" Các ngươi làm như vậy là có ý gì?" Địch Thản Tư vẫn trầm mặc rốt cuộc chậm rãi lên tiếng.
Chỉ nhẹ nhàng nói mấy chữ lại giống như tiếng nổ vang lên bên tai mọi người, chấn động cả màng nhĩ. Càng giống như xuyên qua lòng người, làm cho lòng người kinh sợ không dứt.
Lan Ni muốn lại ra tay nữa lập tức bình tĩnh lại. Kiều Nạp Sâm cũng thu hồi bộ dạng cợt nhã kia.
"Không nên để người khác chế diễu. Thân phận các ngươi đã là học viên tám sao rồi." Địch Thản Tư không lạnh không nhạt chỉ một câu nói liền đem hai kẻ đang khí thế giương cung bạt kiếm hoàn toàn tiêu tan sạch.
"Hừ!" Kiều Nạp Sâm hừ lạnh một tiếng, lộ vẻ tức giận ngồi xuống.
Lan Ni hung hăng trợn mắt nhìn Kiều Nạp Sâm, rồi ưu tư ngồi ở bên cạnh Địch Thản Tư.
Đối với công kích của Lan Ni thì thiếu chút nữa liên lụy người bên cạnh Kiều Nạp Sâm là Thích Ngạo Sương, Địch Thản Tư lại không đả động đến. Đáy mắt Thích Ngạo Sương thoáng qua một tia hài hước. Bởi vì Địch Thản Tư này rất thâm thúy, con ngươi hắn đang nhìn về phía nàng, đáy mắt hình như có một cỗ thần thái không rõ, cứ như vậy thẳng tắp nhìn thẳng vào mắt Thích Ngạo Sương. Thích Ngạo Sương không có bất kỳ sợ hãi nào, thản nhiên nghênh đón. Nhưng đáy mắt Thích Ngạo Sương tia hài hước kia lại càng ngày càng rõ ràng.
Địch Thản Tư cuối cùng khẽ hí mắt, dời ánh mắt sang chỗ khác, quay đầu đi. Thích Ngạo Sương cũng thu hồi ánh mắt, nhắm mắt lại bắt đầu dưỡng thần.
Ban ngày cứ như vậy đi qua, đến ban đêm, rốt cuộc có người từ cửa sắt chạy ra ngoài. Người tới là thiếu nữ trẻ tuổi, đáy mắt có một cỗ bạo ngược, thời điểm nàng ta đi ra thì cả người tản ra mùi máu tươi, sát khí không thể nào che giấu được.
Thích Ngạo Sương ngửi thấy cổ mùi vị này, khẽ cau mày, chậm rãi mở mắt, lại không ngờ thấy được một người quen. Chính là thiếu nữ mà Thích Ngạo Sương hôm đó tới Hỗn Độn Thế Giới lấy Hỏa Hồn, à kẻ muốn cướp đoạt a Bảo! Thiếu nữ trẻ tuổi là một mỹ nhân, một thân y phục đỏ rực rạng rỡ phát sáng, giơ tay nhấc chân lại có một cỗ hung dữ, đáy mắt thêm một cỗ nóng nảy. Mi gian để lộ ra sát khí làm người ta có cảm giác khó chịu. Trên người của nàng không có máu, lại mang theo nồng nặc mùi máu tươi. Mà cỗ hơi thở trên người nàng lại cho thấy rằng, nàng ta là giết một mạch tới đây. Nhưng trên người không có dính vào một giọt máu, thực lực này......
Nàng ta so với trước kia mạnh lên rất nhiều a. Thích Ngạo Sương nhàn nhạt liếc nhìn nữ tử này, lại hai mắt nhắm nghiền.
"Chúc mừng ngươi thông qua vòng khảo hạch thứ hai, xin ở bên cạnh chờ đợi. Bốn ngày sau chúng ta tiến hành vòng khảo hạch thứ ba." Thanh âm Địch Thản Tư vẫn như cũ không lạnh không nhạt, cũng không nhiệt tình cũng không xa lánh.
