Dịch: Vãn Phong
***
Ngày hôm sau, sứ thần của Yến Quốc chính thức rời khỏi Cận Dương, Thương Lâm đứng tại nơi cao nhất trong Ngụy cung, nhìn về phía bóng người đã không còn trông thấy ở phía xa xa, thở dài một hơi.
“Nếu thật sự không nỡ thì sao sáng nay không cùng tôi ra ngoài cửa cung tiễn họ?” Giọng của Dịch Dương bỗng nhiên vang lên bên cạnh cô.
Thương Lâm không quay đầu qua, chỉ dời mắt nhìn về phía hồ nước xanh biếc phía xa xa. “Lúc ấy buồn ngủ gần chết, tôi không muốn dậy.” Cô lại sờ lên mũi nói bâng quơ. “Tôi đi thăm Tô Cẩm, nghe ngự y nói thêm một thời gian nữa thì đứa trẻ đã có thể động đậy trong bụng mẹ rồi.”
Cô quay người định đi, Dịch Dương chợt ngăn cô lại. “Chúng ta cùng đi đi.”
Thương Lâm ngẩng đầu lên thì thấy môi Dịch Dương đang mỉm cười, vẻ mặt rất hòa nhã gần gũi. “Chẳng phải cô cứ khuyên tôi đi thăm cô ta sao? Tôi nể mặt cô vậy.”
Lúc này mà nói không đi nữa thì chẳng khác nào cố ý làm cao giá, Thương Lâm khẽ mỉm cười, giọng thoải mái. “Được thôi, vậy thì cùng nhau đi thăm đứa trẻ.”
***
Khi hai người rời khỏi chỗ Tô Cẩm thì trời đã nhá nhem tối. Bên ngoài Hàm Thúy Các chỉ có một cỗ kiệu có màn che màu vàng rực, đó là ngự liễn của hoàng đế. Khi Thương Lâm đứng trầm ngâm trước ngự liễn thì Dịch Dương đã đi thẳng vào trong kiệu, rồi ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn cô, rõ ràng là đang đợi cô vào. Thương Lâm hít sâu một hơi, âm thầm cổ vũ bản thân mình. Chẳng phải ngồi gần một chút ư, có sao đâu chứ? Đừng sợ!
Cô vào trong kiệu, mùi long tiên hương và hơi thở ấm áp mà sạch sẽ trên người hắn ập tới. Cô bỗng thấy hơi căng thẳng, chân bỗng mềm nhũn ra, đứng không vững nữa. Hắn nhạy bén phát hiện ra sự khác thường của cô, kịp thời đưa tay đỡ lấy thân mình đang lảo đảo sắp ngã của cô.
Lúc này, cô hoàn toàn bị vây trong hơi thở của hắn.
Bàn tay mạnh mẽ của hắn đỡ lấy eo cô, còn tay kia thì đỡ lấy vai trái của cô. Còn trán của cô thì dựa vào hõm vai của hắn, cảm nhận được hơi ấm trên người hắn, bỗng nhiên bị mê hoặc.
Cô rất thích cái ôm này. Hoàn toàn không muốn buông ra!
Cô gái đang phát rồ phát dại này còn chưa kịp động tay động chân thì anh chàng đẹp trai kia đã dùng chút sức, từ từ đẩy cô ra.
Thương Lâm hơi ngẩn ngơ, Dịch Dương thản nhiên nhìn cô, vẫn nói những lời cay nghiệt như thường ngày. “Khả năng giữ thăng bằng của cô kém thật đấy, có phải bình thường khi đi đường cô cũng có thể tự nhiên bị vấp ngã không?”
Thương Lâm vừa định phản bác thì bỗng cảm thấy người mình hơi khác thường. Thật ra cả ngày hôm nay đều không được bình thường, lưng nhức chân mỏi, nóng nảy bất an, còn có cả thứ gì đó đang trào ra ở nơi ấy…
Cô hoảng hốt ngồi xuống bên cạnh hắn, nuốt một ngụm nước bọt thật mạnh, không dám tin là mình lại xui xẻo tới mức độ này.
Trời ạ, bị thế này ngay trước mặt hắn, chết rồi, tiêu rồi!
