Khắc Lôi Nhã…Thiếu nữ trên giường nhẹ nhàng nói thầm cái tên này. Tên của thân thể này thật dễ nghe, chỉ là tính tình của nàng thật khiến người ta không chịu nổi. Trong trí nhớ, nàng chính là một nữ nhân háo sắc bị người ta cự tuyệt.
Cửa chợt bị đẩy mạnh ra, âm thanh chói tai khiến Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Gương mặt của cô gái đứng ở ngoài cửa có vài phần tương tự với cô gái xinh đẹp trước đó (ý chỉ mẹ của KLN), hình như nhỏ tuổi hơn Khắc Lôi Nhã một chút. Chỉ là, nét chán ghét thâm trầm trên gương mặt cô ta không hợp với số tuổi nên có. (ở đây tức là cô gái này còn nhỏ nhưng gương mặt có một chút ác ý thể hiện rõ trên mặt, không hợp với một cô gái còn nhỏ tuổi nên có, mình hiểu ý nghĩa đó nhưng không biết diễn đạt cho rõ nên dịch vậy.)
Khắc Lôi Nhã hơi híp mắt, trong trí nhớ của nàng, thân thể này đối với thiếu nữ trước mắt rất sợ hãi.
Thiếu nữ này là muội muội của Khắc Lôi Nhã - Lạp Tây Á, là một thiếu nữ thiên tài. Mới mười hai tuổi, nàng đã trở thành một cao cấp pháp sư. Bởi vì có tư chất xuất chúng, lúc nàng năm tuổi đã được viện trưởng học viện Húc Nhật nhìn trúng, trở thành một trong những số ít đệ tử của viện trưởng. Điều này khiến cho Cổ Đốn – Hi Nhĩ rất vui mừng. Nhưng mà, tiểu thiên tài này cực kỳ căm ghét Khắc Lôi Nhã, bởi vì mẫu thân thương yêu Khắc Lôi Nhã vô cùng. Thật ra cũng không có gì kỳ quái, Lạp Tây Á là một thiếu nữ thiên tài, có gia gia, phụ thân và huynh trưởng thương yêu, mẫu thân tự nhiên sẽ đặt sự quan tâm lên người Khắc Lôi Nhã, không được mọi người yêu thích.
“Hừ, thật khiến cho Hy gia mất mặt. Vì đuổi theo nam nhân mà bị té ngựa, thật là ngu ngốc.” – Lạp Tây Á ngẩng cao đầu, bước đến gần, khinh thường nhìn người ở trên giường, đáy mắt hiện lên một tia độc ác. Nàng ta tiến lại gần gương mặt của Khắc Lôi Nhã, hạ thấp giọng, âm trầm nói:
“Tỷ tỷ thân ái của ta, tại sao ngươi lại không ngã chết đi?”
Khắc Lôi Nhã trầm mặc nhìn khuôn mặt xinh đẹp phóng đại trước mắt, ai cũng sẽ không nghĩ tới, thiếu nữ này bề ngoài thuần khiết lại nói ra những lời độc ác như vậy.
Lạp Tây Á nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Khắc Lôi Nhã có chút sững sờ. Nếu đổi lại là bình thường, tỷ tỷ ngu xuần này đã sợ hãi, run lẩy bẩy rồi. Bây giờ lại có dáng vẻ bình tĩnh như thế này.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Sắc mặt Lạp Tây Á liền biến đổi, nàng cau mày, nhỏ giọng nói thầm cái gì, trên tay lập tức có một tia chớp nhỏ. Khắc Lôi Nhã còn chưa rõ Lạp Tây Á sẽ làm gì đã nhìn thấy nàng vung tay hướng tới sau lưng Khắc Lôi Nhã. Sau lưng liền truyền đến một trận đau buốt.
“Đồ háo sắc ngu xuẩn, lần sau nếu để mẫu thân lo lắng thì không phải đơn giản như vậy đâu.” – Lạp Tây Á nhỏ giọng nói bên tai Khắc Lôi Nhã “Ngươi dám can đảm nói với mẫu thần, liền biết hậu quả sẽ như thế nào.”
