Đêm dài trống vắng, Thích Ngạo Sương lẳng lặng nằm trên giường, ôm Chiêu Tài Bảo Miêu. Chiêu Tài Bảo Miêu ngáp dài, dùng chân lau mặt của mình, tìm một vị trí thoải mái trong lòng Thích Ngạo Sương.
“A Bảo, mày quan tâm đến cái gì nhất?” Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng hỏi Chiêu Tài Bảo Miêu trong lòng.
“Meo meo?” Chiêu Tài Bảo Miêu vừa nghe liền trợn to mắt nhìn Thích Ngạo Sương, sau đó lại meo meo tiếp.
“Là Phá Thiên đúng không?” Thích Ngạo Sương nhìn Chiêu Tài Bảo Miêu giơ móng vuốt, nở nụ cười.
“Meo meo!” Chiêu Tài Bảo Miêu gật đầu.
“Vậy mày có nhớ hắn không?” Thích Ngạo Sương mỉm cười, vuốt ve cái đầu nhỏ của mèo tầm bảo.
Chiêu Tài Bảo Miêu tiếp tục gật đầu. Tuy thế giới này có rất nhiều đồ ăn ngon nhưng bây giờ lại bắt đầu thấy nhớ người đó rồi.
“Khi giải quyết xong mọi việc, ta đưa mi về được không?” Thích Ngạo Sương vuốt mèo tầm bảo, mỉm cười. Nó gật đầu, lại nằm xuống lòng Thích Ngạo Sương.
Bỗng nhiên, Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ. Tiếng động rất nhỏ ở cửa sổ không tránh khỏi cảm giác của Thích Ngạo Sương. Nàng đặt Chiêu Tài Bảo Miêu xuống, đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, đẩy nhẹ cửa ra, sau đó vừa tức vừa buồn cười, nói: “Đã trễ thế này ngươi còn lén lút mò mẫn tới đây làm gì?”
Thích Ngạo Sương vừa dứt lời thì một bóng người vọt vào. Chính là Phong Dật Hiên!
“Ta muốn ở bên cạnh nàng!” Phong Dật Hiên đi vào, hơi do dự một chút rồi nói.
Thích Ngạo Sương nhìn Phong Dật Hiên, hồi lâu không nói được lời nào. Có điều ở nơi sâu nhất trong mắt có tia sáng kỳ lạ lóe lên. Một cảm giác ấm áp tràn ra từ đáy lòng.
“Chiến tranh rất nhanh sẽ bùng lên. Nàng vốn là thần dân của An Mạt Cách Lan, lần này lại đứng ở vị trí đối lập. Ta biết rõ nhất định tâm tình của nàng không tốt như…” Giọng của Phong Dật Hiên càng ngày càng nhỏ.
Thích Ngạo Sương hạ lông mi, thở dài một hơi thật nhẹ, bước lên đóng cửa sổ lại rồi đi tới bên giường, ngồi xuống, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh: “Ngươi tới đây ngồi đi.”
Phong Dật Hiên ngẩn người, bước nhanh tới, ngồi xuống. Lúc này Thích Ngạo Sương khiến hắn cảm thấy rất kỳ lạ. Nàng rất xa lạ, rất ưu thương và vô cùng cô độc!
“Huynh biết thế giới này có rất nhiều không gian đúng không?” Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng nói.
“Ừ. Yêu giới, Ma giới, Thần giới.” Phong Dật Hiên gật đầu, trả lời.
“Vậy huynh có biết có những thế giới khác cũng đang tồn tại không?” Thích Ngạo Sương thở ra một hơi thật dài, “Không giống với thế giới này, không có nhiều nơi như thế giới này.”
Phong Dật Hiên chỉ hơi ngẩn ra, nhìn Thích Ngạo Sương bằng ánh mắt sáng ngời, nói: “Ta không biết nhưng ta tin có một thế giới khác như nàng nói.”
“Đúng vậy. Ta chính là đến từ một thế giới khác.” Thích Ngạo Sương mỉm cười nhìn Phong Dật Hiên. Mà Phong Dật Hiên chỉ hơi giật mình rồi không có phản ứng gì khác nữa, chỉ lẳng lặng chờ câu tiếp theo của nàng. Hắn biết, lúc này đây hắn nên lắng nghe mà không nên hỏi.
