Toàn bộ đệ tử tham gia khảo hạch vào học viện Tinh Thần tập trung dưới chân núi, dựng trại ở đây để chờ tham gia khảo hạch. Đến lúc đó sẽ có giám khảo tiếp đón xuất hiện, tuyên bố đề thi. Trại của các đệ tử các môn phái lớn là các quả cầu lớn nhỏ.
“Người đó chính là người Đại Trưởng Lão đề cử. Hừ! Không nhìn ra được có gì đặc biệt hơn người, chỉ là tên tiểu bạch kiểm.” Mười hai đệ tử của Thiên Đạo Môn tập trung một chỗ xung quanh đống lửa để ăn cơm tối. Trong mắt một đệ tử nam dáng vẻ hơi chua ngoa lóe lên u ám, liếc nhìn Thích Ngạo Sương ngồi một mình dưới tàng cây cách đó không xa, âm dương quái khí nói. Những người khác nghe vậy, chẳng những không có ý ngăn cản mà còn lộ ra tia sảng khoái và nóng lòng muốn thử. Tất cả mọi người nhìn thấy Thích Ngạo Sương thì rất khó chịu. Nếu có thể nhân dịp này mà dạy dỗ tiểu tử tóc đỏ thì rất tốt!
Giọng của đệ tử này không lớn nhưng cũng đủ để Thích Ngạo Sương nghe được.
“Được rồi! Kiệt Khắc Lâm. Đại Trưởng Lão làm vậy hẳn là có nguyên do.” Một nữ tử mỹ lệ, mắt ngọc mày ngài quát khẽ, ngăn Kiệt Khắc Lâm khiêu khích. Nàng là Tháp Lệ Na – đệ tử đứng đầu, là người nhập môn sớm nhất, thực lực mạnh nhất. Các đệ tử cùng đi tôn xưng nàng là sư tỷ.
Nàng biết trong lòng những sư đệ này khó chịu. Đệ tử mới nhập môn kia không nói câu nào với bọn họ. Bao nhiêu đệ tử tha thiết ước mơ được tham gia khảo hạch lần này nhưng Đại Trưởng Lão lại cứng rắn đưa hắn vào khiến rất nhiều người bất mãn và ghen tỵ, cho là hắn dựa vào quan hệ bám váy mới có thể được tham gia khảo hạch quý giá này. Mà sư đệ Kiệt Khắc Lâm lỗ mãng này rõ ràng đang khiêu khích đệ tử mới nhập môn kia, muốn mượn cơ hội dạy dỗ hắn.
Nhưng ngoài dự đoán của bọn họ, người tóc đỏ ngồi im dưới tàng cây dường như không nghe được cuộc nói chuyện bên này, mặt vẫn bình tĩnh, ngồi đó.
Kiệt Khắc Lâm nghe Tháp Lệ Na khiển trách, thấy Thích Ngạo Sương hoàn toàn không để ý tới hắn, bĩu môi đầy không cam lòng, dùng giọng nói thật thấp mà nói: “Đại Trưởng Lão thu đệ tử không rõ lai lịch, mong rằng hắn đừng ném mặt mũi của Thiên Đạo Môn chúng ta trong cuộc khảo hạch. Nhưng nếu làm mất mặt Thiên Đạo Môn chúng ta, hậu quả…Hừ!” Câu cuối cùng kèm tiếng hừ lạnh đầy thâm ý. Mọi người đều hiểu rõ ý tứ trong đó.
“Đủ rồi!” Tháp Lệ Na thấy Kiệt Khắc Lâm không dừng lại, cau chặt mày, không nhịn được mà khiển trách, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ các đệ đã quên thực lực chân chính của Đại Trưởng Lão A Nhĩ Đề Tư rồi à? Chẳng lẽ đã quên tại sao ông lại ở lại Thiên Đạo Môn chúng ta làm Đại Trưởng Lão rồi à? Các đệ đã quên thân phận thật của ông rồi sao?”
