Đi ra khỏi đại môn Vương Phủ, ta thấy Lý Mộ Vũ đã đứng chờ ở trước cửa, hắn mỉm cười nói :
"Ta còn tưởng rằng Bình vương điện hạ trốn ở trong vương phủ không chịu ra ngoài!"
Ta cười nói :
"Bản vương sợ phá hỏng uy phong của Lý Đại Đô Đốc, cho nên không dám lên tiếng. "
Lý Mộ Vũ cười ha ha, nhìn binh sĩ bên người nói :
"Cung tiễn Binh vương điện hạ trở về trạm dịch quán. "
Lý Mộ Vũ tuy rằng phái binh bao vây dịch quán nhưng mà không phái binh lục soát. Dựa theo lẽ thường thì dịch quán là lãnh thổ của Đại Khang, Lý Mộ Vũ cũng phải cố kỵ đôi chút .
Dưới sự chỉ huy của ta, các võ sĩ thủ hạ đóng toàn bộ cửa ra vào, sau đó lục soát một lượt, khi thấy không có bất kỳ vật gì khả nghi, mới yên lòng .
Xem ra chuyện Hán Thành đế mất tàng bảo đồ cũng không muốn cho người ngoài biết, chuyện phát sinh ngoài ý muốn này, làm cho kế hoạch rời khỏi Hán đô của ta hoàn toàn thất bại .
Tuy rằng tạm thời bị nhốt, nhưng ta không lo lắng cho sự an nguy của mình, Hán Thành đế có cừu hận ta thế nào đi nữa cũng phải nể mặt cô mẫu Trường Thi, trong thời gian ngắn chắc là không có hành động gì quá đáng, vấn đề then chốt lúc này là làm sao dẹp được phong ba tàng bảo đồ, khi đó ta mới có hi vọng rời khỏi đây .
Sáng sớm hôm sau Hạng Đạt Sinh phụng mệnh của cô mẫu Trường Thi tới thăm ta, ta cuống quít đón hắn vào trong phòng .
Hạng Đạt Sinh áy náy nói :
"Biểu đệ, phụ vương trì hoãn hành trình của đệ, mẫu hậu bảo ta tới đây xin lỗi!"
Ta cười nói :
"Biểu huynh sao lại nói như vậy, đệ cũng muốn ở lại Hán đô thêm mới ngày, có gì đâu mà trì hoãn?"
Hạng Đạt Sinh đạo :
"Cho dù thế nào đi nữa, thì phụ hoàng lần này cũng thất lễ, mẫu hậu bởi vì có thân phận là cô mẫu nên không tới đây được. "
Ta thầm nghĩ trong lòng, chuyện này chắc chắn không phải là chủ ý của cô mẫu Trường Thi, chắc là do Hán Thành đế mất tàng bảo đồ, nên kích động quyết định bao vây dịch quán, khi hắn tỉnh táo lại mới cho hoàng hậu và hoàng tử xuất hiện trấn an nhân tâm .
Ta thở dài nói :
"Việc tàng bảo đồ tốt nhất là mau chóng điều tra rõ, thứ nhất là tránh những phiền não không đáng có, thứ hai là có thể trả lại sự thuần khiết cho đệ. "
Hạng Đạt Sinh liên tục gật đầu, lúc này mới nói :
"Biểu đệ, ta muốn lục soát dịch quán một chút, ý của đệ thế nào?"
Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, Hạng Đạt Sinh lần này tới đây không chỉ đơn giản là tạ lỗi, nhưng nếu hắn đã nhắc tói chuyện lục soát, cũng là nể mặt của ta rồi, ta cười nói :
"Biểu huynh xin cứ tự nhiên!"
Trải qua một buổi sáng, họ mới không công trở về .
Hạng Đạt Sinh, lại hướng biểu thị sự áy náy, rồi mới rời khỏi dịch quán . Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Ta đưa hắn ra ngoài cửa, lúc sắp chia tay lại dặn thêm :
"Biểu huynh có thể an bài cho đệ và cô mẫu gặp mặt một lần không. "
Hạng Đạt Sinh do dự một chút, gật đầu .
Sau khi Hạng Đạt Sinh rời khỏi không lâu, Hoàn Tiểu Trác bất ngờ tới dịch quán, đối với ta mà nói đây là một sự vui mừng ngoài ý muốn, ngoại trừ cô mẫu Trường Thi và Tinh Hậu ở bên ngoài, người ta muốn gặp nhất bây giờ chính là nàng .
Ta bảo thủ hạ đi pha một chung trà Long Tỉnh, rồi cùng với Hoàn Tiểu Trác tới lương đình trong hoa viên ngồi nói chuyện, trong viện gió mát phơ phất, mùi hoa ngào ngạt, khác hẳn không khí giương cung bạt kiếm bên ngoài bức tường .
Hoàn Tiểu Trác mỉm cười nói :
"Bình vương điện hạ lần này sợ rằng phải dừng lại ở đây mấy ngày. "
Ta thở dài nói :
"Việc tàng bảo đồ là do Huyền Minh giáo làm ra, hiện giờ chẳng biết đã trốn tới nơi nào, Hán Thành đế có điều tra thì có kết quả gì đâu chứ?"