“Ta… Không thuộc về thế giới này.” Mặt Thích Ngạo Sương hiện lên nụ cười đau khổ, “Ta đến từ một thế giới khác. Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã đã gặp sự cố mà chết. Còn ta chỉ là một linh hồn xuyên tới, bám vào người nàng mà thôi. Cho nên… cho nên đại tiểu thư hoa si ngu ngốc thay đổi trong một đêm, trở thành một viên ngọc chói sáng!
Thích Ngạo Sương không nói gì, rơi vào một vòng tay ấm áp. Phong Dật Hiên ôm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng mà kiên định nói: “Mặc kệ nàng tới từ đâu, nàng chính là nàng. Bây giờ nàng thuộc về nơi này, thuộc về chúng ta. Nàng là Thích Ngạo Sương, là bằng hữu của chúng ta, là người chúng ta quan tâm, là người chúng ta quý trọng.”
Thích Ngạo Sương sửng sốt, cứ như vậy mà nhìn người trước mặt đầy kinh ngạc, hưởng thụ vòng tay ấm áp của Phong Dật Hiên. Lâu sau, Thích Ngạo Sương từ từ nhắm mắt lại, tựa nhẹ lên vai Phong Dật Hiên.
“Cám ơn.”
Một câu nói nhẹ nhàng yếu ớt vang lên, có hai giọt nước mắt trong suốt lăn ra khỏi khóe mắt Thích Ngạo Sương.
“Ngạo Sương, ta sẽ vĩnh viễn ở cạnh nàng. Nếu có chuyện ngoài ý muốn khiến chúng ta phải tách ra, ta cũng sẽ đi tìm nàng. Tìm mãi, tìm mãi… Cho tới khi thấy nàng mới thôi.” Trong giọng nói của Phong Dật Hiên có sự kiên định và thâm tình khác thường.
“Phong Dật Hiên…” Thích Ngạo Sương ngẩn ngơ. Cho tới bây giờ, Thích Ngạo Sương vẫn không nhìn thẳng vào tình cảm của mình, càng không nhìn thẳng vào cảm tình Phong Dật Hiên dành cho mình. Mà bây giờ…
“Biểu muội!” Đúng lúc đó, cửa bỗng bị đẩy ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Lý Nguyệt Văn. Khi Lý Nguyệt Văn thấy rõ tình cảnh trước mắt thì lập tức nổi giận!
“Đồ ranh con kia! Đêm hôm khuya khoắt mà vào phòng ngủ của biểu muội ta làm gì? Ngươi là đồ sắc lang biến thái!” Lý Nguyệt Văn mắng điên cuồng, vung chủy thủ lên, vọt nhanh tới.
Phong Dật Hiên hoảng hốt, buông Thích Ngạo Sương ra, chật vật chạy trốn bằng cửa sổ, mà Lý Nguyệt Văn thì bám sát không rời.
Thích Ngạo Sương đứng bên cửa sổ, nhìn theo bóng hai người dần xa, khóe miệng cũng lộ ra chút ý cười.
Đêm đó, một bóng người mặc áo đen lặng lẽ xuất hiện trong phòng ngủ của Lãnh Lăng Vân. Không có bất kỳ ai nhận ra sự xuất hiện của hắn. Giọng nói của hắn lạnh lẽo bức người.
“Ngươi nghĩ cho kỹ. Nàng sống hay chết đều tùy vào ngươi.”
Lãnh Lăng Vân im lặng, trên mặt từ từ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, có điều trong nụ cười đó chứa đau thương và quyến luyến vô hạn.
“Ta muốn nàng sống…”
“Vậy thì đi thôi.”
“Cho ta thêm thời gian. Ta muốn kết thúc tất cả với nàng.” Lãnh Lăng Vân nói ra một câu đầy khó khăn.
“Được.” Người mặc đồ đen đồng ý một cách dứt khoát. Ngay sau đó liền biến mất khỏi phòng.
Chiến tranh bùng nổ toàn diện!
