Cuộc đời ta ghét nhất chính là loại người tham sống sợ chết, tiểu nhân bội bạc thế này, nhíu mày nói:
"Ngọc tỷ đâu?"
Tên ngự lâm quân đang quỳ bên cạnh Chu Đắc Chí vội vàng hai tay dâng lên ngọc tỷ.
Tảng đá trong lòng ta cuối cùng cùng được buông xuống, vững tin ngọc tỷ này cùng không phải là đồ dỏm mới giao cho Xa Hạo giữ.
Xa Hạo nói:
"Mấy tên này giờ làm sao?"
Ta nhìn kỹ bọn chúng một lúc rồi nói:
"Mấy tên binh sĩ này đã lập công chuộc tội, vả lại giúp ta tìm được truyền quốc ngọc tỷ, mỗi người thưởng nghìn lượng bạc ròng, để cho bọn họ hồi hương đi!"
Mấy tên binh sĩ kia cuống quít quỳ lạy tạ ân.
Ánh mắt ta rơi vào trên người Chu Đắc Chí:
"Loại tiểu nhân thay đổi thất thường thế này ở lại trên đời chi biết nguy hại người khác, kéo hắn ra ngoài chém!"
Chu Đắc Chí sợ quá xụi lơ trên mặt đất, ta không nhìn y thêm một lần nữa, phất tay áo đi vào nội đường.
Trần Tử Tô theo sát phía sau ta, đi tới một nơi yên tĩnh, thấp giọng nói:
"Công tử dự định xử trí Hâm Đức Hoàng như thế nào?"
Trong hai mắt ta hiện lên một tia sát khí dày đặc.
Trần Tử Tô nhỏ giọng an ủi:
"Công tử vì sao không tạm thời lưu lại tính mạng của hắn? Nếu như hiện tại giết chết hắn thì không dám đảm bảo chư vị hoàng tử sẽ không nhân cơ hội này mà nổi loạn."
Ta gật đầu nói:
"Trần tiên sinh nói rất đúng, ta cũng không phải là nóng lòng leo lên đế vị, giữ lại cho ông ta sống lâu mấy ngày đối với ta chỉ có ích."
Kỳ thực trong lòng ta còn có một dự định, lúc trước Hâm Đức Hoàng hại cha mẹ ta như vậy, nếu để cho lão chết đi chẳng phải là quá dễ dãi cho lão rồi sao, ta muốn cho lão sống không bằng chết, cho hắn biết cái gì gọi là hai chữ đau khổ.
Ta thở dài nói:
"Lúc này trong lòng ta rất lo lắng, Trần tiên sinh giúp ta soạn một bản chiếu thư trước đi!"
Trần Tử Tô cung kính nói:
"Là chiếu thư gì?"
Ta suy nghĩ một chút nói:
"Vị trí của Hâm Đức Hoàng tạm thời không động đến, làm cho ông ta đem tất cả quyền lợi ngay thực tại trả về hết cho ta, trước tiên ta phải leo lên được vị trí thái tử giám quốc đã."
Trần Tử Tô nói:
"Vậy Tử Tô sẽ đi làm ngay!"
Đi vào nội thất, Hâm Đức Hoàng hai mắt dại ra vẫn đang ngồi ở đó, lào đã hoàn toàn suy sụp tinh thần, từ trên thần thái của ta chắc lão đã suy đoán ra được tình huống phát triển của mọi việc.
Ta chậm rãi đi tới đối diện với lào, nhìn xuống nói:
"Tả Trục Lưu đã bị bại, thế cục của hoàng thành đều đã nằm ở trong tay ta rồi!"
Hâm Đức Hoàng khàn giọng nói:
"Hắn vốn chính là tay sai của Dận Cơ, chuyên này thì có gì mà khó hiểu!"
Ta mỉm cười nói:
"Chuyện cho tới bây giờ, có phải ông đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi phải không?"
Hâm Đức Hoàng lặng lẽ nhìn ta:
"Ngươi muốn giết ta sao?"
Ánh mắt ta đột nhiên trở nên âm lãnh vô bì, hạ giọng nói:
"Ông cho là giết chết ông rồi thì có thể xóa tan được nỗi cừu hận trong nội tâm ta hay sao?"
Trên mặt Hâm Đức Hoàng lộ ra vẻ kinh khủng, sau đó lại giữ bình tĩnh, lão cười khổ nói:
"Ngươi quả nhiên độc ác, so với người cha đã chết của ngươi còn ác độc hơn nhiều!"
Ta nâng bình trà lên rót cho lào một ly, cầm lấy đưa tới trước mặt lão.
Hâm Đức Hoàng cầm chén trà mà tay không ngừng run run:
"Ngươi muốn giết ta?"
Ta cười ha ha nói:
"Lúc này nếu như ta muốn giết ông thì không khác giẫm chết một con kiến hôi mà thôi. Còn cần phải hạ độc trong nước trà rườm rà như thế sao?"
Hâm Đức Hoàng cố sức mở đôi môi khô khốc, cuối cùng lão nhắm lại hai mắt uống cạn ly trà. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Ta cười đến càng thoải mái hơn.
Hâm Đức Hoàng ở trong tiếng cười của ta có vẻ càng sợ hãi:
"Ngươi..."
Lão đột nhiên ôm lấy cổ họng của mình.
Ta cười lạnh nói:
"Ông cũng không phải là quá ngu, nhưng cùng không tính là thông minh, mặc dù ta nói là không muốn giết ông nhưng cùng sẽ không bỏ qua cho ông dễ dàng như vậy đâu, đỡ cho ông phải nói lung tung khắp nơi."
Ta ném ấm trà cầm trong tay xuống đất, các mảnh sứ nát vạm tung tóe, một mảnh nhỏ trong đó đã cắt vào da thịt trên thái dương Hâm Đức Hoàng, máu tươi dọc theo lông mày hoa râm của lào chậm rãi nhỏ xuống.
Ta thở dài nói:
"Kỳ quái, không ngờ máu của ông lại là màu đỏ!"
Hâm Đức Hoàng tức đến khóe mắt muốn nứt ra, hận không thể xông lên giết ta chết.
Ta cười lạnh nói:
"Bên trong nước trà ta đà bỏ vào thuốc câm, để tránh ông đi khắp nơi nói bậy, nếu ông nói với người bên ngoài là đã bị trúng gió thì sẽ được yên ổn nằm ở trên giường, muốn ăn cái gì, dùng cái gì ta đều có thể thỏa mãn cho ông, có điều đáng tiếc sợ rằng ông không thể đi đâu được!"
