sao Thái tử nhất định muôn đưa mẹ con chủng ta vào chỗ chết?"
"Vì sao Hoàng hậu lại nói ra nhừng lòi này?"
Phượng MỊ nói:
"Danh hiệu Yên vương có ý nghía như thế nào trong lòng người trong thiên hạ đều rõ ràng, kế từ sau khi Tiên vương chết đi, Phượng MỊ đã sớm chặt đứt suy nghĩ muôn đế con minh kế thừa Vương vị. Nếu như Thái từ thật sự thương mấy mẹ góa con côi chủng ta, liền miền phong hào cho chủng ta, đế ta mang theo hai đứa con ẩn cư noi thôn dã, bình an sông cả đòi này. Nếu không xin dứt khoát ban cho mẹ con chủng ta cái chết còn tốt hon nhừng ngày cầu sinh trong kè hờ này.."
Nói xong điều này, nàng không kim được khóc lên nức nờ.
"Sợ rằng Hoàng hậu đã hiếu lầm ý của ta."
Ta nhẹ nhàng an ủi nàng.
Phượng MỊ rưng rưng ngẩng đầu lên.
Ta mim cười nói:
"Sau đợt sóng gió này, cho dù ta không nói, tất cả Hoàng tộc và quan lại của Yên quốc cùng sê đoán ra nàng là ngươi tô giác chuyện này. Hoàn cảnh sau này của nàng tất nhiên sẽ không tốt."
Phượng MỊ gật đầu.
Ta lại nói:
"Gạt bỏ Lý Quổc Thái là chuyện ta đã dự định từ sớm, ta chăng nhừng muôn gạt bỏ hắn, hon nừa còn muôn đốỉ Yên đô thành Yên thành. Đế Yên quốc từ nay biến mất trên bản đồ!"
Trên mặt Phượng MỊ hiện lên vẻ hoảng sợ.Ta mim cười nói:
"Nàng không cần sợ, thực ra Yên quốc bây giờ đã sớm chi còn cái tên, bây giờ ta chăng qua chi là đâm thủng tấm màng này mà thôi."
Phượng MỊ nói:
"Nếu như Thái tử điện hạ quyết định xóa bỏ Yên đô, Phượng Mị và hai đứa con sẽ trò thành dân thường, mong Thái tử cho phép mẹ con chủng ta được tự minh ròi đi."
Ta lac đau nói:
"Hoàng hậu Phượng Mị, cho du ta đế ba mẹ con nàng ròi đi, đám dư nghiệt Hoàng tộc Yên quốc kia sẽ buông tha cho các nàng sao?"
Khuôn mặt Phượng Mị tái nhợt, chán nản không nói.
Lúc này ta mói nói ra suy nghi của minh:
"Ta cho Quốc Chiếu trở thành Yên vương đương nhiên có lý do. Sau khi hắn thay thế Lý Quốc Thái, ta sẽ lập tức phế bỏ ngôi vị Yên vương của hắn, đế hắn tói Khang đô làm Vương hầu không cùng họ, Hoàng hậu Phượng Mị nghi như thế nào?"
Phượng MỊ run giọng nói:
Thái tử điện hạ... Ngài... Ngài nếu như đã lấy được thiên hạ Yên quốc, vì sao vẫn muôn giừ mẹ con chúng ờ Đại Khang?"
Ta bùi ngùi thò dài:
"Nàng hiếu lầm rồi, ta chi đế các nàng đến Khang đô nhưng cùng sẽ không hạn chế sự tự do của các nàng. Sau khi phong vương, các nàng có thế sông cuộc sông tự do tự tại như Hoàng tộc bình thường khác. Thực ra điều này có thế xem như lựa chọn tốt nhất cho các nàng."
Phượng MỊ yên lặng một lúc lâu, cư ôi cùng thò dài ngán ngấm:
"Cùng được, nếu như trong lòng Thái tử điện hạ đã quyết, mẹ góa con côi chủng ta cùng không có co hội phản đôi, tất cả mọi việc đều nghe theo sự sắp đặt của Thái tử điện hạ."
Ta nhìn quanh ngự hoa viên, phát hiện cây cỏ noi này hoi hồn tạp, hẳn là đã một thòi gian chưa dọn dẹp. Xem ra Hoàng cung Yên quốc cùng giông như vận mệnh đất nước, càng ngày càng suy bại.
