Sau khi trải qua chuyện Thác Bạt Ngọc Nhi ám sát ta ở bãi săn Hách Lan, ta đã quyết định ngay lập tức rời khỏi Bắc Hồ, đêm dài lắm mộng, nếu như ta tiếp tục ở lại nơi này, thì chưa chắc đã hết những rắc rối khác phát sinh .
Khi đêm xuống, chúng ta đã tới thảo nguyên cách Ô Khố Tô thành hơn mười dặm, quay đầu nhìn lại phương hướng Ô Khố Tô thành, ta như trút được gánh nặng thở dài một hơi .
Nhã Khắc nói :
"Cuối cùng cũng có thể trở lại Âm Sơn, ta có chút nhớ nhung các huynh đệ trong bộ tộc. "
Đột Tạ cười nói :
"Ngươi nhớ mười ba vị thê tử của mình thì đúng hơn. "
Nhã Khắc ha ha nở nụ cười, hắn nhìn ta một cái nói :
"Lần này Bình vương thu hoạch rất lớn, không chỉ thành công đón được di hài của An vương trở về, mà còn có được Bắc Hồ tiểu công chúa. .. "
Nhưng khi nhìn thấy biểu tình của Sở Nhi lạnh như sương, mới ý thức được mình nói sai, ngượng ngùng cười cười, kéo cương ngựa lại, đi sau chúng ta . Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Ta nhẹ giọng nói :
"Muội vẫn còn tức giận?"
Sở nhi lắc đầu nói :
"Muội không tức giận, nhưng mà có chút lo lắng, chuyện phát triển tới mức này rồi, huynh tính bẩm báo thế nào với phụ hoàng đây?"
Ta thở dài nói :
"Chỉ cần cái cửa của Tĩnh Đức phi thôi, cũng rất khó qua, An Dung công chúa chính là viên ngọc quý trên tay người, muốn người gả An Dung công chúa lên Bắc Hồ, thì đúng là vô cùng khó khăn. "
Sở nhi nói :
"Muội cũng lo lắng chuyện này, cô mẫu vẫn có ý muốn gả nàng ta cho tam hoàng tử của Hán quốc là Hạng Đạt Sinh, đồng thời cũng chuẩn bị gả An Dung công chúa sang bên đó từ lâu rồi. "
Ta gật đầu nói :
"Chuyện này ta cũng có nghe được, nhưng mà đây cũng chỉ là một ý định, chưa chắc đã trở thành sự thực. "
Sở nhi u oán thở dài một hơi nói :
"Chuyện này huynh phải đích thân về Khang Đô giải thích với phụ hoàng rồi. "
Thật ra không có chuyện cầu thân, ta cũng phải hộ tống tro cốt của An vương về Khang Đô, trong lòng ta đã chuẩn bị đối mặt với mọi trắc trở .
Tâm tình của ta khi trở về không được thoải mái, cho nên lộ trình có cảm giác như rất dài, trên đường đi lại gặp khá nhiều mưa, năm hôm sau chúng ta mới về tới Âm Sơn Xuyên Vân Cốc .
Đường Muội ở trong cốc dường như đã sớm trông mòn con mắt, khi nhận được tin tức chúng ta trở về, hắn cùng với Phổ Mạn ra tận cổc khẩu đón. Từ bước đi của Đường Muội, ta đã nhận ra thương thế của hắn đã rất tốt rồi .
Ta cười đi tới bên người hắn, Đường Muội ý bảo Phổ Mạn buông hắn ra, đi thật nhanh tới trước mặt tạ hít một hơi thật sâu nói :
"Công tử bình an trở về, Đường Muội vô cùng vui mừng. "
Ta cười ha hả, đỡ lấy vai của hắn nói :
"Đường Muội! Mấy ngày nay ngươi phong lưu khoái hoạt, trong khi mấy người chúng ta phong trần mệt mỏi, khi khác phải trừng phạt ngươi một phen. "
Một bên Phổ Mạn cuống quít nói :
"Hắn bị trọng thương, điều này ngươi cũng biết, vì sao còn phạt hắn?"
Đột Tạ và mấy người ở phía sau đồng thời nở nụ cười, không nghĩ tới Tiểu Ny Tử này lại bảo vệ Đường Muội tới như vậy .
Khuôn mặt Đường Muội đỏ bừng, có chút xấu hổ!
Ta vỗ vỗ bả vai hắn nói :
"Đã có Phổ Mạn cầu tình cho ngươi, ta cũng không trách phạt nặng làm gì, vậy thì như vậy đi, phạt ngươi ở lại Xuyên Vân Cốc dưỡng thương, cho tới khi nào thương thế hồi phục mới trở lại Tuyên Thành. "
"Thật sao?"
Phổ Mạn vui mừng trợn tròn mắt .
Mọi người lại cười rộ lên .
Phổ Mạn trừng mắt gắt giọng :
"Cười cái gì mà cười? Ta chỉ muốn có Đường Muội bên cạnh, có cái gì buồn cười?"
Đường Muội nhíu mày nói :
"Phổ Mạn! Không được vô lễ!"
Khi đôi mắt đẹp của Phổ Mạn nhìn Đường Muội thì lập tức trở nên vô cùng ôn nhu :
"Bên ngoài gió lớn, ta đỡ ngươi vào trong nghỉ ngơi. "
Ta cười nói :
"Đường Muội, ngươi trọng thương mới khỏi, trở về nghỉ ngơi đi. "
Đêm đó chúng ta ở lại Xuyên Vân Cốc, sau khi cơm tối xong, ta tới tìm Nhã Khắc, thấy hắn đang thương lượng chuyện vì đó với một tộc nhân, sắc mặt vô cùng ngưng trọng .
