Trong mưa gió, tất cả mọi người quên mất tôn ti thân phận, chỉ chú tâm vào trận ẩu đả với hồng thủy .
Tình hình nguy hiểm ở chỗ này mới được khắc phục thì một khúc sông khác lại xuất hiện lỗ hồng, một dòng nước mang theo uy lực không thể kháng cự bỗng nhiên không biết từ địa phương nào vọt ra, hồng thủy kêu réo ầm ầm, cát, bùn, đá theo nhau cuốn tới .
Ta đứng ở gần vị trí hổng nhất, cho nên lập tức hét lớn một tiếng :
"Các huynh đệ! Dùng thân thể ngăn chặn hồng thủy!"
Ta và hơn mười võ sĩ cầm tay nhau xông lên chặn dòng nước lại, uy lực của dòng nước lớn tới mức suýt hất tung chúng ta ra ngoài .
Nhưng mà phía sau chúng ta lập tức xuất hiện một bức tường người, chúng ta ngâm người trong hồng thủy, cảm giác lạnh lẽo kéo tới, nhưng mà trong lòng chúng ta tràn ngập nhiệt tình và lửa nóng .
Bách tính mang những bao cát tới lấp vào lỗ hổng, nhưng bất hạnh là, bao tải cát cũng dùng hết, chỉ bằng bức tường người của chúng ta sẽ không chống đỡ được trong thời gian dài .
Đoàn người phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng hoan hô, ta quay đầu nhìn lại, thì thấy một đội ngũ đang hướng đại đê đi tới. Trên mặt ta nở nụ cười, Trử Đại Tráng đã phái quân đội tới .
Năm nghìn binh lính lập tức gia nhập trường chiến tranh chống lũ, bọn họ mang tới mấy ngàn bao cát đã phát huy công dụng thật lớn .
Chỉ trong vòng hai canh giờ, chỗ hổng cũng bị chúng ta chặn lại .
Trời xanh dường như cũng cảm động nỗ lực của chúng ta, mưa lớn bắt đầu dừng lại .
Ta mệt mỏi lau nước trên mặt, đi về phía con đập, vẫn thấy nước sông mãnh liệt cuộn trào, nhưng mà xu thế dâng nước đã chậm lại .
Binh sĩ và bách tính kiểm tra những chỗ sung yếu trên đê, quân dân phối hợp cáng lúc càng thuần thục .
"Bình vương điện hạ!"
Thanh âm của Công Tôn Lộc vang lên từ phía sau, ta xoay người lại, thấy hắn cùng với lão hương thân chừng hơn sáu mươi tuổi đi tới .
Lão giả kia đi tới trước mặt của ta quỳ xuống nói :
"Tuyên Thành tri phủ Triệu Đông Tề bái kiến Bình vương thiên tuế, thiên thiên tuế!"
Ta cuống quít nâng hắn dậy nói :
"Triệu đại nhân xin đứng lên. "
Ta thật không ngờ Triệu Đông Tề lại già yếu như vậy, nên nhớ rằng trong lý lịch của hắn chỉ ghi là bốn mươi lăm tuổi .
Triệu Đông Tề đi tới bên cạnh ta thì dừng lại, nhìn sóng nước bập bùng, không khỏi thở dài một hơi nói :
"Nếu như hôm nay điện hạ không tới, thì đại đê không giữ được, Tuyên Thành sẽ bị ngập trong lũ lụt. "
Ta cười nói :
"Tuyên Thành chính là ấp phong của bản vương, bản vương đương nhiên phải dùng toàn bộ lực lượng của mình tạo phúc cho bách tính, chuyện đầu tiên mà bản vương phải làm chính là bảo toàn được gia viên của họ. "
Triệu Đông Tề nói :
"Con sông cụt này mỗi năm đều dâng nước, hai năm qua đã đắp đê cao hơn thế, nhưng nước của thượng du mang theo một lượng lớn bùn cát, làm cho lòng sông không ngừng dâng cao, hôm nay lòng sông đã cao hơn mặt đất, tai họa vì đó mà kéo tới. "
Ta gật đầu nói :
"Sau khi vũ quý qua đi, ta sẽ tìm cách thanh trừ úng lụt. "
Triệu Đông Tề xấu hổ nói :
"Hạ quan thân là phụ mẫu một phương, nhưng mà lại để Tuyên Thành tới tình hình như vậy, mong Bình vương trị tội. "
Ta vỗ vỗ cái vai đã gầy trơ xương của hắn nói :
"Triệu đại nhân, từ trên đường tới Tuyên Thành đã hiểu tất cả, để Tuyên Thành giàu có và đông đúc lại, ta sẽ cung cấp cho đại nhân tất cả tiện lợi, mong rằng đại nhân có thể chứng thực với ta đại nhân có năng lực quản lý nơi này. "
Trong đôi mắt của Triệu Đông Tề hiện lên sự kích động vô cùng .
