Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 2 - Chương 8: Bộ mặt thật của Lãnh Lăng Vân (tiếp theo)

Canh thứ hai
“Thánh tử đại nhân…” Tạp Đặc hét lên vô cùng đau đớn, tức giận trong mắt càng dày đặc hơn. Ánh mắt hắn nhìn Thích Ngạo Sương đều là thù hận, dường như có thể bắn thủng nàng.


Các Thánh kỵ sĩ sau lưng Tạp Đặc cũng đau lòng, nhìn Thích Ngạo Sương bằng ánh mắt thù hằn.


“Ma nữ kia, ngươi dám dụ dỗ Thánh tử đại nhân sa đọa như thế!” Tạp Đặc đứng lên, giơ cây giáo dài trong tay lên, nhìn Thích Ngạo Sương đầy căm tức, “Các dũng sĩ, phải diệt trừ ma nữ này hoàn toàn, cứu Thánh tử đại nhân của chúng ta về.”


Thích Ngạo Sương không tỏ rõ thái độ, vẫn bình tĩnh ngồi tại chỗ, trêu đùa Bạch Đế và Hắc Vũ. Phong Dật Hiên dứt khoát đặt mông ngồi xuống, lấy một miếng thịt trong chiếc nhẫn không gian ra nướng. Mặt Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư đầy cảnh giác, nhìn đám Thánh kỵ sĩ trước mặt, thầm đếm trong lòng. Tất cả có chín người. Hai người khẽ cau mày. Chẳng lẽ chín Thánh kỵ sĩ này chính là kỵ sĩ Bụi Gai mà thần điện Quang Minh lấy làm tự hào?


Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư đoán không sai. Thánh kỵ sĩ trước mắt chính là lưỡi dao sắc bén của thần điện Quang Minh – đoàn kỵ sĩ Bụi Gai. Bọn họ chỉ có chín người, thực lực vô cùng cao, hơn nữa còn phối hợp vô cùng ăn ý, cho tới nay đều đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Thần điện Quang Minh đã giao rất nhiều nhiệm vụ khó khăn cho họ. Vậy nên nhiệm vụ bao vây tiêu diệt Thích Ngạo Sương cũng giao cho bọn họ.


Tạp Đặc cầm cây giáo dài trong tay, thở dài một hơi, toàn thân lập tức phát ra đấu khí màu trắng. Tám Thánh kỵ sĩ phía sau hắn cũng nhanh chóng đứng lên, xếp thành hàng, tạo thành một hình tam giác lấy Tạp Đặc làm đỉnh.


Trong mắt Tạp Đặc chỉ có thiếu nữ tóc đen vẫn bình tĩnh ngồi đó, không thèm nhìn bọn họ! Chính là ma nữ này đã mê hoặc Thánh tử đại nhân mạnh mẽ cao ngạo trong lòng bọn họ. Tóc đen mắt đen, nhuộm màu sa ngã. Bức họa thiếu nữ bị truy nã có mái tóc vàng, mắt màu xanh nhưng dù có thay đổi màu mắt và màu tóc thì vẫn chỉ cần nhìn một cái là nhận ra.


Tạp Đặc nắm chặt giáo dài trong tay, bước lên trước một bước, ngay lập tức có một bóng người lướt tới, chắn trước mặt hắn.
“Thánh tử đại nhân!!!” Trong lòng Tạp Đặc vừa giận vừa vội. Người chặn trước mắt hắn chính là Thánh tử Lãnh Lăng Vân mà trong lòng hắn tôn kính nhất!


Trên mặt Lãnh Lăng Vân không có biểu tình gì, đáy mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn người trước mắt, nhẹ nhàng nói một câu: “Ta đã nói ta không phải là Thánh tử đại nhân từ lâu rồi.”