"Đa tạ." Nữ tử áo đỏ lên tiếng nói cám ơn, Địch Thản Tư gật đầu một cái, lại ngồi chỗ cũ.
Lan Ni liếc nhìn này nữ tử áo đỏ, khẽ cau mày, không nói gì. Nhưng là đáy mắt lại thoáng qua một tia địch ý nhàn nhạt.
Kiều Nạp Sâm nhìn vẻ mặt kia của Lan Ni, trong lòng âm thầm buồn cười. Cái nữ nhân tự cho mình là đúng đang xem nàng kia là tình địch.
Thích Ngạo Sương nghe thấy nữ tử áo đỏ nói, cảm thấy giọng điệu này so với trước kia không giống nhau. Hình như có chút tang thương hơn. Trước thấy nàng ta còn là một kẻ tùy hứng lỗ mãng, hiện tại, hình như thành thục hơn? Vì sao lại có biến hóa lớn vậy? Nàng ta đã trải qua cái gì? Thích Ngạo Sương không biết là lúc đó Hắc Vũ cho nàng ta một kích trí mạng, chém thân thể nàng ta thành hai nửa, nhờ sư phụ nàng cứu một mạng trở về. Từ đó về sau, tâm cảnh của nàng liền phát sinh biến hóa. Càng thêm khắc khổ tu hành mới có được thực lực bây giờ, để tham gia khảo hạch lần này.
Thời gian kế tiếp, Kiều Nạp Sâm vẫn như cũ nói oa oa với Thích Ngạo Sương. Nói hắn cùng với Thích Ngạo Sương nói chuyện, không bằng nói là một mình hắn om sòm, Thích Ngạo Sương rất lâu chỉ là nhàn nhạt gật đầu hoặc là ồ một tiếng.
Mấy ngày sau, một nhóm vài đệ tử cũng từ cánh cửa đi ra. Phóng mắt nhìn, thông qua khảo hạch người cũng không ít người. Đệ tử Thiên Đạo Môn sáng ngày cuối cùng cũng ra ngoài, mặc dù có hai người bị thương nhẹ, nhưng cũng là toàn bộ đều thông qua. Này cùng Tháp Lệ Na đưa ra quyết sách mọi người không phân chia ra. Thiên Đạo Môn mặc dù không phải môn phái mạnh nhất nhưng, ở đây danh tiếng cũng không nhỏ, tất nhiên là có nguyên nhân.
Khi Tháp Lệ Na thấy Thích Ngạo Sương xa xa không có bị thương, trong lòng không tự chủ khẽ thở phào một cái.
"Thôi đi, tiểu tử kia cư nhiên so với chúng ta còn đến sớm hơn nữa." Có kẻ tự nhiên cũng nhìn thấy Thích Ngạo Sương, nhìn lông tóc trên người Thích Ngạo Sương không tổn hao gì, chua chát nói một câu như vậy.
"Cũng thông qua là tốt rồi, vòng kế tiếp cũng không thể phớt lờ." Tháp Lệ Na trịnh trọng dặn dò.
"Dạ, sư tỷ." Mọi người gật đầu nghiêm túc đồng ý. Nếu của thứ hai không nghe theo sự an bài của sư tỷ thì học đã không vượt qua được, đừng bảo là toàn bộ thông qua được, mà chỉ cần một người thông qua thôi là đã khó rồi.
Năm ngày, kỳ hạn đã đến, những người vượt qua có tới 80 phần trăm. Mặc dù có người bị thương nhẹ, có người bị trọng thương, nhưng dù sao cũng tới được nơi này. Chỉ cần trong thời gian quy định thì coi như thông qua.
"Đã đến giờ. Chúc mừng các vị thông qua vòng khảo hạch thứ hai này. lập tức tiến hành vòng khảo hạch thứ ba." Địch Thản Tư đứng ở chỗ cao, không lạnh không nhạt nói.
