Tiền Tứ Hải cười hắc hắc nói :
"Trước đây Tiền mỗ từng muốn công việc làm ăn của mình kéo dài tới Hồ Lỗ, nhưng mà Đông Hồ và Tần quốc tình thế căng thẳng, muốn thông thương là không có khả năng. Bắc Hồ và Đại Khang tuy xung đột không ngừng, thếnhưng quan ải luôn luôn thông thoáng, Bình vương lại tạo con đường buôn bán ở Đại Khang cho ta, Tiền mỗ nếu như không lợi dụng cho thật tốt, thì đúng là có lỗi với tâm ý của điện hạ hay sao. "
Ta ha hả nở nụ cười :
"Tứ hải huynh, ta chỉ mới giúp huynh đả thông quan ải thủy lộ, nhưng ở trên đất liền ta lại không có khả năng đó. "
Tiền Tứ Hải giảo hoạt cười nói :
"Thực không dám dấu diếm, lần này Tiền mỗ dám tới Bắc Hồ, là được thương nhân của Bắc Hồ là Xích Lỗ Ôn mời. Từ khi ta tiếp nhận Diêm trường Điền thị, thì hắn đã chủ động muốn làm ăn với ta, thế nhưng đáng tiếc là điều kiện lúc đó có hạn, không cách nào thành công được. Hiện tại thời cơ đã chín muồi Tiền mỗ đương nhiên là không thề bỏ quan cơ hội kiếm chác này rồi. "
Ta thầm nghĩ trong lòng :
"Thông thương giữa Đại Khang và Bắc Hồ cần phải có sự đồng ý của Hâm Đức hoàng đế, chẳng nhẽ Tiền Tứ Hải đã đả thông các quan ải trên bộ?"
Tiền Tứ Hải nói :
"Quản Tiên sinh đã dẫn ta tới gặp Hưng vương, sở dĩ lần này ta tới Bắc Hồ cũng là được Hưng vương đồng ý. "
Ta gật đầu, Tiền Tứ Hải giỏi về luồn cúi, có Quản Thư Hành giới thiệu, hắn tiếp cận Hưng vương không khó .
Tiền Tứ Hải nói :
"Lần này ta tới Bắc Hồ chọn con đường Tuyên Thanh, gặp Bình vương cũng chỉ là một lý do, quan trọng hơn là tới đây tạ ơn. "
Ta cười nói :
"Tứ hải huynh nếu như tới Bắc Hồ làm ăn sao lại tới Tuyên Thành mua mỏ vàng?"
Tiền Tứ Hải nói :
"Phàm là người kinh doanh thì ai mà chẳng coi trọng lợi ích, nếu như có lợi nhuận lớn thì đương nhiên phải mạo hiểm thử một lần. Bình vương có được tâm lý sốt ruột của đông đảo thương nhân, nhưng mà vẫn còn bỏ quên một việc. "
Ta có chút kinh ngạc nói .
Tiền Tứ Hải nói :
"Tiền mỗ đi tới Tuyên Thành đương nhiên là muốn dâng cho Bình vương một phần đại lễ, chuyện lần này đã vừa vặn tạo cho ta một cơ hội. Tăng giá, làm giá trên thị trường thì ta là hạng nhất, Tiền mỗ chỉ cần nói chuyện, liên lạc với một hai đồng liêu, đương nhiên sẽ tạo ra ngọn lửa náo nhiệt trong trường đấu giá, thu lợi vô cùng!"
Căn cứ vào cách nói này hắn đã nhận ra sự thật trong việc mỏ vàng lần này .
Ta cười ha hả :
"Tứ hải huynh quả nhiên lợi hại. "
"Bình vương mới lợi hại!"
Chúng ta nhìn nhau cười ha hả .
Tiền Tứ Hải lại nói :
"Lần này Tứ Hải tới đây vẫn còn chuyện không rõ, trong một khoảng thời gian ngắn Bình vương muốn quy tụ một lượng lớn tài chính. Thế nhưng người có từng nghĩ tới chuyện, nếu như có một ngày số thương nhân kia không có được hồi báo như họ muốn thì sẽ rời khỏi Tuyên Thành. Đến lúc đó nơi này chẳng phải là một lần nữa lại vắng vẻ hay sao?"
Ta thở dài nói :
"Tuyên Thành giống như một bệnh nhân đang hấp hối, bây giờ cần thiết nhất là có một liều thuốc trợ lực, kích thích sức sống của nó lên, nếu không thì cái mảnh đất này sẽ càng lúc càng sa sút. "
Tiền Tứ Hải gật đầu nói :
"Điện hạ nói cũng đúng. "
Hắn từ trong ống tay lấy ra năm tờ khế ước, nói :
"Đây là khế ước của những mỏ vàng hôm nay Tiền mỗ có được, ta lần đầu tới nhà, không mang theo lễ vật gì, những mỏ vàng này cho như là lễ vật dâng lên cho Bình vương điện hạ đi. "
Ta cũng không khách khí tiếp nhận đặt vào trong tay của Vân Na, nói :
"Giúp ta cất nó đi. "
Vân Na mỉm cười đứng lên nói :
"Hai người chắc chắn là còn nhiều chuyện muốn tâm sự, ta sẽ tránh đi một chút. "
Tiền Tứ Hải cung kính đứng dậy đưa tiễn .
