Dịch: Vãn Phong
***
Thương Lâm có nhiệm vụ mới, có nhiều việc phải làm. Còn Dịch Dương thì bận đàm phán với Tô Kị, bận diễn kịch với Hoắc Hoằng nên hàng ngày, cuộc sống của họ rất thú vị. Dường như cả hai người đều trở thành công tác cuồng, tối nào cũng đọc tài liệu, tấu chương, cực kỳ bận rộn.
“Bên phía Hoắc Tử Nhiêu có động tĩnh gì không?” Một buổi tối, sau khi xem tấu chương được một nửa và dừng lại nghỉ ngơi, Dịch Dương duỗi người ra, lơ đãng hỏi.
“Không có động tĩnh gì đặc biệt.” Thương Lâm không ngẩng đầu lên, tiếp tục dùng cây bút lông viết hí hoáy. “Nghe nói mấy ngày trước cô ta đánh mắng cung nữ, tâm trạng rất bực bội.”
Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu hồng phấn có thêu hoa, cổ và ngực đều lộ ra ngoài, da thịt trắng nõn như tuyết, hết sức mê người. Lúc này, chỉ hơi cúi đầu là những đường cong đẹp mắt liền rơi vào mắt Dịch Dương, khiến không anh nén được, muốn đưa tay chạm vào nó.
Mặt Dịch Dương không hề biến sắc, ung dung đưa tay vuốt ve cổ cô, tuân theo khát vọng trong lòng.
Thương Lâm đang đọc một bản danh sách, đang đọc rất say sưa thì cảm thấy có người đang vuốt ve da thịt vùng cổ của mình. Cô ngước đầu lên thì thấy ánh mắt Dịch Dương rất trong sáng, giống như người làm chuyện này không phải là anh vậy, hết sức thản nhiên và chính trực.
Cô không biết nói gì mới phải.
Tuy vuốt ve da thịt của cô nhưng động tác của anh không hề suồng sã mà giống như đang vỗ về một con thú cưng vậy, toát lên vẻ sủng ái rất khó tả.
Cô nhích người tới trước, tránh khỏi tay anh. “Suýt nữa thì quên mất chuyện này. Hoắc Tử Nhiêu hẹn em cùng đi ngắm hoa vào sáng nai, em đã đồng ý rồi.”
“Ngắm hoa?” Dịch Dương nhíu mày. “Sao nghe lại có vẻ khiến người ta lo lắng thế này nhỉ?”
Thương Lâm nhún vai bất đắc dĩ. “Em cũng thấy thế nhưng đâu còn cách nào khác, em không thể không đi. Bây giờ là lúc em và cô ta đối đầu với nhau, cả hậu cung đều đang chờ em thể hiện, nếu tỏ vẻ sợ hãi thì sẽ thành công dã tràng mất.”
Cô đã nói thế thì Dịch Dương cũng chỉ có thể dặn dò vài câu. “Em cẩn thận một chút.” Anh vuốt mái tóc cô. “Đừng ăn bậy bạ.”
Thương Lâm cảm thấy sao câu này nghe quen thế nhỉ, nghĩ lại một chút thì mới nhớ ra lúc nhỏ mẹ cũng luôn dặn dò cô như vậy. “Đến nhà trẻ phải chơi chung với các bạn, đừng ăn bậy bạ.”
Cái anh này, coi cô là đứa trẻ anh nuôi sao chứ?
Từ khi biết chuyện Nam Cương cửu thanh hoàn, việc ăn uống hàng ngày của Thương Lâm đều rất cẩn thận, toàn bộ đều tuân theo thực đơn mà đích thân Dịch Dương đã kê ra. Còn cô, để không xảy ra bất trắc, cũng hết sức chú ý, không bao giờ ăn thứ gì bên ngoài.
Nghĩ đến đây, Thương Lâm lại cảm thấy tức cười. Tuy trước đây Dịch Dương luôn biểu hiện như độc này không có gì đáng ngại nhưng khi ứng đối với nó thì lại tốn rất nhiều công sức, luôn sợ xảy ra sơ sót. Cho dù bọn họ đều biết chất xúc tac kia sẽ không phải là những thức ăn bình thường nhưng vẫn không dám mạo hiểm.