Đối mặt với sự răn dạy bằng giọng nói và vẻ mặt đầy khiển trách, Kiệt Khắc Lâm đổi sắc mặt ngay lập tức. Phải rồi, sao lại quên mất thân phận và thực lực thực sự của người kia chứ. Kiệt Khắc Lâm không khỏi hít một ngụm khí lạnh, yên lặng không dám nói nữa. Sắc mặt những người khác cũng hơi đổi, cũng biết được thân phận và thực lực không tầm thường của người kia. Đại Trưởng Lão A Nhĩ Đề Tư là người mà môn chủ cũng không dám đắc tội, huống chi chỉ là một đệ tử nhỏ nhoi như hắn! (ô dù to:v)
Sắc mặt mọi người hơi đổi, nhanh chóng chuyển đề tài nhưng trong lòng vẫn khó chịu. Càng nhìn càng thấy tiểu tử tóc đỏ đó không vừa mắt. Ánh mắt Kiệt Khắc Lâm âm trầm, thầm nghĩ nếu có cơ hội nhất định sẽ dạy dỗ tiểu tử kia, khiến hắn nếm chút đau khổ!
Ánh mắt của Tháp Lệ Na lại rơi vào người thiếu niên ngồi dưới tàng cây.
Mái tóc màu đỏ mềm mại xõa tung trên vai và sau lưng. Gió thổi qua, một cỗ đau thương khó có thể diễn tả tỏa ra xung quanh hắn. Trên khuôn mặt tuấn mỹ có sự trầm ổn không hợp với tuổi. Đôi mắt thâm thúy đen nhánh giống như vùng nước xoáy có thể cuốn người ta vào. Đôi môi mỏng mím chặt, không nói lời nào với bất kỳ ai. Kỳ lạ nhất là trên tai hắn có hai bông tai thủy tinh màu tím, tỏa ra ánh sáng màu tím nhàn nhạt dưới ánh trăng.
Hắn chỉ lẳng lặng ngồi đó, cả người tản ra sự trong trẻo lạnh lùng khiến người khác không dám nhìn nhưng lại không thể dời tầm mắt đi được. Cảm giác mâu thuẫn rất kỳ lạ.
Vì sao luôn cảm thấy giữa hai hàng lông mày của hắn có bi thương nhàn nhạt?
Rốt cuộc là hắn có chuyện xưa gì?
Tháp Lệ Na không phát hiện ra rằng nàng vốn không có cảm giác gì với chuyện tình yêu nam nữ lại lần đầu tiên thấy hứng thú với một người khác phái, muốn biết được chuyện xưa của thiếu niên đó.
Thích Ngạo Sương nhắm mắt lại, mặc cho gió nhẹ quét qua mặt và tóc của nàng. Người ngoài không quan trọng. Mục tiêu của nàng chỉ có một….
Khi nào thì bắt đầu khảo hạch vào học viên Tinh Thần?
A Nhĩ Đề Tư – người đàn ông có đôi mắt đào hoa, tuấn mỹ nhưng lỗ mãng từng nhắc sẽ có người dẫn bọn họ đi khảo hạch, hơn nữa còn dặn đi dặn lại rằng khảo hạch của học viện Tinh Thần không hề đơn giản, thậm chí còn tàn khốc tới mức mất mạng! Bởi vì quả thật đã có đệ tử mất mạng trong khảo hạch này. Đề thi của khảo hạch qua các năm không giống nhau. Nhưng sao lâu vậy rồi mà người dẫn đường còn chưa xuất hiện?
Thích Ngạo Sương lẳng lặng tựa vào thân cây, chợt, trong không khí yên lặng có một tia khác thường.
Mùi gió thay đổi….
Thích Ngạo Sương mở mắt.
