Âm thanh huyên náo càng ngày càng gần.
Thích Ngạo Sương cảnh giác cảm nhận xung quanh. Bởi vì âm thanh này không chỉ vang lên trước mặt, mà còn vang lên ở xung quanh.
Sau một khắc, những bóng đen xuất hiện. Âm thanh không ngừng vang lên, ba người Thích Ngạo Sương bị kìm chân, tiếp theo là cánh tay, phần eo cũng bị nắm chặt.
Thích Ngạo Sương kinh ngạc nhìn thứ gì đó trên cổ tay và cổ chân của mình, đây là Thôn Đằng (dây leo, cây mây)! Màu xanh lá cây từ bốn phương tám hướng không ngừng đánh tới, nhanh chóng quấn cánh tay bọn họ, bắp chân cũng bị sức chặt.
Hắc Long Bản dùng sức làm gãy những dây leo màu xanh lá cây quấn quanh người hắn.
"Đợi đã...! Không nên cử động." Thích Ngạo Sương lại nhỏ giọng ngăn Hắc Long Bản lại. Lãnh Lăng Vân và Thích Ngạo Sương giống nhau, không nhúc nhích, mặc cho những thứ kia quấn đầy toàn thân.
Lỗ mũi Hắc Long Bản phun ra lãnh khí, lúc này mới nhớ tới. Tinh linh tộc yêu thích hòa bình, chủng tộc thiện lương. Bọn họ thích nhất chính là những thứ thiên nhiên. Thực vật và động vật đều là chỗ trú của bọn họ. Chỉ là, có thể sai kiến thực vật, hình như chưa từng nghe nói.
"Loài người bẩn thiểu, nơi này không phải là nơi các ngươi có thể đến, ngay lập tức trở ra ngoài." Một giọng nói lạnh lành truyền đến, trong giọng nói ngạo mạn khiến Hắc Long Bản khó chịu tới cực điểm.
"Đây là đạo đãi khách của Tinh linh tộc các ngươi sao?" Hắc Long Bản phá ra lệ khí, trong nháy mắt Long Uy cũng phóng xuất ra ngoài.
Giọng nói lại một lần nữa vang lên.
Giọng nói vang lên, nhưng lần này lại có chút khách khí: "Long tộc? Vị Khách tôn quý, xin thu hồi Long Uy của ngài." Sau một khắc, những dây leo quấn quanh thân thể bọn họ cũng biến mất, thân thể bọn họ được tự do. Tinh linh tộc và Long tộc mặc dù không có qua lại, nhưng muốn đi vào Tinh linh tộc cần phải xuyên qua Long mạch. Trên ý nghĩa mà nói, Long tộc có thể coi như là Thủ Hộ Giả (người thủ hộ) của Tinh linh tộc. Chẳng trách Tinh linh tộc khách khí với Long tộc như vậy.
Hắc Long Bản hừ lạnh một tiếng, thu hồi Long Uy của mình. Các tinh linh ẩn náu trong rừng thở phào một cái. Hiện tại Bản đã là Long Vương, nên Long Uy của hắn không dễ chịu tí nào.
"Xin hỏi, hai vị nhân loại, tên của ngươi là Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã?" Giọng nói lạnh lùng kia lại vang lên, trong giọng nói lại không che giấu ngạo nghễ.
"Chính ta." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt trả lời. Nhưng trong lòng nghi ngờ, Tinh linh tộc làm sao biết tên của nàng, hơn nữa, hình như đã sớm biết bọn họ sẽ đến. Nơi này là bên ngoài Tinh Linh Chi Sâm, Hắc Long Bản có nói qua bình thường nơi này sẽ không có Tinh linh xuất hiện. Nhưng bây giờ lại có không ít Tinh Linh. Khi bọn họ mới vừa vào bên trong kết giới những Tinh linh này liền xuất hiện, tất nhiên đã sớm chờ đợi ở chỗ này.
"Dung mạo của ngươi, hình như không đúng." Giọng nói kia không một tia ấm, vẫn không hiện thân "Nếu như ngươi dùng ngoại lực thay đổi hình dáng bên ngoài, như vậy xin hỏi ngươi có biện pháp nào khác chứng minh thân phận của ngươi không?"
Thích Ngạo Sương còn chưa trả lời, Bạch Đế và Hắc Vũ đã chui ra khỏi áo choàng của nàng, đứng trên bả vai Thích Ngạo hướng về phía khu rừng kêu Ôi Ôi Chϊế͙p͙ Chϊế͙p͙.
Người trong rừng hơi trầm mặc, lại có động tĩnh.
