Lúc này Thích Ngạo Sương dĩ nhiên không biết lời thề của Mạt Lý Na, nàng đang từ từ dạo bước trở về phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, này thiếu niên gầy yếu —— Vi Ân Tư vẫn chưa về. Thích Ngạo Sương ngửa mặt nằm ở trên giường, nhưng trong lòng có chút mệt mỏi. Suy nghĩ phiền loạn, nghĩ tới chút chuyện tình, cuối cùng ngủ thật say.
Ban đêm, Thích Ngạo Sương bị một hồi thanh âm rất nhỏ đánh thức. Đứng dậy lại thấy Vi Ân Tư mặt mũi sưng húp ngồi ở trước bàn mình bôi thuốc. Nhìn thấy Thích Ngạo Sương tỉnh lại, Vi Ân Tư hình như có chút ngượng ngùng. Nói với Thích Ngạo Sương nói: "Ngượng ngùng, đánh thức ngươi. Ta đã rất cẩn thận rồi." trong thanh âm Vi Ân Tư là sự áy náy.
"Ngươi là vì sao thành như vậy?" Thích Ngạo Sương thử dò xét hỏi một câu. Dù sao bị đánh thành như vậy, cũng không phải đơn giản. Nếu như đối phương không muốn nói, Thích Ngạo Sương cũng sẽ không nữa hỏi tới.
"Không có, không có gì. Ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi học." Quả nhiên, Vi Ân Tư chỉ là nở nụ cười, nói đại khái một câu như vậy. Không có nói là chuyện gì xảy ra.
Thích Ngạo Sương thấy thế, cũng không tiện hỏi nhiều nữa. Nếu như Vi Ân Tư muốn nói đã nói rồi, hiện tại thái độ này dĩ nhiên là không muốn Thích Ngạo Sương biết. Thích Ngạo Sương khẽ gật đầu một cái nói: "được, vậy ngươi cũng sớm nghỉ ngơi một chút thôi."
Vi Ân Tư gật đầu, tiếp tục bôi thuốc, tiếp đó chính là trầm mặc.
Thích Ngạo Sương tiếp tục ngủ.
Sáng sớm hôm sau, khi Thích Ngạo Sương tỉnh lại, Vi Ân Tư đã không có ở đây. Thích Ngạo Sương nhìn một chút phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, như có điều suy nghĩ.
Tới phòng học thì Thích Ngạo Sương phát hiện ra học viên hệ phong cũng không nhiều. Dù sao lần này học sinh mới cũng có mấy người. Vi Ân Tư ngồi ở trong ngõ ngách, có chút mất hồn, hình như đang suy nghĩ chuyện gì. Ngay cả Thích Ngạo Sương ngồi ở bên cạnh hắn hắn cũng không có phát giác.
Chuông vào học đã vang lên, nhưng vẫn như cũ không có Thầy giáo đi tới. Qua hơn 10" sau, rốt cuộc có một bóng dáng xuất hiện. Một lão đầu đi bộ cũng không yên, cảm giác đi ba bước lùi một bước. Đi tới cửa cũng đi cực kỳ lâu. Tất cả mọi người lo lắng sau một khắc hắn có thể té ngã trên đất hay không.
Rốt cuộc đi tới bục giảng, lão đầu đem sách để xuống, hơi rung rung lật ra sách, bắt đầu giảng bài. Nói đến kiến thức đều là một chút cơ bản cũng không có gì xuất sắc lắm.
Âm thanh giảng bài thật thấp, từ từ càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành tiếng ngáy o o.
Mọi người 囧.
Ông thầy này, cư nhiên ngủ thϊế͙p͙ đi.
"Lão sư, Lão sư?" Học sinh ngồi trước mặt không nhịn được kêu lên.
