Dịch: Vãn Phong
***
Thương Lâm bị nắm cằm, nhìn gương mặt anh tuấn gần ngay trước mắt kia, ý nghĩ đầu tiên của cô là: “Cmn, sống bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng đợi được ngày bị đùa bỡn, đối phương còn là một anh đẹp trai nữa chứ. Nhìn kiểu gì thì cũng thấy mình có lời.” Nhưng một giây sau, cô liền nhìn thấy ẩn trong vẻ liếc mắt đưa tình kia là một đôi mắt đen bình tĩnh, bên trong đầy vẻ cảnh cáo.
Cô cảm thấy… hình như cô hiểu được hắn đang định làm gì…
Cô cười thẹn thùng, nói nhỏ nhẹ: “Bệ hạ quá khen rồi, thần thiếp… hổ thẹn không dám nhận…”
Ánh mắt hắn toát lên vẻ tán thưởng rất rõ ràng, dường như đang khen cô ‘phản ứng nhanh nhạy’. “Cho nên, mĩ nhân, nàng chưa từng hại Hoắc quý phi, đúng không?”
“Đương nhiên là chưa từng.” Thương Lâm tiếp tục thẹn thùng, còn tinh tế lộ ra chút uất ức trong biểu cảm: “Thần thiếp và Hoắc quý phi cùng hầu hạ bệ hạ, cũng coi như là người một nhà, sao thần thiếp lại hại nàng ấy chứ?”
“Ừ, trẫm cũng nghĩ thế.” Hắn gật đầu, quay người qua nói với Hoắc Tử Nhiêu: “Nàng cũng nghe rồi đấy, hoàng hậu chưa từng hại nàng.”
Hoắc Tử Nhiêu trợn tròn mắt nhìn tình tiết của vở kịch này được triển khai một cách thần tốc, nàng ta gần như là há hốc mồm. “Bệ hạ… bệ hạ chỉ tin vào lời nói từ một phía của nàng ta mà hoài nghi thần thiếp sao?”
“Trẫm nói hoài nghi nàng bao giờ?” Hắn ngạc nhiên: “Trẫm chỉ cảm thấy một nữ tử có ngoại hình đẹp thế này thì chắc chắn bên trong cũng có một trái tim lương thiện, sẽ không đi làm những chuyện hèn hạ như vậy.” Thấy Hoắc Tử Nhiêu dường như muốn phản bác, hắn lại ung dung bổ sung thêm một câu: “Cũng giống như ái phi nàng, hai năm nay trẫm tin tưởng, sủng ái nàng như vậy chính là vì cảm thấy nàng là người xinh đẹp hiền lương. Hoàng hậu không có độc hại nàng, nàng cũng chưa từng hãm hại nàng ấy. Chứ không lẽ nàng cảm thấy trẫm nghĩ sai rồi sao?”
Hoắc Tử Nhiêu há miệng muốn nói gì đó nhưng hoàn toàn không biết nói gì. Hoàng đế đã nói rồi, người ta cảm thấy mỹ nữ đều có tính tình lương thiện, nàng ta là thế, Hạ Lan Tích cũng vậy. Nếu nàng ta phủ nhận điều này, há chẳng phải cũng phủ nhận chính bản thân mình rồi sao?
Thương Lâm nhìn vẻ mặt của Hoắc Tử Nhiêu, suýt nữa là bật cười ha hả. Cô cứ tường mình đã giỏi đóng kịch, không ngờ gã bạn của Chu Tuấn còn lợi hại hơn, biết cách giải quyết tận gốc vấn đề. Hoắc Tử Nhiêu phải ngậm bồ hòn, thật sự làm cho cô sung sướng.
“Có điều ái phi à, nàng quả thật làm trẫm hơi ngạc nhiên đấy.” Hắn tiếp tục nói: “Mấy ngày trước trẫm bị bệnh, thấy ái phi vất vả chăm sóc ngày đêm nên trong lòng trẫm rất cảm động. Nhưng không ngờ lúc ái phi chăm sóc trẫm mà còn nhớ tới việc thẩm vấn cung nữ trong Tiêu Phòng Điện, đúng là một nhân tài có thể làm cùng lúc nhiều việc.”
Hoắc Tử Nhiêu nghe thế thì sống lưng toát mồ hôi lạnh, lúc này nàng ta mới phát hiện ra hôm nay mình đã phạm quá nhiều sai lầm.
