Dịch: Vãn Phong
***
Khi Thương Lâm gặp lại Dịch Dương thì đã là năm ngày sau đó. Lúc ấy, cô đang chán chường ngồi trên chiếc xích đu trong vườn. Chiếc xích đu này là do Dịch Dương sai người làm cho cô, chỉ vì một đêm đẹp trời nào đó, hai người đang tán gẫu, cô nói lúc nhỏ trong khu nhà mình có một cái chiếc đu, cô rất thích nó, nhưng trong khu có quá nhiều con nít, lần nào cô cũng phải đợi rất lâu mới được chơi một lát, đến nay vẫn còn hết sức bức bối. Lúc nghe, vẻ mặt của hắn rất lạ, giống như là không thể nào hiểu được tâm trạng ấy. nhưng ngày hôm sau, hắn lại ra lệnh làm cho cô một cái xích đu. Dưới ánh dương rực rỡ, hắn nắm sợi dây thừng thô ráp, vẻ mặt khiêm tốn hòa nhã. “Việc nhỏ mà thôi, cô đừng có khóc đấy.”
Có nhiều lúc, cô cảm thấy hắn rất tốt với mình. Nhưng bây giờ nghĩ lại, hắn tốt như vậy có lẽ chỉ vì coi cô như em gái mà thôi. Giống như hắn dùng giá trên trời để mua cặp bình hoa cổ cho em họ mình vậy. Làm cho cô cái xích đu chẳng qua là thuận miệng sai khiến một tiếng mà thôi.
“Chơi vui không?” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên đánh thức Thương Lâm khỏi dòng suy tư. Cô ngẩng đầu lên thì thấy Dịch Dương đã đứng bên cạnh mình tự bao giờ, đang cúi đầu nhìn cô. “Chẳng phải khi ấy cô nói thứ này rất ấu trĩ sao? Tôi thấy cô rất thích đấy chứ.”
Khi cô vừa nhìn thấy chiếc xích đu, mặc dù rất cảm động nhưng vẫn quen thói mạnh miệng, đúng là đã nói một câu “ấu trĩ”, không ngờ đến nay hắn vẫn còn nhớ.
Thương Lâm lờ đờ liếc hắn một cái, không trả lời.
Dịch Dương hơi ngớ ra, vung tay ra hiệu cho Nhập Họa thối lui, sau đó tự mình đẩy xích đu cho cô. Thương Lâm không kịp chuẩn bị, mãi đến khi bị đẩy lên thật cao thì mới không nhịn được mà hét lên. “Này, anh đừng có giỡn nữa! Cho tôi… cho tôi xuống! Á…”
Hắn giữ dây thừng lại, cuối cùng thì hai chân cô cũng chạm được đến đất. Kinh hồn ngồi một lúc liền vội vàng nhảy xuống chiếc xích đu.
“Cái anh này… trêu cợt người khác như vậy vui lắm sao?” Cô thở hổn hển, nói.
Dịch Dương cười khẽ vài tiếng. “Tôi thấy bộ dạng nặng nề của cô là lòng cũng phát bực theo, thế này thì có sức sống hơn.”
“Tôi có sức sống hay không thì là chuyện của tôi, không cần anh lo!” Thương Lâm nổi sung.
Dịch Dương nghiêm túc nói. “Tôi không thể không lo. Cô không nghe rõ sao? Cô buồn bực chán chường như vậy, tôi thấy cũng bực bội theo. Vì sự vui vẻ thoải mái của tôi, cô cũng phải có sức sống mới được.”
Cmn! Logic gì thế này!
Thương Lâm lười cãi nhau với hắn, quay người đi vào trong điện. Một lát sau, Dịch Dương mới vào theo, từ tốn hỏi: “Cô đang giận tôi sao?”
“Không có!”
“Cô giận vì những đại thần ấy mắng cô phải không?”
“Không phải!”
“Nếu không thì cô cảm thấy tôi không đủ nghĩa khí, mặc cho cô bị bọn đại thần ấy mắng?”
“Tôi nói không phải là không phải!”
“Tóm lại không đến nỗi…” Hắn cười một cách quái lạ. “Bởi vì tôi không đến thăm cô nên cô nhớ tôi hả?”