Hâm Đức Hoàng đột nhiên nắm lấy mảnh sành trên mặt đất lao về phía ta, ta ôm lấy cánh tay của lão và vặn mạnh ngược ra sau, Hâm Đức Hoàng bị đau làm rớt xuống mảnh sành xuống đất.
Ta thở dài nói:
"Ông đừng có mà quên, thuốc trường sinh bất lào đã sắp luyện thành, đến lúc đó ta nhất định sẽ đích thân đút cho ông ăn."
Hâm Đức Hoàng há to miệng, khổ nổi một câu cùng nói không nên lời.
Ta cười ha hả, kéo ra cửa phòng, lớn tiếng gọi:
"Xa Hạo!"
Xa Hạo nghe tiếng đi đến.
Ta lạnh lùng nói:
"Tạm thời để ông ta ở chỗ này, không có ta cho phép bất luận kẻ nào cùng không được tiếp cận ông ta!"
Đi ra ngoài điện, Tiêu Tín đã đi tới:
"Thái tử điện hạ! Chư vị đại thần đang đợi ở Quảng Đức điện!"
Ta gật đầu nói:
"Để cho họ chờ thêm một lát nữa đi!"
Tiêu Tín thấp giọng nói:
"Ta đã sai thủ hạ tỉ mỉ tìm kiếm qua, thi thể của Viên Thiên Trì cũng không có ở trong cần Chính điện!"
Ta nhíu mày, hạ giọng nói:
"Những nơi khác thì sao?"
Tiêu Tín nói:
"Ta đã hỏi qua tiểu thái giám phụ trách thu dọn thi thể của Viên Thiên Trì, họ rõ ràng đã giấu thi thể ở trong cái lu ở góc phía đông cần Chính điện, chuẩn bị trời tối sẽ mang đi mai táng, nhưng thi thể lúc này đã không cánh mà bay."
Trong lòng ta vừa mừng vừa sợ, mừng chính là Viên Thiên Trì vẫn còn có cơ hội thoát khỏi độc thủ của Hâm Đức Hoàng, sợ chính là Viên Thiên Trì nhất định đã biết thân thế của ta, trên đời này nhiều thêm một người biết được thân thế của ta thì bí mật này sẽ nhiều hơn một phần khả năng sẽ bị bại lộ.
Tiêu Tín nói:
"Có cần sai người đi tìm kiếm tăm tích của hắn không?"
Ta lắc đầu:
"Bỏ đi, Viên Thiên Trì chính là thế ngoại cao nhân, cho dù tìm được thì hắn cùng chưa hẳn sẽ tình nguyện để cho ta sở dụng."
Tiêu Tín gật đầu nói:
"Thế cục trong hoàng cung sơ bộ đã ổn định, ta đã để cho một nghìn ngự lâm quân phụ trách bảo hộ hậu cung, chuyện Hâm Đức Hoàng vẫn chưa truyền tới nơi bọn họ."
Hắn đi tới gần ta hơn, hạ giọng nói:
"Chúng ta tại Cảnh Dương cung tìm được Cần vương, trong cung xảy ra chuyên lớn như vậy nhưng hắn vẫn còn đi uống rượu say!"
Khóe môi ta nở một nụ cười lãnh khốc:
"Mang ta đi gặp hắn!"
Cần vương vẫn chưa có hoàn toàn tỉnh táo, mở cặp mắt say lờ đờ mơ mơ màng màng nhìn ta.
Ta mỉm cười nói:
"Ngũ hoàng huynh mạnh khỏe chứ!"
Cần vương ợ một tiếng, mùi rượu nồng nặc khiến cho ta suýt thở không nổi, ta lui về phía sau, mới nói:
"Hoàng huynh đã biết tội chưa?"
Cần vương hình như không thể nghe rõ lời của ta, ta nháy mắt ra hiệu một cái, Tiêu Tín cầm lấy một thùng nước lạnh đã được chuẩn bị từ trước đổ lên đầu hắn.
Cần vương cười lạnh nói:
"Ngươi là thái tử hiện nay, là một đế vương tương lai dưới một người trên vạn người, ta đâu dám quên?"
Ta lặp lại câu hỏi vừa rồi:
"Ngũ hoàng huynh đã biết tội chưa?"
Cần vương biến sắc, giận dữ hét lên:
"Ngươi nói cái gì? Ta có tội gì?"
Ta thở dài nói:
"Chuyện cho tới bây giờ, hoàng huynh vẫn còn u mê không biết hối cải. Chỉ sợ nếu như tiếp tục như vậy, cho dù là phụ hoàng cùng không cách nào giúp được hoàng huynh đâu!"
Cần vương càng nghe càng sợ, run giọng nói:
"Rốt cuộc là ngươi đang nói cái gì?"
Ta lạnh lùng nói:
"Ngươi cấu kết với Tả Trục Lưu, ý đồ mưu hại phụ hoàng. Cướp giang sơn đại Khang, chứng cứ vô cùng xác thực, lẽ nào ngươi còn muốn nguỵ biện?"
Cuối cùng Cần vương cùng hiểu, hắn hoảng sợ nói:
"Phụ hoàng đâu? Phụ hoàng đâu? Ta muốn gặp phụ hoàng, ta muốn chứng minh sự trong sạch của ta!"
Ta cười lạnh đứng dậy.
Cần vương ở phía sau ta gầm lên giận dữ:
"Long Dận Không! Tên nghịch tặc nhà ngươi có phải đã mưu hại phụ hoàng rồi không? Hiện tại lại còn muốn hại cả ta?"
Ta nói với Tiêu Tín:
"Áp giải hắn đến Quảng Đức điện, ta muốn tại trước mặt chúng thần nói ra tội trạng của hắn!"
Tiêu Tín lớn tiếng nói:
"Thuộc hạ tuân mệnh!"
Cần vương mắng:
"Long Dận Không! Chuyện chính ngươi đã làm vì sao phải đổ lên đầu ta? Ngươi là đồ khốn khiếp! Ngươi là đồ…"
Tiêu Tín giận dữ hét:
"Vả miệng cho ta, cho đến khi nào hắn không nói ra lời mới thôi!"
Hai võ sĩ vọt tới, một người vặn lấy hai cánh tay Cần vương, một người khác thì vả mạnh vào miệng Cần vương, Cần vương xưa nay cẩm y ngọc thực, sống an nhàn sung sướng, đâu có thể chịu được nỗi khổ như vậy, trong nháy mắt đã bị đánh cho hai má sưng húp lên, ngoài miệng máu me chảy bầy nhầy, dù như vậy nhưng hắn vẫn còn liên tục mắng, tiếc rằng giọng nói đã mơ hồ, ra khỏi miệng chỉ nghe được tiếng ú a ú ớ.