Phượng MỊ nhẹ giọng nói:
"Thợ chăm sóc hoa trong Hoàng cùng cùng bỏ đi đến tám chín phần mười. Hiện giò cùng chi có người trong cung tự minh cắt tia hoa cỏ nên ngự hoa viên cùng không còn cảnh đẹp như ngày xưa nừa."
Ta gật đầu, sau này cùng có thế cân nhắc thay đốỉ noi này thành hành cung của minh. Nếu như có một ngày ta thống nhất tám nước, thu được toàn bộ Hoàng cung và tài sản của bọn họ, sẽ thỏa mãn đến mức nào.
Dường như Phượng Mị biết được suy nghĩ của ta:
"Quyền lực Thái tử điện hạ có được càng lỏn, áp lực phải thừa nhận cùng sẽ càng lớn."
Ta xoay người lại, nhìn vào đôi mắt tràn đầy sầu lo của Phượng Mị, nói sâu xa:
"Trong mắt Hoàng hậu, bây giò và khi Yên vương còn sông rôt cục có gì khác nhau?"
Phượng MỊ khè cắn moi dưới, dõi mắt nhìn về phía cung điện phía xa một lúc mói nói:
"Khi Đại vương còn sông, mặc dù ta có địa vị là Hoàng hậu một nước nhưng cùng chi là con rối, đồ choi của hắn. Hiện giờ ta đã quên minh là Hoàng hậu gì đó, ta chi là Phượng MỊ."
Ta thực sự không nghi tói Phượng Mị sẽ trả lòi như vậy.
Phượng MỊ mim cười nói:
"Chi có sau khi trải qua rồi mói biết được, quyền lực và địa vị chăng qua chi là mây trôi cuôi trời."
Ta ngửa mặt lên tròi cười dài, xoay người đi về phía xa. Trên đòi còn có thứ gì còn chân thật hon quyền lực? Phượng Mị sẽ không hiếu, bòi vì nàng vinh viền không thế chạm tói đinh cao quyền lực, càng không thế nào cảm nhận cảm giác vô cùng thỏa mãn mà quyền lực mang lại.
Trở lại Lô thị hành quán lại thấy ba người Tiêm Tiêm đang nói chuyện cùng Nghi Duyên trong sân, thấy ta trờ lại, bôn người cùng đứng lên.
Lục Châu ngọt ngào cười nói:
"Chúng ta đang nghe Nghi Duyên tiếu sư phụ giảng kinh Phật. Không nghi ra nàng tuy nhỏ tuối nhưng lại tinh thông Phật pháp như vậy."
Ta cười nói:
"Nghi Duyên, ngươi giảng kinh Phật cũng được, nhưng nhất định không được dụ dỗ vợ yêu của ta. Nếu như các nàng cũng trôn vào Phật môn, ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi."
Vẻ mặt Nghi Duyên sợ hãi:
"Chủ nhân, Nghi Duyên không dám!"
A Y Cổ Lệ đi tói bên canh ta, nhẹ nhàng kéo ông tay áo của ta:
"Huynh xem huynh đi, khiến tiêu cô nương người ta sợ hãi rồi đó."Ta cười nói:
"Chi đùa vói nàng một chút mà thổi."
Lập tức ôn hòa nói:
"Nghi Duyên, bênh của ngươi đã tớ hon rồi chứ?"
Nghi Duyên gật đầu nói:
"Đa tạ chủ nhân quan tâm, hiện giờ Nghi Duyên đã khôi phục như lúc ban đầu rồi."
"Vậy thì tốt!"
Ta gật đầu.
Nghi Duyên nói:
"Chủ nhân, khi nào chủng ta sẽ lên đường?"
Câu hỏi của nàng vừa ra khỏi miệng liền khiến ba cô gái sửng sôt, ánh mắt đồng thòi nhìn về ta.
Ta cười khố nói:
"Nghi Duyên, ngươi cũng thấy đấy, công việc của ta ờ đây rất bận rộn, e rằng không thế đi được. Nếu không đế ta viết một lá thư đế ngươi chuyên cho Viền Tuệ sư tỷ."
Nghi Duyên nghe thấy ta không muôn đi, nước mắt liền chảy ra:
"Nhưng chủ nhân, lần xem lề này ý nghía to lỏn, nếu người không đi, ta sẽ phải trả lòi đồng môn thế nào đây?"
