Vân Na cười nói :
"Huynh đừng vội, hôm nay muội tìm huynh không phải là để vấn tội!"
Ta ngạc nhiên nói :
"Vậy thì có chuyện gì?"
Vân Na nói :
"Huynh cảm thấy Trử Đại Tráng này thế nào?"
Ta nhíu mày nói :
"Người này là tính tình không tệ, nhưng mà năng lực quản lý chung của hắn quá kém, sỡ dĩ Tuyên Thành suy sụp như thế này, hắn cũng có ít nhiều quan hệ, hơn nữa. .. cách làm việc của hắn tương đối cứng nhắc. "
Vân Na gật đầu nói :
"Cảm giác của muội và huynh giống nhau, mấy ngày nay do phải xử lý công việc mỏ vàng, nên muội tiếp xúc với hắn nhiều hơn, phát hiện năng lực ứng biến của người này rất kém, việc gì hắn cũng viện dẫn luật lệ Đại Khang. Nếu như dây dưa như thế này, thì hiệu quả công việc không bao giờ cao được. "
Điều này ta vốn biết từ trước, nhưng hôm nay Vân Na nói vấn đề này ra, thì ta lại phải cân nhắc thêm một chút .
Vân Na nói :
"Nếu như muốn Tuyên Thành trở thành một thể thống nhất, thì quân và dân phải như một. Căn cứ vào tình hình của Tuyên Thành hiện nay, thì sớm muộn Trử Đại Tráng cũng là một cái gông cản trở sự phát triển của nơi này. "
Ta nặng nề gật đầu nói :
"Lần này tới Khang Đô, ta sẽ nói chuyện với Dực vương, bảo hắn điều chuyển Trử Đại Tráng đi nơi khác. "
Tuệ Kiều nói :
"Thế nhưng Trử tướng quân là bộ hạ cũ của Dực Vương, huynh cũng phải nghĩ tới cảm thụ của hắn và Sở Nhi muội muội nữa chứ?"
Ta thở dài nói :
"Chuyện này phải nhanh chóng giải quyết, ta muốn quân đồn trú ở Tuyên Thành phải là thiếp thân vệ đội của ta. "
Vân Na mỉm cười nói :
"Xem ra trong lòng huynh đã xác định được người thích hợp?"
Ta cười nói :
"Ta muốn cho Tiêu đại ca tới nhậm chức trong quân ngũ!"
Vân Na đồng ý nói :
"Tiêu đại ca văn thao vũ lược đều là lựa chọn tốt nhất, huynh ấy mà quản lý quân đồn chú thì còn gì bằng. "
Nàng bỗng nhiên nhẹ giọng "a" một tiếng .
"Làm sao vậy?"
Ta hỏi .
Vân Na vui mừng nói :
"Đứa nhỏ nó đang đạp muội!"
Ta đưa tay đặt lên bụng nàng, quả nhiên cảm thấy những động tác nhẹ, nói :
"Đá mạnh như vậy, thì chắc chắn là một đứa con trai rồi. "
Vân Na đập một cái vào tay của ta, nói :
"Nhưng muội lại muốn một người con gái. "
Ta ha hả cười nói :
"Nam ta cũng muốn, nữ ta cũng muốn, ta muốn mỗi nàng đều phải sinh hạ cho ta rất nhiều người con. "
Vân Na cười nói :
"Muội không có sức để hồ đồ với huynh, nếu muốn thì huynh bảo Tuệ Kiều nỗ lực, muội đi nghỉ đây. "
Nàng đứng dậy đi ra ngoài cửa .
Ta tủm tỉm cười nhìn Tuệ Kiều nói :
"Tuệ Kiều. .. "
Tuệ Kiều khuôn mặt đỏ hồng, đứng lên nói :
"Muội còn phải chiếu cố Dao Như, đêm nay không được rồi!"
Ta hoàn toàn thất vọng nói :
"Chẳng nhẽ muội nhẫn tâm để ta ở chỗ này một mình?"
Tuệ Kiều nói :
"Huynh đi tìm Yến Lâm đi, mấy ngày hôm nay nàng ấy nhớ huynh nhiều lắm. "
Ta kháng nghị nói :
"Nàng coi ta là hàng hóa ư? Định điều đi đâu thì ta phải tới đó à. "
Tuệ Kiều hôn lên môi ta một cái, nói :
"Ngoan, tâm tình Dao Như rất không ổn định, muội phải chiếu cố cho nàng ấy, chờ sau khi huynh từ Khang Đô trở về, mỗi tối muội đều ở bên cạnh huynh, làm cho huynh cảm thấy phiền muộn mới thôi. "
Ta ôm thân thể mềm mại của nàng, nói :
"Cho dù ta ở với Tuệ Kiều bao nhiêu chăng nữa cũng không cảm thấy phiền muộn. "
Ta và nàng triền miên trong nụ hôn nồng nhiệt . Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Tuệ Kiều hổn hển nói :
"Huynh không được tiếp tục nữa, làm nhỡ chuyện của muội bây giờ. .. "
Đầu lưỡi của nàng đã bị ta tóm được, hai bàn tay đã đặt lên trên bộ ngực mềm mại .