Một canh giờ sau ta mới đến được Quảng Đức điện, các bộ đại thần, vương công quỷ tộc tất cả đều đang kiên trì xin đợi ở trong đại điện, không có một người dám dám đi khỏi, cùng không có một người nào dám để lộ ra bất cứ vẻ sốt ruột gì.
Ta vẫn chưa dựa theo ngự đạo của nhất quốc chi quân để đi vào đại điện mà đi vào từ đại môn ở chính điện, chúng thần đều cúi thấp đầu xuống, không có người nào dám nhìn thẳng vào ánh mắt của ta.
Ta bảo thị vệ mang đến một cái ghế đặt ở cạnh long ỷ, đây là một loại thị uy, cùng là một loại thanh minh, ta cùng không có ý lập tức tiếp nhận vị trí của Hâm Đức Hoàng.
Ta nhìn chúng thần chung quanh, một loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống tự nhiên nảy sinh, nét mặt thân cận ngày xưa nhất thời có vẻ càng trở nên xa xôi hơn, câu nói của Hâm Đức Hoàng đột nhiên vang vọng bên tai ta:
"Quả nhân… quả nhân…"
Khi đạt được thì đồng thời cũng mất đi ý nghĩa.
Ta không biết sau này ta có thể thay đổi hay không, cùng không biết thứ mà ta mất đi là cái gì?
Tất cả mọi người đang đợi chờ ta lên tiếng, ta trầm mặc hồi lâu, mới nói:
"Bệnh tình cua rphuj hoàng đã càng lúc càng nghiêm trọng!"
Trong chúng thần phát ra một loạt tiếng sụt sịt.
Ta lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, những thanh âm tức thì lại trở nên yên tĩnh.
Ta thở dài nói:
"Chuyện xảy ra hôm nay khiến cho người khác đau lòng, trong số các hoàng huynh của ta không ngờ có người ý đồ mưu phản!"
Ánh mắt sắc bén của ta quét về phía vị trí của các vị hoàng tử, họ đều cúi đầu xuống, rất sợ ánh mắt của ta rơi vào trên người họ.
Hạ vương Long Thiên Tứ rất đúng lúc ra khỏi hàng, giận dữ nói:
"Thái tử điện hạ, rốt cuộc là kẻ nghịch tặc nào lại lớn mật như vậy, không ngờ lại dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo thế này?"
Ta chậm rãi nói:
"Người đó là cần vương Long Dận Lễ!"
Lời ta vừa nói ra khỏi miệng, trong các hoàng tử đã có vài người mặt biến sắc, mấy người đó đã từng là người ủng hộ Cần vương, hiện tại chuyện Cần vương mưu phản xảy ra, đương nhiên mọi người cảm thấy bất an.
Ta quát to:
"Áp giải hắn vào đây cho ta!"
Bốn võ sĩ áp giải Long Dận Lễ đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập đi vào, ngoài miệng Long Dận Lễ vẫn đang ú ớ không ngừng, nhưng không ai có thể nghe được hắn đang nói cái gì, kỳ thực cho dù có thể nghe rõ thì cùng có lợi ích gì đây, dưới tình hình trước mắt ai còn dám ra mặt giúp hắn nữa?
Tiêu Tín trình lên tờ giấy nhận tội của Long Dận Lễ:
"Khởi bẩm thái tử điện hạ, Cần vương Long Dận Lễ đã thẳng thắn thú nhận việc mưu phản!"
Tiểu thái giám trước điện cầm lấy tờ giấy nhận tội trình lên trước mặt ta, ta xem qua loa một lần, tờ giấy nhận tội này cùng không phải là Long Dận Lễ viết, tuy nhiên dấu vân tay ở chỗ lạc khoản đích thật là của bản thân hắn.
Ta thở dài, vô cùng đau đớn vỗ vào long án:
"Hoàng huynh! Phụ hoàng đối đài với ngươi ân trọng như núi, huynh đệ chúng ta đối với ngươi tình như thủ túc, nhưng không ngờ ngươi lại làm ra chuyên đến mức này, ngươi làm sao đối mặt với phụ hoàng, làm sao đối mặt với những huynh đệ chúng ta đây, ngươi làm sao không làm thất vọng liệt tổ liệt tông của Long thị ta được?"
Long Dận Lễ khổ nổi không cách nào phân biện, cổ họng chỉ phát ra được tiếng ú ớ, nếu như lúc này hắn được tự do nhất định sẽ lao lên muốn ăn thịt ta.
Hạ vương Long Thiên Tứ cả giận nói:
"Nghịch tặc bất trung bất hiếu bực này thì giữ lại trên đời còn có tác dụng gì?"
Trong đám người vang lên không ít tiếng phụ họa.
Lúc ta đang muốn hạ lệnh thì từ trong số đại thần phía hàng bên trái đi ra một người, chính là thái phó đại Khang Hoàng Đoan Phòng, người này là ân sư thụ nghiệp của nhiều vị hoàng tử, Long Dận Lễ cùng là học sinh của y, mặc dù ta chưa từng học tập qua cùng y nhưng đối với tính tình ngay thẳng dám nói của y từ lâu đã nghe nói qua, thấy y đi ra thì trong lòng đã đoán được mục đích của y là gì rồi, thầm nghĩ:
"Nếu như Hoàng Đoan Phòng ở ngay chỗ này làm khó dễ thì ta đành phải có lỗi với ông ta thôi."
Hoàng Đoan Phòng lớn tiếng nói:
"Thái tử điện hạ, cựu thần cho rằng, việc mưu nghịch không phải chuyện đùa, chuyện này tốt nhất vẫn nên cẩn thận tra xét, điện hạ chỉ bằng vào một tờ giấy nhận tội thì đã nhận định Cần vương có tội, sợ rằng có phần không công bằng hợp lý, khó mà khiến kẻ dưới phục tùng được."
Ta thản nhiên cười nói:
"Hoàng đại nhân nghĩ như thế nào thì mới tính là công bằng đây?"
Hoàng Đoan Phòng nói:
"Cựu thần cho rằng, chuyện này cần phải giao cho người phụ trách chuyên môn thẩm tra xử lí, thu thập nhân chứng vật chứng đầy đủ cả, Cần vương dù sao cùng là có thân phận hoàng tử, thái tử cùng có thể cho hắn một cơ hội để biện bạch."
Hạ vương Long Thiên Tứ cười lạnh nói:
"Hoàng đại nhân đang nói đùa sao? Cần vương đã nhận tội, chứng cứ vô cùng xác thực thì còn cần tái thẩm làm gì nữa?"