Ta cũng có chuyện cần nói riêng với Tiền Tứ Hải, ta rời khỏi Đại Tần cũng đã mấy tháng rồi, thế cục trong nước của Đại Tần hiện giờ không biết ra sao .
Tiền Tứ Hải thấy Vân Na rời đi, mới lấy từ trong tay áo một quyển trục, thấp giọng nói :
"Điện hạ, lần này khi Tứ Hải từ Tần đô tới đây, hoàng hậu có đưa cho ta một bức họa. "
Ta ngơ ngác, đôi mắt u oán của Lệ Cơ nhất thời hiện lên trong đầu .
Ta tiếp nhận quyển trục từ trong tay của Tiền Tứ Hải, chậm rãi mở ra, thấy đây là một bức tranh họa đầu . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Hai tay của ta nhịn không được mà run lên, trong bức tranh hoa đào này, người khác không nhận điều gì bất thường, thế nhưng ta lại nhận ra chỗ đặc biệt của nó .
Ta vẫn nhớ kỹ khoảng thời gian trước khi Lệ Cơ đòi ta vào cung vẽ bức họa cho nàng, hai người chúng ta ở trên giấy lụa Tuyên Thành triền miên, chuyện cũ mà như giấc mộng mới phát sinh ngày hôm qua .
Lẫn lộn trong hoa đào màu hồng, chính là những cánh hoa màu đỏ, trong lòng ta đau đớn khó mà miêu tả thành lời .
Chính trên tấm lụa Tuyên Thành này, ta đã cướp đi tấm thân xử nữ của Lệ Cơ, hoa đào đỏ thẫm cũng là điểm hồng ngày đó .
Nàng bảo Tiền Tứ Hải mang cho ta bức họa, ta cũng hiểu nàng muốn nói cho ta biết điều gì, phía dưới còn đề thêm ba chữ - không dư hận .
Ta yên lặng không nói gì đem bức họa cuộn tròn để sang một bên .
Tiền Tứ Hải thấp giọng nói :
"Gần đây sức khỏe của hoàng thượng không được tốt, nghe nói là bị bệnh lao. "
Ta gật đầu, Yến Nguyên Tông đúng là vô cùng bất hạnh, đầu tiên hắn yêu nhầm muội muội của mình, sau đó là không có được cuộc sống như ý, trở thành con rối trong tay Tinh Hậu, bây giờ lại bị nhiễm trọng bệnh .
Ta cố gắng thoát khỏi cái bóng của Lệ Cơ, ổn định tâm tình một chút mới nói :
"Phương diện khác có. .. gì mới không?"
Tiền Tứ Hải nói :
"Trung Sơn quốc vẫn đang bị chấn động, dân chúng trong nước yêu cầu phải thoát khỏi sự phụ thuộc vào Tần quốc. Tình hình ngày một trở nên khổc liệt, trong triều Đại Tần cũng có nhiều đại thần phê bình kín đáo, đã có người đưa ra ý tưởng mời Yến Nguyên Tịch xuất sơn chấp chính. Thái hậu hiện giờ có thể coi là loạn trong giặc ngoài áp lực cực lớn, nhưng mà. .. "
Tiền Tứ Hải dừng một chút rồi nói :
"Thực lực của thái hậu cũng không thể coi thường, hiện giờ người đang thuyết phục Hán Thành Đế, Hạng Bác Đào trợ giúp nàng bình định Trung Sơn quốc náo loạn, nếu như tình thế có thể khống chế được, thì người sẽ bình yên vượt qua lần nguy cơ này. "
Ta cảm thán nói :
"Từ sau khi Tuyên Long hoàng đế mất đi, cục diện chính trị Đại Tần liên tục bị rung chuyển, nếu như muốn trở lại sự cường thịnh như xưa, sợ rằng đã không còn cách nào nữa rồi. "
Tiền Tứ Hải lặng lẽ không nói, hắn thân là con dân Đại Tần đương nhiên là không hi vọng tình huống trong nước chuyển biến xấu .
Ta vỗ vỗ vai hắn, nói :
"Tứ hải huynh nếu như tới Tuyên Thành, thì hãy nán lại thêm vài ngày, chúng ta chè chén một phen. "
Tiền Tứ Hải lắc đầu nói :
"Tiền mỗ mặc dù có ý đó, nhưng tiếc rằng cuối tháng phải tới được Bắc Hồ, cho nên ngày mai phải lên đường. "
"Vội vã như vậy sao?"