Hoàn Tiểu Trác gật đầu nói :
"Ngươi đoán không sai, tàng bảo đồ kia vẫn ở trong phủ đệ của Lý Mộ Vũ, việc Thiết Kỳ lâu chẳng qua chỉ là việc giả tạo mà thôi. "
Ta cả giận nói :
"Nếu muốn tìm ra hành tung của thầy trò Lãnh Cô Huyên, thì chỉ có một biện phập đó là bắt Mộ Dung Sơ Tình, nghiêm hình tra tấn, chắc chắn là chân tướng sẽ lộ rõ. "
Hoàn Tiểu Trác cười nhạt nói :
"Không nói tới chuyện Mộ Dung Sơ Tình thân phận võ công bí hiểm, mà ngươi bây giờ cũng chẳng có một chứng cớ nào chứng minh hắn có quan hệ với tàng bảo đồ, hơn nữa năm năm trước Mộ Dung Sơ Tình đã rời khỏi Huyền Minh giáo, hắn với Lãnh Cô Huyẻn chẳng có vấn đề gì cả. "
Ta buông chén trà nói :
"Hán Thành Đế muốn lưu ta lại tới khi nào?"
Hoàn Tiểu Trác nói :
"Chắc là lâu lắm, thân phận của mọi người đều không bình thường, Hán Thành Đế tất nhiên phải có chỗ cố kỵ. .. "
Nàng dừng lại một chút, đôi mắt đẹp nhìn về phía ta nói :
"Nhưng mà. .. đoạn đường trở về sẽ không thái bình đâu. "
Ta cười nói :
"Hắn không liên minh được với Tần quốc, thì giận chó đánh mèo đổ lên đầu ta. "
Hoàn Tiểu Trác thâm ý nói :
"Chăng nhẽ ngươi không có phần trong đó ư?"
Ta nghĩ tới việc của Thu Nguyệt Hàn và Khinh Nhan, thấp giọng hỏi :
"Tối hôm qua Thiết Kỳ lâu có người nào sa lưới hay không?"
Hoàn Tiểu Trác lắc đầu nói :
"Theo ta được biết, tối hom qua thích khách lọt vào Thiết Kỳ lâu không có ai sa lưới. "
Ta như trút được gánh nặng thở dài một hơi, nếu như vậy thì Thu Nguyệt Hàn và Khinh Nhan thoát được trường kiếp nạn này .
Hoàn Tiểu Trác nói :
"Hôm nay từ Tần quốc truyền tới tin tức Yên Nguyên Tông đột phát trọng bệnh, tính mạng nguy cấp trong sớm tối. "
Tuy rằng tối hôm qua ta biết chuyện này, nhưng mà vẫn chưa xác thực, hiện giờ chính miệng Hoàn Tiểu Trác nói ra điều này, thì không còn nghi ngờ gì nữa, ta âm thâm kinh hãi nói :
"Đã thông báo cho Tinh Hậu hay chưa?"
Hoàn Tiểu Trác cười lạnh nói :
"Hoàng hậu đã tới vương phủ thông báo chuyện này, nhưng mà. .. "
"Thế nào?"
Trong đôi mắt đẹp của Hoàn Tiểu Trác có sự khoái ý khi báo được thù :
"Lúc nàng ta nghe tin thì ngất đi, ta bắt mạch, hiện giờ nàng ta đang ngủ rồi. "
Ta lúc này mới biết Hoàn Tiểu Trác đã tới vương phủ, trong lòng ta hoảng sợ, nói :
"Ngươi. .. chưa làm chuyện gì đối với nàng ta đấy chứ?"
Hoàn Tiểu Trác lạnh lùng nhìn về phía ta nói :
"Hạng Tinh ở trong lòng của ngươi hình như rất trọng yếu!
Ta thấp giọng nói :
"Nàng dù sao cũng là nghĩa mẫu của ta, hơn nữa ta mới phá hỏng chuyện liên minh năm nước, ta không muốn có bất cứ chuyện gì biến hóa. "
Hoàn Tiểu Trác đạo :
"Ta mặc kệ liên minh gì, ta chỉ là một nữ tử, ta chẳng quan tâm tới chuyện quốc gia đại sự, ta chỉ muốn báo thù rửa hận cho Hoàn thị mà thôi!"
Trong câu nói của nàng tràn ngập oán độc, trong lòng ta không khỏi chấn động .
Hoàn Tiểu Trác chậm rãi, nói :
"Nhưng mà ngươi yên tâm, ta tạm thời vẫn chưa có dự định giết nàng, bởi nó sẽ ảnh hưởng tới đại nghiệp. "
Nàng đứng dậy :
"Ngươi đã cứu tính mạng của ta, lần này ta trợ giúp ngươi an toàn rời đi, sau này chúng ta không ai thiếu nợ ai!"
Tới buổi chiều, binh lính bao vây dịch quán đã rút đi, không biết tảng bảo đồ đã thu phụ được, hay là Hán Thành đế đã thay đổi ý định ban đầu, ta mang theo một bụng nghi hoặc đi tới vương phủ thăm Tinh Hậu .