Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 3 - Chương 21: Dã tâm bành trướng của Mã Lệ Liên

Thích Ngạo Sương suy nghĩ lại xem mình còn quên ai ở Thần giới mà mình quen không.
Bạch Đế và Hắc Vũ, hay là Lãnh Lăng Vân tìm mình thì có thể.
Có điều, nếu bọn họ tìm mình thì sẽ dùng cách này sao? Không đâu.
Cho nên hẳn không phải một người trong số bọn họ. Vậy là ai đây?


Dưới sự hướng dẫn của thị nữ, Thích Ngạo Sương đi tới sảnh tiếp khách. Vừa đi tới cửa thì nghe thấy tiếng cười sảng lãng truyền ra từ bên trong: “Ha ha, nhìn ngươi thuận mắt hơn An Kiệt Lệ Tạp nhiều. Tiểu nha đầu kia là cáo mượn oai hùm, lúc nào cũng giắt Hội Trưởng lão ở miệng.”


Giọng nói này hình như đã từng nghe?
Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, nhớ lại giọng nói sảng lãng này, chợt hiểu ra. Đây chẳng phải là giọng của Long Thần sao?
Một câu thằng nhóc đầy khí thế kinh người kia khiến Thích Ngạo Sương nhớ rất rõ. Có điều Long Thần tới đây làm gì? Tìm mình làm gì?


Đẩy cửa, nhìn thấy người đang ngồi trên ghế cười ha ha. Lão đầu nhanh nhẹn lấp lánh này chính là Long Thần? Tây Tư Tháp Nhĩ cũng ở đây, đang chuyện trò vui vẻ với Long Thần. Khi đánh thần điện Quang Minh, Long Thần đã phái một số lớn Long tộc đi du ngoạn nhưng đây chính là điểm quan trọng nhất. Tây Tư Tháp Nhĩ tự nhiên đối đãi nhiệt tình với Long Thần hơn hẳn. 


“A ha ha, cô bé, lại đây, lại đây cho ta nhìn con một chút.” Long Thần vừa nhìn thấy Thích Ngạo Sương và thì liền gọi đầy thân thiết.
Thích Ngạo Sương trừng mắt nhìn khuôn mặt mừng rỡ của Long Thần mà không biết phải làm sao.


“Ha ha, cô bé, con chưa gặp ta nhưng ta đã sớm biết con rồi. Tới đây ~~~” Long Thần cười híp mắt, phất tay với Thích Ngạo Sương. Nàng chần chừ một chút rồi đi tới.


Trong lòng Thích Ngạo Sương tràn đầy nghi ngờ. Sao Long Thần thấy nàng lại tỏ ra thân thiết như thế? Cứ như là người thân thất lạc lâu ngày vậy. Có cần khoa trương thế không? Nàng đâu biết rằng tính cách của Long Thần chính là bỉ ổi vô sỉ, biết được tính cách của nàng thì liền coi nàng là tri âm. Bây giờ nàng không biết cũng tốt. Nếu biết rồi thì không biết nên khóc hay nên cười, càng không biết là vinh hạnh hay nên im lặng.


“Xin chào Long Thần điện hạ.” Thích Ngạo Sương cẩn thận chào hỏi. Lão đầu này là người nàng không thể đắc tội được. Ngay cả thần đình Quang Minh cũng phải lấy lòng ông, dùng phép khích tướng sĩ diện mới có thể khiến ông kí kết hiệp ước không ức hϊế͙p͙ kẻ yếu. Chỉ như thế thôi đã có thể thấy được thực lực chân chính của ông rồi.


“Ha ha, cô bé, đừng gó bó thế. Ngồi đây đi.” Long Thần vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo Thích Ngạo Sương qua ngồi.
Thích Ngạo Sương nghe lời ngồi xuống, nhìn lão đầu cường đại, không biết trong hồ lô của ông chứa gì.
“Con tên là Thích Ngạo Sương?” Long Thần cười híp mắt, hỏi.


“Vâng.” Thích Ngạo Sương gật đầu.
“Được lắm, được lắm. Ta vô cùng thích tính cách của con. Nhờ con mà con cháu ta dưới hạ giới mới hơi thông minh lên chút.” Long Thần vươn tay vỗ vỗ vai Thích Ngạo Sương, thiếu chút nữa thì khiến xương Thích Ngạo Sương gãy nát.