Hoàng Đoan Phòng nói:
"Hạ vương nếu nói Cần vương đã nhận tội, như vậy đi, giờ ở trước mặt mọi người ngài thử hỏi Cần vương thêm một lần xem, rốt cuộc là Cần vương có mưu nghịch hay không?"
Mặc dù Cần vương không thể nói chuyên, nhưng cái lỗ tai còn nghe được, lời nói của Hoàng Đoan Phòng hắn rõ ràng nghe lọt vào tai, hắn ú ớ liều mạng lắc đầu, tự nhiên là biểu thị bản thân không có làm việc mưu nghịch.
Hạ vương cười lạnh nói:
"Buồn cười, lúc này hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận rồi!"
Trong chúng thần không thiếu người trong đó muốn nhìn thấy ta mất mặt, Hoàng Đoan Phòng vừa ra mặt đã khiến cho nhiều người thầm mừng rỡ, việc Cần vương nếu không thể mau chóng giải quyết, đối với ta việc uy hiếp mọi người khống chế triều cương tương đối là bất lợi.
Ta bình tĩnh nói:
"Hai vị đại nhân nói cùng có đạo lý, như vậy đi, chúng ta sẽ dời lại vụ án của Cần vương để tái thẩm sau, trước tiên lột bỏ vương vị của hắn rồi nhốt hắn vào trong thiên lao."
Không ngờ Hoàng Đoan Phòng lại tiếp tục mở miệng nói:
"Thái tử điện hạ, cho dù cần vương bị lột đi vương vị nhưng vẫn còn thân phận hoàng tử, nhốt hắn vào thiên lao hình như không hợp với lễ, chuyện này có cần phải tấu rõ với bệ hạ rồi sau đó mới định đoạt hay không?"
Trong lòng ta phẫn nộ, Hoàng Đoan Phòng này quả nhiên không thức thời vụ, văn võ bá quan cả triều người nào không rõ ta đã nắm giữ chính quyền của đại Khang, một đám người sau tiếp người trước rũ bỏ quan hệ cùng Cần vương, nhưng y lại muốn ra mặt đối nghịch với ta, lẽ nào không làm cho ta tức giận thì y mới đồng ỷ bỏ qua sao?
Lúc ta đang muốn mở miệng thì ngoài điện chợt có người thông báo:
"Khởi bẩm thái tử điện hạ, phản tặc Tả Trục Lưu đã bị Dực vương bắt được, lúc này đã áp giải tới ngoài điện!"
Chúng thần đều kinh hãi, trái tim đang thấp thỏm của ta cuối cùng cùng được thả xuống. Ta hít sâu một hơi làm cho tâm tình của mình mau chóng bình phục, cao giọng nói:
"Để hắn vào đây!"
Dực vương bước vào trong Quảng Đức điện, hai võ sĩ áp giải Tả Trục Lưu đi theo phía sau ông.
Vẻ mặt của Tả Trục Lưu ung dung mà trấn tĩnh vẫn như thường ngày, hắn vẫn đang là tướng quốc đứng trên vạn người.
Dực vương ức chế không được nội tâm vui sướng, có thể tự tay bắt được kẻ đối đầu lớn nhất cả đời của mình vẫn là tâm nguyên mà ông tha thiết ước mơ, hôm nay rốt cuộc đã được toại nguyện.
Ánh mắt mọi người cùng đều tập trung lên người ông, nhưng con mắt của Tả Trục Lưu vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào một mình ta, cả hai chúng ta cùng đều hiểu được tâm ý của đối phương.
Ta chậm rãi gật đầu nói:
"Tả tướng quốc tới rồi!"
Khóe môi Tả Trục Lưu nở một nụ cười:
"Thắng làm vua. thua làm giặc, Tả mỗ hiện tại là thân mang tội, điện hạ không cần phải xưng hô như vậy!"
Không có người biết được bí mật giữa ta và Tả Trục Lưu, hắn hẳn là có cơ hội thoát đi nhưng vẫn trở về nhận tội, sự kiện cung biến phải có người tới gánh chịu.
Tâm tình của ta trầm trọng, thấp giọng thở dài:
"Phụ hoàng đối đãi với ông không tệ, vì sao Tả tướng quốc phải mưu nghịch chứ?"
Tả Trục Lưu cười nói dửng dưng:
"Trong thiên hạ có người nào không muốn leo lên ngôi vị hoàng đế cao cao tại thượng? Trong lòng thái tử lẽ nào không có nghĩ qua như vậy hay sao?"
"Lớn mật!"
Dực vương phẫn nộ quát.
Ta nháy mắt ra hiệu ngăn lại Dực vương đang muốn tiếp tục nói.
Tả Trục Lưu nói:
"Trước khi cung biến Tả mỗ đã nghĩ tới sẽ có kết quả như ngày hôm nay, trong lòng cùng không hối hận không tiếc gì!"
Ta thấp giọng nói:
"Hay cho một câu không hối hận không tiếc! Sự kiện cung biến rốt cuộc là ông cùng với ai bày ra?"
Tả Trục Lưu thở dài một hơi nói:
"Chuyện này là ta cùng Cần vương cùng bày ra, người khác không có quan hệ, mong rằng thái tử đừng liên luỵ người khác…"
Lời vừa nói ra, cả triều văn võ nhất thời phát ra một trận thở dài. Hoàng Đoan Phòng buồn bã cúi đầu xuống, có lời chứng thực mạnh mẽ hùng hồn của Tả Trục Lưu, Cần vương Long Dận Lễ đã rất khó mà thoát được tội rồi.
Ta chuyển hướng chúng thần nói:
"Ngũ hoàng huynh và cả Tả Trục Lưu ý đồ mưu triều soán vị, tội chứng rõ ràng, không thể nghi ngờ, các vị đại nhân cho rằng nên xử trí như thế nào?"
Hạ vương Long Thiên Tứ lần thứ hai đứng ra khỏi hàng nói:
"Thái tử điện hạ! Long Dận Lễ thân là hoàng tử, lại không biết hiếu kính bệ hạ, Tả Trục Lưu thân là tướng quốc của đại Khang nhưng lại không biết trung tâm vì nước, hai người phạm phải tội mưu nghịch tuyệt đối không thể tha thứ, bằng không không những không dẹp loạn được phẫn nộ của chúng thần, cùng vô pháp giao phó đối với nghìn vạn bách tính của đại Khang!"
Hắn dừng lại một chút lại nói:
"Dựa theo luật của đại Khang ta, phàm người mưu nghịch phải phán Lăng Trì xử tử!"
Tả Trục Lưu xem thường cười nói:
"Hạ vương đối với luật của đại Khang quả nhiên là nhớ kỹ rõ ràng, Tả mỗ có một chuyện không rõ, mượn cơ hội ngày hôm nay để hỏi ngươi luôn, nếu như là có người cùng thê tử của trọng thần trong triều đình thông dâm, dựa theo luật lệ của đại Khang thì nên phán tội gì?"