Trong trí nhớ của Khắc Lôi Nhã, chuyện tương tự như vậy xảy ra rất nhiều lần. Sau lưng mọi người, muội muội Lạp Tây Á này trước kia hình như cho Khắc Lôi Nhã nếm không ít mùi đau khổ. Khuôn mặt nàng không chút biểu tình, buông hạ lông mi, cũng không có nhìn lại thiếu nữ kia đang xoay lưng rời đi.
Lúc này cánh cửa bị đẩy nhẹ ra, một nữ nhân xinh đẹp, khuôn mặt mỉm cười hiện ra:
"Mẫu thân…" Lạp Tây Á vui mừng nghênh đón.
“Lạp Tây Á, con về rồi “ Khải Sắt Lâm mỉm cười đi vào
"Uh, mẫu thân, chúng ta đi ăn cơm đi." Lạp Tây Á vui mừng kéo tay Khải Sắt Lâm. “Con đi ăn trước đi, ta ở đây với tỷ tỷ của con.” - Khải Sắt Lâm sờ sờ đầu Lạp Tây Á,
dịu dàng nói “Tỷ Tỷ con hôm nay không thoải mái, ta ở đây với nó”
“Dạ.”- Lạp Tây Á dạ một tiếng, đáy mắt loé lên một tia sát khí nhưng Khải Sắt Lâm không nhìn thấy. Nhìn Khải Sắt Lâm đi tới bên giường, Lạp Tây Á hừ lạnh một tiếng, không để cho bất kì kẻ nào nghe được, liền xoay người rời đi.
“Nhã nhi, nha hoàn sẽ nhanh chóng đưa cơm tối tới.” Khải Sắt Lâm đi tới trước giường ngồi xuống, nắm tay Khắc Lôi Nhã. Khắc Lôi Nhã ngẩn người ra, trên tay bỗng trở nên ấm áp khiến cho nàng thất thần. Thật ấm áp, cảm giác này thật ấm áp. Giống như là muốn nói nàng nhất định phải sống thật hạnh phúc.
"Mẫu thân......" Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng mở miệng.
"Thế nào?"- Khải Sắt Lâm dịu dàng mỉm cười, sắc mặt chợt biến hóa, vội vàng nói
"Có phải hay không có chỗ nào không thoải mái?" "Không có, mẫu thân." Khắc Lôi Nhã chợt lộ ra nụ cười "Mẫu thân cũng chưa ăn cơm, người không đói bụng sao?"
Khải Sắt Lâm ngơ ngẩn, chợt nước mắt cứ như vậy không tiếng động đột nhiên chảy xuống. Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên Khắc Lôi Nhã hỏi như vậy. Lần đầu tiên mở miệng quan tâm nàng.
Khắc Lôi Nhã nhìn thấy nàng vui mừng đến rơi nước mắt, liền buông hạ đôi mắt. Hàng lông mi hạ xuống, nhìn không rõ mắt nàng.
Khắc Lôi Nhã, Khắc Lôi Nhã, về sau nó là tên của nàng. Đáy mắt thiếu nữ không khỏi hiện lên một tia hoang mang không rõ. Khắc Lôi Nhã (của) trước kia bị Lạp Tây Á tuỳ ý ăn hϊế͙p͙ mà không dám lên tiếng cũng không có năng lực phản kích. Chỉ là, về sau..... Khắc Lôi Nhã cảm thấy sau lưng truyền đến một trận đau đớn, đáy mắt liền trở nên lạnh lùng.
Giờ khắc này, bầu trời Đại lục Tích Lan đột nhiên xuất hiện một ngôi sao sáng. Nhưng không ai biết vì sao.