Trước mặt hoàng đế, nàng ta vẫn luôn giả vờ tình sâu nghĩa nặng với hắn, như thế mới có thể lừa gạt khiến cho hắn sủng ái nàng ta vô độ. Nhưng vừa rồi nàng ta lại vô ý nói lỡ miệng, khiến hoàng đế cảm thấy nàng ta đối với hắn cũng không đến mức như những gì thể hiện nên khó tránh trong lòng cảm thấy khó chịu. Thảo nào lúc nãy ngoài cửa điện nhìn thấy Hạ Lan Tích hắn cũng không có phản ứng gì, chỉ khi nghe xong những lời nàng ta nói thì mới đột nhiên khen ả xinh đẹp.
“Bệ hạ hiểu lầm rồi, thần thiếp…” Hoắc Tử Nhiêu quýnh lên, lập tức định biện bạch nhưng bị hoàng đế ngắt lời: “Được rồi, đừng nói nữa, trẫm cảm thấy hơi mệt, muốn được yên tĩnh một chút. Nàng về trước đi.”
“Vậy còn người…”
“Trẫm thấy Tiêu Phòng Điện này có ít người, muốn ngồi đây thêm chút nữa.” Hắn thờ ơ nói: “Tiện thể tán gẫu với hoàng hậu của trẫm về phong thổ và con người Yến Quốc, coi như mở mang thêm tầm mắt. Còn về phần độc trong điểm tâm là thế nào thì hôm khác trẫm sẽ cho nàng một câu trả lời.”
Quả nhiên là đang giận dỗi nàng! Hoắc Tử Nhiêu xác định được điều này thì không gấp gáp nữa. Bệ hạ làm thế chứng tỏ hắn rất thâm tình với nàng, vậy thì nàng sẽ tìm cơ hội khác giải bày tâm sự với hắn là được, lúc này cứng đầu cứng cổ không phải là kế hay.
“Vậy thần thiếp xin cáo lui.” Hoắc Tử Nhiêu hành lễ rồi lặng lẽ liếc Tiểu Điệp đang quỳ dưới đất một cái để cảnh cáo, khiến nàng ta phải giữ mồm giữ miệng. “Xin hoàng hậu hãy chăm sóc bệ hạ.”
“Quý phi đi thong thả.” Thương Lâm mỉm cười gật đầu, làm ra vẻ hiền lương thục đức.
Thấy Hoắc Tử Nhiêu đã dẫn người đi xa, chàng trai mặc áo bào đen cũng ung dung bảo người hầu xung quanh. “Các ngươi cũng lui xuống đi.”
Cung nữ thái giám ngẩn ra, nhưng khi thấy bệ hạ nắm lấy tay hoàng hậu nương nương, tỉ mỉ nghiên cứu làn da mịn màng của nàng thì lập tức ngầm hiểu ý. “Dạ.”
Cuối cùng trong điện cũng đi sạch sẽ, chỉ còn lại hai người họ. Vẻ thẹn thùng trên mặt Thương Lâm lập tức bị gió lốc cuốn sạch, cô lập tức rút tay mình lại.
Chàng trai mặc áo bào đen nhìn bàn tay trống không của mình, trên mặt vẫn nở nụ cười nhưng trong nụ cười ấy có thêm vài phần chế giễu: “Trở mặt ngay à, đừng quên lúc này tôi đã cứu cô một mạng đó.” Hắn nghĩ ngợi một chút. “Cộng thêm lần ở nhà A Tuấn thì tổng cộng cô nợ tôi hai cái mạng.”
Nghe hắn nói thế, Thương Lâm lập tức thấy đuối lý. Tuy nói tên này không phải tốt lành gì, lúc nãy còn tính bắt cô quỳ xuống, nhưng đúng là cô có lỗi với hắn trước. Vừa rồi hắn đã cứu cô, cũng coi như là không so đo thù hận trước kia.
“Ừm, tôi chỉ cảm thấy chúng ta thân mật thế này thì không hay lắm.” Cô lựa chọn từ ngữ cho thích hợp. “Diễn kịch cho người ta xem là được rồi, khi không có ai thì không cần như thế.”
Hắn cười xùy một tiếng: “Nói giống như tôi thích nắm tay cô lắm vậy.”
Thương Lâm làm như không nghe thấy những lời châm chọc này, cô đi thẳng vào vấn đề: “Này, chúng ta trao đổi chút tin tình báo đi. Phía anh sao rồi?” Nói xong, cô mới nhớ sực ra: “Không đúng không đúng, đầu tiên là tự giới thiệu trước đã, tôi còn chưa biết anh tên gì.”
Hắn khẽ đưa mắt nhìn cô, nhưng không nói chuyện.