Những lời này của hắn rõ ràng là nhằm vào sự kiện yêu đương vụng trộm năm đó giữa Hạ vương cùng thê tử của Lại bộ đại thần Vương Đà, dựa theo luật lệ của đại Khang hạ vương phải chịu phán xử cung hình, nhưng mà Hâm Đức Hoàng chỉ giáng hắn tới Du Lâm một thành nhỏ ở phía Tây.
Sắc mặt Hạ vương lúc đen lúc trắng, ngay trước mặt văn võ cả triều bị Tả Trục Lưu vạch trần xuất chuyện này đã khiến hắn xấu hổ tới cực điểm.
Trong lòng ta thầm than, xem ra Hạ vương cuối cùng vẫn không cách nào gánh vác được trọng trách, chỉ có thể để hắn ở bên trong triều đảm nhiệm làm một người góp tiếng nói mà thôi, những việc xấu mà hắn trải qua rất khó bị người khác quên lãng.
Hạ vương cả giận nói:
"Tả Trục Lưu, hôm nay truy xét chính là tội ngươi mưu nghịch, ngươi cùng đừng đánh lạc hướng câu chuyện!"
Tả Trục Lưu thản nhiên cười nói:
"Nếu là tử tội, thi hành như thế nào thì có gì khác nhau?"
Hắn chuyển hướng Dực vương:
"Dực vương! So với mấy tên tiểu nhân phi gian tức đạo, ta càng nguyện ý nghe ý kiến của ông hơn!"
Trong lòng ta thầm kêu không ổn, Dực vương cùng Tả Trục Lưu tranh đấu hơn mười năm, ông sao có thể đưa ra kiến nghị có ích gì đối với Tả Trục Lưu được?
Dực vương nhìn Tả Trục Lưu một lần thật sâu, thấp giọng nói:
"Thái tử điện hạ, thần cho rằng Tả Trục Lưu mặc dù phạm vào tội mưu nghịch nhưng cũng không thể lấy Lăng trì để hành hình được!"
Câu trả lời của ông đã nằm xa ngoài dự liệu của ta.
"Vậy thì mời Dực vương nói ra lý do của ngươi!"
Dực vương nói:
"Hiện tại bệ hạ đang ốm trọng bệnh, đã không còn sức để mà xử lý triều chính, tất cả đều phải dựa vào thái tử đi làm, văn võ cả triều có người nào không phải là nội tâm thấp thỏm, những bách tính của đại Khang có người nào mà không phải là thấp thỏm lo âu, tội mà Tả Trục Lưu cùng ngũ hoàng tử phạm phải theo lý nên lấy Lăng trì tử hình, thế nhưng dựa theo luật lệ của đại Khang còn có một điều, chính là phải tru di cửu tộc!"
Dực vương nói:
"Nếu như tất cả cùng dựa theo quy định cũ mà tiến hành, sợ rằng mỗi một vị hoàng tử ở đây cũng khó thoát khỏi họa sát thân!"
Chúng hoàng tử sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Ta gật đầu, những lời này của Dực vương cùng không sai, nếu như tru cửu tộc chẳng phải là ngay cả ta cùng tính ở trong đó hay sao.
Dực vương nói:
"Trong triều phát sinh đại sự như vậy, nếu muốn làm cho quần thần tâm phục, làm cho bách tính tâm an, thì nên lấy đức chính, còn có một việc thần phải báo cáo, Tả Trục Lưu chính là bản thân chủ động nhận tội trước, cùng không phải là do thần bắt được!"
Khóe môi Tả Trục Lưu nở một nụ cười hiểu ý, hắn bình tĩnh nói:
"Trong số các quan viên của Đại Khang ta tán thưởng nhất chính là Dực vương ông, ta rất muốn cùng ông trở thành bằng hữu nhưng lại trở thành người đối đầu với ông!"
Lời hắn nói chợt làm cho ta nghĩ đến Cao Quang Viễn cùng Hứa Vũ Thần, dứt bỏ thái độ xử thế bất đồng, họ không ngờ lại tương tự đến như vậy.
Ánh mắt mọi người cùng tập trung trên mặt ta, họ đều đang chờ mong ta đưa ra quyết đoán cuối cùng.
Ta nhìn Tả Trục Lưu một lần, thở dài một hơi thật sâu, trong số mọi người ở đây cùng chỉ có Tả Trục Lưu hiểu rõ hàm nghĩa chân chính tiếng thở dài của ta, thật tình thì ta cũng không muốn giết Tả Trục Lưu, thế nhưng không giết hắn thì toàn bộ sự kiện cung biến phải giao phó thế nào đây? Chính như Tả Trục Lưu đã nói, hắn cùng không phải là người trung nghĩa, khó bảo toàn ngày sau sẽ không sinh ra dị tâm, nếu như ngày sau đổi ý, thân thế của ta sẽ trở thành vũ khí hữu hiệu nhất để hắn tấn công ta, ta tuyệt đối không thể để cho loại chuyên này xảy ra được.
Tả Trục Lưu quay trở về làm cho ta cảm thấy vạn phần may mắn, hắn không phụ lòng phụ thân ta, cuối cùng đã lựa chọn quay về. Nếu như hắn thừa dịp thời cơ này để mà ẩn thân thế ngoại, Tả Trục Lưu sẽ trở thành một tâm bệnh vĩnh viễn của ta, nghĩ đến biết rõ một người biết rõ bí mật của bản thân mình vẫn còn đang sống ở trên đời này, cuộc sống hàng ngày của ta sẽ rất khó mà yên ổn.
Thanh âm của ta trầm thấp mà áp lực:
"Việc Tả Trục Lưu mưu phản chứng cứ vô cùng xác thực, không thể nghi ngờ, tội tuyệt không thể tha thứ, niệm tình hắn chủ động nhận tội, ban thưởng cho hắn cái chết không chảy máu."
Ta đối với Tả Trục Lưu có thể nói là phá lệ thi ân, cái chết không chảy máu chính là cho hắn bạch lăng bẩy thước để cho hắn tự sát. Đối với một đại thần đã phạm vào một trọng tội mưu nghịch mà nói đã nhân từ tới cực điểm rồi.
Tả Trục Lưu phát ra một tiếng cười ha ha, xoay người đi ra ngoài cửa đến.
Cần vương vẫn còn đang nằm vật trên đất, ta thấy dáng dấp vô tích sự của hắn, lạnh lùng nói:
"Ngũ hoàng huynh, ngươi thân là hoàng tử, không ngờ làm ra chuyên đại nghịch bất đạo như vậy. Cho dù chúng ta là huynh đệ, ta cùng không thể nào tha cho ngươi được! Người đâu, mang hắn đến Ngọ môn chém ngang lưng hành hình!"
