Ta Và Hoàng Thượng... Cùng Phe

Chương 35: Tô Kị

Dịch: Vãn Phong

***

“Chủ nhân…” Hai người đàn ông kia cùng đồng thanh kêu lên rồi cúi đầu xuống, bộ dáng hết sức hổ thẹn.

“Chuyện giao cho các ngươi đi làm thì không chịu làm, lại ở đây đuổi theo một cô gái, các ngươi biết nghe lời thật đấy nhỉ…” Tô Kị vừa nói vừa cười lạnh, vẻ lạnh lùng tàn nhẫn ấy khiến Thương Lâm không nhịn được mà run lên.

“Ngụy hoàng đâu?”

Người đàn ông có vóc dáng cao hơn cúi đầu càng thấp. “Khi bọn thuộc hạ lần theo dấu vết thì chỉ thấy ả ta, không nhìn thấy Ngụy hoàng…”

“Vậy các ngươi đuổi theo cô ta làm cái gì?” Tô Kị bỗng nhiên nổi giận. Hai người đàn ông kia lập tức quỳ xuống, dập đầu thỉnh tội. “Xin chủ công bớt giận!”

Tô Kị hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn Thương Lâm. Dưới ánh mắt của hắn, cả người Thương Lâm trở nên cứng đờ, buộc mình phải cố nở một nụ cười. “Thì ra ngươi không muốn bắt ta… Vậy thì cáo từ, bữa nào rảnh thì cùng đi uống trà…”

Cô run lẩy bẩy lui ra sau, hai tay chống mặt đất định đứng dậy, ngặt nỗi hai chân không còn chút sức lực nào, loay hoay cả buổi trời mà vẫn giữ nguyên tư thế ngồi bệt dưới đất.

Tô Kị thấy cô từng bước lui về phía sau giống như một con sâu đo thì ngồi xuống với vẻ mặt không chút biểu cảm. Khi cô sắp lui ra khỏi phạm vi của cánh tay hắn thì hắn mới đưa tay ra nắm lấy chân cô.

Chân phải của cô rất mảnh mai, hắn dễ nhàng nắm được mắt cá chân của cô, dưới lòng bàn tay hắn là vải gấm bóng loáng. Rõ ràng là cô bị hành động này của hắn làm giật mình, cơ thể cũng run lên bần bật.

Khi Tô Kị nắm lấy chân cô thì cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng sau khi làm xong thì lại cảm thấy dường như có chút lỗ mãng. nhưng trước nay hắn không ưa gì cô nên lúc này cũng lười nói xin lỗi cô, chỉ thả tay ra rồi thản nhiên nói: “Nếu đã đến đây rồi thì làm gì cái lí bỏ đi? Lúc nãy ta đã nói rồi, những ngày tiếp theo đây phải nhờ nương nương phối hợp, đừng tự chuốc khổ vào mình.”

***

Đây là lần thứ hai Thương Lâm bị bắt cóc, và cũng giống hệt lần đầu tiên, chưa được báo một lời đã bị đánh hôn mê hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Điểm khác nhau duy nhất chính là lần đầu tiên là bị Cao Trầm đánh ngất, lần này thì bị Tô Kị đánh ngất.

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngất đi, Thương Lâm lấy làm may mắn nghĩ rằng hên là Tô Kị không trực tiếp ra tay, nếu không với trình độ bạo lực của hắn và mức độ thù ghét đối với cô thì hắn ra tay một cái, ngất xỉu thì có ngất xỉu nhưng có tỉnh lại không thì còn khó nói lắm…

***

Khi cô tỉnh lại, mở mắt ra thì bên ngoài trời đã tối đen, ánh trăng sáng vằng vặc xuyên qua cửa sổ mà vào trong phòng. Thương Lâm nhìn ngó xung quanh một vòng, thấy mình đang ở trong một gian phòng, bên cạnh có một cô gái mặc áo vàng đang im lặng ngồi đọc sách.

Thấy cô tỉnh lại, cô gái áo vàng gấp sách lại, lạnh lùng nói: “Dậy sửa sang lại một chút, sư phụ muốn gặp cô.”

Thương Lâm nghi hoặc: “Sư phụ?”

Cô gái áo vàng liếc cô một cái đầy khinh bỉ. “Nói nhiều làm gì, bảo cô dậy thì dậy ngay.”