Lời nói của Địch Thản Tư vừa rơi xuống, phía dưới cũng nổ oanh. Cái gì? Sẽ phải lập tức tiến hành vòng khảo hạch thứ ba? Chẳng lẽ hắn không thấy có rất nhiều người còn chưa khôi phục như cũ sao? Vòng thứ hai quá hung hiểm, cư nhiên không cho bọn họ thời gian khôi phục sẽ phải lập tức tiến hành vòng thứ ba! Những người may mắn thông qua, trên người cũng còn mang theo chút vết thương. Địch Thản Tư quyết định vậy khiến các đệ tử phía dưới cũng nổ tung.
"Không muốn tham gia có thể lập tức rời đi." Thanh âm Địch Thản Tư như cũ không lạnh không nhạt, không có chút nào cảm xúc. Nhưng lời này chui vào lỗ tai mỗi người, lại mang theo một cỗ khí lạnh xuyên suốt từ đầu đến chân. Lời này hoàn toàn không mang chút tình cảm.
"Như vậy thì nhanh lên một chút tiến hành vòng khảo hạch thứ ba thôi." Có người quát to ra tiếng. Nếu là bị nam tử áo trắng này coi thường, vậy thì quá mất mặt rồi. Thanh âm nóng nảy lại vang lên càng nhiều.
"Vòng khảo hạch thứ ba, đó chính là đi dọc theo bậc thang này lên trên, nếu cuối cùng có thể đến tới cửa học viện, liền thông qua khảo hạch." Địch Thản Tư nhàn nhạt nói ra một khảo hạch không thể tưởng tượng được.
Cái gì? Chỉ cần đi dọc cầu thang này lên trên, tới cửa học viện là được? Mọi người hai mặt nhìn nhau, sợ rằng không có đơn giản như vậy thôi. Nhất định là có nguy hiểm gì tồn tại!
"Các ngươi yên tâm, sẽ không còn có các sinh vật nguy hiểm như vòng khảo hạch thứ hai uy hϊế͙p͙ tính mạng các ngươi. Hiện tại, bắt đầu đi." Kiều Nạp Sâm cười híp mắt hòa ái dễ gần nói.
Lan Ni cũng là khinh thường hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Mọi người trong lòng hoài nghi, nhìn nhau cũng không có nói chuyện.
Vừa lúc đó trong cửa sắt truyền ra âm thanh dồn dập: "Đợi chút, đợi chút......"
Mọi người quay đầu nhìn lại, lại thấy một kẻ chật vật không chịu nổi đang chạy như điên hướng tới nơi này. Mà phía sau của hắn, xa xa còn có một nhóm người đi theo.
"Khảo hạch đã kết thúc." Địch Thản Tư thấy những người đó nhấc chân chạy như điên, lảo đảo, sắc mặt vẫn như cũ một mảnh lạnh nhạt, chỉ là nhẹ nhàng phất tay, xuất hiện một kết giới, khiến các đệ tử thông qua khảo hạch cùng những kẻ kia tách ra.
Những đệ tử kia từ trong cửa sắt hối hả chạy ra cũng bị kết giới ngăn lại. Trước mặt rất nhiều người, họ liều mạng đánh mạnh vào kết giới, hô to "Tiếp Dẫn Sứ đại nhân, xin dàn xếp một chút đi, chúng ta chậm năm phút đồng hồ thôi mà."
"Xin dàn xếp một chút đi, ta chỉ là chậm ba phút mà thôi......"
Âm thanh cầu xin lẫn âm thanh đánh vào kết giới hòa chung một chỗ. Những đệ tử đến trễ kia trên mặt tràn đầy cầu khẩn.
"Chậm chính là chậm." Địch Thản Tư cũng là lạnh lùng nói một tiếng, không có nói gì nữa. Quay mặt, xoay người lập tức đi về phía trước đi.
"Khảo hạch đã bắt đầu rồi nhé." Kiều Nạp Sâm cười híp mắt nhắc nhở mọi người.
Mọi người có chút do dự, nhìn nhau. Một lát sau, bỗng nhiên có người hú lên quái dị, sau đó nháo nhào xông tới trước mặt. Có kẻ thứ nhất, tự nhiên phía sau liền theo nhau mà nhào tới rồi. Thích Ngạo Sương bình tĩnh, cũng chậm rãi đi về phía trước.