Lão đầu kia bỗng nhiên tỉnh lại, lau nước miếng ở khóe miệng, nhìn trời một chút, sau đó mờ mịt trừng mắt nhìn, nói ra một câu: "A~, tan lớp." Nói xong, không đợi bọn học sinh có bất kỳ phản ứng, trực tiếp cầm quyển sách đi ra khỏi phòng học. Lưu lại một bầy học sinh hai mặt nhìn nhau .
Lớp học cứ như vậy mà kết thúc.
Trong phòng học học sinh kẻ thì khinh thường, kẻ thì có suy nghĩ sâu xa. Thầy giáo của Học viện Ngôi Sao chẳng lẽ lại như thế sao?
Nhưng là sự thật rốt cuộc như thế nào, hiện tại không thể nào biết được. Hiện tại ai phải làm gì thì làm cái đó.
Vi Ân Tư ngồi ở bên cạnh Thích Ngạo Sương yên lặng đứng dậy, theo mọi người đi ra ngoài.Bây giờ trên mặt hắn có chút sưng, nhưng là đã không còn nghiêm trọng như hôm qua nữa.
Thích Ngạo Sương suy nghĩ một chút, quyết định đi thư viện xem một chút, muốn biết một chút về cái thế giới này, chắc hẳn thư viện phải có cái gì đó.
Thích Ngạo Sương mới vừa đi ra phòng học, liền thấy xa xa thấy có một bóng dáng hơi quen thuộc ở đó. Nhìn kỹ lại, chính là thiếu nữ hồ tộc hôm qua nàng gặp ở bên hồ. Nàng ta giờ phút này trên người hoàn hảo không tổn hao gì, cười lộ lúm đồng tiền như hoa. Còn đâu bộ dáng đáng thương hề hề. Chắc hẳn kết quả đúng như Thích Ngạo Sương đoán, những học sinh ba sao kia căn bản cũng không phải là đối thủ của nàng ta.
Nhìn bộ dạng của cô gái kia, hình như đang tìm người. Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, trực giác tự nói với mình người thiếu nữ này là một phiền toái. Cũng không có suy tính lâu, Thích Ngạo Sương xoay người rời đi theo hướng khác.
Quẹo một cái, vòng qua khu vực vắng vẻ này là được. Thích Ngạo Sương vừa mới chuẩn bị quẹo lại nghe được một thanhg âm tức giận mắng, tiếp đó hình như còn có thanh âm động thủ.
"Ngươi đúng là ngu xuẩn, để cho ngươi đưa cái đồ này vào trong ngăn kéo của thiếu niên tóc đỏ kia cũng không làm được à?" Trong thanh âm tràn đầy tức giận, nhưng thanh âm này có chút kỳ quái. Hình như, có chút quen. Cái thanh âm này, Thích Ngạo Sương đã nghe qua, là kẻ đi chung với Lợi Tư, cũng là kẻ bị chính mình đánh bay. Hừ! Thích Ngạo Sương trong lòng hừ lạnh một tiếng, người này nói chuyện như vậy dĩ nhiên là vì hôm đó mình rat ay rất nặng. đoán chừng đã đánh rớt hàm răng của hắn. Rất rõ ràng, tóc đỏ tiểu tử trong miệng hắn là mình chứ ai.
"Không biết điều, ngày hôm qua còn chưa dạy dỗ ngươi đủ hay sao? Có tin hay không hôm nay ta để cho ngươi lại thương tích đầy mình nữa?" Thanh âm tức giận mắng.
Ngày hôm qua dạy dỗ? Tóc đỏ tiểu tử? Bỏ thứ kia vào ngăn kéo của mình?
Thích Ngạo Sương cau mày, đem đây tất cả liên hệ lại với nhau, trong đầu liền sáng tỏ.
Chẳng lẽ, người nọ bị uy hϊế͙p͙, chính là Vi Ân Tư, bạn cũng phòng của mình?