Lúc này Thích Ngạo Sương mới có chút mặt mũi. Lão đầu này là bởi vì chuyện này nên mới khách khí với mình sao?
“Long Thần điện hạ tới đây có chuyện gì ạ?” Thích Ngạo Sương hỏi thẳng.
“À, tới giúp vui, ngắm cảnh du ngoạn đơn thuần.” Long Thần híp mắt cười ha ha.


Ngắm cảnh du ngoạn?! Ta nhổ vào! Thích Ngạo Sương thầm nhún vai. Thì ra là như vậy! Ban đầu Hắc Long Bản mang theo Long tộc dốc toàn lực lên đường, chính là nói để ngắm cảnh du ngoạn, vậy nên tình hình mới thay đổi trong nháy mắt. Bây giờ lão đầu Long Thần này lại nói những lời này mà mặt không đổi sắc tim không đập mạnh. Cái lão gia hỏa này chỉ sợ thiên hạ không loạn, nơi nào có náo nhiệt thì liền tới đó!


Có điều, chuyện này cũng tốt. Có Long Thần ở thần đình Quang Minh, bên này mạnh hơn Hội Trưởng lão nhiều. Bây giờ người ngoài còn chưa biết Mã Lệ Liên đang đối đầu với Hội Trưởng lão nên Mã Lệ Liên đang nhân cơ hội này để phát triển thế lực của mình. Hội Trưởng lão sẽ dùng biện pháp mạnh rất nhanh, Mã Lệ Liên cứ phát triển thế này thì sớm muộn gì Hội Trưởng lão cũng trở thành lịch sử.


“Ngắm cảnh cũng hay.” Thích Ngạo Sương cảm giác đầu lưỡi mình thắt lại, không biết nói gì cho phải. Thân phận và thực lực của lão đầu này vô cùng đặc biệt, không phải người dễ lừa gạt.


“Đúng rồi, lát nữa cái tên khốn khϊế͙p͙ Áo Tư Đinh kia cũng tới. Hình như còn dẫn bằng hữu của con đi cùng đấy.” Long Thần cười ha ha. Nhắc tới Áo Tư Đinh dường như ông rất vui vẻ.
“Bằng hữu?” Thích Ngạo Sương nghi ngờ, chợt hiểu ra, là Bạch Đế Hắc Vũ hay Lãnh Lăng Vân đây? Áo Tư Đinh là ai?


“Áo Tư Đinh là thần Tinh Linh, vô cùng thích đánh bạc.” Tây Tư Tháp Nhĩ ở bên cạnh bổ sung. Thích Ngạo Sương nhớ ra, lúc trước khi mình bị tên khốn kiếp thần Hắc Ám này để lại dấu ấn, sư phụ Khắc Lý Phu và mình vốn định đi xin thần Tinh Linh giúp giải trừ dấu ấn. Nhưng thần Tinh Linh đánh bạc thua Tây Tư Tháp Nhĩ nên đồng ý với hắn không giải trừ cho mình. Vừa nhắc thì Thích Ngạo Sương đã nhớ tới chuyện này.


Thích Ngạo Sương hung hăng trợn mắt với Tây Tư Tháp Nhĩ. Dường như hắn cũng nhớ ra cái gì đó, vội vàng thức thời câm miệng, không dám nói gì nữa.


“Là một tiểu tử tóc màu bạc lãnh khốc. Bọn họ sẽ tới nhanh thôi.” Long Thần không để ý tới sự khác thường của Tây Tư Tháp Nhĩ mà vui vẻ nói ra người đi cùng thần Tinh Linh là ai.
Lãnh Lăng Vân!
Là Lãnh Lăng Vân. Hắn ở cùng một chỗ với thần Tinh Linh.


Có điều, mấy vị thần cùng tụ lại một chỗ để làm gì? Có liên quan gì tới Thánh Chiến lần này không? Rất không có khả năng. Thần Tinh Linh và Long Thần sẽ không nhúng tay vào chuyện của Thần giới. Ở đây vẫn do thần đình Quang Minh trông coi. Không phải bọn họ không có năng lực trông nom mà là không muốn. Nhưng vào lúc mình giúp Mã Lệ Liên lập thần đình Quang Minh mới thì bọn họ xuất hiện ở đây, là vì cái gì?


