"Thần điện và người của tổ chức Hắc Điện đã giải quyết xong rồi hả?" Tiết Long Phi ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng của bọn họ, không đợi đám người Đông Phong Hầu trả lời, Tiết Long Phi búng tay một cái, nháy mắt từ quảng trường chui đâu ra một đám thị vệ võ trang đầy đủ.
"Đại nhân có gì phân phó?" Nhóm thị vệ này hiển nhiên được nghiêm chỉnh huấn luyện, mỗi người hơi thở đều kín kẽ, bước chân chững chạc.
"Đi lữ điếm kia xem một chút, thần điện Quang Minh và tổ chức Hắc Điện còn có người sống không." Tiết Long Phi không chút để ý hạ lệnh "Còn hấp hối thì bồi thêm vài đao, rồi xử lý thi thể cho sạch sẽ."
"Vâng" Một đội người lông mày cũng không hề nhúc nhích, nhanh chóng rời đi khỏi quảng trường.
Tiết Long Phi hướng tới thiếu nữ kia ngoắc ngoắc, người thiếu nữ kia chính là mới vừa rồi gắt gao đuổi theo Đông Phong Hầu. Thiếu nữ khéo léo đi tới.
"Đi, gọi Thiến nhi nói là ta muốn cái đồ vật trên đầu nàng ấy, rồi đem đến bến tàu phía đông cho ta." Tiết Long Phi nhàn nhạt nói một câu khí thế không cho cự tuyệt cùng chất vấn.
"Vâng" Thiếu nữ gật đầu, xoay người cấp tốc mà rời đi. Đông Phong Hầu lòng vẫn còn sợ hãi nhìn bóng lưng cô gái kia đi xa, hắn cũng buồn bực không dứt, khi thiếu nữ đó công kích, hắn không cách nào tập trung tinh thần gọi ma thú được. Mới vừa có một tia liên lạc tinh thần cũng sẽ bị lập tức cắt đứt. Người thiếu nữ kia, không hiểu rốt cuộc là loại người gì."
"Đi, nơi này không phải nơi nói chuyện." Tiết Long Phi đứng dậy, đi về phía trước.
Thích Ngạo Sương không do dự, đi theo phía sau. Những người khác cũng đi theo phía sau, Phong Dật Hiên trầm mặc, cũng không nói lời nào.
Tiết Long Phi mang theo mọi người hướng Thành Đông đi tới bến tàu. Bến tàu bận rộn mọi người thấy Tiết Long Phi, đều dừng công việc trong tay chuẩn bị tiến hành lễ, Tiết Long Phi chỉ là nhẹ nhàng vung tay lên, những người đó liền lập tức ngưng động tác, bắt đầu chuyện ai nấy làm. Nhìn như vậy Thích Ngạo Sương kinh hãi, những người dân này đối với Tiết Long Phi là tin phục tuyệt đối. Tiết Long Phi, rốt cuộc là người như thế nào?!
Cập bến là một chiếc thuyền hết sức xa hoa tất nhiên là của Tiết Long Phi rồi, vừa nhìn thấy trang trí hoa lệ, điêu khắc tỉ mỉ là ai cũng đoán được ngay. Tiết Long Phi mặt không đổi sắc đi về phía trước, mọi người cùng đi xuống khoang thuyền rộng rãi, nhưng giờ phút này mọi người không ai có tâm tình đi thưởng thức chiếc thuyền hoa lệ này.
"Ngươi, Phong Dật Hiên, nhi tử của hội trưởng Phong gia thương hội." Tiết Long Phi ngồi xuống, duỗi ra ngón tay chỉ vào Phong Dật Hiên nói một câu nhưng không có nói gì tiếp, sau đó nhìn Lãnh Lăng Vân nói "Ngươi, là người bị Ma Nữ dụ dỗ Thánh tử Điện hạ Lãnh Lăng Vân."
Mọi người khẽ cau mày, nhưng không có chen vào nói, chờ Tiết Long Phi tiếp.