“Thánh tử đại nhân thật muốn ngăn thần tiêu diệt ma nữ kia sao?” ánh mắt Tạp Đặc trầm xuống, trong lòng càng đau đớn hơn. Thánh tử đại nhân bị mê hoặc trở nên sa đọa đến nông nỗi này, muốn xung đột với cả bọn họ.


“Ừ.” Lãnh Lăng Vân hờ hững đáp trả, hơi dừng lại rồi nhẹ nhàng nói tiếp, “Nàng không phải là ma nữ.”
Sau khi Lãnh Lăng Vân dứt lời thì máu trong người chín Thánh kỵ sĩ đều đông lại. Mọi người trợn tròn mắt, rồi dần dần trong mắt vằn lên tia máu.


“Thánh tử đại nhân! Ngài cố ý muốn cản trở chúng thần sao?” lòng Tạp Đặc dường như rướm máu. Nếu có thể, hắn không muốn động thủ với Thánh tử đại nhân mà mình tôn kính nhất. Nam nhân tóc bạch kim mắt màu tím này từng là mục tiêu để bọn họ phấn đấu. Sự mạnh mẽ của hắn, sự tự đắc phi phàm của hắn, sự cao ngạo của hắn – tất cả đều khiến bọn họ phấn đấu để được như vậy.


“Thánh tử đại nhân, chẳng lẽ ngài đã quên mối thù của tiểu thư Huyên Huyên sao? Bây giờ ngài lại muốn bảo vệ hung thủ đã sát hại muội muội của người sao?” cây giáo dài của một Thánh kỵ sĩ sau lưng Tạp Đặc rung rung. Hắn không thể tiếp nhận nổi rằng Thánh tử đại nhân lại bị mê hoặc đến mức này, có thể vì bảo vệ kẻ thù của ngài ấy mà xung đột với bọn họ.


Lãnh Lăng Vân khẽ cau mày, ánh mắt trầm xuống, một luồng khí thế khó tả đột nhiên bộc phát từ người hắn khiến nhóm người Tạp Đặc cảm thấy có một luồng áp lực vô hình đang bao vây họ.


“Ai nói cho các ngươi chuyện này?” mặt Lãnh Lăng Vân trầm như nước, giọng nói rét buốt như hàn băng ngàn năm.


Tạp Đặc hơi ngẩn ra, dừng lại một chút rồi gầm lên: “Chẳng lẽ không phải vì ma nữ này sao? Ả ta sát hại mẫu thân và thầy giáo vỡ lòng của mình một cách tàn nhẫn, còn làm tổn thương ông nội của mình. Tiểu thư Huyên Huyên cũng là do ả dùng thủ đoạn hiểm độc hại chết!”
“Thúi lắm.”


“Thúi lắm.”
Hai người cùng đồng thanh.
Một là Phong Dật Hiên, một là Lãnh Lăng Vân.
Hai người liếc đối phương bằng khóe mắt, không lên tiếng nữa.


Tạp Đặc và đám Thánh kỵ sĩ hoàn toàn sửng sốt. Thánh tử đại nhân tao nhã mà lại nói tục?! Người vĩnh viễn thánh khiết cao quý lãnh ngạo hoàn mỹ hôm nay lại nói tục.


Đáy mắt Thích Ngạo Sương lại thoáng qua tia âm lãnh. Thần điện Quang Minh thật không tệ, có thể hắt toàn bộ nước đục qua đây. Mình muốn xem xem còn gì để đổ tội nữa không. Thật ra Lãnh Huyên Huyên chết không phải là do Giáo Hoàng bày mưu đặt kế để đổ tội cho Thích Ngạo Sương, mà là do Liễu Tuyết Tình làm.


“Đội trưởng, nhiều lời vô ích. Xem ra chỉ có tiêu diệt ma nữ kia thì Thánh tử đại nhân của chúng ta mới có thể tỉnh táo lại.” một Thánh kỵ sĩ sau lưng Tạp Đặc lạnh giọng quát.