“Ha ha, đến rồi. Mùi thúi trên người Áo Tư Đinh ngươi ta ở xa cũng ngửi thấy.” 
Long Thần cười ha ha, nhìn cửa, nói.
“Ba Đặc Nhĩ, lão hỗn đản kia, ta muốn báo thù.” Ngoài cửa vang lên tiếng gần thét. Có điều giọng nói này mạnh bạo thô tục, tràn đầy tức giận nhưng vẫn dễ nghe như cũ.


“Tới đây, ta tiếp ngươi. Ngươi mười lần đánh cuộc thì thua chín lần đầy ngu ngốc.” Long Thần nhảy khỏi ghế, xắn tay áo lên nhìn chằm chằm vào cửa, chờ người xuất hiện.


A, tên của Long Thần là Ba Đặc Nhĩ, mà thần Tinh Linh ham đánh bạc trong lời đồn lại luôn đánh cuộc mười lần thì thua chín? Coi tiền như rác?!
Quả thật là chuyện bát quái vô cùng lớn của Thần giới.


Không biết Nhân giới và tộc Tinh Linh biết thần Tinh Linh thuần khiết cao thượng trong lòng bọn họ thật ra lại như vậy thì có thể khiến mọi người tức đến hộc máu không nữa.


Rốt cuộc thần Tinh Linh xuất hiện ở cửa. Thích Ngạo Sương nhìn sang thì liền rung động trước dung mạo của người trước mặt. Đẹp quá! Mái tóc màu xanh lá mềm mượt hơi rủ xuống. Dung nhan tinh xảo tới mức không thể tìm ra chút tì vết nào. Đôi mắt màu xanh biếc trong suốt, giơ tay nhấc chân liền tản ra hơi thở tao nhã. Nụ cười mỉm của hắn khiến người ta say mê. Dáng vẻ thật chói mắt. Vóc người thon dài, giữa hai hàng lông mày có một ấn ký kỳ lạ càng tôn thêm vẻ tuấn mỹ mà thần bí của hắn.


Nhưng giọng nói và hành động của hắn thì không giống vẻ bề ngoài tao nhã chút nào.
“Ba Đặc Nhĩ, lão hỗn đản kia, lần trước thắng được đá sáu mắt của ta, lần này ta muốn lấy lại.” Thần Tinh Linh xinh đẹp xắn tay áo lên, gầm thét, ba chân bốn cẳng vọt tới.


“Ta sợ ngươi chắc? Tới thì tới!” Ba Đặc Nhĩ đạp một chân lên bàn trà, nhìn chằm chằm thần Tinh Linh Áo Tư Đinh đầy hung ác.
Ánh mắt Thích Ngạo Sương vẫn chưa rời khỏi cửa. Lăng Vân, Lăng Vân ở đâu? Không phải Long Thần nói Lăng Vân đi cùng thần Tinh Linh sao?


Một lọn tóc màu bạch kim bay qua, khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc của Lãnh Lăng Vân lộ ra ở cửa.
“Lăng Vân!” Thích Ngạo Sương mỉm cười, thốt lên.


“Ngạo Sương.” Mặt Lãnh Lăng Vân vốn lạnh lẽo khi thấy Thích Ngạo Sương thì lại nở nụ cười nhàn nhạt. Bên cạnh Lãnh Lăng Vân là người mặc áo choàng màu xám, cái mũ che đi khuôn mặt hắn. Thần bí như vậy là vì không muốn lộ ra khuôn mặt thật.


“Sao huynh ở cùng với thần Tinh Linh vậy?” Thích Ngạo Sương mỉm cười, bước ra đón.


“Ta đi qua lối đi kia thì tới lãnh thổ của thần Tinh Linh. Sau đó, hành động của bọn muội ở đây lớn như vậy, thần Tinh Linh liền phái người đi nghe ngóng. Biết muội ở đây nên ta cũng tới. Thần Tinh Linh và Long Thần hẹn nhau đến tìm thần Hắc Ám.” Lãnh Lăng Vân giải thích.


Thích Ngạo Sương khẽ cau mày. Nói như vậy là thần Tinh Linh và Long Thần biết được mình và thần Hắc Ám hợp tác với Mã Lệ Liên. Nếu không sao họ lại trực tiếp tới đây tìm thần Hắc Ám. Hay là thần Hắc Ám tiết lộ cho bọn họ?