Sáng sớm hôm sau, đám người hầu trong Phủ công tước đang thầm thì bàn tán. Ai cũng nhìn về phía thư phòng với ánh mắt trần đầy nghi ngờ. Không vì cái gì, chỉ là thái độ của đại tiểu thư bỗng nhiên khác thường! Thường ngày, vào lúc này, đáng lẽ ra tiểu thư đã ra cửa đi tìm mỹ nam hoặc là đến viện ca kịch hay thư viện trong thành…Bởi vì, những nơi này, các nhóm thanh niên trẻ tuổi hay tụ tập. Hôm nay nàng lại đi đến thư phòng của công tước đại nhân. Khi công tước đại nhân không có ở thư phòng quản lí công vụ, đều cho phép con cháu của hắn đến thư phòng học tập. Mặc dù ngày hôm qua bị té ngựa nhưng đại phu cũng nói qua là không có gì đáng ngại. Theo tính tình của vị đại tiểu thư này, đến thư phòng đọc sách căn bản không phải là tác phong của nàng, là việc nàng ta ghét nhất.
Thư phòng lớn, sạch sẽ, sáng sủa như thế, mấy giá sách khổng lồ đặt sát vào tường. Trên giá sách, đầy đủ các loại sách được sắp xếp ngay ngắn, chỉnh tề. Một thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp đang dựa vào bệ cửa sổ lật xem một quyển sách thật dày. Tên của cuốn sách là: Lịch sử của Đại lục Tích Lan
Lật xem cuốn sách trên tay, trên mặt thiếu nữ lộ ra vẻ phức tạp. Chỉ là nàng đã lật xem đến lịch sử của nước An Mạt Cách Lan. Công thần lớn nhất đã kiến lập quốc gia này là Hi Nhĩ gia, lấy hoa tường vi làm biểu tượng cho gia tộc này. Nàng ngẩng đầu nhìn biểu tượng hoa tường vi khổng lồ trên vách tường, có một chút đăm chiêu. Xem ra, gia đình này không đơn giản chỉ là giàu có như vậy.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhỏ nhẹ, lại nháy mắt dừng lại ở cửa. Mặc dù rất nhẹ rất nhẹ, nhưng Khắc Lôi Nhã trong nháy mắt liền cảm nhận được.
"Tiểu thư, công tước đại nhân trở về rồi" – Ngoài cửa liền truyền đến một giọng nói nhàn nhạt lạnh lùng.
“Ừ”- Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt đáp một tiếng, khép lại sách. Người ngoài cửa trong trí nhớ chính là kỵ sĩ bảo hộ cho nàng – Tẫn Diêm.
Khắc Lôi Nhã đứng dậy đang chuẩn bị đem sách cất lại giá sách thì ngoài lại cửa vang lên một chuỗi tiếng bước chân. Âm thanh hành lễ của Tẫn Diêm vang lên.
Cánh cửa bị đẩy ra, một lão nhân uy nghiêm hiện ra. Xem ra cũng đã hơn năm mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn sáng láng. Nhìn hàng lông mày có mấy phần tương tự với Khắc Lôi Nhã, người này chính là gia gia của nàng, hiện tại là nhân vật có sức ảnh hưởng lớn của nước An Mạt Cách Lan cũng là người nắm quyền của cái nhà này – Công tước đại nhân.
"Gia gia." – Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt hành lễ. Cũng không có khϊế͙p͙ đảm như thường ngày.
Hi Nhĩ Cổ Đốn cau mày nhìn thiếu nữ trước mặt, trong mắt không khỏi có chút tâm tình không rõ. Khi nghe nói đứa cháu gái bốc đồng này ở thư phòng đọc sách, hắn một chút cũng không tin, nhưng nhìn thấy một màn này, quả nhiên là sự thật. Mà trang phục thiếu nữ trước mắt hắn so với trước đây hoàn toàn khác nhau. Bình thường nàng ăn mặc hết sức hoa lệ, sặc sỡ. Hôm nay lại chỉ mặc một bộ y phục trắng đơn giản, mái tóc xoăn dài màu vàng kim cũng chỉ quấn một kiểu tóc đơn giản nhất. Ngày hôm qua té xuống ngựa, chẳng lẽ có vấn đề gì?
“Khắc Lôi Nhã, hôm qua té ngựa à?” Hi Nhĩ Cổ Đốn đi vào trong, thuận miệng hỏi một câu. Người ở phía sau cũng nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
"Đã không có gì đáng ngại." – Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng trả lời.