Ta thò dài nói:
"Các ngươi cứ nói chuyện, ta còn có chuyện phải làm!" Ta xoay người vội vàng đi tói thư phòng, mặc cho Nghi Duyên kêu la ờ phía sau, ta cũng không quay đầu lại.
Không nghi tói tiếu ni cô này lại phiền toái như vậy, dù sao ta cũng không thế bỏ lại chuyện Yên quốc đế tói Tần quốc cùng nàng.
Vừa mói ngồi xuống trong thư phòng, Côc Tiêm Tiêm liền đi vào, nàng sắp xếp lại mấy bộ sách ta đế loạn trên giá sách, nhẹ giọng nói:
"Nghi Duyên còn quá nhỏ, suy nghi còn đon giản. Dù huynh muôn từ chôi nàng cũng phải khéo léo một chút."
Ta cười khố nói:
Tiêm Tiêm, muội cũng không biết tinh hình thực tế, nàng muôn ta cùng nàng tói Thanh Thục Sơn của Tần quốc đế chủ trì chuyện Phiêu Miều các tế bái thần quang. "
Cốc Tiêm Tiêm cười nói:
"Đây cũng là một chuyện tốt. Gần đây tâm tinh huynh sa sút, trong lòng bất an, đi ra ngoài giải sầu là tốt nhất, Thanh Thục son không phải là noi rất tốt có thế đến sao?"
Ta cười nói:
"Tiếu ni cô kia không hiếu chuyện, tại sao muội cũng lại vô lý như nàng?"
Côc Tiêm Tiêm ôn nhu nói:
"Dận Không, hiện giờ tinh hình Yên quốc đã ốn định lại, chiến sự giừa Tần quốc và Đông Ho đang trong giai đoạn giằng co, thực ra huynh hoàn toàn có thế dứt ra ròi đi một thòi gian ngắn. Chăng lê huynh thực sự bị địa vị cam tù, trờ thành nô lệ của quyền lực sao?"
Trong lòng ta chân động. Đủng nhừng gì Cốc Tiêm Tiêm nói, ta cũng không phải không thế đi, mà là bị địa vị cam tù, chăng lẽ ta đã thực sự trờ thành nô lệ của quyền lực sao?
Côc Tiêm Tiêm chi ra ngoài cửa nói:
"Nghi Duyên đang quỳ ở trong viện, mặc cho chủng ta khuyên nhủ thế nào nàng cũng không chịu đứng lên. Nàng bệnh lâu vừa mói khỏi, không chịu nối lăn qua lăn lại như vậy, huynh đi khuyên nhủ nàng một chút đi."
Ta đi đến bên cửa số nhìn ra, đúng là thấy Nghi Duyên đang quỳ trong viện. Không ngờ tiếu ni cô này quật cường như vậy, rất có khí thế nêu không thế dần ta tói Thanh Thục son được sẽ thề không bỏ qua. Trong lòng ta hoi buồn cười, bản thân minh là người đứng đầu Yên Khang lai bị một tiếu ni cô ép buộc, thật sự là vô cùng nực cười.
Ta lại đi đến chồ Nghi Duyên:
"Nghi Duyên, ngươi đứng lên đi!"
Nghi Duyên quật cường lắc đầu:
"Nếu như chủ nhân không đồng ý, Nghi Duyên sẽ quỳ mãi ở chỗ này."
Ta cười nói:
"Muôn ta đồng ý vói ngươi, cũng phải chờ ta xử lý xong hết chuyện của ta mói được."
Nghi Duyên mừng rờ ngẩng đầu lên:
Chủ nhân đong ý sao Ệ
Ta không đồng ý, cũng không nói không đồng ý:
"Sáng sớm mai ta nhất định sẽ trả lòi ngươi chắc chắn."Đêm yên tình, ta ngồi một minh trong thư phòng, yên lặng vuôt ve chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay. Khuôn mặt tái nhợt của Thu Nguyệt Hàn vẫn luôn hiện ra trong đầu ta, nàng đã từng cứu ta trong lúcước sôi lửa bỏng nhiều lần. Nếu không vì ta, nàng cũng sẽ không roi vào kết quả thê thảm như vậy.