Với tính cách âm hiểm vô sỉ của Long Thần thì nhất định ông sẽ giấu biệt đi. Vậy là thần Hắc Ám cố ý tiết lộ cho Long Thần và thần Tinh Linh à? Không sao, chỉ cần bọn họ biết chừng mực là được.
“Vậy là Bạch Đế và Hắc Vũ không ở cùng với các huynh?” Thích Ngạo Sương hỏi.


“Ừ, ta không thấy bọn họ, cũng không có tin tức gì.” Lãnh Lăng Vân nhìn quanh, thấy Tạp Mễ Nhĩ và những người khác cũng không ngạc nhiên.


Thần Tinh Linh và Long Thần đã vận sức chờ phát động. Hai người đạp chân trên bàn trà không giữ chút hình tượng nào, chuẩn bị bắt đầu canh bạc của bọn họ như bình thường.
Khi Thích Ngạo Sương nhìn thấy cách đánh bạc của bọn họ thì cằm thiếu chút nữa trật khớp!


Là đá kéo vải! (oẳn tù tì ) cha mẹ ơi, chết cười với mấy ông thần:v)
Thật là đánh bạc không có trình độ!
Thật khiến người ta thổ ba lít máu!
Thần Tinh Linh hét thảm thiết. Bởi vì hắn ra vải mà Long Thần ra kéo…
Thần Tinh Linh đáng thương.


“Chuyện này, Long Thần điện hạ, thần Tinh Linh điện hạ, ta có cách đánh bạc hay hơn, có muốn thử hay không?” Thích Ngạo Sương cười híp mắt như kẻ trộm. Long Thần và Tinh Linh thần là thế lực mấu chốt để giữ cân bằng cho Thần giới nên phải lấy lòng bọn họ. Thích Ngạo Sương có dự cảm cơ hội để dùng bọn họ sau này rất nhiều.


“Cách gì?” thần Tinh Linh và Long Thần cùng xoay đầu lại, nhìn Thích Ngạo Sương đầy tò mò.
Thích Ngạo Sương cười híp mắt, không nói gì.


Nhưng không bao lâu sau, trong hậu viện của thần đình Quang Minh, trong một căn phòng nhỏ tao nhã bố trí một kết giới ngăn cách với bên ngoài, mà trong phòng thì tiếng ầm ầm vang lên không dứt.
“Rầm!”
“Chạm vào đầu ngươi. Ta hồ rồi!”
“Ta $#%%$#!”


Mã Lệ Liên sững sờ mà nhìn mấy người đang chiến đấu dữ dội tới mức mặt hồng tai đỏ bên trong. Mấy cái khối vuông nho nhỏ đó gọi là mạt chược? Có sức lôi cuốn vậy sao? Có thể khiến thần Hắc Ám, Long Thần và thần Tinh Linh yêu thích không buông tay. Chỉ có Tạp Mễ Nhĩ là tao nhã ra bài.


Mấy vị thần vô cùng thông minh, Thích Ngạo Sương vừa dạy liền biết. Bây giờ đang đánh khí thế ngất trời, không thể dứt ra.
“Hội Trưởng lão nhất định sẽ có hành động lớn. Ngươi nên nghĩ cách ứng phó đi.” Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng bỏ lại một câu.


Sắc mặt Mã Lệ Liên hơi đổi, chào tạm biệt Thích Ngạo Sương rồi vội vàng đi về phía thư phòng.
Thích Ngạo Sương dựa vào cột, nhìn theo bóng lưng dần xa của Mã Lệ Liên, đáy mắt có chút thâm trầm.


“Ngạo Sương, sao vậy?” Lãnh Lăng Vân đứng bên cạnh Thích Ngạo Sương nên dĩ nhiên có thể thấy được sự thay đổi trong đáy mắt nàng.


“Lăng Vân, huynh có cảm giác có phải gần đây Mã Lệ Liên lấy được tiếng vỗ tay và hoa tươi quá nhiều không? Nếu cứ tiếp tục như vậy, huynh nói sẽ ra sao đây?” khóe miệng Thích Ngạo Sương nhếch lên, có chút mỉa mai mà hỏi.


“Khi dã tâm của một người đã được thỏa mãn thì sẽ muốn bành trướng nó tới mức lớn nhất. Dục vọng của nàng ta sẽ càng lúc càng lớn…” Lãnh Lăng Vân khẽ híp mắt, nhìn về phía bóng lưng Mã Lệ Liên biến mất, lạnh lùng nói nhỏ.
Thích Ngạo Sương mỉm cười.