Ta cổ vũ hắn nói :
"Triệu đại nhân cứ thoải mái buông tay làm đi!"
Triệu Đông Tề chia người chống lũ thành ba tổ, cứ mỗi canh giờ lại thay phiên nhau một lần. Dưới yêu cầu của ta, hắn cũng xếp ta vào một tổ .
Để làm gương cho bách tính và binh sĩ, ta quên mất mệt nhọc và đói khát, vùi đầu vào tranh đấu với hồng thủy. Khi ánh bình minh hiện lên, bầu trời vẫn còn chưa sáng, ta mới từ dưới đập đê đi lên, hiện giờ dòng chảy đã ổn định, đồng thời mực nước cũng không thấy dâng cao thêm .
Dịch An phụ trách phát cháo, hướng ta đi tới, mỉm cười nói :
"Tiểu chủ nhân, mấy vị Vương phi tới thăm người. "
Ta ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn về phía trước đã thấy Sở nhi và Yến Lâm mỉm cười hướng ta chạy tới, ta tiến lên đón, cầm lấy hai bàn tay của hai vị ái thê, ôn nhu nói :
"Sao các muội lại tới đây? Ở đây quá nguy hiểm, về nhà chờ ta thì tốt hơn. "
Yến Lâm nói :
"Huynh có thể tới, chúng ta vì sao không thể tới?"
Nàng nhìn gò má của ta phù thũng, trong mắt tràn ngập tơ máu, thì viền mắt đỏ lên, nức nở nói :
"Sao huynh không yêu quý bản thân mình, việc này cần vì phải tự mình làm cơ chứ?"
Sở nhi hai mắt cũng ươn ướt, nàng nhẹ giọng nói :
"Làm gương tốt thì mới là bổn phận của người đứng đầu. "
Nàng cầm khăn lụa lau nước trên mặt của ta, đau lòng nói :
"Ngàn vạn lần không nên miễn cường mình, chú ý bảo trọng thân thể. "
Trong lòng ta mừng rỡ, cùng với Sở Nhi và Yến Lâm đi tới phía trước, thì thấy Tuệ Kiều đang đứng bên cạnh một đống bình đất, chỉ cho binh sĩ mang thảo dược để vào trong các bình đất .
Lửa đốt cực to, giống như mặt trời kiều diễm, trên trán của nàng đã nhễ nhại mồ hôi . Nguồn: https://truyenfull.vn
Ta đi tới bên người nàng, Tuệ Kiều thấy ta, trong đôi mắt đẹp tràn đầy nhu tình, nàng và ta cầm tay nhau thật lâu, tình ý liên miên không dứt .
Thật lâu sau, ta mới mở miệng nói :
"Những thảo dược này dùng để làm gì?"
"Đại tai tất có đại dịch, những thứ này để phòng ngừa ôn dịch. "
Nàng đặc biệt giảng giải thêm :
"Đây là phương thức mà Tôn tiên sinh để lại cho muội. "
Sở nhi cầm một cái hộp đựng thức ăn đi tới bên cạnh ta, ôn nhu nói :
"Dận Không, huynh cả đêm chưa ăn cơm, muội có làm mấy món huynh hãy ăn đi. "
Ta đáp ứng một tiếng, nhưng lại thấy đa số bách tính và binh sĩ cũng chưa ăn cơm, nếu như mình ăn một mình thì không tốt .
Sở nhi dường như biết lo lắng của ta, nàng nhẹ giọng nói :
"Lần này theo bọn muội tới có hơn trăm võ sĩ chở theo hai xe lương thực, họ đang nấu cháo, đợi chia cho bách tính. "
Ta đưa tay vuốt ve mái tóc của nàng nói :
"Chờ khi ta trở về sẽ ăn, bây giờ ta ăn cháo cùng mọi người. "
Sở nhi gật đầu, đem hộp đựng thức ăn để qua một bên .
Yến Lâm nói :
"Dận Không, muội không biết nấu cơm, cũng không biết sắc thuốc, cả đêm huynh mệt mỏi rồi, muội sẽ xoa bóp cho huynh. "
Ta ha hả nở nụ cười, ngồi dưới gốc cây đại thụ, Yến Lâm nhảy nhót đi tới phía sau của ta, đôi bàn tay như phấn nhẹ nhàng đấm vai cho ta .
Ta thoải mái nhắm mắt lại, trong lòng ngực tràn ngập tự tin và dũng khí có các nàng ở bên cạnh, cho dù là hoàn cành khó khăn tới đâu, thì cũng chỉ là một loại khảo nghiệm cho hạnh phúc mà thôi .