Mà người phát hiện có điều khác thường không chỉ mình Thích Ngạo Sương. Dù sao thì ở đây đều là tinh anh của các môn phái. Có người lập tức nhìn xung quanh một cách đề phòng.
Còn chưa kịp lên tiếng cảnh báo thì chỉ trong nháy mắt, không khí trở nên vô cùng đục. Mây đen giăng đầy trên bầu trời nhưng chỉ tập trung trên đầu những căn lều tạm này của bọn họ.
Tiếng động rào rào vang lên vô cùng chói tai trong màn đêm tĩnh mịch.
Một luồng gió tanh tập kích từ trên đầu, xen lẫn tiếng rào rào vô cùng mạnh mẽ!
Trời mưa?
Không phải!!!
Đồng tử Thích Ngạo Sương mở lớn, không chút do dự mà vung tay lên ngay lập tức, trên đầu liền xuất hiện một kết giới trong suốt.
Sau đó, tiếng xèo xèo vang lên không ngừng, kết giới lập tức bị ăn mòn!
Nước mưa này lại có tính ăn mòn mạnh mẽ ngoài dự đoán của mọi người.
Vừa lúc đó, tiếng kêu thảm thiết vang lên. Hiển nhiên là có người bị cơn mưa kỳ lạ này gây thương tích. Tiếng mắng nhiếc và tiếng đề phòng vang lên không ngừng.
Thích Ngạo Sương khẽ híp mắt, ngưng tụ sức mạnh trên tay, toàn thân liền được bao phủ bởi một luồng gió trong suốt. Luồng gió xoay tròn từ trên xuống dưới rất nhanh, bao Thích Ngạo Sương cực kỳ chặt, tựa như có sinh mạng, linh hoạt đẩy toàn bộ nước mưa ra, không để một giọt nào lọt vào.
Có người bên Tháp Lệ Na luống cuống tay chân. Tháp Lệ Na lãnh tĩnh kết xuất kết giới, bao phủ mọi người bên trong nhưng ngạc nhiên khi phát hiện ra kết giới bị ăn mòn ngay lập tức, vì vậy không ngừng tạo kết giới. Mà những đệ tử khác cũng không ngừng tạo kết giới để ngăn cản nước mưa kỳ lạ này. Nước mưa không ngừng ăn mòn kết giới bọn họ tạo ra. Bọn họ lại không ngừng tạo kết giới lần nữa nên tự nhiên không gian có thể đứng càng ngày càng nhỏ. Mọi người đều chật vật không chịu nổi, khổ không thể tả, càng thêm sợ hãi nước mưa kỳ lạ này lại có lực ăn mòn đáng sợ như vậy.
Đang lúc bọn họ sắp không tránh được thì cơn mưa kỳ lại dừng lại.
Thích Ngạo Sương trầm ngâm, gió vây xung quanh nàng nhẹ nhàng tan đi. Nàng ngẩng đầu nhìn cảnh tượng lộn xộn trước mắt, suy nghĩ. Học viện Tinh Thần là nơi cao nhất của thế giới này. Có người tập kích học viện Tinh Thần ư? Tất nhiên là không hợp lý, trừ phi….
Lúc Thích Ngạo Sương suy nghĩ thì tầm mắt của Tháp Lệ Na lại dừng trên người nàng. Sau khi lấy lại tinh thần thì phản ứng đầu tiên của Tháp Lệ Na là nhìn qua bên này. Thấy Thích Ngạo Sương bình tĩnh, không có dấu vết bị thương nào thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trong lòng cũng sợ hãi than thở với phản ứng và thực lực không tầm thường của thiếu niên này. Nàng thậm chí còn không phát hiện ra tại sao mình lại làm thế đầu tiên mà không phải là quan tâm tới các sư đệ sư muội xung quanh nàng.