Các vị hoàng tử quá sợ hãi.
Sự nhân từ của ta đối với Tả Trục Lưu cùng sự tàn khốc đối với Cần vương hình thành sự đối lập rõ nét, đối với cách xử trí hai người ta đã suy nghĩ qua nhiều lần. Tả Trục Lưu đối với ta có ân là thứ nhất, sự khoan dung của ta đối với hắn có thể làm cho nội tâm sợ hãi của quần thần thoáng yên ổn hơn.
Nhưng thân vương Long Dận Lễ lại khác, chư vị hoàng huynh cùng hoàng chất của ta mặc dù mặt ngoài thừa nhận ta là thái tử, nhưng vẫn còn có không ít người còn có tâm dòm ngó đến ngôi vị hoàng đế của ta, ta giết Long Dận Lễ chính là muốn răn đe, để cho bọn họ biết đối với thủ túc ta cùng tuyệt sẽ không lưu tình, để cho bọn họ thu lại cái tâm mưu nghịch.
Ta xử lý xong chuyện của Tả Trục Lưu và Cần vương, toàn bộ Quảng Đức điện lặng ngắt như tờ, thủ đoạn vừa cương vừa nhu của ta khiến cho mỗi người cùng bắt đầu đánh giá lại phân lượng của vị thái tử như là ta đây.
Hai mắt của nhìn quét quanh một vòng, lạnh lùng nói:
"Phụ hoàng bệnh nặng và đã ủy thác ta tạm thời chủ trì quốc sự, các vị đại nhân có chuyện gì cứ việc hướng ta khải tấu!"
Ta vốn đang dự định chờ sau khi Trần Tử Tô soạn ra chiếu thư mới tuyên bố việc giám quốc, hiện tại Tả Trục Lưu đã chủ động nhận tội và bị xử tử, trong lòng ta cùng không còn điều gì kiêng kỵ nữa, hơn nữa vừa rồi Hoàng Đoan Phòng dám ngang nhiên tại trong triều đình biện hộ cho Cần vương đã khiến ta tức giận, ta dứt khoát chính miệng nói ra chuyện này, nhìn xem cuối cùng còn có người nào dám phản đối nữa không!
Ta đợi một lát, vững tin không có người dám tiến lên nêu ý kiến, trong nội tâm không khỏi một trận đắc ý, cười lạnh nói:
"Các vị hoàng thúc hoàng huynh hoàng chất ở lại, còn những người khác thì tiến hành bãi triều!"
Chúng thần im hơi lặng tiếng lui xuống, trong nháy mắt trong Quảng Đức điện chỉ còn lại có các thành viên trong Long thị nhất tộc chúng ta.
Bởi vì vừa rồi ta đã xử quyết tàn khốc đối với Long Dận Lễ nên làm cho mỗi một thành viên hoàng thất cùng có cảm giác sợ hãi gấp bội, một đám cúi đầu nhìn dưới đất, không người nào dám chủ động lên tiếng trước.
Ta thở dài, từ vị trí cao cao tại thượng chậm rãi đi xuống, người thứ nhất ta đi qua là hạ vương Long Thiên Tứ, bên người hắn còn có ba vị hoàng thúc khác của ta.
Ta lắc đầu mỉm cười nói:
"Hoàng thúc! Thúc không cần phải khách khí như vậy, ở trong triều đình thúc và ta có cách biệt địa vị, nhưng nói theo lý thì thúc vẫn là thúc phụ của ta, gọi ta Dận Không là được rồi!"
Ta chỉ là cố ý diễn trò, ở đây vẫn đang là Quảng Đức điện, Long Thiên Tứ hiển nhiên phải tôn xưng ta là thái tử điện hạ, hiện tại ta đã trở thành người lãnh đạo chân chính của đại Khang, cho dù cho hắn cái lá gan bằng trời cùng không dám gọi trực tiếp tên của ta.
Long Thiên Tứ nói:
"Tôn ti hữu biệt, hôm nay thái tử điện hạ đã là thân phận giám quốc, ở trong cảm nhận của chúng ta đã cùng cấp với đế vương của đại Khang, chúng ta phải làm lễ cung thủ quân thần."
Thiên xuyên vạn xuyên mà thí bất xuyên, những lời này của hắn nói trúng tận trong đáy lòng ta, mượn cái miệng của hắn đã làm rò chuyên này trước các thành viên hoàng thất, chính là một trong những mục đích của ta.
Ta làm ra vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ, ánh mắt đảo qua trên mặt từng người họ:
"Nếu chúng ta đều là người một nhà, ta sẽ nói hai câu thật tình, Long Dận Không ta căn bản không muốn làm cái thái tử gì hết, càng không muốn làm giám quốc gì cả, thế cục của đại Khang mọi người hẳn là cùng biết, vài thập niên tới nay, kinh tế liên tục giảm sút, tín nhiệm của bách tính đối với triều đình không ngừng giảm xuống, khí thế hùng bá liệt quốc của đại Khang ngày xưa đà mất đi rất nhiều năm…"
Ta nhìn chằm chằm vào thập lục hoàng huynh Long Dận Đông, nói:
"Trong số mọi người có thể sẽ có người cho ràng, ngôi vị thái tử đồng nghĩa với quyền lực cùng địa vị vô thượng, nhưng các ngươi có từng nghĩ tới hay chưa, ở vào vị trí này, lưng cũng yêu cầu phải gánh trách nhiệm cùng nghĩa vụ gì? Đó là một gánh nặng thiên quân đó!"
Ta lại thở dài nói:
"Các người đừng tưởng rằng những lời ta nói chỉ là dối trá, hôm nay mỗi một chữ mỗi một câu ta nói với mọi người đều là phát ra từ đáy lòng, nếu như mọi người cho rằng bản thân có thể lãnh đạo đại Khang trở nên hùng mạnh, có thể lãnh đạo trăm họ an cư lạc nghiệp thì có thể đảm nhiệm được vị trí thái tử này, Long Dận Không ta sẽ chủ động thoái vị nhượng hiền!"
