Thích Ngạo Sương vội vàng thu tay lại, kinh ngạc nói: "Các ngươi, vì sao các ngươi có thể biến thành hình người?"
"Bởi vì thế giới này rất đặc biệt." Bạch Đế nhìn xung quanh nói.
"Hừm, xung quanh tràn đầy lực lượng." Hắc Vũ duỗi lưng một cái híp mắt nói "Không hoạt động làm xương cốt ta muốn rỉ sét."
"Nơi này là nơi nào?" Thích Ngạo Sương quan sát xung quanh, kinh ngạc hỏi.
Không khí xung quanh mát mẻ khác thường, khung cảnh trước mặt xanh ngắt, núi non trùng điệp. Hoa có mùi thơm khác thường, thảm cỏ xanh cao tới nửa người.
"Thế Giới Hỗn Độn." Bạch Đế ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. "Nhìn kìa!"
Thế Giới Hỗn Độn? Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Đế chỉ ngẩn cả người, nửa bên bầu trời là mặt trời, nửa bên còn lại là mặt trăng. Thế giới này giống như bị chia làm hai, vừa sáng ngời, vừa tối tăm.
"Nơi này bóng đêm và ánh sáng cùng tồn tại." Hắc Vũ cười tà mị, cúi đầu nói nhỏ bên tai Thích Ngạo Sương "Cái thế giới này, chủng tộc nào cũng có. Nơi này tràn ngập lực lượng, cho nên chúng ta có thể khôi phục nguyên hình. Ở đây rất nguy hiểm cho loài người, ngươi phải theo sát bên cạnh ta, không được để Ma tộc ăn nha." Hắc Vũ cười lên, phun khí nóng vào bên tai Thích Ngạo Sương, cười cợt nhã, chuẩn bị hôn lên lỗ tai Thích Ngạo Sương. Thích Ngạo Sương không phát hiện ánh mắt hả hê của Hắc Vũ, không có nghĩa là Bạch Đế không phát hiện.
Bạch Đế lạnh lùng, đáy mắt không gợn sóng, nhanh chóng ra tay. Ngón tay nhẹ nhàng giương lên, một tia chớp nhỏ đánh vào đầu Hắc Vũ. Pằng một tiếng, Hắc Vũ không kịp chuẩn bị. Mái tóc đen nhánh truyền đến mùi khét.
Khóe miệng Hắc Vũ co quắp, lại động thủ.
"Ngươi nghĩ người đưa chúng ta đến đây là người như thế nào?" Bạch Đế lạnh lùng nói.
Hắc Vũ liếc Thích Ngạo Sương, đè lửa giận trong lòng xuống. Nếu như gặp phải cường giả (cao thủ) của thế giới này, cho dù là bọn họ, cũng chỉ có thể bảo vệ tính mạng mà chạy trốn. Tốt nhất nên làm theo lời Tạp Mễ Nhĩ, khi Thích Ngạo Sương tìm được Hỏa Chi Hạch Tâm thì sẽ lập tức rời đi. Nghĩ tới đây, Hắc Vũ chợt cau mày nghiêm túc hỏi: "Ngạo Sương, rốt cuộc Tạp Mễ Nhĩ là ai?" Thích Ngạo Sương cũng sửng sốt, rốt cuộc thế giới này là chổ nào? Nàng biết thực lực của Bạch Đế và Hắc Vũ khi khôi phục được nguyên hình. Mà bây giờ bọn họ đã khôi phục nguyên hình mà lại cẩn thận như vậy, thì sinh vật trong thế giới này, mạnh hơn bọn họ? Thế Giới Hỗn Độn? Trước kia tại sao mình chưa bao giờ nghe qua?
Sau khi nghe câu hỏi của Hắc Vũ thì Bạch Đế cũng quay đầu nhìn Thích Ngạo Sương, ánh mắt nặng nề.Tạp Mễ Nhĩ lại biết Thí Thiên là chìa khóa để mở thế giới này, hắn còn biết cách sử dụng. Rốt cuộc thân phận thật sự của hắn là gì?!