"Mà ngươi, vẫn đi theo bên cạnh Khắc Lôi Nhã tiễn cung thủ Kiều Sở Tâm" Ánh mắt Tiết Long Phi dời đến trên người của Kiều Sở Tâm, một câu liền điểm ra thân phận của nàng, lại hướng nhìn Đông Phong Hầu "Ngươi là Triệu Hoán Sư đi theo Khắc Lôi Nhã." Thích Ngạo Sương sắc mặt khẽ chìm, Tiết Long Phi, quả nhiên cái gì cũng biết rồi. "Mà các ngươi, là hai anh em sinh đôi Pháp Sư Hắc Ám." Tiết Long Phi nhìn Tập Ít Kì và Tập Ít Tư nhàn nhạt tiếp tục nói.
"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?" Tập Ít Kì cực kỳ khó chịu mà hỏi.
"Ngươi cho là thế nào? Trang phục các ngươi có thể lừa gạt được người bình thường, nhưng các ngươi thật cảm thấy có thể lừa gạt được thần điện Quang Minh cùng tổ chức Hắc Điện sao? Các ngươi cảm thấy mình bị ném vào đám người tìm không ra được sao?" Tiết Long Phi cười nhạt, ý vị sâu xa nói ra một câu: "Các ngươi thấy bản thân mình nhìn bình thường lắm hả?"
Mọi người trầm mặc lại, sắc mặt rất khó coi.
Thích Ngạo Sương trầm mặc, hồi lâu, nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài. Chậm rãi nhắm mắt, lần nữa mở mắt cũng vẫn là một vẻ nặng nề.
"Tập Ít Kì, Tập Ít Tư, hai người các ngươi trở về Ô Tát Lợi, hiệp trợ Long Tát Tư. Hiện tại đi ngay lập tức." Giọng nói Thích Ngạo Sương trong có uy nghiêm không cho phép phản đổi.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt cũng nặng nề, đứng lên, mặt sáng quắc nhìn Thích Ngạo Sương, trịnh trọng nói: "Tiểu thư, nếu như đây là mệnh lệnh của người, chúng ta lập tức lên đường."
"Đúng là mệnh lệnh của ta, các ngươi trên đường phải cẩn thận." Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng gật đầu, chắc chắn nói.
"Ta phái người đưa các ngươi rời khỏi thành, thuận tiện ta còn phải đưa Thiến Nhi trở về." Tiết Long Phi dương dương tự đắc nói "Cái nơi hải vực này, đều là địa bàn của ta, không ai dám cùng ta khiêu chiến."
Thích Ngạo Sương nhìn Tiết Long Phi, nhẹ nhàng nói: "Cám ơn."
"Muốn cám ơn ta sao?" Tiết Long Phi bỉ ổi quan sát Thích Ngạo Sương, sau đó miệng phun ra một câu "Nếu ngươi lấy thân báo đáp ta khoảng bốn năm năm, ta tuyệt đối sẽ không phản đối."
Tiết Long Phi nhìn ánh mắt mọi người không tốt vội vàng khoát tay nói: "Nói giỡn, nói giỡn thôi." Hiển nhiên ánh mắt lạnh lẽo của mọi người nói cho hắn biết, đùa giỡn thế này tuyệt đối không buồn cười!
"Dật Hiên”
Chợt, Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn Phong Dật Hiên vẫn đang trầm mặc, mà đây là lần đầu tiên Thích Ngạo Sương gọi thẳng tên Phong Dật Hiên.
Phong Dật Hiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào con ngươi đen nhánh của Thích Ngạo Sương.
Hai người nhìn nhau, không nói gì, cũng đã hiểu ý tứ trong mắt đối phương.
Thích Ngạo Sương khẽ mở miệng, nhưng vẫn không nói gì, Phong Dật Hiên đã nhẹ nhàng nói trước: "Ngạo Sương, ta hiểu rõ."
"Được, ngươi trở về trước đi. Nhớ hãy bảo vệ dì An, không để cho dì An bị thương tổn." Thích Ngạo Sương lòng lại trầm xuống.
"Còn nàng nhất định phải bình an vô sự trở lại." Phong Dật Hiên nhìn Thích Ngạo Sương thật sâu, cứ như vậy nhẹ nhàng nói ra một câu.
"Ta biết rồi." Trên mặt Thích Ngạo Sương chợt lộ ra tia mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu. Lãnh Lăng Vân nhìn một màn này, trong mắt lóe lên một tia cô đơn, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.