Ánh mắt ta thủy chung vẫn nhìn thẳng vào thập lục hoàng huynh Long Dận Đông, hắn xưa nay nhát gan, chỉ chốc lát đã bị ta nhìn cho hết hồn, khi ta nói ra những lời này hắn cùng đã cầm cự không nổi nữa, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt ta, sợ đến hồn vía lên mây, nói:
"Thái tử điện hạ... Long Dận Đông ta nếu như có mảy may dị tâm thì cứ cho ta bị thiên lôi đánh trúng, không chết tử tế được…"
Ta nở nụ cười ha ha, hai tay đỡ Long Dận Đông đứng dậy:
"Thập lục hoàng huynh, ta biết huynh là một người có lòng dạ yếu đuối nhất trong số các huynh đệ, lúc trước mấy vị hoàng huynh đánh ta chỉ có huynh là không có ra tay, thấy môi của ta bị rách đến chảy máu huynh còn sợ đến phát khóc nữa mà…"
Những lời này của ta còn chưa có nói xong, trong số các hoàng huynh của ta lại có thêm hai người nữa quỳ xuống.
Ta cười nói:
"Mọi người làm cái gì vậy? Để cho các hoàng thúc hoàng chất thấy được thì khẳng định sẽ chê cười chúng ta."
Hai hoàng huynh này vừa khóc vừa nói:
"Thái tử điện hạ… chúng ta tội đáng chết vạn lần, lúc trước…"
Ta cười đến mức càng thoải mái:
"Cho nên mới nói, ta cùng không muốn làm cái chức thái tử này, hiện tại ngay cả tự do hứng thú nói chuyện như thời còn bé cùng không có. Rốt cuộc là ta thay đổi hay là do mọi người thay đổi đây?"
Không có người trả lời vấn đề của ta, hoặc là không dám, hoặc là không thể. Xem ra khả năng đầu tiên có thể tính lớn hơn.
Ta ra hiệu bảo họ đứng dậy, căn dặn:
"Khang đô trong vòng hai ngày này vẫn còn không yên ổn, nếu như ta đã ở vị trí này thì phải đứng lên gánh vác trách nhiệm này, mọi người đều là những người thân nhất bên người ta, mỗi thời khắc an nguy của mọi người cùng đều là mối bận tâm trong lòng ta, không có ta truyền triệu, trong hai ngày này mọi người tốt nhất là cứ ở trong phủ đệ của mình, về phần các hoàng huynh được phong đất bên ngoài thì ta sẽ sai người mau chóng thông tri cho họ trước là tới thăm bệnh tình của phụ hoàng, đến lúc đó, một nhà chúng ta có thể một lần nữa đoàn tụ với nhau rồi."
Đợi đến khi mọi người giải tán hết thì trời đã về khuya, ta đi tới cần Chính Điện, đây là gian phòng ta đặc biệt yêu cầu họ chuẩn bị cho ta, bởi vì nơi này cất dấu tro cốt của cha ta.
Đi tới Cần Chính Điện đã thấy Dực vương đang chờ ta ở nơi đó, ta hơi sửng sốt, chiếu theo ý nghĩ của ta lúc này ông ấy hẳn là đã về phủ rồi mới đúng.
Dực vương đứng dậy muốn hướng ta hành lễ, ta vội vàng ngăn ông lại:
"Ở đây cùng không có người ngoài, nhạc phụ đại nhân không cần khách khí như vậy."
Lúc này Dực vương mới ngồi trở lại trên ghế, vẻ mặt ông ngưng trọng nói:
"Thái tử điện hạ, lần này ta đến đây là có vài chuyên muốn cùng ngài thương lượng."
Ta cười nói:
"Nhạc phụ mời nói!"
Trong lòng âm thầm phỏng đoán, chuyên Dực vương muốn nói tám phần mười có quan hệ đến mẹ con Tịnh Đức Phi rồi.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, Dực vương nói:
"Tịnh Đức Phi thân nhiễm trọng bệnh, xem ra không lâu sau sẽ rời xa nhân thế…"
Ta cười nói:
"Nhạc phụ yên tâm, con sẽ tìm ngự y tốt nhất để chữa bệnh cho mẫu phi."
Dực vương lại nói:
"Hiện tại nàng chỉ còn lại có đứa con trai Dận Thao, hi vọng thái tử đừng tính toán với nó chuyện lần này."
Ta tinh tường cảm thấy được ý tứ ẩn dấu phía sau những lời này của ông:
"Nhạc phụ đại nhân, có phải Long Dận Thao đã trở về rồi không?"
Dực vương chép miệng, rốt cuộc gật đầu nói:
"Không sai, bệ hạ gọi nó trở về Khang đô, nó quả thực đã trở về rồi."
Ta nhíu mày, hiện tại việc cần ta xử lý thực sự rất nhiều, cùng không có rảnh mà suy nghĩ đến việc của Long Dận Thao, chủ ý của Hâm Đức Hoàng gọi hắn về Khang đô là muốn lập hắn làm thái tử để thay thế địa vị của ta, chỉ đơn giản từ điểm này ta đã nên giết Long Dận Thao rồi.
Dực vương rất coi trọng thân tình, tuy nhiên nếu ông đã đưa ra việc này thì ta cùng không thể làm mọi chuyện một cách tuyệt tình được, vả lại Long Dận Thao là ca ca ruột của An Dung, nếu như ta giết hắn An Dung tất sẽ sản sinh tâm cừu hận đối với ta, dưới tình hình trước mắt An Dung đối với ta còn có tác dụng tương đối quan trọng, cho dù không cho Dực vương mặt mũi thì ta cùng phải suy nghĩ đến cảm thụ của An Dung.
Nghĩ tới đây ta chậm rãi gật đầu nói:
"Nếu nhạc phụ đại nhân đã mở miệng, việc của Long Dận Thao con sẽ không hề truy cứu nữa. Chỉ có điều con muốn hắn phải trở lại Sở Cơ, kiếp này không được bước ra khỏi Sở Cơ nửa bước, chuyện này cũng phải do nhạc phụ giám thị mới được."
Dực vương có thể bảo trụ được tính mệnh của Long Dận Thao đã là việc vô cùng may mắn rồi, ông vui vẻ nói:
"Thái tử yên tâm, ta nhất định sẽ khiến cho nó không sinh ra bất cứ dị tâm nào, chuyên này nhất định sẽ cho thái tử một sự giao phó hài lòng."
Ta thở dài nói:
"Nhạc phụ đại nhân, vì sao con đột nhiên cảm giác được giữa chúng ta đã trở nên xa cách hơn rất nhiều? Con vẫn nhớ đến tình cảnh chúng ta thường hau cùng uống rượu chơi cờ với nhau."
Dực vương nói:
"Hiện tại đà khác với ngày xưa, bây giờ con đã là vương giả chân chính của đại Khang, còn thiếu chỉ là một cái danh phận mà thôi, giữa chúng ta cái lễ quân thần thì vẫn phải cung kính tuân thủ."
Ta cười nói:
"Nếu để Sở Nhi nhìn thấy chúng ta như vậy, nhất định sẽ mắng con cho coi!"