Tuệ Kiều "a" một tiếng, toànbộ thân thể mềm mại nhất thời nhũn ra .
Ta thuận thế đặt nàng xuống giường .
"Muội còn phải chiếu cố. .. "
Thanh âm của nàng đã gián đoạn, cuối cùng chỉ còn tiếng rên ri động lòng người. . .
Khuôn mặt của Tuệ Kiều đỏ hồng, nàng vuốt tóc mây, ta vẫn chưa buông nàng, mà hôn thêm một cái, vất vả lắm Tuệ Kiều mới đứng dậy được, nói :
"Thực sự là muội phải đi rồi. "
Lúc này ta mới lưu luyến không rời buông nàng ra .
Tuệ Kiều mới rời đi, thì Yến Lâm đã đi vào .
Ta cười nói :
"Lâm nhi, ta đang muốn đi tìm muội!"
Yến Lâm véo lỗ tai của ta, mày liễu dựng thẳng, cả giận nói :
"Huynh đi tìm muội? Chẳng nhẽ trong tim huynh có vị trí của muội hay sao. "
Ta cầu khẩn nói :
"Công chúa ngoan của ta, nhỏ giọng một chút có được hay không?"
Yến Lâm không kiềm chế được giận dữ, nói :
"Cái tên vô lương tâm này, giờ thì ta đã hiểu vì sao huynh bảo ta chiếu cố các nàng, hóa ra huynh đối xử với ta như một nha hoàn. "
Tai của ta bị nàng véo rất đau đớn, cố gắng nắm bàn tay mềm mại của nàng, nói :
"Lâm nhi ngoan, muội buông tay trước có được không?"
Yến Lâm tức giận, xốc cái áo ngủ bằng gấm của ta lên, mắt phượng trợn tròn, nói :
"Cái tên dâm tặc vô sỉ này, ban ngày ban mặt mà lại trốn ở đây làm chuyện bỉ ổi ư!"
Ta không khỏi ngây người, bây giờ trăng đã lên rồi, đâu phải là ban ngày ban mặt gì chứ? Thấy bộ ngực của Yến Lâm phập phồng vì tức giận, ta không kìm được, thân thể có sự biến hóa .
Yến Lâm cũng nhận thấy biến hóa của ta, khuôn mặt ửng hồng nói :
"Hôm nay ta nhất định phải thiến cái tên dám tặc này!"
Thế nhưng tay của nàng lại buông lỏng .
Ta nắm cánh tay của nàng, kéo nàng vào trong lòng, bàn tay của Yến Lâm lại đánh vào mặt ta, nhưng bị ta ôm chặt, sau đó kéo hai tay nàng lại một chỗ, dùng đai lưng trói lại .
Yến Lâm vừa thẹn vừa giận, gắt giọng :
"Cái tên dâm tặc này, ngươi muốn làm gì?"
Ta ha hả cười nói :
"Muội luôn miệng gọi ta là dâm tặc, đương nhiên là ta không thể phụ cái danh xưng này, hôm nay ta sẽ làm dâm tặc cho muội xem!"
Ta giật cái quần lụa của nàng một cái, đùi ngọc đã hiện ra trước mặt ta .
Yến Lâm khẽ cắn môi, trong ánh mắt toát ra vài phần hưng phấn, thỉnh thoảng như thế này đúng là vô cùng kích thích .
Yến Lâm nhẹ giọng mắng :
"Cái tên dâm tặc này nếu dám cường bạo ta, thì kiếp này ngươi sẽ không được làm nam nhân. "
Thật ra trong lòng nàng lại đang muốn ta cường bạo .
Ta vỗ mạnh một cái vào ngực của nàng, Yến Lâm thét lên một tiếng chói tai. Ta cũng định nhân cơ hội này mà trả thù nàng, nhưng không ngờ nha đầu này lại hưng phấn tới vậy .
Ta mạnh bạo tấn công thành trì, thân hình nàng run lên, trong đôi mắt đẹp có nhu tình, hô hấp trở nên gấp gáp, thấp giọng nói :
"Huynh mau cởi. .. "
Ta cởi đai lưng, Yến Lâm giống như một con báo nhào xuống giường, thân thể mềm mại cuốn chặt lấy ta. . .