Thích Ngạo Sương cũng cau mày, trầm giọng nói: "Ta, ta không biết. Khi gặp hắn hắn chỉ là một học giả, là học giả giỏi nhất Đế Đô. Sau đó, ta biết được hắn còn là một sát thủ, hơn nữa là một sát thủ vô cùng lợi hại."
"Chuyện này chúng ta cũng biết." Hắc Vũ khó chịu nói "Hắn ta, hình như rất mạnh. Làm cho người ta có cảm giác không thoải mái chút nào." Hắc Vũ nhướng mắt, nói thầm.
"Lấy được Hỏa Chi Hạch Tâm rồi về hỏi rõ hắn." Bạch Đế lời ít ý nhiều "Nhanh đi tìm Hỏa Chi Hạch Tâm rồi trở về. Chỗ này, không thể ở lâu." Bạch Đế khẽ cau mày, trước kia bọn họ có thể an toàn rời khỏi vì bọn họ có toàn bộ sức mạnh, còn bây giờ chưa có lại hoàn toàn sức mạnh, còn mang theo Ngạo Sương. Nếu như có chuyện gì xảy ra thì không biết có an toàn mạng rời đi hay không.
"Hắn làm cho ta có cảm giác không thoải mái." Hắc Vũ khó chịu nói.
Thích Ngạo Sương trầm mặc, nhớ lại lúc con ngươi của Tạp Mễ Nhĩ thay đổi. Con ngươi của Tạp Mễ Nhĩ vốn là màu xanh dương, nhưng một con lại lóe ánh sáng màu đen, một con ánh sáng màu đỏ. Hắn, thật sự là người à?
"Đi thôi, Ngạo Sương, mau đi đến khe cốc phía tây. Tạp Mễ Nhĩ nói Hỏa Chi Hạch Tâm ở đó." Bạch Đế trầm giọng thúc giục.
"Ừ." Thích Ngạo Sương gật đầu, đang muốn bước đi, lại nghe một giọng nói trẻ con.
"Mẹ, mẹ!"
"Kim Liên?!" Thích Ngạo Sương ngạc nhiên dừng bước.
"Đây là đâu? Khắp nơi toàn lực lượng? Ha ha, thật là một nơi rất tốt. Con có thể Hóa Hình!" Lúc này Kim Liên đã tỉnh, dứt lời, một bé trai xinh đẹp dễ thương xuất hiện trước mắt 3 người Thích Ngạo Sương. Bé trai này chừng 3 4 tuổi, con ngươi màu đen giống bảo thạch sáng chói, tóc màu vàng, lông mày màu vàng, bộ quần áo màu vàng kim, vẻ ung dung cao quý. Đưa bàn tay béo mập kéo vạt áo Thích Ngạo Sương.
"Mẹ, ôm ôm." Bé trai nhếch môi nở nụ cười, nụ cười thiên sứ mê người.
"Kim Liên?" Thích Ngạo Sương thử dò xét, giọng nói này rất giống Kim Liên, nhưng mà, hình dáng này...... Không giống với suy nghĩ của nàng về Kim Liên, nàng nghĩ Kim Liên cùng lắm là mười mấy tuổi, kết quả bây giờ xuất hiện một bé trai trắng trẻo béo mập đáng yêu.
"Mẹ, là con, là con, con muốn ôm ôm." Kim Liên cười hắc hắc mở rộng đôi tay.
"Ngươi là tiểu Sắc Lang." Sau một khắc, thân thể nho nhỏ của Kim Liên bị Hắc Vũ ôm lên "Còn nhỏ mà háo sắc thế!"
"Nói nhãm cái gì đó! Ta......" Sắc mặt của Kim Liên đỏ lên, hừ lạnh, chưa nói hết câu kế tiếp, thì một giọng nói non nớt khác truyền đến.
"Buông lão công (chồng) ta ra!" Á? Mọi người trừng mắt mà nhìn một cô gái nhỏ mặc áo trắng đột nhiên xuất hiện. Tiểu cô nương này chừng năm tuổi, mặc váy trắng tuyết, gương mặt béo mập tức giận nhìn Hắc Vũ, con mắt mở to tức giận, cái miệng nhỏ hồng hồng vểnh lên. Một đứa bé xinh đẹp.