"Hôm qua, hôm nay, ngày mai, cái gì thật, cái gì giả?" Đang ở thời điểm Thích Ngạo Sương muốn bước đi tới, bên tai lại vang lên thanh âm Kiều Nạp Sâm. Thích Ngạo Sương có chút kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Kiều Nạp Sâm, lại thấy Kiều Nạp nhìn nàng, sau đó nhún vai, như không có chuyện gì xảy ra cũng đi phía trước từ từ đi tới.
Thích Ngạo Sương khẽ hí mắt, như có điều suy nghĩ, quay đầu theo mọi người đi về phía trước đi.
Vừa bắt đầu mọi người còn cẩn thận cẩn thận, nhưng là dọc theo con đường này cũng là gió êm sóng lặng, không có bất kỳ trở ngại. Có người liền hớn hở ra mặt, tăng nhanh bước chân xông về phía trước.
Thích Ngạo Sương chậm rãi đi, nhưng trong lòng đang suy tư mới vừa rồi Kiều Nạp Sâm đối với mình bí mật truyền âm sao? Kiều Nạp Sâm tại sao phải đột nhiên nói một câu như vậy? Nếu nói không hề lý do, rất không có khả năng. Nhưng những lời này rốt cuộc có ý gì đây?
Ở sau lưng Thích Ngạo Sương cách đó không xa, một đôi ánh mắt mơ hồ thoáng qua nhìn nàng. Đó là ánh mắt của Tháp Lệ Na. Tháp Lệ Na mang theo một đám đệ tử cũng chậm rãi theo ở phía sau. Giống Thích Ngạo Sương, nàng cũng không nghĩ là đoạn đường này sẽ đơn giản như vậy. Nhìn Thích Ngạo Sương không nhanh không chậm bước đi, Tháp Lệ Na có chút mất hồn. Thiếu niên này, mi gian nhàn nhạt đau thương làm cho đau lòng người, làm cho người ta muốn tìm tòi nghiên cứu. Không hy vọng hắn gặp chuyện không may trong khảo hạch, tuyệt không hi vọng.
Tháp Lệ Na bước nhanh hơn, mang theo mọi người, muốn đuổi theo Thích Ngạo Sương giữ vững cự ly tương đối gần.
Vậy mà, vừa lúc đó, con ngươi của Tháp Lệ Na chợt phóng đại. Nàng ta nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng được, thiếu niên tóc đỏ đó chậm rãi biến mất trong màn sương trắng xóa.
Tháp Lệ Na kinh hãi, đi phía trước, đi nhanh mấy bước, đuổi theo, nhìn kỹ lại, thật không có bóng dáng thiếu niên kia !
Tháp Lệ Na quay đầu lại muốn hỏi thăm mọi người có nhìn thấy một màn quái dị như vậy hay không
Song khi nàng quay đầu lại, nàng lại hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Sau lưng không có một bóng người. Các sư đệ sư muội vào giờ khắc này cũng giống với thiếu niên tóc đỏ đó, cứ như vậy ly kỳ biến mất.
Tiếp đó, ở trước mặt nàng ta xuất hiện một cảnh tượng mà nàng ta hay thấy trong mộng……..
Lúc này Thích Ngạo Sương lại ngây ngẩn cả người, cứ như vậy kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn cảnh tượng trước mắt vẫn không nhúc nhích, trong mắt lại như có nước đang dâng lên.
"Ngươi, đã tới." Cái thanh âm dịu dàng đó trước sau như một.
Tạp Mễ Nhĩ mang theo khuôn mặt ưu nhã mỉm cười cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt của Thích Ngạo Sương.
Mà phía sau hắn, bức tường thủy tinh trong suốt, trong bức tường thủy tinh đó, một bóng dáng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Tóc đen, lông mi thật dài nhưng đang khép chặt. Không phải là thân thể Thích Ngạo Sương thì còn có thể là ai được nữa.