Lẽ nào đây chính là ‘quan tâm thì sẽ loạn’ trong truyền thuyết?
***
Nhưng ngày hôm sau, cuối cùng bọn họ vẫn không thể ngắm hoa, bởi vì một chuyện bất ngờ xảy ra đã làm gián đoạn mọi thứ.
Tạ Trăn Ninh – người bị phế làm thứ nhân, nhốt vào Vĩnh Hạng đã xáy ra chuyện.
Mới sáng sớm, cung nữ đưa cơm đẩy cửa ra thì kinh hoàng phát hiện Tạ Trăn Ninh – người lẽ ra đang ngủ ngon trên giường – nay đầu tóc rối bời, gục trong góc phòng, trên hông còn găm một con dao, máu tươi đỏ thẫm thấm ướt làn váy trắng của nàng ta.
Cái mâm trên tay cung nữ rơi xuống đất. Tiếng chén đĩa bị vỡ nát đã thu hút sự chú ý của những thái giám bên ngoài. Ngay sau đó, mọi người trong hậu cung đều nghe thấy tin tức này.
“Tạ thứ nhân giở trò gì vậy chứ?” Có cung tần nói với giọng kỳ quái. “Bệ hạ khai ân, không lấy mạng nàng ta, thế mà nàng ta lại muốn tự sát? Truyền ra ngoài người ta còn tưởng bệ hạ bạc đãi nàng ta mất.”
“Đúng vậy, không hề tôn trọng cung quy gì cả.”
Quy tắc trong cung, nếu người trong cung tự sát thì sẽ liên lụy đến người nhà. Nếu Tạ Trăn Ninh thực sự tự sát thì e là ngay cả Tạ thừa tướng cũng bị nàng ta liên lụy.
“Nhưng ta nghe nói trong phòng của nàng ta rất hỗn loạn, đồ đạc quăng lung tung, dường như là trải qua một trận giằng co. Ta cảm thấy không phải nàng ta tự sát mà là bị người ta ám sát.”
“Nói thì nói thế, nhưng ai lại chạy tới lãnh cung ám sát một tội nhân. Có lợi gì đâu chứ?”
Cung tần kia vừa phát biểu tới đây thì bỗng chần chừ. Nếu trong cung này mà có người không muốn Tạ Trăn Ninh ống thì chỉ có cái người đối địch nhiều năm kia.
Cung tần len lén nhìn quý phi nương nương, cả người run lên, không dám nói bậy nữa, sợ là sẽ gặp họa.
Thương Lâm làm như không nghe thấy lời nghị luận của mọi người, bình tĩnh nhìn cung nữ dưới đất. “Vừa nãy thái y nói với bổn cung, từ thương tích của Tạ Trăn Ninh để đoán thì có lẽ bị thương vào canh năm. Lúc ấy ngươi ở đâu?”
Sắc mặt cung nữ kia trở nên trắng bệch. “Nô tì… nô tì luôn ở trong phòng của mình.”
“Nói cách khác, ngươi không hề nhìn thấy phải chăng có người vào phòng của Tạ Trăn Ninh đúng không?” Mặt Thương Lâm không chút biểu cảm.
“Dạ phải…”
“Tại sao ngươi lại không ở bên ngoài gác đêm cho Tạ thị? Cho dù nàng ta đã bị phế làm thứ nhân nhưng ngươi vẫn là nô tì phụ trách hầu hạ nàng ta, sao lại dám lơ là chức trách như thế?” Giọng Thương Lâm trở nên nghiêm nghị.
Cung nữ kia run lên bần bật. “Nương nương tha tội, nô tì… nô tì không cố ý, chẳng qua là gần đây nô tì bị bệnh, sợ sẽ lây cho tạ nương nương, tạ nương nương cũng thông cảm cho nô tì, nói là không cần nô tì hậu hạ nên nô tì mới… nô tì biết sai rồi, nô tì không dám nữa!”