Tháp Lệ Na nhìn xung quanh, cơn mưa này tới rất kỳ lại, hơn nữa tính ăn mòn cực kỳ mạnh. Có vài người không phản ứng kịp, liên tục kêu thảm thiết. Thậm chí còn có người bị ăn mòn đến tận xương, nỗi đau này tất nhiên không cần tả. Mà bọn họ vội vàng phản ứng cũng chỉ có thể tạo kết giới ngăn cản cho nên chật vật không chịu nổi. Mà thiếu niên kia không hề bị thương, mặt vẫn bình tĩnh đứng đó.
Dáng vẻ khí định thần nhàn như thế, sao có thể là tiểu bạch kiểm không có tài cán gì trong lời Kiệt Khắc Lâm?
Tháp Lệ Na đang nhìn thiếu niên có khuôn mặt bình tĩnh kia. Dường như thiếu niên cảm nhận được ánh mắt của nàng nên nhìn qua bên này, ngay sau đó liền quay đi không nhìn nữa.
Tháp Lệ Na hơi kinh ngạc, lập tức thu hồi tầm mắt, nhìn quần áo nhếch nhác của các sư đệ sư muội, lúc này mới lên tiếng, ân cần hỏi han tình trạng của mọi người. Cũng may là không có ai bị thương.
“Chuyện gì vậy? Trước cửa học viện Tinh Thần mà lại có chuyện như vậy. Rốt cuộc là có ai không muốn sống, dám tập kích nơi này?” Kiệt Khắc Lâm hùng hùng hổ hổ thể hiện bất mãn trong lòng. Trong lòng càng thêm nghĩ một cách ác độc rằng người dám tới đây đánh lén nhất định sẽ bị người của học viện Tinh Thần xé thành từng mảnh nhỏ!
“Kiệt Khắc Lâm, đừng nói bậy. Đệ cho là có người dám can đảm tập kích ở đây sao?” Tháp Lệ Na quả là nhanh nhẹn, trong nháy mắt đã đoán được đó là chuyện không thể liền lên tiếng khiến trách Kiệt Khắc Lâm. Không ngăn cản hắn thì không biết hắn còn nói những lời khiến mọi người chê cười đến thế nào nữa.
Đang lúc trên khoảng đất này loạn lên, thì trên bậc thang dưới chân núi chợt xuất hiện một luồng ánh sáng màu trắng, ngay sau đó tạo thành một cái cửa màu trắng, có thể thấy được bóng người mơ hồ trong đó.
Đường hầm không gian?! Trên đất trống vang lên tiếng xôn xao!
Có ba người chậm rãi lướt qua cánh cửa. Ba người đều mặc quần áo màu trắng không nhiễm chút bụi trần. Là hai nam một nữ. Có người tinh mắt nhìn thấy huy hiệu trên ngực áo của bọn họ. Trên đó thêu tám ngôi sao nhỏ màu vàng! Đó là ngôi sao tượng trưng cho người đã đạt tới tầng thứ tám trong tháp Tinh Thần Thiên!
Mọi người càng ồn ào hơn!
Cường giả của học viện Tinh Thần quả nhiên đáng sợ.
Đầu tiên là đường hầm không gian xuất hiện, sau đó là người có thực lực đáng sợ như thế. Bọn họ là người dẫn đường sao?
Có phải là dùng dao giết trâu mổ gà không?
Phải biết rằng chưa ai đạt tới tầng thứ chín. Thực lực mạnh nhất cũng chỉ đạt tới tầng thứ tám mà thôi.
Nói cách khác, lần này là các đệ tử mạnh nhất của học viện tiếp đón bọn họ.
Nam tử đứng đầu diện mạo bất phàm. Cái mũi cao thẳng như ngọc trên khuôn mặt tuấn mỹ, hàng lông mày hơi xếch, đôi mắt trắng đen rõ ràng, mơ hồ lộ ra ánh sáng màu lam nhạt, mái tóc đen nhánh được buộc gọn gàng, không rối chút nào. Hắn chỉ lẳng lặng đứng đó nhưng lại như đứng sừng sững ở nơi cao nhất mà nhìn xuống chúng sinh. Khuôn mặt bình tĩnh nhưng lại tỏa ra áp lực khiến người khác không diễn tả được. Tuy hắn đứng cách đó không xa nhưng khiến người ta có cảm giác xa cách, không thể với tới được.