Ta không kim được bùi ngủi thờ dài, không nghi tói ngoài cừa số cũng đồng thòi vang lên một tiếng than nhẹ. Ta chợt bừng tinh, cam trường đao trên bàn lên, lạnh lùng nói:
"Người nào?"
Cánh cửa số phía sau đột nhiên mờ ra, một tờ giấy trôi nối bồng bềnh bay về phía ta. Ta đưa tay bắt lại, đột nhiên lao về phía của sổ. Nhìn ra ngoài chi thấy sương roi đầy đất, không có bóng dáng bất cứ người nào.
Trong lòng đầy nghi hoặc, ta đi tói bên đèn, mờ tờ giấy ta đọc, lại thấy một dòng chừ đẹp đè phóng khoáng đập vào mắt ta: "Muôn cứu Thải Tuyết, đến điện Thanh Thục sơn."
Ta hít một ngụm khí lạnh, thành tựu về thư pháp của ta uyên thâm, chừ viết đã nhìn qua một lần là không thế quên được.
Người viết dòng chừ này mặc dù cô ý muôn che giấu nét chừ nhưng ta vần có thế dựa vào phong cách hành ván nhận ra được, đây là do Khinh Nhan viết.
Cảm xúc trong lòng ta chợt ngôn ngang trăm môi, Khinh Nhan có thế đến đưa tin cho ta, hăn là không có chuyện gì, nhưng tại sao nàng không muôn xuất hiện gặp ta? Thải Tuyết gặp nạn? Tin tức Khinh Nhan đưa đến rốt cuộc là thật hay giả?
Người viết dòng chừ này mặc dù cô ý muôn che giấu nét chừ nhưng ta vẫn có thế dựa vào phong cách hành văn nhận ra được, đây là do Khinh Nhan viết.
Cảm xúc trong lòng ta chợt ngôn ngang trăm môi, Khinh Nhan có thế đến đưa tin cho ta, hăn là không có chuyện gì, nhưng tại sao nàng không muôn xuất hiện gặp ta? Thải Tuyết gặp nạn? Tin tức Khinh Nhan đưa đến rốt cuộc là thật hay giả?
Trong lòng ta tràn ngập phiền muộn. Ta đấy cửa phòng đi ra ngoài, một thân ảnh nhỏ bé yếu ớt vẫn đang quỳ dưói ánh trăng, chính là tiếu nha đầu Nghi Duyên quật cường này, nàng nhất đinh muôn ta trò lại cùng nàng.Ta gật đầu, thấp giọng nói:
"Ngươi trờ về nghi ngoi cho tốt, sáng sớm mai chúng ta sẽ lên đường đi Thanh Thục son!"
Mặc dù mấy người Tiêm Tiêm một lòng muôn cùng ta tói Thanh Thục son, nhưng nghi đến nhừng nguy hiếm, vất vả trên đường, ta vẫn dịu dàng từ chôi yêu cầu của các nàng.
Dù sao lần này cũng là đi đến Tân quốc, làm rầm rộ hiến nhiên là điều không thực tế.
Ta chi mang theo A Đông, Lang Thứ, lại thêm tiếu ni cô quật cường Nghi Duyên và sáu tên võ sĩ đinh cao cùng đi tói Tần quốc.
Chuyện tói Thanh Thục son lần này ta cũng không cho nhiều người biết. Vói ta, càng ít người biết chuyện này, trên đường càng an toàn hon.
Hon nừa nếu như mấy người Tiêu Tín, Cao Quang Viền biết ta muôn đi Tần quốc chắc chắn sẽ cô gắng ngăn cản, cho nên ta lấy cá cải trang vi hành trong Yên quốc, trải nghiệm và quan sát tình hình dân chủng.
Tần quốc và Yên quốc chi có chung hon mười dặm biên giới, trên thực tế, chồ biên giói này chính là noi giao nhau cảu ba nước Tần, Hán, Yên, cũng là noi ba dòng sông Nguyên, Mần Giang, Đà La chảy vào Trường Giang, noi đây được gọi là Tam Giang khấu.
Cũng bòi vì đặc thù địa lý của Tam Giang khấu nên nó trờ thành ranh giói ngầm giừa ba nước, nó cũng không thuộc về bất cứ quốc gia nào.Ta đứng trên núi cao nhìn dưói chân xa xa, ba dòng nước màu sắc khác nhau cuồn cuộn chảy về phía đông hội tự vào Trường Giang, con sông màu vàng là Đà La, nó chảy từ tây bộ xuống, mang đến lượng lớn phù sa cho bình nguyên Yên Khang.