Câu cuối cùng là một câu nói đùa, nhưng Thương Lâm lại bị chọc đúng bí mật trong lòng, lập tức im lặng.
Dịch Dương mỉm cười nhìn cô.
“Anh… chưa từng thích ai đúng không?” Thương Lâm nhẹ giọng hỏi. “Vậy thì chắc chắn anh sẽ không thể nào hiểu được tâm trạng của tôi, cho nên đừng có đoán bậy đoán bạ.”
Dịch Dương nhìn đôi mày khẽ cau lại của cô, nhớ tới tâm trạng của cô trở nên thất thường thế này là từ sau khi Cao Trầm đi, nụ cười trên mặt tắt dần.
“Thế à.” Hắn bình thản nói. “Nếu đã không nỡ thì sao lúc ấy không đi theo hắn ta?”
Thương Lâm ngạc nhiên quay đầu lại.
“Nói cái gì mà đã là quá khứ rồi chứ, thật ra là đang cố tỏ ra mạnh mẽ đúng không?” Hắn tiếp tục nói. “Nghĩ một đằng nói một nẻo…. thật ra là chả mạnh mẽ chút nào.”
Cô biết hắn đang hiểu lầm nhưng lại không muốn mở miệng giải thích, bởi vì thật sự không biết nên giải thích thế nào. Lẽ nào phải nói với hắn là ‘Không phải, tôi không có thích Cao Trầm, người tôi thích… thật ra là anh’ sao?
Cô không nói chuyện thì hắn lại cho là cô đang cam chịu. Mặt hắn trở nên lạnh hơn, không khí trong điện nhất thời trở nên ngột ngạt.
“Ừm, chuyện của anh xử lý thế nào rồi?” Cô không chịu được nữa, chủ động tìm kiếm đề tài để nói. “Tô gia…”
Cô nghĩ, nếu hắn chịu tiết lộ một chút gì đó thì cô sẽ tha thứ cho hắn, không so đo chuyện hắn đã lợi dụng cô. Cô thật sự không thích cảm giác bị loại ra ngoài, cô hy vọng có thể giúp đỡ được hắn.
“Rất tốt, đều nằm trong kế hoạch.” Dịch Dương thản nhiên nói.
Vẻ mong đợi trong mắt Thương Lâm tắt dần. Cô bốc một miếng điểm tâm lên ăn rồi quay người bảo Nhập Họa chuẩn bị nước để tắm rửa.
***
Vài ngày sau, Thương Lâm nghe ngóng được tin tức mới từ trong miệng của mấy người trong cung. Bệ hạ không bắt được Tô Kị, trong cơn giận dữ đã đích thân thẩm vấn người của Tô gia và trong quá trình thẩm vấn đã phát hiện ra điểm đáng ngờ. Gia chủ của Tô gia luôn miệng nói là oan ức, nói mình không hề hành thích quân vương, đại tư mã đã bắt nhầm người rồi.
Triều đình cũng xôn xao hẳn lên.
Hoàng đế không quan tâm chuyện chính sự đã lâu, hiếm khi nghiêm túc một lần nên hết sức kiên trì, trịnh trọng giao chuyện này cho thừa tướng Tạ Ngộ, ra lệnh phải tra cho ra chân tướng. Mọi người đều biết Tạ ngộ và Hoắc Hoằng bất hòa, đoán rằng lần này bệ hạ hành động vậy là do không tín nhiệm Hoắc Hoằng nữa, ai nấy đều ngồi chờ tình thế thay đổi.
Thương Lâm vo vê một đồng tiền, cứ ném lên ném xuống trong tay, cảm thán chiêu ‘Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương[1]’ này của Dịch Dương đúng là không tồi. Trước đó làm rất nhiều hành động lót đường, chẳng qua là gây phiền toái cho Hoắc Hoằng một cách tự nhiên nhất, còn giao phiền toái này cho kẻ đối đầu với Hoắc Hoằng. Cho dù là vì chính mình, Tạ Ngộ cũng sẽ không làm bọn họ thất vọng.
Vừa cảm thán xong chuyện này, Nhập Họa đã bước vào bẩm báo nửa canh giờ trước bệ hạ đã đến hậu cung, lúc này đang ở Hàm Thúy Các.