Thương Lâm bị điệu bộ vênh mặt hất hàm này làm cho nghẹn họng, nhưng cô cũng hiểu câu ‘người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu’, vì thế cố ổn định lại cảm xúc, nói: “Biết rồi.’

Cô ngủ quá lâu nên váy áo trên người đã nhăn nhúm lại, mái tóc cũng xõa tung ra. Thương Lâm muốn sửa sang lại một chút, nhưng nghĩ đến thân phận của mình lúc này là con tin thì cũng lười làm, chỉ quơ quào đầu tóc một chút rồi nói: “Được rồi, dẫn ta đi gặp sư phụ của cô đi.”

Cô gái áo vàng thấy thái độ của cô quá ung dung thì trong mắt lóe lên vẻ giận dữ, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi, không nhìn cô nữa.

***

Đúng như Thương Lâm đã đoán, sư phụ của cô gái áo vàng chính là Tô Kị. Thương Lâm đi theo nàng ta băng qua hành lang và cây cầu đá, cuối cùng dừng lại trước một cái đình hình lục giác. Ánh trăng lành lạnh, chiếu xuống mặt đất như phủ lên một tầng bạc. Tô Kị mặc áo vải thô sơ, ngồi trên ghế đá. Trên chiếc bàn đá trước mặt có một chiếc lò nhỏ bằng đất đỏ, đang từ từ hâm rượu.

“Sư phụ, A Nguyễn dẫn người mà sư phụ muốn gặp tới rồi này.” Cô gái áo vàng khẽ gọi.

Mặt Tô Kị không chút biểu cảm, chỉ khẽ gật đầu. “Lui xuống đi.”

A Nguyễn cắn môi, quay đầu lại nhìn Thương Lâm một cái, lúc ấy mới lui xuống với vẻ mặt không cam tâm tình nguyện.

Sau khi nàng ta đi rồi, Tô Kị chỉ vào vị trí bên cạnh mình. “Ngồi đi.”

Thương Lâm ngồi xuống. “Có thể trả lời một câu hỏi của ta không?”

Tô Kị không trả lời.

“Ta ngủ bao lâu rồi?”

Tô Kị im lặng một lát rồi mới nói: “Một ngày một đêm.”

Giống y hệt lần trước.

Thương Lâm ngập ngừng một chút, lại nói tiếp. “Vậy… đây là đâu?” Đây mới là vấn đề mà cô quan tâm nhất. Cô rất sợ mình bị mang đi xa, cách Cận Dương hàng ngàn dặm. Nếu như thế, cho dù Dịch Dương có muốn cứu cô thì e là cũng không có năng lực.

Cuối cùng Tô Kị cũng ngước mắt lên, ánh mắt mang theo vẻ nghiền ngẫm, nhìn chằm chằm vào cô.

“Ngươi… muốn gì?” Thương Lâm hơi khẩn trương.

Vẻ mặt Tô Kị rất lãnh đạm. “Không có gì, chỉ đang nghĩ rốt cuộc thì cô làm sao thế, trong đầu đang nghĩ những gì vậy?”

Thương Lâm lấy làm lạ. “Câu này lẽ ra phải để cho ta nói mới phải chứ? Rốt cuộc ngươi đang làm sao thế? Rốt cuộc thì ngươi ở phe nào, bắt ta để làm gì?”

Đây chỉ là những lời bùng phát vào lúc cực kỳ tức giận, vốn chẳng trông mong gì Tô Kị trả lời. Quả nhiên, hắn không thèm quan tâm đến câu hỏi của cô, chỉ nói: “Ta hỏi cô, tối hôm qua sở dĩ mấy người Quý Nam có thể phát hiện ra cô là do ngẫu nhiên hay là do cô cố ý?”

Quý Nam? Thương Lâm chớp chớp mắt, là một người trong số hai người theo đuổi bắt cô sao?

“Chuyện này có liên quan gì tới ngươi?” Cô hỏi ngược lại. Không biết tại sao, cô không muốn thể hiện tình cảm dành cho Dịch Dương cho người khác biết. Anh dũng xông ra dụ truy binh rời xa một người đàn ông hoàn toàn không yêu mình, nếu người khác biết được chắc chắn sẽ cảm thấy rất buồn cười.