“Vậy thì tốt.” Hi Nhĩ Cổ Đốn nhìn cuốn sách trên tay Khắc Lôi Nhã, lại có chút giật mình, lại đang đọc lịch sử Đại lúc Tích Lan? Đứa cháu gái này, hắn không rõ lắm, luôn tuỳ hứng, điêu ngoa, hơn nữa hình như đối với khác phái đặc biệt si mê.... Ghét nhất học tập thế mà nàng lại ở đây xem cái lịch sử Đại lục Tích Lan nhàm chán này.
“Xem lịch sử Đại lúc Tích Lan, có cảm nghĩ gì?” Hi Nhĩ Cổ Đốn tiến về bàn đọc sách ngồi xuống, lơ đãng hỏi.
“Lá cờ hoa tường vi vĩnh viễn tung bay.” Khắc Lôi Nhã cười nhạt, nhẹ nhàng nói ra.
Án mắt của Hi Nhĩ Cổ Đốn bỗng nhiên trợn to, không thể tin nhìn nụ cười lạnh nhạt của thiếu nữ trước mặt. Hắn mới vừa rồi nghe được cái gì?
Lá cờ hoa tường vi vĩnh viễn tung bay! Gia tộc Hy Nhĩ gia sẽ vĩnh viễn tồn tại.
"Nói lại lần nữa!" Hi Nhĩ Cổ Đốn híp mắt trầm giọng nói.
“Lá cờ hoa tường vi vĩnh viễn tung bay.” Đáy mắt Khắc Lôi Nhã đã hiện lên một nụ cười không dễ phát hiện. Lão nhân trước mắt này, là trung tâm, đầu não của gia tộc này. Trong hoàn cảnh xa lạ, tận dụng ưu thế trước mắt như thế nào, nàng đã sớm quen rồi. Nếu muốn tiếp tục sống tốt ở cái thế giới xa lạ này, nếu muốn cường đại, thế thì, cửa ải đầu tiên cần vuọt qua là người trước mắt này.
Những lời này nếu người khác nói ra, Hi Nhĩ Cổ Đốn chỉ bỏ qua bởi vì đó là nịnh bợ. Nhưng là do nàng nói ra, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Con trai duy nhất của hắn cùng hai đứa cháu trai,cháu gái khác cũng chưa từng nói những lời như vậy, cuối cùng lại được thiếu nữ mà thế nhân cho ràng không thành tài này nói ra. Hi Nhĩ Cổ Đốn ngây ngẩn cả người.
"Gia gia, trước kia là ta không hiểu chuyện, hoang phí quá nhiều thời gian. Về sau, ta sẽ nghiêm túc học tập. Tuyệt đối sẽ không phụ lòng với danh hiệu của Hi gia.” – Khắc Lôi Nhã nhìn lão nhân đang sửng sờ trước mắt, nói rõ ràng từng câu từng chữ, ánh mắt của nàng sáng trong, mang vẻ nghiêm túc.
Hi Nhĩ Cổ Đốn cứ như vậy kinh ngạc nhìn đứa cháu gái với khuôn mặt trịnh trọng này, một hồi lâu vẫn không lên tiếng. Mà Khắc Lôi Nhã cũng không có nói, chỉ là nhìn chằm chằm Hi Nhĩ Cổ Đốn.
"Tốt!" Rốt cuộc, Hi Nhĩ Cổ Đốn hồi hồn lại, trên mặt tràn ngập nụ cười vui mừng, tiến lên trước nắm bả vai Khắc Lôi Nhã, vui mừng nói:
"Đây mới đúng là cháu gái của Cổ Đốn ta, đây mới đúng là con cháu Hi Nhĩ gia” "Tuyệt sẽ không làm cho gia gia thất vọng." Khắc Lôi Nhã cười, trong nụ cười mang theo sự tự tin, quyết đoán.
Một ngày này, phủ công tước cũng trở nên sôi nổi.
Vị đại tiểu thư háo sắc ngu ngốc, người mà từ trước đến giờ công tước đại nhân không thích, thế mà trong ngày này được Công tước đại nhân tươi cười, nằm tay từ thư phòng đi ra.
Đại tiểu thư háo sắc của Hi gia được sủng ái rồi! Tin tức này nhanh chóng truyền đi khắp phủ công tước.