“Người ở đó làm gì?” Thương Lâm ngạc nhiên.
“Hình như là Tô Bảo Lâm không được khỏe, sai người đi mời bệ hạ sang.” Nhập Họa nói. “Hoàng tự quan trọng, bệ hạ lập tức đi ngay…”
Đứa con trong bụng Tô Cẩm, hoàng hậu cô còn quan tâm hơn cả hoàng đế, trước kia có chuyện gì cũng sang bẩm báo với cô nhưng lần này Tô Cẩm lại lướt qua mà trực tiếp bẩm báo với hoàng đế. Phải chăng đây chính là hành động có ý tự tách ra gầy dựng thế lực.
Thương Lâm nhớ lại gương mặt hoảng sợ, không dám tranh giành của Tô Cẩm, trong lòng thầm suy đoán lẽ nào cô gái này cũng nổi lên ý đồ tranh sủng với hoàng hậu?
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
***
Dịch Dương chưa từng qua đêm ở chỗ Tô Cẩm nên Thương Lâm cứ tưởng hắn ở một lúc rồi sẽ đi. Nhưng đến khi cô thay áo ngủ định đi ngủ mà vẫn không nghe tin hoàng đế rời khỏi Hàm Thúy Các. Thương Lâm không ngừng an ủi mình rằng cứ thả lỏng, thả lỏng người. Cho dù Dịch Dương muốn tìm một cô gái cổ đại cho mới mẻ thì cũng không tìm Tô Cẩm. Lên giường với phụ nữ có thai cũng quá khó coi. Nhưng cảm giác quái lạ trong lòng làm cô cứ trằn trọc không yên, hoàn toàn không ngủ được.
Lăn qua lộn lại trên giường khoảng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng thì Thương Lâm cũng nảy ý đồ đen tối!
Tại sao cô phải tự xót xa cho mình thế này, thật là thê thảm. Chẳng phải chỉ có ba chữ ‘Tôi thích anh’ thôi sao, khó nói lắm sao!
Cái gì mà ‘Tôi không muốn làm phiền anh’. ‘Sợ nói ra thì không thể làm bạn được nữa’… quẳng đi hết đi. Cô không muốn suy nghĩ nhiều vậy. Cô muốn tỏ tình thì sao chứ!
Bị từ chối thì đúng lúc có thể hết hy vọng luôn!
Cơn hăng hái dâng trào trong ngực, cô liền lập tức bò dậy khỏi giường, khoác một chiếc áo khoác và ra khỏi tẩm điện. Tối nay đến phiên Nhập Họa gác đêm cho cô, lúc này nàng ta đang gật gù bên ngoài bức màn, cô đi thật nhẹ nhàng để không làm nàng ta thức giấc rồi chuồn êm khỏi Trường Thu Cung.
***
Đến khi cô nhìn thấy Hàm Thúy Các đầu óc tràn đầy nhiệt huyết kia cũng tỉnh táo lại phần nào. Cô bắt đầu nghĩ ngợi xem rốt cuộc mình đang làm gì. Cho dù có tỏ tình thì cũng nên trang điểm một chút, bộ dạng vừa bò từ trên giường dậy này có phần hơi lôi thôi lếch thếch…
Nghĩ như thế, cô hơi do dự một chút. Vừa định lùi bước thì lại bị cung nữ trong Hàm Thúy Các phát hiện.
“Hoàng hậu nương nương?” Cung nữ cũng rất bất ngờ vì nhìn thấy cô vào giờ này nên trong giọng nói đầy vẻ nghi hoặc. “Người đang…”
Thương Lâm nghĩ ngợi, sau đó cố trấn tĩnh. “Bổn cung nghe nói Tô Bảo Lâm không khỏe nên đích thân đến xem.”
“Nhưng bảo lâm đã ngủ rồi…” Cung nữ nói xong thì mới phát hiện ra mình đã nói sai rồi. Hoàng hậu đại giá quang lâm, cho dù ngươi có ngủ hay không thì cũng phải dậy tiếp giá chứ. “Nô tì đi thông báo ngay…”
“Ngủ rồi à?” Thương Lâm vội vàng nói. “Ngủ rồi thì thôi, ngày mai bổn cung lại tới. Tạm biệt.”