Phản ứng của cô đã cho Tô Kị câu trả lời. Nhưng khi nghi vấn cứ lởn vởn trong lòng có được đáp án thì hắn lại cảm thấy càng mơ hồ.

Khi Quý Nam nói với hắn bọn họ bị tiếng nức nở của Hạ Lan Tích gây chú ý, còn cô lại không ngừng chạy như điên thì hắn đã nghi ngờ bọn họ đã mắc bẫy của cô. Hắn nghĩ có lẽ Dịch Dương ở ngay gần đấy, còn Hạ Lan Tích thì cố ý đi ra dẫn truy binh đi chỗ khác.

Nếu đổi thành một người khác làm chuyện này thì hắn sẽ không ngạc nhiên cho lắm, nhưng đây lại là Hạ Lan Tích, là cô ả Hạ Lan Tích bạc tình bạc nghĩa, bị hắn khinh bỉ phỉ nhổ! Cô ta sẽ vì phu quân của mình mà hy sinh tới mức này sao?

“Cô… tối qua là cố ý sao?” Cuối cùng thì hắn cũng hỏi ra miệng. “Cô cố ý lấy mình làm mồi nhử, chỉ vì khiến cho Từ Triệt có thể chạy trốn?”

Thương Lâm mất tự nhiên, quay đầu đi chỗ khác, không trả lời hắn.

Nói cách khác là đang ngầm thừa nhận.

Tô Kị bỗng nhiên thấy phiền não, không nhịn được mà cười lạnh vài tiếng. “Đáng tiếc, dù cô vĩ đại hy sinh nhiều như thế thì hắn vẫn không biết ơn đâu. Bây giờ hắn đã quay lại hoàng cung Đại Ngụy, còn cô thì lại rơi vào trong tay ta. Nói thật, cô có từng nghĩ tới kết cục của mình không?”

Thương Lâm không chú ý đến nữa câu sau của hắn, chỉ tinh ý nắm được phần mà mình quan tâm. “Chàng về hoàng cung rồi? Chàng không sao chứ?”

Tim Tô Kị bỗng như thắt lại. Vừa rồi hắn nói nhiều như vậy, ánh mắt của cô vẫn luôn ảm đạm, nhưng khi nghe được tên của người kia thì bỗng nhiên sáng rực lên. Đôi mắt trong veo như hồ thu nhìn hắn đầy mong đợi, vẻ kỳ vọng bên trong không chút che giấu.

Hắn định không quan tâm tới cô, nhưng có lẽ vì ánh mắt ấy quá nóng bỏng nên hắn bất giác trả lời. “Phải, hắn về cung rồi.”

Trái tim thấp thỏm bất an của Thương Lâm cuối cùng cũng được yên tâm. Cô không nhịn được mà nở nụ cười. Cùng lúc đó, mắt cũng tự dưng thấy cay cay.

Cô bối rối quay đầu sang chỗ khác, dùng tay áo che mặt, không để cho Tô Kị nhìn thấy bộ dáng rơi lệ của mình.

Đương nhiên Tô Kị hiểu ý cô, từ từ dời mắt sang nơi khác, đợi khi cảm xúc của cô bình tĩnh lại một chút thì mới ung dung hỏi. “Rượu hâm nóng rồi, muốn uống một ly không?”

Đêm rằm tháng giêng đúng là lạnh cắt da cắt thịt, cô lại không mặc áo choàng, tay lạnh tới mức đỏ bừng lên. Để cô uống chén rượu để ấm người cũng tốt, nếu không cô bị bệnh thì hắn cũng gặp phiền phức.

Nghĩ thế, Tô Kị cảm thấy mình đúng là kẻ có lương tâm trong một đám cướp, rỗi hơi mà đi lo lắng cho sức khỏe của con tin. Ai ngờ con tin không chút cảm kích mà còn cộc cằn trả lời một câu “không cần”, sau đó không nói gì nữa.

Hắn không nhịn được, nhíu mày. “Ta khuyên cô đừng có mà cáu kỉnh này nọ, ta không phải là bệ hạ của cô, không có lòng kiên nhẫn để dỗ dành cô đâu.”