Lão công? Hắc Vũ ngạc nhiên nhìn cô gái nhỏ đột nhiên xuất hiện, lại quay đầu nhìn Kim Liên đang bị hắn xách trên tay. Vừa rồi Kim Liên còn diễu võ dương oai, bây giờ lại cúi gằm đầu xuống đất, làm bộ như mình không hề tồn tại.
"Chồng ngươi? Đứa này?"Hắc Vũ kinh hãi há to miệng, sao bây trờ trẻ con trưởng thành sớm thế. Một đứa muốn chiếm tiện nghi, một đứa thì ồn ào kêu lão công?
"Nói nhảm, hắn không phải chồng ta, chẳng lẽ là ngươi à?" Cô gái nhỏ siết chặt nắm đấm tức giận giơ giơ lên.
Hắc Vũ: "......"
"Nghiên mực Lưu Ly?" Thích Ngạo Sương nhìn tiểu cô nương, đây là bảo vật bọn họ đã cướp được ở Thị trấn nhỏ ở Sa mạc, sau khi đổi chủ, trở thành bảo vật của nàng.
"Chào bà bà......" Ai ngờ, tiểu cô nương xông tới hành lễ với Thích Ngạo Sương. Phốc!!! Tất cả mọi người đều phun.
Thích Ngạo Sương như bị sét đánh, khóe miệng Hắc Vũ không ngừng co quắp, ngay cả người luôn nghiêm túc như Bạch Đế khóe miệng cũng không khỏi co quắp.
Chào............ Bà bà,......,......
Đột nhiên Thích Ngạo Sương cảm thấy đầu óc của mình ngu đi chút, đứa bé này phải gọi nàng là chủ nhân chứ?
"Không được nói năng lung tung, ta, ta còn chưa đồng ý cưới ngươi mà." Lỗ mũi Kim Liên phun lãnh khí, ngẩng đầu giương nanh múa vuốt nói.
"Chỉ cần ta đồng ý gả là được." Cô bé áo trắng mở miệng cười, lộ ra một vài cái răng trắng, thật đáng yêu.
Hắc Vũ buông lỏng tay ra, bởi vì Kim Liên vẫn còn kinh ngạc, nên phản ứng không kịp, mông rơi xuống đất. Kêu ôi ôi xoa cái mông, cô gái nhỏ thấy thế, muốn tiến lên giúp đỡ.
Kim Liên hoảng sợ chạy vòng quanh ba người, cô gái nhỏ liền đuổi theo. Một chạy, một đuổi theo.
"Xem ra, ở thế giới này, không chỉ chúng ta có thể khôi phục hình người, mà bọn họ cũng có thể." Bạch Đế trầm giọng nói.
"Xem ra là như thế." Hắc Vũ cúi đầu nhìn 2 đứa trẻ đang chạy vòng quanh 3 người nói.
"Mẹ, con trốn đây, con chịu hết nổi rồi." Kim Liên vừa dứt lời, ánh sáng màu vàng kim thoáng qua, thì Kiêm Liên đã biến mất.
"Bà bà, Lưu Ly cũng đi đây."Cô gái nhỏ vội vàng dậm chân một cái, cũng biến mất ngay tại chỗ.
Thích Ngạo Sương nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn trời, thở dài nói cái thế giới này, thật điên cuồng a.
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Bạch Đế khẽ cau mày.
"Ừ." Thích Ngạo Sương gật đầu, ba người vội vàng đi thẳng về phía tây.
Hiện tại bọn họ đang đứng ở một đồi núi, trên sườn núi là những cây cỏ xanh cao nửa người, gió thổi qua, những cây cỏ xanh cao lớn theo gió phất phơ. Hắc Vũ đi trước mở đường, vạch những cây cỏ cao phía trước. Dưới sườn núi là một rừng cây rậm rạp, xuyên qua rừng cây là những dãy núi dài vô tận, đi về phía tây qua dãy núi là đến khe cốc mà bọn họ muốn tìm.
"Nói thật, ta rất ngạc nhiên, tại sao Tạp Mễ Nhĩ lại biết Ngọn lửa nằm ở khe Cốc phía tây chứ?" Hắc Vũ trầm giọng nói.