Nhắc tới Sở Nhi, trong hai mắt Dực vương lộ ra vẻ từ ái:
"Lại nói ta cùng đã lâu rồi chưa gặp nó, bây giờ nó chắc là đã sắp lâm bồn."
Nhớ tới khuôn mặt thanh khiết tuyệt luân của Sở Nhi, nội tâm ta không khỏi nóng lên, hận không thể dứt bỏ sự phân tranh chính trị trước mắt để mà lập tức trở lại thảo nguyên Lục Hải, cùng các chư vị kiều thê mỳ thiếp của ta cùng nhau cộng hưởng ôn nhu.
Ta nhẹ giọng nói:
"Đợi đến khi tình hình ở Khang đô ổn định rồi, con sẽ sai người đón họ qua đây."
Dực vương nói:
"Qua hai ngày nữa ta sẽ đích thân qua đón nó!"
Ta cười gật đầu, đề tài về Sở Nhi đã kéo lại cự ly giữa chúng ta trở nên gần gũi hơn rất nhiều…
Ta thấp giọng nói:
"Việc của Tả Trục Lưu thế nào rồi?"
Việc xử quyết Tả Trục Lưu ta đã giao cho Dực vương phụ trách, vậy nên ta mới hỏi.
Dực vương nói:
"Việc hành hình đã định tại giờ ngọ đêm nay, đến lúc đó ta sẽ đích thân đến đưa tiễn hắn."
Vẻ mặt ta nặng trìu thở dài một hơi.
Dực vương nói:
"Có phải là con không muốn giết hắn hay không?"
Ta tự đáy lòng nói:
"Tả Trục Lưu đích thật là một nhân tài hiếm thấy, chỉ tiếc là hắn đã lựa chọn làm địch nhân của ta."
Dực vương tràn đầy đồng cảm gật đầu, ông nhẹ giọng nói:
"Ta cảm giác lần này Tả Trục Lưu giống như là đột nhiên thay đổi ý nghĩ, ngày ấy dưới tình huống đã chiếm hết ưu thế nhưng lại triệt hồi Long Tương quân, sau đó lại chủ động nhận tội, những hành vi này không tương xứng như hắn ngày xưa."
Ông nhìn ta rồi nói:
"Rốt cuộc là thái tử điện hạ đã nói với hắn những gì?"
Ta thấp giọng nói:
"Con chỉ có hỏi hắn, trong số các hoàng tử của đại Khang ai so với con càng có tư cách kế thừa ngôi vua hơn thôi!"
Dực vương thở dài:
"Nói đến cùng kỳ quái, ta cùng hắn tranh tới đấu đi đã nhiều năm như vậy, chân chính đến lúc hắn sắp chết, trong lòng cảm thấy có chút thất lạc."
Ta vỗ nhẹ lên cánh tay Dực vương, hạ giọng nói:
"Sau khi Tả Trục Lưu chết đi, nhạc phụ hãy dùng thi thể của người khác đổi lấy thi thể của hắn, con không muốn sau khi hắn chết còn phải chịu những vũ nhục khác."
Dực vương nặng nề gật đầu. Sau khi Dực vương đi rồi ta sai người gọi Trần Tử Tô tới, xem chiếu thư mà hắn đã sắp xếp cho ta. Loại chuyên này đối với Trần Tử Tô mà nói chỉ là một việc nhỏ nhặt mà thôi, ta thoả mãn gập lại chiếu thư, nói:
"Được! Ngày mai ta sẽ công bố chiếu thư này cho thiên hạ!"
Trần Tử Tô cười nói:
"Tâm tình hiện giờ của thái tử điện hạ có phải đang rất tốt hay không?"
Ta lắc đầu:
"Không dối gạt Trần tiên sinh, khi chưa có nắm giữ hoàng quyền thì ngày đêm ta đều nghĩ đến chuyện này, đến khi chân chính nắm giữ được quyền lợi trong tay nhưng không có vui vẻ như đã dự tính, trái lại cảm thấy có một loại gánh nặng nói không nên lời."
Trần Tử Tô cười nói:
"Những lời này đủ để chứng minh thái tử sẽ trở thành một hoàng đế tốt, đầu tiên nghĩ đến đó là trách nhiệm mà không phải là như các đế vương khác nghĩ chính là ngồi ôm ba nghìn phụ nữ, thoả thích trong sơn thủy thanh sắc."
Ta cười khổ nói:
"Xem ra phần trọng trách này ta tháo xuống không được rồi. Đúng rồi Trần tiên sinh, ta còn có một việc muốn cùng tiên sinh thương lượng."
Trần Tử Tô mỉm cười nói:
"Rất trùng họp, Tử Tô cũng có một việc muốn cùng công tử thương lượng, hay là công tử nói trước đi."
Ta mỉm cười nói:
"Ta muốn cho tiên sinh đảm đương vị trí tướng quốc của đại Khang, không biết ý của Trần tiên sinh thế nào?"
Trân Tử Tô cười nói:
"Tử Tỏ muôn nói cũng là chuyện này."
Ta cảm thấy hơi ngạc nhiên nói:
"Thì ra Trần tiên sinh từ lâu đã đoán được, đã như vậy chắc hẳn tiên sinh sẽ không cự tuyệt ta chứ?"
Trần Tử Tô lắc đầu nói:
"Tử Tô muốn nói chính là, ta không thích hợp ở vị trí này, vẫn hi vọng công tử lựa chọn hiền năng khác."
Trong lòng ta ngẩn ra, Trần Tử Tô không muốn làm tướng quốc là việc mà ta không có nghĩ đến, ta thấp giọng nói:
"Năng lực của Trần tiên sinh đã rõ như ban ngày, đừng nói là tướng quốc của đại Khang, cho dù sau khi thống nhất tám nước, tiên sinh cùng có tư cách làm tướng quốc của thiên hạ."
Trần Tử Tô cười nói:
"Tính cách của Tử Tô phóng túng không chịu bị trói buộc, nếu như trở thành tướng quốc nhất định sẽ trở thành trò cười cho các quan viên khác, vả lại Tử Tô không thích bị chức quan ràng buộc, sau khi trở thành tướng quốc tất nhiên sẽ mất đi rất nhiều tự do, hơn nữa hiện tại thân phận của ta có thể xưng hô cậu làm công tử, khi đối mặt với công tử không cần câu nệ nhiều lễ tiết quân thần, suy nghĩ của ta càng ít bị ràng buộc thì càng được linh hoạt, rốt cuộc công tử muốn một Trần Tử Tô thường thường có thể nghĩ ra vài mánh khóe hay là muốn một Trần tướng quốc của lễ cung thủ quân thần đây?"