Thương Lâm cố nhịn nhưng cuối cùng không nhịn được nữa. “Ta nói đại ca à, ta ngủ mười hai canh giờ, chưa ăn uống gỉ cả, bây giờ vừa tỉnh lại ngươi đã bảo ta uống rượu? Cho dù ngươi có muốn giết chết ta thì cũng không cần dùng cách thức này chứ!”

Tô Kị sững sốt, hoàn toàn không đoán được là Thương Lâm sẽ trả lời mình như vậy, càng không ngờ là cô sẽ dùng giọng điệu ấy để nói chuyện với mình. Trước kia, mỗi khi gặp nhau, cô luôn là một hoàng hậu đoan trang và có chừng mực, sẽ uy hiếp hắn một cách ngấm ngầm, thần thái luôn luôn cao quý, không thể xâm phạm. Nhưng lúc này, cô hoàn toàn là một tiểu cô nương nổi giận đùng đùng, một tiểu cô nương liên tục gặp phải biến cố, cuối cùng vứt bỏ mọi lớp ngụy trang.

Lúc ấy hắn mới nhớ tới, thật ra thì cô cũng chỉ mới mười bảy tuổi.

***

Đêm hôm đó, Thương Lâm ngồi trong đình lục giác ăn bữa cơm đầu tiên sau hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Tô Kị ra lệnh không bao lâu thì đã có người hầu mang thức ăn lên. Trong cái tô sứ trắng là mì sợi nóng hổi, thơm lừng. Trên mặt là một cái trứng chiên vàng ươm, nước dùng là nước xương gà thơm phức, khiến người ta ăn vào một muỗng là không nhịn được mà phải phát ra lời tấm tắc.

Thương Lâm đã đói tới mức choàng váng, lúc này không thèm giữ gìn hình tượng gì nữa, bưng cái tô lên mà ăn. Tô Kị vốn đang xoay đầu sang một bên ngắm phong cảnh nhưng dần dần, hắn bị động tác của cô thu hút. Cô gái mặc quần áo hoa, dung mạo xinh xắn, tai còn đeo hoa tai có viên ngọc đỏ quý giá, lẽ ra đang phải cầm hoa cắm vào bình, thấp thoáng sau bức rèm châu. Nhưng lúc này cô lại giống hệt như một nông phụ thô lỗ, bưng tô mì ăn ngấu nghiến không chút hình tượng.

Hắn không khỏi nghĩ ngợi, một ngày một đêm không cho ăn cơm phải chăng là rất quá đáng, ép người ta phải trở nên như vậy…

Phía bên kia, cuối cùng Thương Lâm cũng ăn xong, chắp hai tay trước ngực, thành kính nói. “Cảm ơn đã chiêu đãi.” Cô ngẩng đầu nhìn Tô Kị. “Ngươi còn có việc gì nữa không? Không có thì ta đi à.”

Thấy cô ung dung như đang làm khách ở nhà người khác, Tô Kị không biết nên nói gì mới phải, đành gật đầu cho xong. Thương Lâm mỉm cười, đứng dậy đi mất.

Cô cũng đã quyết định rồi, đối phương muốn làm gì cô không biết, nếu đã thế thì chỉ còn cách nhìn tình hình mà hành động. Để tiện cho hành động sau này, trước hết nên phối hợp một chút thì tốt hơn.

Nếu lần trước cô có thể chạy thoát khỏi tay Cao Trầm, mà Tô Kị là bằng hữu của Cao Trầm thì cô tin là mình không phải không còn cơ hội. Chỉ cần cô còn ở trong lãnh thổ của Ngụy Quốc mà không bị bắt về Yến Quốc thì vẫn có khả năng…

Yến Quốc…

Cô bỗng giật mình một cái, những chi tiết bị cô bỏ quên bỗng nhiên nảy lên trong đầu.

Tối hôm qua, trên đường phố Cận Dương, Tô Kị và hai người đàn ông kia gọi Dịch Dương là… Ngụy hoàng?

Cô chỉ nghe một vài người gọi hắn như thế, đó chính là những sứ thần của Yến Quốc. Nếu một người là người Ngụy Quốc, cho dù không gọi Dịch Dương là bệ hạ thì cũng sẽ không gọi Ngụy hoàng.

Lẽ nào, thân phận thực sự của Tô Kị – đại hiệp Lĩnh nam – lại là… người của Yến Quốc?