Thấy ta tên kia tộc nhân cuống quít rời đi, ta đứng bên cạnh Nhã Khắc, nói :
"Có chuyện gì mà thần bí như vậy?"
Nhã Khắc thở dài nói :
"Mông Lý Đa đã nượng tựa vào Hải Vu tộc. "
Hắn lập tức giải thích :
"Hải Vu tộc và Xoa Tháp tộc chúng ta là kẻ thù truyền kiếp, hắn làm thế này là ruồng bỏ tổ tiên. Sớm biết như vậy thì ta đã một đao giết hắn. "
Hắn chân thành nhìn về phía ta nói :
"Có chuyện này ta vẫn không nói cho ngươi biết. .. Mông Lý Đa là do ta thả ra. "
Ta cười nhạt nói :
"Ngươi và hắn đã từng là kết nghĩa an đáp, sao có thể dễ dàng từ bỏ tình huynh đệ như vậy, nếu như đổi lại là ta, thì ta cũng sẽ làm như vậy. "
Nhã Khắc chân thành xin lỗi nói :
"Dù gì đi nữa ta vẫn phải xin lỗi ngươi. "
Ta ha hả nở nụ cười, chân thành nói :
"Lần này có thể thuận lợi tới được Bắc Hồ, cũng là nhờ Nhã Khắc huynh toàn lực trợ giúp, Dận Không và ngươi có chút hợp ý, ta có một thỉnh cầu, không biết ngươi có đáp ứng không?"
"Bình vương cứ nói đừng ngại, chỉ cần ta có thể làm được, ta sẽ đốc hết toàn lực!"
Nhã Khắc sảng khoái đáp .
Ta mỉm cười nói :
"Việc này đối với ngươi mà nói thì không khó, ta có ý kết nghĩa an đáp với nguơi, không biết Nhã Khắc nghĩ như thế nào?"
Hai mắt của Nhã Khắc sáng quắc, kích động cầm hai cánh tay của ta nói :
"Nhã Khắc chính là giới thảo mãng, sao có thể như vậy được. "
Ta lớn tiếng nói :
"Quân tử kết giao đâu có để ý tới thân phận và địa vị, phú quý, công danh, lợi lộc như phù vân, chỉ có tình huynh đệ chân chính mới tồn tại thiên trường địa cửu!"
Sở dĩ ta đưa ra đề nghị kết nghĩa an đáp với Nhã Khắc cũng là có dự tính, Xoa Tháp tộc ở Âm Sơn có thực lực cường đại nhất trong các tộc, Nhã Khắc thân là thủ lĩnh bộ tộc, có uy tín cực cao, ta kết bái với hắn thì sẽ giải quyết được vấn đề phía bắc của Tuyên Thành .
Nhã Khắc nặng nề gật đầu :
"Ngươi chờ ta một chút!"
Hắn xoay người đi vào trong một căn nhà gỗ, không lâu sau cầm thêm một vò rượu và hai cái bát, hắn mỉm cười nói :
"Người Hán các ngươi có cách nói, khi kết nghĩa thì phải có rượu, chúng ta cũng dựa theo quy định đó mà làm. "
Ta và hắn nói ngày sinh của mình, Nhã Khắc lớn hơn ta chín tuổi, sẽ là huynh trưởng của ta .
Chúng ta quỳ gối dưới gốc cây đại thụ, lấy đất làm lô, lấy cỏ làm hương, cung kính làm lễ kết bái .
Ta và Nhã Khắc dùng yêu đao cắt ngón tay, nhỏ máu vào trong bát ruợu, sau khi uống cạn, chúng ta đồng thời cười to .
"Huynh đệ!"
"Đại ca!"
Dựa theo quy củ của Xoa Tháp tộc, ta vàNhã Khắc trao đổi bội đao cho nhau, trăng non mới nhú, chúng ta ngồi đối ẩm .
Lúc này ta chợt nhớ tới một người đại ca kế bái khác là Yến Hưng Khải, tình cảm của ta và Nhã Khắc tốt hơn hắn rất nhiều .
Nhã Khắc nói :
"Kể từ hôm nay Xoa Tháp tộc chúng ta không bao giờ. .. quấy rầy Tuyên Thành nữa. "
Ta cười lắc đầu nói :
"Chuyện của quá khứ, huynh đệ của chúng ta cần gì phải nhắc tới, nhưng mà chẳng nhẽ đại ca định để bộ tộc sinh sống trong Âm Sơn này mãi hay sao?"
Nhã Khắc thở dài nói :
"Thực không dám dấu diếm, cứ suốt ngày sống cuộc sống luôn luôn di chuyển thế này cũng mệt, thế nhưng các tộc trong Âm Sơn không đoàn kết, các bên đánh nhau không ngừng. Bắc Hồ không cho chúng ta sinh sống, trong khi đó về phía Nam lại là Đại Khang, chúng ta chẳng có cách gì khác là phải ở lại đây mưu cầu sinh tồn. "
Ta và hắn chạm một bát rượu, nói :
"Đại ca, huynh có nghĩ tới chuyện cho tộc nhân mình tiếp tục cuộc sống chăn thả?"