Màu xanh là Mần Giang, chảy đến từ phía nam Tân quốc, màu đen chính là sông Nguyên, chảy đến từ tận biên thùy phía tây nam.
Ba dòng sông hoặc sóng lớn dâng trào, hoặc trong suôt có thế nhìn thấy đáy dung nhập vào trong lòng Trường Giang rộng lỏn, trò thành một phần của Trường Giang.
Dòng nước hòa vào nhau thành một thế, không còn phân biệt được giói hạn và sự khác nhau giừa chúng nừa.
Ta không nhịn được liên tường đến tam nước hiện nay. Sè có một ngày ta thống nhất vùng đất trung nguyên này thành một thế lần nừa.
Nghi Duyên đứng phía sau ta lên tiếng:
"Chủ nhân, bên trái phía trước mưòi dặm có một bến đò, chúng ta nên nắm chắc thòi gian lên đường."
Tiếu ni cô này cũng thú vị, cả ngày ờ cạnh ta thúc giục tăng tốc lên đường, ngay cả thòi gian đế ta thường thức phong cảnh bên đường cũng không có, sợ đế lờ chuyện tế lề thần quang.
Ta nhìn bầu tròi mờ mịt nói:
"Xem ra tói bến đò tròi cũng tôi rồi, nhưng ngươi đã nói vậy, ta sẽ làm như ngươi nói, tránh cho tiếu nha đầu ngươi nói ta cô ý đến trề."
Khuôn mặt nhỏ của Nghi Duyên đỏ lên, sợ hãi nói:
"Nghi Duyên không dám."
Mấy ngườTa Đông cũng nỡ nụ cười, mang theo Nghi Duyên ngây thơ đúng là khiến hành trình của chủng ta tăng thêm không ít niềm vui.
Mọi chuyện đều như ta đoán trước, khi chúng ta đến noi gọi là bến Không Thuyền, tròi đã hoàn toàn tối. Bến đò rách nát không chịu nối, lại còn treo một cái đèn đánh cá. Một ông lão lưng còng ngồi ở bến đò cũ kì, thản nhiên tự đắc hút thuốc, có lẽ là người đánh cá kiếm ăn ờ noi này.
Ta đi đến bên cạnh ông lão cười, vái chào nói:
"Cụ già, có thế đưa chủng ta sang Tân quốc không?"
Ong lão hít mạnh tấu thuốc, ánh lửa lóe lên chiếu sáng khuôn mặt vuông vắn, ông ta nhả ra một ngụm gói đặc, lạnh nhạt nói:
"Ngươi không biết chừ sao?"
Sắc mặt võ sĩ phía sau ta đồng thòi biến đối. Lão già này thậm chí lại vô lý vói ta như thế, trong lòng bọn họ đây là chuyện vô cùng bất kính. Bây giò còn chưa ròi khỏi Yên quốc, tròng lòng bọn họ đương nhiên không kiêng dè điều gì.
Ta lạnh lùng nhìn về phía bọn họ. Lúc trước ta đã cảnh cáo bọn họ nhất định không được hành động thiếu suy nghi, xem ra vẫn còn phải nhắc lại một lần nừa.
Mấy người thấy ánh mắt của ta mói kiềm chế sự tức giận lại, lặng lẽ lui sang một bên.
Ta mim cười nói:
"bến Không Thuyền! chẳng lẽ bến này đã bỏ hoang sao?"
Ong lão không nhịn được đập tấu thuổc nói:
"Uống cho ngươi mang bộ dạng người đọc sách, đầu óc lại ngu dôt như thế. Bến Không Thuyền, chăng qua chi không có thuyền mà thôi, bến vẫn còn đây, tại sao lại bỏ hoang được?"
Ta bị ông ta trách mắng một lần nhưng cũng không chút tức giận, vẫn mim cười nói:
"Cụ nói đúng, đôi tai của tại hạ không nghe thấy chuyện thiên hạ, mong ngài chi bảo, nếu như không có thuyền thi có thế qua sông bằng cách nào?"