"Sở Tâm, Đông Phong Hầu, chúng ta tách ra thôi." Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn Kiều Sở Tâm và Đông Phong Hầu trầm giọng nói.
"Tại sao? Không cần như vậy, chúng ta mới gặp nhau không bao lâu, ta không muốn cùng ngươi tách ra!" Kiều Sở Tâm vọt đứng lên, vội vàng nói.
"Sở Tâm, nếu như chúng ta tiếp tục đi cùng nhau, sẽ chỉ làm nguy hiểm gia tăng thêm thôi. Tỷ lệ bại lộ càng lớn, không bằng chúng ta tách ra tìm kiếm vật kia." Đông Phong Hầu vừa thấy Kiều Sở Tâm nóng nảy như vậy, lập tức đứng dậy nhẹ nhàng kéo vạt áo của Kiều Sở Tâm, nói trúng tim đen của nàng. Bởi vì Tiết Long Phi đang ở đây, Đông Phong Hầu lại vô tình tiết lộ cái đồ vật gì đó. Tiết Long Phi có chút ngạc nhiên, Thích Ngạo Sương rốt cuộc đang tìm cái gì?
"Hả?" Kiều Sở Tâm lúc này mới có chút ngạc nhiên, suy nghĩ một chút tới đây lập tức hiểu rõ, nhìn Thích Ngạo Sương cắn cắn môi, rất là giãy giụa nói nói "Này, vậy chúng ta liền tách ra, ta và Đông Phong Hầu đi giúp ngươi tìm vật khác."
Thích Ngạo Sương ngơ ngẩn, nàng căn bản cũng không muốn để Kiều Sở Tâm và Đông Phong Hầu vì nàng mà phải mạo hiểm. Vốn là muốn để bọn họ rời đi tiếp tục du lịch hoặc là trở về Ô Tát Lợi chỗ đó có thế lực của thần điện Hắc Ám.
Ngoài khoang thuyền vang lên tiếng bước chân, Tiết Long Phi ngẩng đầu lên nói: "Các ngươi trò chuyện đi, ta đi ra ngoài trước, đồ đã được đưa tới." Tiết Long Phi dứt lời không đợi mọi người đáp lời liền đi ra ngoài, đem không gian để lại cho bọn họ.
"Ta cùng Sở Tâm đi tìm Thú Nhân tộc, ta hiểu ngôn ngữ bọn họ và cả họ yêu thích gì. Nhất định sẽ đem thần khí trong tay họ về." Đông Phong Hầu nét mặt kiên định khác thường, giọng điệu cũng không cho phép bất kì ai cự tuyệt.
"Đúng rồi Ngạo Sương, ta và Đông Phong Hầu đi giúp ngươi tìm thần khí, tách ra hành động cũng sẽ không dễ dàng bại lộ. Khắp nơi đều là Tiễn cung thủ." Kiều Sở Tâm liên tục không ngừng gật đầu đồng ý.
"Ta......" Thích Ngạo Sương nhìn Kiều Sở Tâm cùng Đông Phong Hầu đều mang vẻ mặt kiên định, lời đến khóe miệng làm thế nào cũng nói không nói ra được. Ta ….. ta không đáng giá để cho các ngươi vì ta mạo hiểm như vậy.
"Quyết định như vậy, chúng ta tìm được Thú Nhân liền đi tìm Ải Nhân." Kiều Sở Tâm gật đầu đối với Đông Phong hầu nói.
"Như vậy còn có Địa Tinh, Tinh linh tộc cùng Long tộc có thần khí trong tay rồi." Lãnh Lăng Vân trầm giọng nói.
Nói đến Long tộc, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhớ lại Hắc Long Bản. Cái con rồng vụng về đó, cũng không biết hiện tại đã rửa được oan khuất chưa? Có lấy lại được những thứ thuộc về mình không?
"Ta cùng Lãnh Lăng Vân đi Long tộc trước, nếu là có thể tìm được Bản, chuyện sẽ dễ làm hơn nhiều." Thích Ngạo Sương quyết định. Thực lực của Hắc Long Bản không cần phải nói, mấu chốt nhất là hắn có thể bay lượn. Điều này sẽ để cho bọn họ hành động dễ dàng hơn.