Cô không thể chạy thoát, bởi vì Dịch Dương bỗng nhiên xuất hiện.
Dưới hành lang, cô mặc bộ quần áo trắng, mái tóc đen buông xõa, chân còn xỏ đôi guốc mộc, bộ dạng rõ ràng là ngủ được một nửa thì bò dậy.
Thương Lâm cố buộc mình không nghĩ đến việc hắn có ngủ với Tô Cẩm hay không, chỉ hành lễ theo phép tắc. “Bệ hạ.”
“Hoàng hậu nửa đêm không ngủ được, ra đây tản bộ sao?” Vẻ mặt Dịch Dương hơi là lạ.
Thương Lâm nói rất đường hoàng. “Hôm nay ánh trăng rất đẹp, thần thiếp ra đây ngắm trăng.”
“Ngắm trăng…” Dịch Dương cười xùy một tiếng. “Lại đây.”
Hắn dùng giọng ra lệnh, Thương Lâm không thể chống cự trước mặt cung nữ nên đành phải không tình nguyện đi qua đó.
Hắn nắm lấy tay cô, cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền đến như dự đoán. “Ra ngoài mà cũng không biết mặc ấm một chút, nàng không có đầu óc ư?”
Thương Lâm rất muốn trả đũa một câu ‘Tôi nghĩ đến anh thì IQ và EQ đều biến mất rồi’, nhưng cuối cùng vẫn không dám, đành phải rầu rĩ ‘à’ một tiếng.
Dịch Dương thấy bộ dáng ngoan ngoãn ngậm bồ hòn làm ngọt của cô, biết là cô không tiện phát hỏa trước mặt cung nữ nên kéo cô vào tẩm điện của mình.
Vương Hải canh giữ bên ngoài, trong điện không có ai cả, chỉ có chiếc giường bừa bộn. Thương Lâm hớn hở khi thấy trên giường không có phụ nữ. Trong điện rất ấm áp, cô bị hơi nóng làm rùng mình, lúc ấy mới cảm thấy lạnh. Dịch Dương thấy thế thì tức giận cởi chiếc áo choàng mỏng manh của cô ra, kéo chiếc chăn dày trùm cô lại.
“Đợi đã đợi đã, tôi không động đậy được nè!” Cô bị trùm kín như con sâu trong kén, không ngừng lên án. “Sao anh giống hệt mẹ tôi thế nhỉ? Bà ấy cũng thường giày vò tôi thế này.”
“Im miệng!” Hắn làm mặt lạnh, quay người lại cầm bình rượu trên bàn rót cho cô một ly. “Uống đi cho ấm người.”
Cô bị ép uống rượu, một luồng khí nóng lập tức dâng lên, mặt cũng trở nên ửng hồng. Dịch Dương thấy cô như vậy thì ánh mắt trở nên ấm áp hơn, lúc ấy mới hỏi. “Nói đi, qua đây làm gì?”
“Tôi… tôi lo lắng cho Tô Cẩm mà!”
“Lo lắng cho Tô Cẩm?” Dịch Dương cười xùy. “Nửa đêm nửa hôm không chịu ngủ mà chạy tới Hàm Thúy Các, sau đó cô nói với tôi cô lo lắng cho Tô Cẩm? IQ của cô chưa tới 80 nhưng không có nghĩa là tôi cũng vậy.”
Thương Lâm nghẹn họng. Đúng là lý do này cũng quá ngu ngốc.
Đêm nay cô chạy tới là để thổ lộ, nhưng với tình huống lúc này, cô bị nhét trong chăn, không chút xinh đẹp đứng trước mặt Dịch Dương, còn vẻ mặt của hắn thì lãnh đạm, giống như cô còn nợ hắn tám trăm ngàn vậy. Tình này cảnh này, nếu cô đột nhiên thốt ra câu ‘Tôi thèm muốn anh lâu lắm rồi’ phải chăng sẽ phản tác dụng?
Nói, hay là không nói đây? Đây chính là vấn đề.
———————————————–
[1] Có nghĩa là giấu ý đồ chân chính dưới một hành động nào đó, khiến cho kẻ địch hiểu lầm, xem nhẹ ý đồ thật sự của mình, từ đó thắng lợi một cách bất ngờ.