Mọi người xung quanh thấy nàng ta như vậy thì cũng hơi thương hại. Ai nấy đều hiểu rõ tại sao cung nữ này lại lơ là chức trách như vậy, đơn giản vì Tạ Trăn Ninh giờ đã là một tội nhân bị nhốt vào lãnh cung, không thể trở mình được, cho nên mới coi thường. Nịnh cao khinh thấp chính là thói thường trong cung, ai ngờ nàng ta lại xui xẻo như vậy, bị nhốt vào lãnh cung rồi mà còn có người tới giết.
Thương Lâm hớp một hớp trà, bình thản nói. “Bây giờ bổn cung không có thời gian đâu mà xử lý ngươi, đợi thương thế của tạ thị đỡ một chút rồi xử sau.” Cô quay đầu sang nhìn những người bên cạnh mình. “Mang ả ta xuống, trông nom cho kỹ.”
Cung nữ kia khóc lóc bi thảm nhưng vẫn bị mang ra ngoài. Sau đó Thương Lâm quay đầu qua mỉm cười với Hoắc Tử Nhiêu nãy giờ vẫn im lặng ngồi nhìn. “Nãy giờ Hoắc quý phi vẫn không nói chuyện, không biết muội nghĩ sao về chuyện này?”
Thần sắc của Hoắc Tử Nhiêu đạm mạc, giọng thì lại cứng rắn. “Bây giờ hoàng hậu nương nương đã quản lý hậu cung, thần thiếp không có ý kiến gì cả.”
Thương Lâm thăm dò. “Cũng không có ý kiến gì trước những lời vu cáo kia sao?”
Hoắc Tử Nhiêu giống như là bị kim châm vào ngực, mày lập tức nhíu lại. “Chắc hoàng hậu nương nương sẽ không tin những lời vô căn cứ ấy chứ? Thần thiếp đã làm những gì, không làm những gì, không phải chỉ vài câu của người khác là có thể định được.”
Thương Lâm khẽ mỉm cười. “Nếu đã thế thì chúng ta cứ đợi Tạ Trăn Ninh tỉnh lại rồi định đoạt sau.”
Hoắc Tử Nhiêu cười lạnh, gật đầu. “Vốn nên thế.”
***
“Là Hoắc Tử Nhiêu làm ư?” Ánh mắt Thương Lâm sáng rực. “Trước đây anh đã nói Tạ Trăn Ninh sẽ có một cái chết có ích hơn, sẽ không là thế này chứ?”
Dịch Dương cười thận trọng, khác hẳn với vẻ vồ vập của Thương Lâm. “Đúng là anh cảm thấy với tính cách của Hoắc Tử Nhiêu thì cô ta sẽ không dễ dàng buông tha cho Tạ Trăn Ninh. Tạ Trăn Ninh thất thế, đương nhiên cô ta sẽ bồi thêm cho một nhát chí mạng cho nên mới giữ lại tính mạng cho Tạ Trăn Ninh.”
Lúc ấy không giết Tạ Trăn Ninh là bởi vì anh còn muốn mượn sức Tạ Ngộ, không tiện ra lệnh lấy mạng con gái của ông ta. Nhưng anh không ra tay không có nghĩa là người khác không thể ra tay. Rất có thể Hoắc Tử Nhiêu sẽ không nhịn được mà giết Tạ Trăn Ninh. Nếu nàng ta giết Tạ Trăn Ninh, chắc chắc Tạ Ngộ sẽ bị kích thích, giữa ông ta và Hoắc Hoằng sẽ có thêm một mối thù, cực kỳ có lợi cho Dịch Dương, bởi thế anh vẫn cứ giữ thái độ vui vẻ chờ đợi.
Lần này cuối cùng Hoắc Tử Nhiêu cũng ra tay rồi sao?
Nhưng anh vẫn cảm thấy có chỗ nào khác thường.
Tay Dịch Dương bất giác xoay xoay nắp tách trà, ánh mắt trầm ngâm nghĩ ngợi.