"Vậy thì tốt, cứ quyết định như vậy." Kiều Sở Tâm nặng nề gật đầu nói, tiến lên nắm tay Thích Ngạo Sương trịnh trọng nói "Ngạo Sương, ngươi nhất định phải cận thận!!
Thích Ngạo Sương đáy mắt thoáng qua tia phức tạp, còn nhiều hơn nữa là cảm động. Lời này, phải là do nàng mà nói mới đúng.
"Các ngươi, cũng nhất định phải cẩn thận." Thích Ngạo Sương trở tay cầm chặt tay Kiều Sở Tâm chân thành nói.
"Yên tâm đi, thân phận của chúng ta sẽ không có người hoài nghi, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt Sở Tâm." Đông Phong Hầu mở miệng cười "Đánh không lại, ta cũng có thể kéo nàng ấy chạy trốn!"
"Dừng!" Kiều Sở Tâm liếc Đông Phong Hầu một cái, bất mãn vì lời nói không tim không phổi của Đông Phong Hầu.
"Đánh không lại thì bỏ chạy, Sở Tâm, ta không hy vọng các ngươi có chuyện gì." Thích Ngạo Sương vẻ mặt thành thật nói.
Kiều Sở Tâm hơi ngẩn ra, sau đó cũng nghiêm túc gật đầu nói: "Yên tâm, ta sẽ không đần như vậy, ta sẽ giữ tính mạng trở lại tìm ngươi."
"Vậy thì tốt." Thích Ngạo Sương gật đầu.
Quyết định xong xuôi, trong khoang thuyền không khí cũng có chút trầm trọng. Mọi người im lặng thật lâu.
"Các vị, ta vào đây." Ngoài khoang thuyền tức thời vang lên giọng nói của Tiết Long Phi, sau một khắc Tiết Long Phi cười cười xán lạn đi vào, mà cầm trên tay chính là một hộp gỗ tinh xảo.
"Khắc…. à không, Thích Ngạo Sương, cái này là thứ ngươi muốn." Tiết Long Phi đem hộp gỗ trong tay đưa tới "Ngươi yên tâm, ta sẽ làm cho Thiến Nhi cam tâm tình nguyện trở về Nhân Ngư tộc."
Thích Ngạo Sương nhận lấy hộp gỗ, mở ra nhìn, chính là cái đồ vật tinh xảo phát quang trong bức họa nhân ngư công chúa. Đây cũng là một trong những phần của Thần Vũ sao? Xem ra trừ chạm khắc tinh xảo, không nhìn ra có bất kỳ gì đặc biệt, ngay cả một chút ma pháp cũng không có. Có lẽ đúng như lời Hắc Ám chi thần, những thứ đồ này đơn độc tách ra sẽ không có một chút lực lượng nào, toàn bộ ở chung một chỗ mới có thể phát huy lực lượng khổng lồ đáng sợ.
"Cám ơn ngươi." Thích Ngạo Sương thành khẩn nói tạ, mặc kệ Tiết Long Phi rốt cuộc vì sao giúp nàng, tóm lại là giúp chính là giúp nàng phải cám ơn.
"Muốn cám ơn ta thì......" Tiết Long Phi cười hắc hắc, lời nói vừa mói nói được một nửa liền thấy những người khác chợt sắc mặt âm u, lập tức thức thời ngậm miệng lại.
"Cái này, mời giao cho nhân ngư công chúa. Nói cho nàng biết, mẫu thân của nàng rất nhớ nàng." Thích Ngạo Sương đem chuỗi dây chuyền mà Nhân Ngư Vương Hậu giao cho nàng đưa cho Tiết Long Phi. Thích Ngạo Sương hiện tại tuyệt không lo lắng nhân ngư công chúa sẽ giận dỗi không trở về. Tiết Long Phi chỉ nói một câu mà nàng ta tình nguyện giao ra cả thần khí, có thể thấy được nàng ta là vô cùng nghe lời Tiết Long Phi.
"Được, không có vấn đề." Tiết Long Phi nhận lấy dây chuyền.
Đoàn người vì vậy chia ra, cứ theo hướng định trước mà đi.Tiết Long Phi phái thuyền hộ tống những người khác. Mà hắn đích thân hộ tống Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân. Trước khi đi Phong Dật Hiên cũng không nói gì, chỉ là nhìn Thích Ngạo Sương thật sâu. Một khắc kia, vô thanh thắng hữu thanh.