Mã Lệ Liên, ánh mắt của ngươi càng ngày càng nóng bỏng. Ngươi không biết cách che giấu à?
Trong thư phòng sáng ngời to lớn của thần đình Quang Minh, Mã Lệ Liên ngồi trước thư án, nhìn một bàn ngập tài liệu, trên khuôn mặt xinh đẹp là nụ cười nhàn nhạt.


Chỉ mới một tháng mà đã có nhiều thiên sứ chiến sĩ hai cánh và bốn cánh như thế. Rất nhanh sẽ xuất hiện thiên sứ chiến sĩ sáu cánh.
Thật là quá tốt. Hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có thành quả như thế này.


Ai cũng khúm núm với mình. Ai cũng cung kính khi nhìn thấy ánh mắt của mình. Hoa tươi, tiếng vỗ tay, sự ca ngợi chưa từng nhiều như vậy! Tất cả mọi chuyện đều do mình tự định đoạt, không cần thông qua sự đồng ý của bất kỳ kẻ nào, không cần nhìn sắc mặt của bất kỳ kẻ nào.
Đây chính là quyền lực sao?


Cảm giác có quyền lực thật tốt!
Mã Lệ Liên nâng ngón tay thon dài xinh đẹp tùy ý lật xem tài liệu trên bàn.
Ha ha, quyền lực, thì ra cảm giác có quyền lực là thế này.
Một tay che trời, nhiệt huyết sôi trào!


Ở đây, ai nhìn thấy mình cũng phải hành lễ. Ánh mắt của những thiên sứ chiến sĩ kia khi nhìn mình tràn đầy sùng kính và kính yêu.
Cảm giác này thật là quá tốt!
Nhưng dường như còn chưa đủ, còn chưa đủ! Muốn có được cảm giác này nhiều hơn!


Khắc Lôi Nhã, Thích Ngạo Sương, ha ha, quả thật thiếu nữ loài người này rất có thủ đoạn. Nếu ban đầu không nhận lời đề nghị của nàng thì mình sẽ không có tất cả những thứ này. Nhưng nàng ta cũng chỉ là một con người, không thể để cho nàng ta ngồi lên đầu mình như vậy được.


Về phần thần Hắc Ám vô sỉ khốn kiếp kia, quan hệ với Long Thần và thần Tinh Linh lại tốt như thế. Hắn mới là tảng đá cứng, không thể gặm được. Nhưng dù là đá cứng cũng phải thành đá kê chân của mình! Đợi mình trèo lên đỉnh núi cao nhất thì đá hòn đá kê chân vô dụng này một cước văng ra là được! (mộng tưởng quá iem @


)


Hội Trưởng lão sẽ nhanh có hành động lớn thôi. Có điều, có Ma tộc kia ở đây thì mình còn sợ cái gì? Thực lực của Ma tộc đó thật sự quá kinh khủng. Vũ khí lợi hại như thế vừa đúng lúc dùng để đối phó với mấy lão già của Hội Trưởng lão bảo thủ kia. Thật là không tệ, phải cảm ơn loài người kia! Phải lợi dụng nàng ta thật tốt mới được.


Không phải nàng muốn ngăn cản Thánh Chiến, kết thúc Thánh Chiến sao? Bây giờ quan hệ của Long Thần và thần Tinh Linh với nàng tốt như thế, đi cầu xin nàng để nàng nhờ mấy người Long Thần giúp không phải là chuyện quá dễ sao?


Thánh Chiến…Một ngàn năm một lần Thánh Chiến. Trước kia mình không hiểu tại sao lại phải làm chuyện vô nghĩa này, chỉ là cuộc chiến tranh đẫm máu. Nhưng bây giờ thì mình hiểu rồi.
Chiến tranh, bành trướng! Như vậy mới có thể thỏa mãn dục vọng khiến người ta thoải mái!


Ha ha, bành trướng ra bên ngoài, thống trị tam giới!
Chỉ nghĩ thôi đã thấy rất phấn chấn rồi. Khó trách những lão già vô sỉ của Hội Trưởng lão kia lại dốc hết sức để khởi xướng chiến tranh một ngàn năm một lần.
Chờ quật ngã Hội Trưởng lão, loài người kia rời đi thì không phải tất cả trong tay mình sao?