Quân đội của Lạp Cách Tạp không tiếng động đánh vào biên giới của An Mạt Cách Lan. Đây là tác phong của đương kim hoàng đế. Hẹn rõ thời gian địa điểm mới tuyên chiến, đó là điều không tưởng. An Mạt Cách Lan cứ như vậy mà bị đánh trở tay không kịp. Nhưng dù sao An Mạt Cách Lan cũng là nước mạnh, lấy lại tinh thần rất nhanh, lập tức phòng thủ, quân đội tiếp viện cũng được điều đến rất nhanh. Trận này đánh rất vất vả. Cuối cùng biên giới thất thủ, quân đội Lạp Cách Tạp bước vào lãnh thổ An Mạt Cách Lan. Không khí trong hoàng cung An Mạt Cách Lan rất căng thẳng. Mặt hoàng đế trầm như nước nghe báo cáo tình hình chiến sự, vừa nghĩ đối sách thật nhanh. Nhưng điều họa vô đơn chí chính là, ở một phía khác, Vưu Ô Tát Lợi cũng tuyên chiến với An Mạt Cách Lan, cũng xuất binh đánh ở biên giới. Vưu Ô Tát Lợi vẫn là nước nhỏ bé lạc hậu nên An Mạt Cách Lan không để trong mắt. Thời gian trước, lúc Vưu Ô Tát Lợi đuổi toàn bộ thế lực không nhiều lắm của thần điện Quang Minh đi, Giáo Hoàng của thần điện gặp hoàng đế để ông chú ý việc này một chút nhưng hoàng đế không thèm để ý. Thế lực của thần điện Quang Minh yếu đi thì hoàng đế càng mừng. Có điều không ngờ Vưu Ô Tát Lợi lại tuyên chiến với An Mạt Cách Lan.
Chuyện tệ hơn còn ở phía sau. Trong quân đội của Lạp Cách Tạp và Vưu Ô Tát Lợi lại có nhiều cự long đi theo. Tuy nhóm cự long không ra tay nhưng lại khiến lòng quân An Mạt Cách Lan tan rã. Có thành trì còn trực tiếp mở cửa thành đầu hàng, điều kiện là mong kẻ địch không thương tổn thần dân trong thành của bọn họ, hy vọng nhóm cự long đừng hủy hoại mọi thứ. Tồn tại là uy hϊế͙p͙! Quân đội Lạp Cách Tạp và Vưu Ô Tát Lợi hiểu rất rõ điểm này nên lợi dụng nó rất tốt, phát huy tinh thần cáo mượn oai hùm rất xuất sắc, chỉ với thương vong rất nhỏ đã nhanh chóng tiến tới đế đô của An Mạt Cách Lan.
Dọc đường đi, đoàn người Thích Ngạo Sương chỉ đứng trên lưng cự long nhìn trận chiến. Đây là cuộc chiến tranh có thương vong nhỏ nhất từ trước tới nay, rất nhiều người chưa đánh đã đầu hàng. Dù sao thì ai cũng có người thân, là người mình quan tâm nhất, là gia đình mình quý trọng nhất. Bọn họ cũng không muốn tất cả bị hủy diệt dưới sức mạnh của cự long. Dù có phản kháng cũng rất yếu ớt. Chỉ có đám người thần điện Quang Minh là cầu nguyện không ngừng, cầu xin Nữ Thần mau xuất hiện ngăn chặn chuyện không thể tưởng tượng nổi này. Nhưng sao bọn họ biết bây giờ Nữ Thần của mình đang bận chuẩn bị Thánh Chiến, sao còn có thể quan tâm tới chuyện ở đây.
Cuộc chiến tranh này không có gì phải lo lắng. An Mạt Cách Lan binh bại như núi đổ, sự phồn hoa và cường đại ngày xưa trước mặt Long tộc rất nhỏ bé. Không ai dám lấy trứng chọi đá mà công kích nhóm cự long. Hai kỵ sĩ rồng của An Mạt Cách Lan thấy nhiều cự long như vậy, điều duy nhất muốn làm là ép cự long dưới người rời xa bầy rồng. Bọn họ không muốn vật để cưỡi có tình cảm sâu sắc với mình bị những cự long kia xé thành từng mảnh nhỏ. Bởi vì Long tộc hận thấu xương những cự long trở thành vật cưỡi của con người. Đội Sưu Thứu của An Mạt Cách Lan càng không cần nhắc tới. Bầy rồng cùng thả long uy ra đã đủ uy hϊế͙p͙ tất cả Sưu Thứu khiến chúng nằm rạp trên mặt đất, không dám tiến lên trước dù chỉ một bước! Chỉ trong bảy ngày, An Mạt Cách Lan đã mất đi phần lớn lãnh thổ. Quân đội Lạp Cách Tạp đã tới ngoại thành đế đô An Mạt Cách Lan.