Thương Lâm thấy hắn không nói chuyện thì đoán là trong lòng hắn còn giận, cô cảm thấy mình nên chủ động một chút thì hơn: “Tôi tên là Thương Lâm, Thương trong thương nhân, Lâm trong mưa rào, là bạn thân của bạn gái của bạn thân anh.” Quan hệ xa như vậy mà cũng bị cô cố níu kéo thành quan hệ chiến hữu thân mật.
Cô quá thành khẩn, hắn không đếm xỉa tới cô một hồi, cuối cùng cũng lên tiếng: “Tôi tên là Dịch Dương.”
“Dịch Dương? Dương trong cây dương sao?”
“Không phải, Dương trong tung bay.”
Thương Lâm à một tiếng, trong lòng thì thầm nghĩ sao anh không giống với cái tên này gì hết vậy, rõ ràng là một kẻ nham hiểm khó lường!
“Vậy cô dùng lý do gì để gạt những người bên cạnh?” Dịch Dương hỏi.
“Gạt những người bên cạnh?” Thương Lâm chớp mắt. “Anh định nói tính cách của tôi không giống với Hạ Lan Tích sao?” Thấy Dịch Dương gật đầu, cô bình thản xua tay: “Chuyện này đơn giản thôi, mấy tiểu thuyết xuyên không đều viết bị bệnh lâu quá nên đầu óc mơ màng, nói dối vài câu là được ấy mà.” Hạ Lan Tích từ xa gả đến Ngụy Quốc, tâm phúc bên cạnh chỉ có mình Nhập Họa, có điều cô nương Nhập Họa kia cũng không được thông minh lắm, muốn lừa gạt nàng ta cũng chẳng phải việc gì khó. Thấy nàng ta không ngừng lo lắng cho ‘bệnh tình’ của mình, Thương Lâm cũng thấy áy náy.
Dịch Dương hừ lạnh một tiếng. “Cô thì nhẹ nhõm rồi.”
“Thế nào, chẳng lẽ anh không làm thế sao?” Thương Lâm hoang mang.
Dịch Dương gõ gõ tay lên mặt bàn bóng loáng. “Nếu tôi nói mình bị mất trí nhờ thì e là ngày chết cũng không còn xa.”
Thương Lâm giật mình kinh hãi: “Là… là sao chứ?” Nhớ tới chuyện vừa rồi, cô bỗng cảm thấy bất thường. “Anh là hoàng đế, muốn tha cho tôi thì cứ tha, sao phải giả vờ như vậy?”
“Lẽ nào mấy tiểu thuyết xuyên không mà cô đọc không có dạy cô rằng hoàng đế cũng rất khó làm sao?” Dịch Dương thản nhiên nói: “Hoàng cung của Ngụy Quốc này không được bình thường lắm, tình cảnh của hoàng đế Ngụy Quốc thì càng bất ổn hơn. Có nhiều chuyện phải cẩn thận mới được.”
Thương Lâm im lặng nhìn hắn một lát: “Anh có thể nói rõ hơn một chút được không? Chỉ số IQ của tôi chỉ có 80.”
Dịch Dương cười xùy một tiếng. “Tôi thấy lúc nãy cô cũng thông minh lanh lợi lắm mà, sao tới đây ba ngày rồi mà vẫn chưa nghe ngóng tình hình trong hoàng cung này?” Hắn dừng một lát rồi nói tiếp: “Cô biết gì về xuất thân của Hoắc Tử Nhiêu?”
Thương Lâm gật đầu. “Nhập Họa đã nói tôi chuyện này, cô ta nói Hoắc Tử Nhiêu là thứ nữ của Tư Mã đại tướng quân Hoắc Hoằng, vì dung mạo quá xinh đẹp nên mới được anh… được hoàng đế trước kia yêu thích và nạp vào cung. Hoàng đế rất sủng ái cô ta, ngay cả ngọc ấn của hoàng hậu cũng giao cho cô ta giữ, rất có dáng dấp của vợ cả.”
“Vậy cô biết gì về Hoắc Hoằng?”
Chuyện này thì Thương Lâm không được rõ lắm. Nhập Họa mới tới Ngụy Quốc được hai tháng, có nhiều chuyện cũng không biết nhiều hơn cô bao nhiêu, tin tức nghe ngóng được cũng có hạn.
Dịch Dương thở dài. “Tôi nói một người thì cô sẽ rõ ngay.”
“Ai?”
“Hoắc Quang.”
Thương Lâm tắc lưỡi: “Anh đang nói đến tên gian thần Hoắc Quang có quyền phế, lập hoàng đế thời Tây Hán sao?”