Thánh Chiến - thật khiến người ta mong đợi.
Vẻ mặt Mã Lệ Liên càng ngày càng dữ tợn, ánh mắt cũng càng ngày càng nóng bỏng, tài liệu cầm trong tay sắp bị nàng vò nát.
“Mã Lệ Liên…” một giọng nói thật nhỏ tràn đầy lo lắng, nhẹ nhàng vang lên.


“Hả?” Mã Lệ Liên như vừa tỉnh mộng, cau mày nhìn người đứng bên cạnh mình.
Hạ Lạc Đặc mặt đầy lo lắng và nghi ngờ nhìn Mã Lệ Liên. Sâu trong đáy mắt hắn có một tình cảm kỳ lạ không rõ ràng.


“Hạ Lạc Đặc! Đã nói với huynh bao nhiêu lần là đừng gọi tên ta. Lúc ta đang suy nghĩ thì đừng làm phiền!” Mã Lệ Liên mất kiên nhẫn, quát khẽ.
“Nhưng ở đây không có ai. Hơn nữa không biết muội đang nghĩ gì mà biểu lộ hơi lạ, cho nên ta mới…” Hạ Lạc Đặc nhỏ giọng nói.


Mã Lệ Liên buông tài liệu trong tay xuống, đứng bật dậy, cau mày, nói đầy lạnh lùng: “Gần đây Hội Trưởng lão có động tĩnh gì không? Huynh là hộ vệ trưởng của ta, nên chú ý những thứ này mà không phải là ta đang nghĩ gì.”


“Vâng. Dường như gần đây Hội Trưởng lão đang tập hợp quân đội.” Hạ Lạc Đặc đứng bên cạnh, cúi đầu, trong mắt tràn đầy phức tạp.


“Vậy huynh còn đứng đây làm gì? Đi điều tra rõ ràng, chuẩn bị nghênh chiến!” Mã Lệ Liên không kìm được mà gầm lên với Hạ Lạc Đặc, “Ta tới chủ điện.” Mã Lệ Liên vừa nhắc tới chủ điện thì trong lòng thầm hận đến nghiến răng. Thần Hắc Ám khốn kiếp, đã hoàn toàn thay máu cho tín đồ của mình ở hạ giới. Sau này mình phải tốn bao nhiêu thời gian và tinh lực mới lấy lại được? Có điều đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!


Mã Lệ Liên dứt lời liền vội vàng đi ra ngoài. Chủ điện là nơi nàng hấp thu lực tín ngưỡng của ánh sáng. Tuy lực tín ngưỡng của người hạ giới đã giảm rất nhiều nhưng vẫn còn không ít tín đồ.
Hạ Lạc Đặc nhìn theo bóng lưng Mã Lệ Liên, thầm thở dài trong lòng.


Sao lại cảm thấy Mã Lệ Liên thay đổi nhỉ?
Thiếu nữ trong sáng ngay thẳng này dường như càng ngày càng cách xa mình.


Hạ Lạc Đặc khẽ run mười hai đôi cánh sau lưng mình, trên mặt lộ nụ cười hổ. Đúng vậy, mình còn lưu lạc tới mức phải hút tâm thiên sứ của đồng loại mới có thể trở thành thiên sứ mười hai cánh, Mã Lệ Liên thay đổi có gì là lạ?


Có điều, thật là như vậy sao? Hay chỉ là đang tự an ủi mình mà thôi.
Hạ Lạc Đặc thở dài, chầm chậm đi ra khỏi thư phòng.
Vừa ra khỏi thư phòng, Hạ Lạc Đặc chống lại một đôi mắt sắc bén. Chủ nhân của đôi mắt này đang cười như không cười mà nhìn hắn đến mức hắn rợn cả tóc gáy.


“Tiểu thư Ngạo Sương…Nữ Thần điện hạ không có ở đây, người tới chủ điện rồi.” Hạ Lạc Đặc khẽ nuốt nước miếng một cái. Đối với thiếu nữ tóc đen mắt đen trước mặt này, sâu trong đáy lòng hắn có sự sợ hãi. Loại cảm giác này còn mạnh hơn khi thấy thiếu niên có đôi mắt đỏ của Ma tộc. Khi nhìn thấy ngọn lửa màu đen kinh khủng của thiếu niên Ma tộc đó, bốn thiên sứ và Hạ Lạc Đặc liền có cảm giác sợ hãi với Thiếu chủ.


Nhưng sự sợ hãi của Hạ Lạc Đặc với Thích Ngạo Sương còn lớn hơn.