Các tinh linh chậm rãi từ nơi ẩn thân đi ra, Có ít nhất hai,ba mươi người, Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày. Quả nhiên, vẻ ngoài các tinh linh rất tuấn mỹ, hơn nữa còn có rất nhiều tinh linh xinh đẹp xuất hiện như vậy, làm cho người ta mất đi thị giác không cách nào suy nghĩ. Các tinh linh cầm cung có hình dáng tinh xảo. Phần lớn các Tinh linh đều là Cung thủ Ma Pháp Sư. Mà Tinh Linh đi đầu phải là người rất xuất sắc. Thân hình của hắn thon dài, mái tóc màu xanh dương, vẻ mặt lạnh lùng nhưng tuấn mỹ vô song, tròng mắt của hắn một con ngươi màu vàng kim, một con ngươi khác là màu xanh dương! Một thân quần áo trắng tinh càng lộ vẻ người xuất trần thoát tục. Mà trong tay của hắn không có cung cũng không có pháp trượng, không cách nào biết được nghề nghiệp của hắn. Chỉ là đáy mắt của hắn hiện lên vẻ kinh thường nhìn Thích Ngạo Sương. Tất nhiên, hắn giống với tất cả tinh linh khác, rất chán ghét loài người.
"Tiểu thư Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã, Vương của chúng tôi đang đợi ngài. Xin mời theo ta." Tinh linh dẫn đầu ưu nhã làm tư thế mời, giọng nói vẫn cao ngạo. Hiển nhiên, Bạch Đế và Hắc Vũ xuất hiện là để khẳng định thân phận của Thích Ngạo Sương.
"Các ngươi, ở đây đợi chúng ta từ sớm?" Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày mà hỏi.
"Đúng vậy." Tinh linh dẫn đầu lạnh nhạt nói "Xin mời theo ta, Vương đã đợi từ sớm."
"Các ngươi, biết mục đích của chúng ta là gì?" Thích Ngạo Sương không bước chân, mà là nhìn tinh linh cao ngạo tuấn mỹ kia trầm giọng hỏi.
"Biết." Tinh linh dẫn đầu nhàn nhạt bỏ lại một câu, sau đó đi về phía trước.
Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân nhìn nhau một cái, lựa chọn trầm mặc đi theo Tinh linh cao ngạo kia. Hắc Long Bản mắt trợn trắng, cũng đi theo phía sau. Các tinh linh còn lại cũng theo sát họ. Trong lòng Thích Ngạo Sương đang không ngừng suy tư. Vì sao Tinh linh tộc biết thân phận mình, vì sao biết mình sẽ đến, cũng biết mục đích của mình. Thích Ngạo Sương chợt nhớ tới một lần nói chuyện với Thần Hắc Ám. Thần Hắc Ám và Thần Tinh Linh từng đánh cuộc với nhau mà Thần Tinh Linh đã thua. Có thể thấy được quan hệ của 2 Thần này rất tốt. Chẳng lẽ Thần Hắc Ám tìm Thần Tinh linh để đi "Cửa sau"?
Dọc đường đi, trầm mặc không một tiếng động. Thủ lĩnh tinh linh cao ngạo cứ trầm mặc đi về phía trước. Mà ba người Thích Ngạo Sương lại chú ý tới một hiện tượng kì lạ. Trước mặt họ vốn không có đường, rậm rạp toàn cỏ dại chật ních và cả rừng cây. Nhưng mà, một khi Tinh linh trước mặt bước chân tới, những cành cây và cỏ dại rối rít lắc lắc nhường đường.
Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh hãi trong mắt đối phương. Hắc Long Bản cũng âm thầm kinh hãi, mới vừa rồi thấy các Tinh linh sai kiến thực vật. Không nghĩ tới Tinh linh tộc thần kỳ như vậy! Đã từng, đại khái, giống như phụ vương nói, mấy trăm năm trước à không hơn nghìn năm trước, Tinh linh tộc đã từng có một kì tài hiếm có như thế. Không ngờ hôm nay có thể gặp được!
Tinh linh cao ngạo nhanh chóng đi về phía trước, thẳng hướng nơi sâu nhất trong rừng rậm. Xung quanh vẫn âm u, những cây cối to lớn kia làm cho ánh mặt trời không cách nào chiếu xuống. Vẫn tiếp tục đi về phía trước, ánh sáng từ từ bắt đầu xuất hiện. Mà ánh sáng còn lại là phát ra từ những bụi hoa xung quanh. Trên lá cây, trên những cánh hoa cũng lóe một vài giọt sương, những giọt sương này phát ra ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa. Số lượng phong phú, chiếu sáng xung quanh.