Mặt Dịch Dương không có chút biểu cảm. “Mấy ngày nay tôi tìm cớ đọc lại tấu sớ của triều thần, rồi nghe ngóng tin tức từ các cung nữ thái giám bên cạnh, về cơ bản đã xác định được quả thật tên Hoắc Hoằng này tập trung mọi quyền lực, ngay cả hoàng đế cũng không làm gì được hắn, giống như Hoắc Quang năm đó.”
“Hơn nữa, hắn còn có đứa con gái ở trong cung… Ngoài thì có quyền thần, trong thì có sủng phi, bọn ngoại thích này phân bố rộng thật.” Thương Lâm lẩm bẩm, sau đó lập tức bừng tỉnh: “Nếu như anh nói thì chỗ dựa của Hoắc Tử Nhiêu đúng là to như núi. Một cô nàng thiên kim tiểu thư xinh đẹp là thế, một lòng muốn làm hoàng hậu nhưng lại bị tôi cản đường?” Nàng ra vẻ hoảng sợ. “Không được không được, nếu tôi tiếp tục ở đây thì sẽ bị họ ăn tươi nuốt sống mất, tôi phải tìm đường chuồn ngay!” Nói xong, làm bộ như muốn đứng dậy chạy đi.
Dịch Dương kéo cánh tay cô lại. “Cô chạy đâu được chứ?”
“Đâu cũng được hết!” Thương Lâm mang vẻ mặt bi ai. “Nể tình chúng ta đều là ‘made in China’, bệ hạ hãy nghĩ cách giùm cho thần thiếp đi, cho thần thiếp một con đường trốn!”
“Ngại quá, chỉ e là cô không có đường chạy.” Dịch Dương chậm rãi nói. Trong mắt Thương Lâm, gương mặt ánh tuấn ấy cực kỳ đáng ghét.
“Tại sao?”
“Cô đã quên thân phận của mình rồi sao?” Dịch Dương nói. “Cô là công chúa của Yến Quốc, nếu cô chạy trốn rồi thì tôi phải ăn nói sao với Yến Quốc đây?”
“Cứ nói tôi bệnh chết là được!” Thương Lâm nói. “Mấy người Hoắc Tử Nhiêu vốn đã định thủ tiêu tôi, chúng ta cứ thuận nước giong thuyền, giả vờ như tôi đã chết, sau đó lén thả tôi ra. Đến lúc đó, tôi sẽ ngoan ngoãn làm một dân đen cu li, còn bệ hạ người thì có thể tiếp tục làm hoàng đế, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, tốt biết bao.”
Nụ cười của Dịch Dương trở nên lạnh hơn: “Sau đó thì sao? Đường đường là công chúa Yến Quốc, gả tới Ngụy Quốc chưa đầy nửa năm thì đã chết, cô cho là phía Yến Quốc sẽ chịu để yên sao?” Giọng của hắn trở nên nhỏ hơn. “Đến lúc đó, nếu có tin gì đó đồn ra ngoài, nói cái chết của công chúa không đơn giản như vậy… Mấy người Hoắc Hoằng chắc chắn sẽ rất vui khi nhìn cảnh này.”
Thương Lâm nghe những lời hắn nói, hơi ngẩn ra. Tốt xấu gì cô cũng học lịch sử nhiều năm, cũng quen thuộc với việc tranh đấu đoạt quyền của thời cổ đại nên vừa nghĩ một chút là đã hiểu ngay. “Ý của anh là…” Cô đến gần sát hắn. “Lần này Hoắc Tử Nhiêu đối phó với tôi là cho cha cô ta sai bảo? Từ đầu bọn họ đã muốn tôi chết, sau đó dùng chuyện này khiến cho Yến Quốc bất mãn, xuất binh thảo phạt Ngụy Quốc? Hoắc Hoằng thừa cơ hội này trách mắng hoàng đế không tài không đức, nghĩ mọi cách để thế ngai vàng…” Suy đoán này vừa được thốt ra, cô lập tức giật mình tới nín thở.
Dịch Dương nhướng mày. “Không tồi, hiểu ý rất nhanh, không uổng công tôi lúc nãy nhẫn nhục chịu đựng cứu cô một mạng.”
Nhẫn nhục chịu đựng? Hắn đang chỉ hành động đùa bỡn cô đấy sao?
Thương Lâm giận dữ, đang định trả đũa lại thì đã bị hắn thân thiết nắm tay. Anh đẹp trai luôn lạnh lùng ấy lúc này đang mỉm cười nhìn cô, giống như đang ấp ủ một âm mưu to lớn. “Cho nên hoàng hậu à, nàng không thể đi, càng không thể chết. Nàng phải sống thật khỏe mạnh, vì tương lai tốt đẹp của chúng ta!”