"Tóm lại hắn không phải người bình thường." Bạch Đế lạnh lùng nói "Mặc kệ thế nào, trước mắt hắn sẽ không làm hại Ngạo Sương. Quan trọng bây giờ là đi tìm Ngọn lửa kia để cho Thích Ngạo Sương đột phá."
Hắc Vũ trầm mặc, đi nhanh về phía trước. Thích Ngạo Sương đi chính giữa, Bạch Đế theo sau. Cứ như vậy 3 người đi xuống sườn núi, chui vào rừng cây.
"Cẩn thận một chút." Bạch Đế khẽ cau mày dặn dò Hắc Vũ.
"Biết." Kỳ lạ, từ trước đến nay Hắc Vũ luôn làm trái những lời mà Bạch Đế nói ra nhưng lần này hắn lại đồng ý, mà giọng dịu không được tốt lắm. Chỗ này, nguy hiểm ở khắp nơi không thể xem thường. Mỗi một bước đi phải rất cẩn thận.
Hắc Vũ vừa đồng ý, lại dẫm vào cái gì, tiếng động mạnh mẽ vang lên.
Hắc vũ không hề nghĩ ngợi, xoay người trực tiếp ôm Thích Ngạo Sương té nhào xuống đất.
Vèo vèo vèo âm thanh của những châm gỗ xé gió mà bay tới.
Ba ngân châm bằng gỗ dài khoảng 30 cm cắm vào một cành cây khô gần đỉnh đầu họ, đầu ngân châm ló màu xanh lá, là kịch độc.
Có người tập kích? Ngay lập tức Thích Ngạo Sương liền nghĩ đến điểm này. Trong lòng kinh hãi, bởi vì căn bản nàng không cảm nhận được có người xung quanh.
"Chú ý dưới chân ngươi một chút." Bạch Đế đứng lên, nhìn chỗ vừa rồi Hắc Vũ đạp phải lạnh lùng nói.
Hắc vũ không vui nói: "Làm sao ta biết cái cây này lại như thế chứ?"
Thích Ngạo Sương có chút ngạc nhiên, lời này có ý gì? Chẳng lẽ tập kích bọn họ vừa rồi không phải người?
"Là Hoa độc châm." Bạch Đế nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Thích Ngạo Sương giải thích "Loại hoa này sẽ không chủ động tấn công người, trừ phi có người công kích nó, nó mới phản ứng như thế. Mới vừa rồi cái tên Hắc Vũ ngu ngốc này đã dẫm vào đó."
Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn lại, quả nhiên vừa rồi Hắc Vũ đã đạp phải nó, có thể thấy, một đóa hoa nho nhỏ màu đen nằm giữa vật to bằng chậu nước rửa mặt, mà bông hoa kia lại lóe ánh sáng mà xanh kịch độc.
"Cẩn thận một chút, bông hoa này không coi là gì cả, nơi này còn có rất nhiều động vật là thực vật nhỏ đáng sợ." Bạch Đế dỡ Thích Ngạo Sương dậy, nhẹ giọng dặn dò.
Hắc Vũ khó chịu cau mày, muốn hắn làm theo lời Bạch Đế thật khó á.
"Vậy ngươi đi trước đi, mẹ nó!" Hắc Vũ đổi vị trí với Bạch Đế, đi phía sau Thích Ngạo Sương.
Bạch Đế cũng không nói nhiều, cẩn thận đi phía trước mở đường. Nơi này có thể không thể dùng pháp thuật thì cũng không nên dùng, nếu dùng sẽ dẫn tới phiền phức không cần thiết thì hỏng bét. Cái thế giới này không có bất kỳ quy tắc nào, người mạnh là vương. Giết người đoạt bảo vật cũng không cần bất kỳ lý do nào. Không thể không cẩn thận.
Bạch Đế tỉ mỉ hơn nhiều, cận thận mang Thích Ngạo Sương và Hắc Vũ xuyên qua rừng cây. Không gặp nguy hiểm gì khác. Gần qua hết rừng cây thì xảy ra một chuyện kỳ quái.