Hai bên hắn là một nam một nữ, tướng mạo cũng xuất chúng, khí chất bất phàm. Nam tử bên trái nhỏ tuổi hơn một chút, tóc đen, mắt màu hổ phách, khuôn mặt anh tuấn, đường cong nhu hòa, khóe miệng luôn có nụ cười như ánh mặt trời, thậm chí cả trong mắt cũng là ý cười, khiến người ta có cảm giác rất thân thiện. Thiếu nữ bên phải lại có khuôn mặt lạnh lùng. Tóc màu vàng, đôi mắt màu xanh biếc. Trên khuôn mặt xinh đẹp không có biểu tình gì, đáy mắt cũng không có chút độ ấm nào. Khí chất lạnh lẽo này lại hấp dẫn không ít nam tử. Đối với mỹ nhân băng sơn, phá được tảng băng luôn làm cho nam nhân có cảm giác thành tựu. Mà nữ nhân này vừa đúng lúc khiến cho nam nhân nảy sinh dục vọng này.
Trong nhất thời, không ít ánh mắt nam tử dừng lại trên người nữ tử lạnh lùng xinh đẹp này.
“Các vị, vòng khảo hạch thứ nhất đã kết thúc.” Nam tử áo trắng dẫn đầu chậm rãi nói. Giọng nói lành lạnh như tiếng suối trong đêm, êm tai nhưng cũng không khiến ai nắm bắt được.
Phía dưới xôn xao.
Vòng khảo hạch đầu tiên kết thúc? Bắt đầu lúc nào vậy?
Tia hiểu rõ thoáng qua đáy mắt Thích Ngạo Sương.
Quả nhiên, cơn mưa kỳ lạ vừa nãy chính là vòng khảo hạch đầu tiên.
Với thực lực và thế lực của học viện Tinh Thần, dưới tình huống người của các môn phái lớn tới tham gia khảo hạch, ai dám không biết tốt xấu mà tới tập kích?
Mà có người mặt vẫn bình tĩnh như cũ, hiển nhiên trong lòng người này có cùng suy đoán với Thích Ngạo Sương. Cơn mưa vừa rồi chính là vòng khảo hạch đầu tiên.
“Bây giờ, xin đệ tử bị thương vừa nãy lập tức rời đi. Các vị đã bị loại.” Nam tử đứng đầu vẫn nói với giọng lành lạnh không có bất kỳ cảm xúc gì.
Phía dưới bàn tán ầm ỹ. Có người thấy thất vọng, không cam lòng nhưng không ai dám lên tiếng dị nghị.
Bởi vì uy tín của học viện Tinh Thần là tuyệt đối.
Kiệt Khắc Lâm vỗ vỗ ngực mình, nhìn Tháp Lệ Na đầy khâm phục. Hắn thầm thấy may mắn vì vừa rồi sư tỷ đã ngăn cản hành động ngu ngốc của mình, nếu không thì thật mất hết mặt mũi!
Mọi người không dám dị nghị, không có nghĩa là không có đệ tử dám nói lời thừa về sự không cam lòng và khó chịu của mình.
“Ít nhất ngươi nên nói cho chúng ta biết ngươi là ai chứ?” một giọng nói truyền ra từ đám người. Trong giọng nói không hề có sự không cam lòng mà là có chút ý tứ khiêu khích. Mà đối tượng khiêu khích chính là nam tử áo trắng có khí chất bất phàm đó.
Không thể ra tay nhưng không có nghĩa là không thể chiếm tiện nghi ngoài miệng.