Thích Ngạo Sương đứng ở đầu thuyền, gió nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt của nàng, Lãnh Lăng Vân đứng ở một bên trầm mặc không nói gì.
Tiết Long Phi tay bắt chéo vòng ở trước ngực, nhìn về phía trước biển rộng mênh mông bát ngát, mở miệng sảng khoái cười lên: "Nếu không phải ta còn là Thành chủ, ta thật muốn cùng các ngươi đi phiêu du một chuyến."
"Chỉ cần đi theo bên cạnh ngươi, liền tuyệt đối sẽ có chuyện kịch tính xảy ra." Sau một khắc Tiết Long Phi đem ý đồ của mình nói ra ngoài.
"Ngươi chính là nên bảo vệ tốt những người ngươi quan tâm thôi. Ngươi lần này thả ta đi, thần điện Quang Minh nhất định có thể tra ra." Thích Ngạo Sương nhăn lại mày, chỉ vì nàng nhớ lại Phong gia vô tội vì mình mà bị liên lụy. Bởi vì Phong Dật Hiên trợ giúp mình như thế nên Phong gia bị chèn ép.
"Phong gia thương hội ảnh hưởng rất rộng lớn, bị chèn ép khó tránh khỏi được cái này mất cái khác. Ta không giống họ, hòn đảo này của ta có núi cao, biển sâu, hơn nữa rất tập trung tách biệt bên ngoài, giao thông cũng bất tiện. Thần điện Quang Minh muốn đánh ta căn bản không thể nào." Tiết Long Phi lòng tin tràn đầy nói, chợt cười một tiếng "Ta là rất mong đợi, mong đợi cái ngày ngươi lật đổ thần điện Quang Minh, Song hắc thiếu nữ." Tiết Long Phi cũng nghe qua truyền thuyết kia, trước kia là xì mũi coi thường, nhưng bây giờ có mấy phần tin.
"Sẽ có một ngày như vậy!" Thích Ngạo Sương nhàn nhạt nói một câu như thế.
"A, còn nữa, bộ dáng của hai người các ngươi quá gây chú ý rồi." Tiết Long Phi vuốt cằm của mình nhìn Thích Ngạo Sương lại nhìn Lãnh Lăng Vân, chế giễu nói "Mặc dù hình dáng của các ngươi không bằng ta, nhưng mà rất khiến người ta để ý. Ta có biện pháp để cho dung mạo các ngươi thay đổi một chút. Bảo đảm đem các ngươi ném ở trong đám người cũng không ai nhận."
Thích Ngạo Sương vừa nghe, ngược lại có chút hứng thú. Bề ngoài của nàng và Lãnh Lăng Vân quả thật cũng rất phiền toái, đặc biệt là dung mạo của Lãnh Lăng Vân, tóc bạch kim mắt tím, quá rõ ràng rồi.
"Trái cây này, ăn vào sẽ làm các ngươi thay đổi trở thành rất bình thường, có lẽ còn xấu xí nữa." Tiết Long Phi thò tay trong ngực tìm kiếm một hồi lấy ra một loại quả nho nhỏ, nhiều nếp nhăn.
"Đây là vật gì?" Lãnh Lăng Vân cau mày nhìn hai quả nho nhỏ trong tay Tiết Long Phi.
"Cái này là bảo vật gia truyền của một trong các thϊế͙p͙ thất của ta, chỉ có mười quả thôi, hiện tại chỉ còn có ba quả." Tiết Long Phi đau lòng nhìn hai quả nhỏ trên tay.
"Ngươi dùng cái này để làm cái gì?" Thích Ngạo Sương cũng không khách khí hỏi.
Tiết Long Phi đau lòng nhìn hai quả nhỏ trong tay Thích Ngạo Sương khổ não nói: "Có lúc dáng dấp quá đẹp quá xuất sắc cũng thật bất tiện. Ta có thời điểm muốn làm chuyện bí mật, liền không thể không thay đổi ngoại hình một chút. Nếu không đi tới đâu cũng quá bắt mắt."
Thích Ngạo Sương im lặng.