Thích Ngạo Sương khẽ hí mắt, ẩn nặc hơi thở của mình, chậm rãi di động thân thể, nhìn qua bên kia. Lúc này nàng ẩn mình trong không khí, người khác hoàn toàn không cảm thấy sự hiện diện của nàng.
Phía trước mấy thiếu niên vây quanh Vi Ân Tư, khí thế hung hăng, kẻ cầm đầu có khuôn mặt âm độc. Vi Ân Tư một mực lắc đầu, sau đó không nói tiếng nào. Kỳ quái là Lợi Tư cũng không có ở đây.
"Không biết điều! Đánh cho ta!" kẻ cầm đầu ánh mắt lộ ra vẻ hung ác, hung hăng một cước đá Vi Ân Tư, trong miệng tức giận mắng, "Ngươi đúng là ngu xuẩn, chỉ là bắt ngươi đem đồ vật để trong ngăn kéo, cũng không làm được, ngươi đi chết đi! Con bà nó, kẻ không biết điều!"
Vi Ân Tư bị một cước đá ngã lăn trên mặt đất, rên lên một tiếng, khóe miệng tràn ra máu tươi, vẫn như cũ quật cường lắc đầu, một tiếng cũng không thừa nhận mặc cho mọi người đấm đá.
Ánh mắt Thích Ngạo Sương càng thêm thâm trầm. Thì ra là, vết thương trên người Vi Ân Tư là như vậy mà có! Những người này uy hϊế͙p͙ hắn hãm hại mình, nhưng hắn lại cự tuyệt, cho nên đã bị họ khi dễ. Thực lực của Vi Ân Tư, Thích Ngạo Sương đã nhìn thấy ngay từ lần đầu tiên. Hắn bây giờ tuyệt đối không phải là đối thủ của những người này.
"Cái kẻ ngu ngốc này, ngươi có biết ta là ai không? Tỷ tỷ ta là thành chủ phu nhân của Cụ Phong Thành! Ngươi lại dám cãi mệnh lệnh của ta!" ke kia mặt dữ tợn, hung hăng nhấc chân, tính một cước đạp vào mặt của Vi Ân Tư.
"Đúng là, tiểu tử thối không biết điều, A Thập Tâm bảo ngươi làm chuyện này là coi trọng ngươi, ngươi lại dám cự tuyệt!" Bên cạnh mấy thiếu niên khác vẻ mặt cũng cực kỳ âm độc nói.
Lúc mà chân của A Thập Tâm sắp dẫm lên mặt của Vi Ân Tư thì động tác của hắn bỗng nhiên dừng lại. Cứ như vậy bất động ở giữa không trung, trên mặt là một mảnh kinh hãi. Bởi vì, hắn phát hiện, thân thể của mình không cách nào nhúc nhích! Điều này nói rõ cái gì? Có người thực lực cao hơn hắn rất nhiều đang ở quanh đây, âm thầm rat ay với hắn!
Sau một khắc, một cơn gió nhẹ nhàng mà lạnh lẽo thổi qua.
A Thập Tâm và mấy kẻ xung quanh quay người, nhìn về phía trận gió quỷ dị này. Rất nhanh, sắc mặt của mọi người nháy mắt thay đổi rất khó coi. Ở nơi nào đó, thiếu niên tóc đỏ khuôn mặt lạnh lẽo, cả người tản ra một cỗ hơi thở sát phạt, chậm rãi, từng bước từng bước đi về phía bọn họ. Cảm giác áp bức rất đáng sợ. Giống như bị Tử Thần nhìn chăm chú vào, cảm giác của bọn họ lúc này là hít thở không thông. Mọi người thấy con ngươi đen nhánh của Thích Ngạo Sương tản ra sát khí, đáy lòng cũng sinh ra khϊế͙p͙ sợ. Nghĩ xoay người né tránh, chân nhưng mà lại như mọc rể một chỗ, thế nào cũng không có cách nào di động. Thân thể A Thập Tâm không cách nào nhúc nhích, lại nỗ lực dùng khóe mắt nghiêng mắt nhìn bên kia. Nhìn đến mái tóc màu đỏ.