Nữ Thần Quang Minh phái bốn thiên sứ tám cánh và tám thiên sứ phụ tá xuống đối phó với đoàn người Thích Ngạo Sương ở ngoại thành nhưng không có gì ngoài ý muốn, đã bị Bạch Đế và Hắc Vũ giải quyết nhẹ nhàng. Cuối cùng, Bạch Đế và Hắc Vũ để lại một thiên sứ tám cánh tượng trưng cho Thích Ngạo Sương. Nàng cầm cự kiếm trong tay, mái tóc đen tung bay, đứng lơ lửng trong không trung, dùng một kiếm giết chết thiên sứ tám cánh trong nháy mắt.
Đại quân cứ không có sự cản trở nào mà xông vào An Mạt Cách Lan như vậy.
Thích Ngạo Sương nhảy xuống lưng cự long, từ từ đi trên đường. Hướng nàng tới chính là thần điện Quang Minh.
Trong hoàng cung, hoàng đế đứng trên tòa tháp cao nhất lẳng lặng nhìn đại quân của Lạp Cách Tạp ở xa. Hoàng hậu đứng bên cạnh ông. Bụng bà đã hơi lộ ra. Bà đã có thai được bốn tháng. Đứng sau hoàng hậu là nhị hoàng tử Nam Hi và công chúa Mã Lệ Ti.
Không thể cứu vãn nữa rồi.
Hoàng đế từ từ nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, nhìn đế đô đã từng vô cùng phồn hoa. Cứ thua như vậy, cứ mất đi một cách khó hiểu như vậy. Trên bầu trời vẫn còn vô số cự long đang quanh quẩn. Tiếng rồng ngâm thật dài vang vọng nơi chân trời khiến người ta không rét mà run.
“Tại sao…” Hoàng đế nhẹ nhàng thở dài. Ông không hiểu tại sao lại xuất hiện nhiều cự long như vậy, tại sao cự long lại đứng về phía Lạp Cách Tạp và Vưu Ô Cát Lợi. Sao cự long lại nhúng tay vào chuyện của loài người? Rốt cuộc là vì sao? Thật đúng là vì thiếu nữ kia sao? Thiếu nữ thiên tài nhà Hi Nhĩ – Khắc Lôi Nhã. Nhưng sao có thể? Chỉ là một con người mà sao có thể vận dụng nhiều sức mạnh khổng lồ như thế? Lạp Cách Tạp vẫn đối đầu với An Mạt Cách Lan, chiến tranh chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng với thực lực của An Mạt Cách Lan thì không cần sợ bọn họ. Có điều, có chuyện gì xảy ra với đoàn cự long và Vưu Ô Tát Lợi vậy? Thật chỉ bởi vì thiếu nữ kia sao?!
Hoàng hậu đứng sau lưng hoàng đế, khuôn mặt đầy dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt bụng của mình. Nơi này có một sinh mệnh nhỏ đang lớn lên khỏe mạnh. Nhưng sau này nó sẽ ra sao?
Nhị hoàng tử Nam Hi nhìn quân đội chỉnh tề của Lạp Cách Tạp trên đường phố tới mất hồn. Suy nghĩ giờ phút này của hắn đã bay tới một nơi rất xa. Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã – cái tên hắn vẫn luôn nhung nhớ, vẫn luôn khiến hắn đau lòng. Lúc đầu, nếu mình không lựa chọn lợi dụng Khải Sắt Lâm thì mọi chuyện có khác đi không? Hối hận. Thật ra thì Nam Hi vẫn rất hối hận. Trong mỗi đêm, Nam Hi vẫn luôn thấy hối hận trong bóng tối thê lương. Nếu ban đầu không lựa chọn lợi dụng Khải Sắt Lâm thì Khắc Lôi Nhã sẽ không bị thần điện Quang Minh hãm hại. Nàng sẽ không bị uất ức và đau khổ như thế. Tất cả đều là tại mình! Nam Hi từ từ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tất cả mọi chuyện trước mắt đều là hắn gieo gió gặt bão!
Mã Lệ Ti lẳng lặng đứng đó, nhìn đường phố, khóe miệng hiện ra nụ cười không dễ phát giác. Sâu trong đáy mắt chứa đậm đau thương: ngươi trở lại, rốt cuộc ngươi đã trở lạiTa biết rõ, ngươi nhất định sẽ trở lại. Cũng đến lúc kết thúc tất cả rồi.