Hắc Long Bản tò mò vươn tay đụng một vào giọt sương, ánh sáng trên giọt sương chậm rãi mất đi, biến thành một giọt nước bình thường.
"Đây là cái gì?" Hắc Long Bản quay đầu hỏi một Tinh linh bên cạnh.
"Đây là nước suối sinh mệnh của chúng tôi. Những cây cối này tạo ra suối nước sinh mệnh cho chúng tôi, cung cấp nước suối, cho nên nó xuất hiện các giọt nước như thế." Tinh linh bên cạnh mặc dù chán ghét Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân, nhưng mà đối với Hắc Long Bản thì rất khách khí. Dù sao thân phận của Hắc Long Bản cũng là Long Vương, không phải là loài người.
Trước mặt càng ngày càng sáng hơn, mà không khí cũng càng ngày càng mát mẻ. "Long tộc tôn quý, ngài nhìn xem, đó chính là suối nước sinh mệnh của chúng tôi."
Tinh linh bên cạnh Hắc Long Bản tự hào vươn tay chỉ về phía trước.
Tiếng nước chảy truyền đến, đoàn người đi về phía trước, khắc sâu vào mắt mọi người là một mặt hồ màu bạc, cả mặt hồ phản chiếu ánh sáng mãnh liệt màu bạc. Mà chính giữa cái hồ, là một cái thôn xanh lá khổng lồ. Mà trong thôn có một căn nhà kì lạ nhất nó nằm trên một thân cây khô, dòng nước màu bạc không ngừng chảy ra từ đấy, nước chậm rãi rót vào trong hồ, liên tục không ngừng. Đây chính là Sinh mệnh của Tinh linh tộc và nước suối Sinh Mệnh.
"Rất đẹp." Thích Ngạo Sương tự đáy lòng than thở.
Hừ! Tinh Linh đi ở phía trước hừ lạnh một tiếng. Giống như được ca ngợi là chuyện đương nhiên.
"Xin đi bên này!" Giọng nói Thủ lĩnh Tinh linh cao ngạo vẫn ngạo mạn như cũ.
Thích Ngạo Sương nhìn theo Thủ lĩnh tinh linh, thấy trên những cây xanh um tùm có rất nhiều Tinh linh mặt mũi tuấn mỹ, vẻ mặt đề phòng. Mà sau lưng những Tinh linh kia chính là chỗ ở của bọn họ, đều là những phòng ốc rất tinh xảo. Phía trước là một gốc cây to lớn nhất, phía trên cao cửa đại điện đã mở, hai đội thị vệ Tinh linh cầm cung tên trong tay đứng ở 2 bên. Tất cả Tinh linh nhìn Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân bằng một ánh mắt không mấy thiện cảm.
Thích Ngạo Sương không bận tâm tới những ánh mắt không thiện cảm của các Tinh linh đó, sắc mặt không đổi đi theo Tinh Linh cao ngạo hướng đến cửa đại điện.
Tất cả đều rất tự nhiên, vách tường, cái ghế, nến cũng làm từ những nhánh cây nhỏ, mà dưới những cây nến đó là những viên bảo thạch xinh đẹp. Ngồi trên cao của đại điện là Tinh Linh xinh đẹp hào phóng. Quần áo của nàng toàn một màu xanh lá, trên đỉnh đầu có một kim quan xinh xắn, ngồi đoan trang ở nơi đó. Đây chính là Nữ vương của Tinh linh tộc. Nét mặt không có một tia biến hóa nào khi nàng nhìn thấy đoàn người của Thích Ngạo Sương. Không có xem thường cũng không có hoan nghênh, chỉ lẳng lặng ngồi đó.
"Mẫu hậu, người đã mang tới. Nàng chính là Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã." Thủ lĩnh Tinh linh cao ngạo vừa nói, đám người Thích Ngạo Sương mới biết thân phận của hắn. Thì ra Tinh linh cao ngạo này là hoàng tử của Tinh linh tộc! Như vậy thì có thể giải thích được thái độ cao ngạo chán ghét với nhân loại kia của hắn.
"HI Nhĩ Khắc Lôi Nhã, ta chờ ngươi rất lâu." Nữ Vương Tinh Linh tộc xinh đẹp nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói càng êm tai dễ nghe.
"Nữ Vương tôn quý, xin chào." Thích Ngạo Sương lễ phép mở miệng "Xin hỏi ngài vì sao lại chờ ta đến?"......