"Meo meo" Tiếng mèo kêu truyền đến tai bọn họ. Bạch Đế cẩn thận ngừng lại, đề phòng nhìn xung quanh.
"Cái gì thế?" Hắc Vũ cũng đề phòng.
Thích Ngạo Sương không nói gì, cố tìm nơi phát ra tiếng động.
"Meo meo rào rào" Âm thanh phát ra từ một gốc cây trước mặt. Sau đó, một con mèo có bộ lông trắng như tuyết bước ra. Trên đầu con mèo nhỏ có một ngôi sao hơi lớn, cả người trắng như tuyết, không có một chút lông khác màu, ánh mắt to tròn màu hổ phách, tò mò nhìn đám người Thích Ngạo Sương.
"Cái này...... Chẳng lẽ là?" Bạch Đế nhỏ giọng hô lên.
"Phải. Bất quá, nó đã có chủ." Sắc mặt Hắc Vũ trầm xuống, quay đầu quan sát khắp nơi, xem xung quanh còn có người nào hay không.
"Không có ai." Bạch Đế khẽ cau mày "Chẳng lẽ nó bỏ đi hoang? Không có chủ nhân?"
"Nó là con gì?" Thích Ngạo Sương nhìn vẻ mặt nặng nể của 2 người họ thì biết vật nhỏ này không bình thường, không chỉ là một con mèo nhỏ.
"Là Chiêu Tài Bảo Miêu, còn gọi là Tầm Bảo Miêu. Là Thần Thú Tầm Bảo!" Bạch Đế không chút buông lỏng, vẫn quan sát xung quanh, mặc dù không cảm thấy ai tồn tại, nhưng mà không ngoại trừ thực lực đối phương cao hơn bọn họ. Phải biết, con vật quý này mà không có chủ nhân là không thể nào.
"Tầm Bảo Miêu?" Thích Ngạo Sương có chút ngơ ngẩn "Ý là nó sẽ cướp bảo vật à?"
"Đúng. Nó có thể tìm ra bảo vật cách xa ngàn dặm, xem bảo vật như mạng." Bạch Đế gật đầu "Nó phải có chủ nhân, có lẽ là thừa dịp chủ nhân không chú ý tự chạy ra ngoài. Chúng ta đi thôi, chủ nhân của Tầm Bảo Miêu không phải là người tầm thường."
Thích Ngạo Sương nhìn thái độ nặng nề của Bạch Đế như thế, cũng không nói gì nữa, đi sau lưng Bạch Đế tiến về phía trước.
"Meo meo!" Ai biết, bọn họ muốn đi, không có nghĩa Tiểu Miêu thả họ đi. Chiêu Tài Bảo Miêu kêu một tiếng, sau một khắc đã đứng trên vai Thích Ngạo Sương. Tốc độ thật nhanh! Không thấy được động tác của con mèo con, đã thấy nó đứng trên vai Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương sửng sốt, khóe mắt nhìn Chiêu Tài Bảo Miêu đang đứng trên bả vai của mình, không hiểu nguyên do. Chiêu Tài Bảo Miêu đứng trên vai Thích Ngạo Sương, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ móng vuốt, sau đó đưa hai mắt màu xanh nhìn chằm chằm vào Thích Ngạo Sương. Cũng không hẳn là mà xanh, mà là màu hổ phách. Nhưng mà, Thích Ngạo Sương lại thấy con mèo nhìn nàng bằng đôi mắt màu xanh, hình như, nhìn nàng như đang nhìn bảo vật.
"Hỏng bét, trên người có bảo vật mà nó thích?" Hắc Vũ cau mày, có chút lo lắng nói, nếu chủ nhân của Chiêu Tài Bảo Miêu xuất hiện thì rất nguy hiểm.
Bảo vật? Thích Ngạo Sương suy nghĩ một chút, nghi ngờ nói: "Chỉ có nghiên mực Lưu Ly có thể coi là bảo vật thôi."
"Vậy thì giao ra đây, ta tha các ngươi một con đường sống!" Chợt, một giọng nói trống rỗng vang lên, bọn họ bị chấn động lỗ tai ong ong.