Nếu nói Thiếu chủ là thanh kiếm sắc bén dính đầy máu tươi, tàn khốc đẫm máu, không ai ngăn cản được thì Thích Ngạo Sương chính là thanh kiếm giết người không thấy máu. Sau khi bị mũi kiếm hoa lệ đẹp đẽ của nàng giết thậm chí còn có thể mỉm cười mà thưởng thức kỹ thuật múa kiếm xinh đẹp của nàng cho đến một khắc trước khi tắt thở vẫn không trách nàng.


Người kinh khủng như vậy, Hạ Lạc Đặc không tình nguyện tiếp xúc trực tiếp. Chính là nàng đã dẫn bọn họ vào vực sâu không đáy một cách cam tâm tình nguyện.
“Ta không tới tìm nàng mà đặc biệt tới tìm ngươi.” Thích Ngạo Sương cười nhạt, vô cùng phong tình.


“Tìm ta?” Hạ Lạc Đặc nhìn nụ cười vô cùng phong tình kia của Thích Ngạo Sương thì chợt cảm thấy căng thẳng.


“Không sai, ta tới tìm ngươi. Vì ngươi, cũng vì người ngươi yêu, chúng ta nói chuyện chút đi.” Nụ cười của Thích Ngạo Sương thật trong sáng vô tư, nhưng lời nói ra lại khiến Hạ Lạc Đặc thiếu chút nữa hồn phi phách tán.


“Cái gì? Ta không hiểu người đang nói gì.” Lòng bàn tay Hạ Lạc Đặc toát mồ hôi lạnh nhưng vẫn cố gắng ổn định cảm xúc của mình.


“Ngươi muốn ta nói ra sao? Hai người tâm đầu ý hợp cùng vào học viện Quang Minh. Một người trở thành Nữ Thần Quang Minh, một người trở thành thiên sứ chiến sĩ bảo vệ Nữ Thần Quang Minh đó. Vốn là phải giúp nhau bước đi, đáng tiếc số phận trêu ngươi…” Thích Ngạo Sương khẽ híp mắt, không mặn không nhạt mà nói một câu.


Sắc mặt Hạ Lạc Đặc đã tái nhợt tới mức không còn chút máu nào, nắm tay nắm chặt đến mức các khớp xương trắng bệch. Cứ như vậy mà nhìn Thích Ngạo Sương hồi lâu rồi mới nói một câu khó hiểu: “Tiểu thư Ngạo Sương, người đến tìm ta là vì chuyện gì? Chỉ cần không làm nàng tổn thương, ta đồng ý với người tất cả mọi điều, cho dù linh hồn ta có rơi vào địa ngục sâu thẳm.”


“Linh hồn và thân thể ngươi đã sớm cam tâm tình nguyện rơi xuống địa ngục rồi.” Thích Ngạo Sương cười lạnh, không chút khách khí mà nói. Thật không ưa cái dáng vẻ ép con gái nhà lành làm kỹ nữ này chút nào! “Ta tới tìm ngươi không phải vì muốn hại nàng mà ngược lại là để giúp nàng, giúp các ngươi. Ta muốn giúp nàng không bị lạc đường để đến mức hài cốt cũng không còn.” Thích Ngạo Sương nói chuyện tuyệt không khách khí.


Sắc mặt của Hạ Lạc Đặc thay đổi liên tục, cuối cùng thả nắm đấm đang nắm chặt ra, nói thật nhỏ: “Đây không phải chỗ để nói chuyện, xin tiểu thư Ngạo Sương đi theo ta.” Hạ Lạc Đặc dứt lời thì xoay người đi về phía trước.


Thích Ngạo Sương mỉm cười, ngẩng đầu lên gật đầu với không khí một cái rồi xoay người đi theo Hạ Lạc Đặc.
Sau khi hai người rời đi thì bóng dáng Lãnh Lăng Vân xuất hiện.
“Chủ nhân…” Người mặc áo xám bên cạnh Lãnh Lăng Vân cũng lộ ra thân hình.
Lãnh Lăng Vân im lặng.


“Chủ nhân, nàng ta sẽ khiến người vạn kiếp bất phục…” Người áo xám nhìn theo bóng lưng Thích Ngạo Sương, nói thật nhỏ, trong giọng nói chứa đậm lo lắng. Thiếu nữ này không hề đơn giản như thế…!!!