Không ai hiểu tâm tình lúc này của Tạp Đặc. Hắn vẫn đuổi theo mục tiêu bằng toàn bộ sức lực nhưng giờ lại thành ra như vậy. Còn nhớ năm đó, thiếu niên áo trắng cao ngạo nhẹ nhàng vung tay lên, liền cứu mình từ cõi chết trở về, không thèm liếc mình một cái, tựa như ngài chỉ đang cứu con mèo nhỏ ven đường. Cho tới bây giờ ngài cũng chưa từng nhìn thẳng vào mình. Hôm nay, cuối cùng ngài đã nhìn thẳng vào mình nhưng lại trong tình huống thế này.


“Ánh sáng che chở!” Tạp Đặc quát lạnh, giơ cao cây giáo dài trong tay. Một luồng ánh sáng trắng chói mắt chiếu xuống, bao phủ lấy hắn và các Thánh kỵ sĩ sau lưng. Đây là ma pháp giúp đỡ, thêm vào trên người có thể tăng cường sức khỏe cho con người.
Lãnh Lăng Vân khẽ híp mắt, sắp ra tay.


Ngay sau đó, trước mắt liền nhoáng một cái, một bóng dáng nho nhỏ đã chắn trước mặt hắn. Là Thích Ngạo Sương.
“Để muội.” Thích Ngạo Sương nhàn nhạt nói.
Lãnh Lăng Vân muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc không thể thốt nên lời.


Thích Ngạo Sương nhìn các Thánh kỵ sĩ trước mắt một cách lạnh lùng, thầm bùi ngùi. Trong lòng những người này Lãnh Lăng Vân không đơn giản chỉ là một Thánh tử. Nàng hiểu ánh mắt của những người này khi nhìn Lãnh Lăng Vân. Đó là tôn kính, sùng bái, yêu quý... Nếu Lãnh Lăng Vân tự động thủ...


“Ma nữ, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!” Tạp Đặc nắm chặt cây giáo dài trong tay, thân thể hơn trầm xuống, quát khẽ một tiếng rồi phi thân lên.


“Dừng lại...” Thích Ngạo Sương vẫn không nhúc nhích, chỉ yếu ớt nói một câu mà như đã qua cả ngàn năm, thế sự xoay vần... Một luồng hơi thở thản nhiên tản ra, bao phủ lấy Thích Ngạo Sương trước mặt các Thánh kỵ sĩ.


Tạp Đặc giữ nguyên tư thế, cứ như thế mà đứng trong không trung không cách nào cử động được. Các Thánh kỵ sĩ sau lưng hắn cũng vậy.


“A? Có chuyện gì vậy?” Tập Thiểu Kỳ trừng to mắt nhìn tất cả các Thánh kỵ sĩ không thể nhúc nhích được. Ánh mắt bọn họ vô hồn, động tác cũng dừng lại toàn bộ.


Thích Ngạo Sương nhắm mắt lại, vươn hai tay lên, chỉ trong một cái nháy mắt, chín đóa hoa sen nhỏ màu vàng liền hiện ra, chậm rãi xoay tròn, bay đến trên trán từng Thánh kỵ sĩ một, rồi biến mất.


“Vậy là sao? Vậy là sao?” Tập Thiểu Kỳ kinh ngạc nhìn cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi trước mắt, hỏi rõ nguyên nhân.
“Đi thôi. Bọn họ sẽ sớm tỉnh lại.” Thích Ngạo Sương xoay người, không trả lời, đi tới vị trí vừa rồi của mình. Bạch Đế và Hắc Vũ nhảy lên vai của nàng.


“Không giết bọn họ à?” sắc mặt của Tập Thiểu Tư trầm xuống. Bọn họ luôn căm thù đến tận xương tủy với những người của thần điện Quang Minh. Cứ giết luôn cho sướng.


“Đúng đấy. Để ta đi làm thịt bọn họ.” Tập Thiểu Kỳ càng căm ghét người của thần điện Quang Minh hơn. Có điều, từ tối nay, hai huynh đệ bọn họ đã thay đổi thái độ với Lãnh Lăng Vân.
“Đừng.” Thích Ngạo Sương dắt lạc đà, đi về phía trước.


Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư nhìn các Thánh kỵ sĩ không thể phản kháng kia, tuy ngứa ngáy trong lòng, hận không thể đâm mấy cái lỗ trên ngực những người này. Nhưng  bọn họ không dám làm trái lời của Thích Ngạo Sương. Hai người hiểu rất rõ tuy nàng chỉ nhàn nhạt nói ra một chữ đó nhưng điều nàng đã quyết định không ai có thể thay đổi. Có điều bọn họ không biết tại sao lại không giết những người ngoan cố đến mức khiến người khác ghê tởm kia.


Mọi người tiếp tục lên đường, từ từ đi về phía trước trong màn đêm.
“Cám ơn.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Lãnh Lăng Vân truyền tới tai của Thích Ngạo Sương.


Thích Ngạo Sương không quay lại, cũng không nói gì. Có đôi lúc không cần phải nói gì cả. Thích Ngạo Sương biết Lãnh Lăng Vân cũng không muốn động thủ với những người đó.
“Sương Sương, vừa rồi nàng dùng ma pháp gì vậy?” Phong Dật Hiên bên cạnh hỏi đầy nghi ngơ.


“Mộng Liên.” (hoa sen khiến người ta nằm mơ) Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng nói.
“Hả?” Phong Dật Hiên chớp mắt, “Là sao?”
Thích Ngạo Sương vươn tay, vung nhẹ lên trong nháy mắt, trên tay nàng liền xuất hiện một đóa hoa sen màu vàng nho nhỏ, xung quanh nó là một luồng hơi thở nhàn nhạt màu đỏ.


“Có thể khiến cho người đó nhìn thấy thứ mà muội muốn cho họ thấy.” Thích Ngạo Sương thu tay về, hoa sen màu vàng biến mất.
“Chính là khiến ảo giác xuất hiện trong đầu người khác?” Phong Dật Hiên cau mày. 


“Ừ.” Thích Ngạo Sương gật nhẹ đầu. Cũng gần đúng. Nhưng nàng để cho mấy Thánh kỵ sĩ kia thấy không phải cảnh giả mà là ký ức thật về trận chiến của mình! Dọc theo đường đi, Lãnh Lăng Vân vẫn im lặng cúi đầu khiến người khác không thấy rõ vẻ mặt của hắn.


Chín Thánh kỵ sĩ bị vây tại chỗ vẫn chưa tỉnh lại nhưng giờ phút này tâm trí bọn họ dường như sắp sụp đổ. Rất lâu sau bọn họ mới tỉnh lại. Tất cả mọi người đều ngã ngồi trên đất.


“Ảo giác! Tất cả chỉ là ảo giác! Đây là cảnh tượng trong mơ mà ma nữ kia tạo ra!” Tạp Đặc ngã trên đất, lẩm bẩm, ánh mắt rã rời. Nhất định những cảnh tượng vừa rồi trong đầu hắn là do ma nữ kia tạo ra.
“Đội trưởng!” những Thánh kỵ sĩ sau lưng  gọi Tạp Đặc một cách khó khăn.


Tạp Đặc ngỡ ngàng quay đầu, đối diện với hắn là những đồng đội mà hắn tín nhiệm nhất. Nhìn vào đôi mắt của họ, hắn thấy mình đang mờ mịt.
“Là ảo giác...” Tạp Đặc khó khăn nói thì phát hiện lần đầu tiên tự thuyết phục mình lại khó như thế.


Trước mặt người đời, đối đầu với thần điện Quang Minh, không tiếc bất cứ giá nào để cứu mẫu thân của mình. Sau đó, giết chết mẫu thân mình một cách tàn nhẫn. Nguyên nhân là muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp với thần điện Quang Minh.
Chuyện này có thể xảy ra sao?