Lúc này ông lão mói quay đầu lại, chi lên đầu ta, lắc đầu hết cách nói:
"Tối nay không có thuyền, cũng không chờ đò. Nếu như mầy người các ngươi thực sự muôn qua sông, chuẩn bị tốt năm trăm lượng bạc, sáng sớm mai ta đưa các ngươi qua sông."
Nghi Duyên nói:
"Ong cụ, người tại sao lấy nhiều tiền như vậy, lần trước ta ngồi thuyền qua sông cũng chi mất năm lượng bạc, tại sao lần này người lại muôn tói năm trăm lượng bạc?"
Ong lão lạnh lủng nhìn Nghi Duyên, nói:
"Một ngàn lượng bạc, thiếu một lượng ta sẽ không chở! "
Nghi Duyên vẫn còn muôn nói chuyện nhưng bị ta nắm bàn tay nhỏ bé lại. Ta biết nếu tiếp tục nói chuyện cùng lão già cố quái này, giá tiền rất có thế lại tăng gấp đôi, tôt nhất vẫn im lặng là hon.Mấy người chúng ta đi đến bãi cỏ cách bến đò hoi xa, mấy người Lang Thứ đi dựng lều vải, Nghi Duyên thờ hôn hến nói:
"Chủ nhân, rõ ràng là ông ta đang lừa gạt chủng ta, làm gì có chuyện qua sông mà phải mất nhiều bạc như vậy?"
Ta cười nói:
"Cân gì phải tranh chấp vói một ông già, chủng ta cùng không đến nồi không trả nối. Hon nừa lần trước ngươi đến, chưa chắc đã là ông ta chò ngươi."
Nghi Duyên gật đầu nói:
"Ta cùng cảm thấy kỳ lạ, lần trước ta từ bờ bên kia qua, noi này có rất nhiều thuyền nhỏ, tại sao lần này..M
A Đông vẫn luôn ở bên cạnh lắng nghe, nói:
"Ong lão kia hoi kỳ lạ, có muôn ta thử thăm dò xem sao hay không?"
Ta gật đầu, thấp giọng dặn dò:
"Mọi việc đều phải cấn thận, không thế đế ông ta phát hiện ta."
Bòi vì chủng ta nghi ngờ ông già này, buốỉ tôi khi chủng ta nghi ngoi bên bờ sông đều phải thay phiên nhau canh gác, sợ hắn gây khó khăn cho chủng ta.
A Đông lợi dụng lúc ban đêm ông ta ngủ say đi đến theo dõi, nhưng không phát hiện bất kì điều đáng ngờ nào. Có lẽ người này sông bên bò sông đã lâu mói tạo nên tính cách kỳ lạ như vậy.
Sáng sớm hôm sau, ta tinh dậy từu trong giấc mộng, việc đầu tiên làm là kiếm tra lại so người và đồ r vật. Một đêm này cùng không xảy ra biến cố nào.
A Đông lợi dụng lúc ban đêm ông ta ngủ say đi đến theo dõi, nhưng không phát hiện bất kì điều đáng ngờ nào. Có lẽ người này sông bên bò sông đã lâu mói tạo nên tính cách kỳ lạ như vậy.
Sáng sớm hôm sau, ta tinh dậy từu trong giấc mộng, việc đầu tiên làm là kiếm tra lại so người và đồ vật. Một đêm này cùng không xảy ra biến cố nào.
Nhìn về phía bến đò xa xa chi thấy mặt sông rộng lớn bị mặt tròi chiếu xuống mà trờ nên đỏ rực, ông lão kia vẫn đứng ờ vị trí hôm qua, yên lặng hút thuốc, dường như đang đợi chủng ta đến.
Ta nghĩ rằng hôm nay sẽ có đò đến đây, nhưng bôn phía bến đò vẫn trông không, không thấy một con đò nào. Xem là trừ ông lão này, noi này không còn người đưa đò nào nừa.
Ta đi tói bên cạnh ông lão, mim cười nói:
"Cụ già, lòi tôi hôm qua vẫn giừ nguyên chứ?"
Ong lão liếc xéo ta, cứng rắn nói:
"Ngươi cho là ta đánh rắm sao?"
Ta ngượng ngùng cười:
"Một ngàn lượng bạc, ngài đưa chủng ta và tất cả đồ vật sang bờ bên kia."
Nhưng trong lòng ta hoi nghi hoặc, rôt cục ông già này sẽ dùng biện pháp gì đế đưa chủng ta qua sông đây?