"Muốn khôi phục dung mạo sẽ phải dùng cái này." Tiết Long Phi lại từ trong lòng ngực móc ra hai mảnh Diệp Tử nhiều nếp nhăn, "Đây là trái cây Diệp Tử, có thể khôi phục dung mạo."
Thích Ngạo Sương nhìn Tiết Long Phi, một hồi lâu không nói ra lời. Người trước mắt cùng mình chỉ là bèo nước gặp nhau, thế nhưng hắn lại giúp mình nhiều như vậy mà không thể hồi đáp. Loại quả này, không cần phải nói cũng biết vô cùng trân quý. Nhưng mà, Tiết Long Phi lại cứ như vậy tặng cho nàng. Đáy lòng của Thích Ngạo Sương nổi lên chút cảm động.
Thích Ngạo Sương không có lập tức đưa tay đón lấy, mà là nhìn Tiết Long Phi ánh mắt sáng quắc nói: "Tiết Long Phi, ân tình của ngươi hôm nay ta sẽ ghi nhớ, nếu có một ngày ngươi cần ta giúp đỡ, ta nhất định sẽ đem hết toàn lực hỗ trợ."
"Có câu này của ngươi là đủ rồi." Tiết Long Phi cười sảng khoái, đưa hai mảnh quả Diệp Tử nhét vào trong tay Thích Ngạo Sương "Hiện tại ăn xem thử thế nào."
Thích Ngạo Sương nhìn một chút quả nho nhỏ trong tay, đưa cho Lãnh Lăng Vân một quả. Lãnh Lăng Vân nhìn thứ vừa được đưa bề ngoài bình thường, một hớp nuốt xuống. Trong ánh mắt Thích Ngạo Sương kinh ngạc, dung mạo Lãnh Lăng Vân nhanh chóng xảy ra thay đổi. Con ngươi màu tím tràn đầy mị hoặc dần dần trở nên thành màu xám tro, một đầu tóc màu bạc phiêu dật dần dần trở thành màu nâu, mà khuôn mặt tuyệt mỹ giờ phút này cũng chầm chậm biến hóa. Trong khoảnh khắc đó, Lãnh Lăng Vân đứng ở trước mặt Thích Ngạo Sương đã không thấy, thay vào đó là một nam tử bình thường có đôi mắt nhỏ, tóc màu nâu, tướng mạo bình thường đến không thể bình thường hơn.
"Đến đây xem một chút." Tiết Long Phi từ trong lòng ngực lấy ra một cái gương tinh xảo, đưa cho Lãnh Lăng Vân. Không hổ là kẻ tự luyến Tiết Long Phi, mang theo cả gương bên người! Lãnh Lăng Vân nhận lấy gương, nhìn người trong gương cũng lấy làm kinh hãi. Người trong gương cùng hắn lúc trước thật là một trời một vực.
"Tuyệt đối sẽ không có người nhận ra các ngươi." Tiết Long Phi híp mắt hài lòng nói. "Chiêm chϊế͙p͙!"
Trốn ở phía sau áo choàng cuả Lãnh Lăng Vân, Bạch Đế cùng Hắc Vũ bay đến trên bả vai Lãnh Lăng Vân, trong đôi mắt tròn trịa tất cả đều là kinh ngạc.
"Ha, ngươi còn có hai sủng vật này sao, ngươi nhất định phải trông chừng chúng nó. Hai sủng vật này cũng là dấu hiệu cho thân phận của ngươi rồi." Tiết Long Phi nhìn hai sinh vật kỳ quái trên bả vai của Lãnh Lăng Vân sờ lên cằm nói như vậy, tiếp nghiêng đầu nghi ngờ nói "Hai vật nhỏ này, rốt cuộc là ma thú gì? Ta lại nhận không ra. Dưới gầm trời này lại có ma thú ta không nhận biết, quá kinh hãi rồi! Không có khả năng, tại sao ta có thể không biết được chứ......" Lòng tự ái của Tiết Long Phi bị nhục mạ, miệng vẫn lẩm bẩm.
Thích Ngạo Sương cũng một hớp nuốt vào thứ quả nhỏ đó, cảm thụ dung mạo đang biến hóa, nhìn Bạch Đế và Hắc Vũ trên bả vai của Lãnh Lăng Vân nhàn nhạt nói với Tiết Long Phi một câu: "Bọn họ, có lẽ không thuộc về cái thế giới này. Đây không phải là nguyên hình của bọn họ."