Chuyện lần này xử lý không được sạch sẽ lắm, không giống Hoắc Tử Nhiêu không nhịn được cho người giết Tạ Trăn Ninh mà càng giống Tạ Trăn Ninh tự đâm mình rồi dùng nó giá họa cho Hoắc Tử Nhiêu…
***
Hai ngày sau, Tạ Trăn Ninh tỉnh lại. Như mọi người dự đoán, khi hoàng hậu nương nương vừa hỏi rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì thì nàng ta nắm chặt tay phải, suy yếu nhưng căm phẫn nói. “Có người muốn lấy lạng thần thiếp, còn muốn vu cho thần thiếp tội danh ‘sợ tội tự sát’. Hoàng hậu nương nương, người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp!”
Thương Lâm không hề có phản ứng gì, hết sức bình tĩnh. “Ồ? Vậy ngươi có biết ai muốn lấy mang ngươi không?”
Tạ Trăn Ninh cười thê lương. “Trong cung này, ai muốn thần thiếp chết, chẳng phải nhìn là thấy ngay sao?”
“Tạ Trăn Ninh!” Hoắc Tử Nhiêu lạnh giọng nói. “Ngươi ngâm máu phun bổn cung một lần rồi, bây giờ còn muốn thêm một lần nữa sao? Đã bị nhốt trong lãnh cung rồi mà còn không chịu an phận, đúng là hết thuốc chữa rồi!”
“Quý phi nương nương nói hay nhỉ.” Tạ Trăn Ninh cười lạnh. “Thần thiếp có nói là người sao? Thần thiếp chưa nói gì cả mà người đã nhảy vào miệng thần thiếp, lẽ nào là chột dạ?”
“Ngươi…” Hoắc Tử Nhiêu nghiến răng. “Chỉ biết nhanh mồm nhanh miệng. Nếu ngươi có chứng cớ chỉ tội bổn cung thì cứ lấy ra đây!”
Tạ Trăn Ninh thản nhiên nói. “Đương nhiên là thần thiếp có chứng cớ.” Nàng ta nhìn Thương Lâm. “Thần thiếp nhớ rõ khi ấy người kia dùng dao định đâm thần thiếp nhưng thần thiếp ra sức giãy giụa, dùng những mảnh sứ làm bị thương cổ của người đó. vết thương không sâu nhưng chắc chắn giờ vẫn chưa lành hẳn, chỉ cần điều tra những người trong cung là sẽ ra ngay.”
Nàng ta cúi đầu, giọng tràn đầy may mắn vì sống lại sau kiếp nạn. “Lần này đúng là phước lớn mạng lớn. May mà lúc ấy có người đi ngang qua, người đó thấy dao đã đâm vào người thần thiếp, thần thiếp không dậy nổi nên mới vội vàng bỏ chạy. Ai ngờ thần thiếp lại không chết, còn có thể đứng ra chỉ chứng hắn.”
Thương Lâm vỗ vỗ tay nàng ta, dịu dàng nói. “Ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, nếu tra ra đó là người nào, bổn cung sẽ lấy lại công bằng cho ngươi.”
***
Quá trình tra ra thích khách cũng không lâu, người phù hợp với lời chỉ chứng của Tạ Trăn Ninh nhanh chóng bị bắt giữ, là thị vệ trong cung của Hoắc Tử Nhiêu. Đối mặt với sự thẩm vấn của hoàng hậu, hắn khai là vết thương trên cổ mình là do mấy ngày trước không cẩn thận nên trúng phải, hơn nữa cũng có người làm chứng cho hắn.
“Những thị vệ đó đều một giuộc với nhau, lời chúng có thể tin được sao?” Tạ Trăn Ninh nói. “Bây giờ thần thiếp là tội nhân, nếu bệ hạ và nương nương muốn lấy mạng thần thiếp thì thần thiếp cũng không có gì để nói. Nhưng thần thiếp không thể chết một cách không rõ ràng trong tay Hoắc quý phi nương nương như thế, phụ thân của thần thiếp cũng sẽ không đồng ý.”
Câu cuối cùng mang theo chút uy hiếp, Thương Lâm chỉ làm như không hiểu, gật đầu nói với giọng ôn hòa. “Bổn cung biết rồi.”