Trong tim của hắn chợt run lên. Là người ấy!
Ấy là thiếu niên tóc đỏ, giống như tử thần.
Chẳng lẽ, mới vừa rồi lời của bọn họ hắn đều nghe được? nghe được tất cả?
A Thập Tâm nghĩ tới đây, hàm răng càng thêm đau nhức, trong lòng cũng không khỏi phát run.
Vi Ân Tư ngơ ngẩn, ngẩng đầu sững sờ nhìn Thích Ngạo Sương, một câu cũng nói không nên lời.
"Cút!" Thích Ngạo Sương chậm rãi tiến tới gần, lạnh lùng phun ra một chữ.
Mọi người nhìn A Thập Tâm không nhúc nhích được, trong mắt lóe lên do dự cùng sợ hãi. Sau một khắc, một cỗ Phong Nhận cuồng loạn đánh tới, mà ngọn gió kia hiển nhiên cùng ngọn gió bình thường mà bọn họ thấy không giống nhau, mơ hồ mang theo màu đen, hình như lại lộ ra một tia màu đỏ. Quỷ dị, rất quỷ dị làm cho lòng người kinh không thôi.
"Các ngươi đang sợ cái gì? Đối phương chỉ là học viên mới thôi!" A Thập Tâm lúc này duy trì cái tư thế quái dị kia quát chói tai "Mà các ngươi lại là thực lực sáu sao! Nếu như các ngươi hôm nay dám can đảm bỏ lại mình ta chạy trốn, ta sẽ nói Thành Chủ Đại Nhân nghiêm trị các ngươi!"
Lời nói cuối cùng của A Thập Tâm đã có tác dụng. Những thiếu niên này đều phụ thuộc vào Lợi Tư cùng A Thập Tâm, địa vị không bằng bọn họ. Giờ phút này nghe uy hϊế͙p͙ như vậy, trong lòng có tia sợ hãi.
Vốn là tính thối lui thì lúc này lại nhắm mắt tiến lên. Xuất kết giới ngăn cản Phong Nhận của Thích Ngạo Sương, còn chuẩn bị thi triển ma pháp phản kích.
Phốc phốc phốc thanh âm vang lên, Phong Nhận của Thích Ngạo Sương cắt vỡ toàn bộ kết giới của bọn họ. Mọi người đều kêu lên sợ hãi tránh né, nhưng thủy chung né tránh không kịp, bị Phong Nhận quỷ dị này cắt vào thân thể bị thương. Thương thế cũng không phải rất nghiêm trọng, một là Thích Ngạo Sương không có sát tâm, hai là Phong Nhận trải qua kết giới ngăn trở, lực lượng đã yếu bớt đi.
"Ngu xuẩn! Mau xông lên!" A Thập Tâm nhìn thấy loại tình trạng này trong lòng càng thêm sốt ruột. Thân thể của hắn lúc này vẫn là không thể động. Trong lòng hắn âm thầm mắng, tiểu tử tóc đỏ không biết thi triển cái ma pháp ác độc gì lên hắn, mà làm cho hắn không nhúc nhích được. Chờ hắn có thể động đậy, nhất định phải rửa sạch nỗi nhục này, băm vằm nhóc con này ra thành trăm mảnh!
Mọi người đã triệt tiêu được ma pháp của Thích Ngạo Sương, chuẩn bị ra tay phản kích.
Trong không khí lại đột nhiên truyền tới một âm thanh tự nhiên, thanh âm dễ nghe làm cho người ta tinh thần chấn động.
"Ah, các ngươi đang làm gì đấy? Các vị học trưởng trốn ở chỗ này làm cái gì vậy?" Một cái đầu nho nhỏ từ sau tường chui ra, gương mặt xinh đẹp thuần khiết, nụ cười đáng yêu vô hại.