"A, vậy bọn họ là ai?" Tiết Long Phi hứng thú.
"Ta không biết." Thích Ngạo Sương thành thực trả lời, mặc dù Bạch Đế và Hắc Vũ đã lộ nguyên hình một lần, nhưng Thích Ngạo Sương thủy chung không cách nào biết được thân phận thật sự của hai người bọn họ. Chỉ biết là hai người bọn họ ngay cả Hắc Ám chi thần và Quang Minh Nữ Thần đều biết, hai người bọn họ tự nhiên không phải đơn giản.
"Hắc hắc, bây giờ còn có ai có thể nhận ra ngươi là Thích Ngạo Sương, ta liền tự hủy dung!" Tiết Long Phi dương dương tự đắc hả hê nhìn Thích Ngạo Sương bây giờ tự thề son sắt như vậy.
Trong mắt Lãnh Lăng Vân cũng thoáng qua vẻ kinh ngạc, đem gương trong tay đưa tới trước mặt của Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương nhận lấy vừa nhìn người trong gương một đầu tóc màu xanh lá, con ngươi nhỏ híp đầy mỡ, màu sắc đã biến thành màu xanh dương thường thấy nhất, chỉ là mặt có ít tàn nhang, lỗ mũi tẹt xuống bây giờ nói chính xác thì không hơn xấu xí là bao.
Thích Ngạo Sương hài lòng gật đầu một cái, quả thật, dung mạo như vậy tuyệt đối sẽ không có người nhận ra được.
Mấy ngày sau, Tiết Long Phi vẫn hộ tống Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân đến bến tàu biên giới, lúc này mới quay đầu trở về.
Mặt trời chiều ngã về tây, Thích Ngạo Sương đứng ở bên bờ nhìn thuyền bè vô cùng hoa lệ, yên lặng không tiếng động.
"Ngạo Sương, đi thôi." Lãnh Lăng Vân ở một bên nhẹ nhàng nói.
"Được" Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng gật đầu, xoay người cùng Lãnh Lăng Vân rời đi. Dọc theo đường đi, quả nhiên thuận lợi. Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân với dáng vẻ bề ngoài như vậy không hề gây cho người ta một chút chú ý nào.
Hai người cứ như vậy thuận lợi đi qua biên giới Điểu Tát Lợi, vượt qua ao đầm, tiến tới Long chi mạch.
Long chi mạch, là một dãy núi non hiểm trở nối liền nhau.
Sơn mạch này, là cấm địa loài người.
Cũng không ai biết có bao nhiêu nhân loại đi qua đây mà còn sống.
Mới vừa đi vào dãy núi, Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân cũng cảm thấy một cỗ áp lực vô hình đập vào mặt.
Sau một khắc, trước mắt đột nhiên tối sầm, một bóng dáng khổng lồ liền xuất hiện ở đỉnh đầu của bọn họ. Một tiếng nổ vang ầm, bóng dáng con vật khổng lồ thong thả đáp xuống trước mặt bọn họ.
"Nhân loại kia, không muốn chết liền lập tức cút ra khỏi nơi này. Nơi này là nơi ở của Long tộc." Một giọng nói giống như sấm đánh bỗng nhiên vang lên bên tai của hai người.
Thích Ngạo Sương cùng Lãnh Lăng Vân ngẩng đầu nhìn lại, ở trước mặt bọn họ là một con rồng thật lớn, ánh mắt miệt thị nhìn bọn họ. Chắc hẳn chính là thủ vệ của Long chi mạch rôì.
Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân liếc nhau một cái.
"Bản, ta tìm Bản Bố Nhĩ Nạp Á Lịch Khắc Tát Bối Y Bố A Đặc Phi Nhĩ Đức..." Trí nhớ của Thích Ngạo Sương không phải bình thường, đem tên tuổi đầy đủ mà Hắc Long Bản tự giới thiệu toàn bộ nhớ hết.
"Câm mồm! Nhân loại đê tiện, tên tuổi Vương há lại cho các ngươi càn rỡ nói ra sao." Cự Long này vừa nghe giận tím mặt, há mồm thả ra một luồng long tức.