“Cô làm sao thế?” Thấy sắc mặt cô có vẻ là lạ, hắn không nhịn được, hỏi.
“Không…” Cô vừa định phủ nhận thì cảm giác ấy ngày càng mãnh liệt, khiến cô buột miệng mắng tục. “Bà… nó!”
“Rốt cuộc là sao thế?” Thấy cô như sắp khóc, Dịch Dương càng thêm nghi hoặc.
Nghĩ tới chuyện lát nữa kiệu tới trước Tiêu Phòng Điện, rồi còn phải đi bộ vào trong thì Thương Lâm cảm thấy mình như sụp đổ. “Hình như… bà dì cả của tôi tới rồi…”
“Bà dì cả?” Dịch Dương tròn mắt. “Ý cô nói là kinh nguyệt?”
Mặt Thương Lâm đỏ bừng lên, xấu hổ gần chết mà gật đầu.
Trong nhất thời, Dịch Dương không biết nên tỏ vẻ gì nữa, chỉ có thể nhìn cô và hỏi. “Cô không chuẩn bị trước sao?”
“Cơ thể của Hạ Lan Tích không được khỏe nên chu kỳ cũng không được chuẩn, tôi…” Thương Lâm không nói tiếp được nữa, chỉ đau khổ nhắm mắt lại.
***
Hai chén trà sau, ngự liễn dừng trước Tiêu Phòng Điện, Vương Hải đang định bước tới vén màn lên thì bỗng nghe được giọng nói thong thả của hoàng đế bệ hạ: “Tất cả xoay người sang chỗ khác.”
Vương Hải ngẩn ra nhưng không dám lên tiếng hỏi, lập tức bảo bọn thái giám cung nữ xoay người đi, sau đó hắn cũng xoay người theo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cung điện cách đó không xa.
Sau lưng vang lên tiếng động nhẹ, là tiếng hoàng đế tự vén màn lên. Sau đó là tiếng bước chân của hai người, một người vững vàng, một người nhẹ nhàng. Hắn cảm thấy hơi tò mò, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cung nữ thái giám hai bên đều xoay lưng lại, ngay cả Nhập Họa đang đợi tiếp giá cũng không dám nhìn, trong cái viện rộng lớn rõ ràng có mười mấy người nhưng lại im lặng như tờ, cảm giác này thật là kỳ quái.
Trên người Thương Lâm khoác áo choàng của Dịch Dương, bước rề rà chậm chạp trên nền gạch. Dịch Dương bình thường đi đường đã nhanh, cộng thêm lúc này đang rất lúng túng lên mất hết kiên nhẫn. “Cô không thể đi nhanh một chút sao?”
“Tôi lo là…” Thương Lâm ấp úng. “Nếu không thì anh đi trước đi, tôi từ từ đi sau.”
Dịch Dương thấy cô bước thật ngắn, giống hết một cô gái Nhật đi đường thì xoa xoa đôi chân mày, hít sâu một hơi rồi quyết định phải nắm quyền chủ động trong tay. Hắn bước nhanh tới, bế cô lên.
Thương Lâm cả kinh. “Này, anh làm gì thế!” Cô đánh hắn vài cái: “May thả tôi xuống!”
“Im miệng!” Hai chữ cực lạnh lùng, rất xứng với biểu cảm người lạ chớ gần của hắn, khiến cho Thương Lâm không dám lên tiếng nữa.
Tư thế hắn ôm cô chính là kiểu ôm công chúa trong truyền thuyết, khớp gối của cô đặt trên cánh tay hắn, lừng thì dựa vào cánh tay còn lại, hết sức thân mật. Thương Lâm nhìn gần, thấy những đường cong hoàn mỹ trên gương mặt hắn, cùng với ánh mắt không được tự nhiên của hắn, môi bất giác nở một nụ cười.
Giả vờ hung dữ cho lắm vào, thật ra anh cũng thấy ngượng ngùng phải không…
Được rồi, vậy thì để anh bế, dù sao tôi cũng không thiệt thòi gì.
Vương Hải nghe xong những lời đối thoại này thì rất vui, đoán là hai người đã lên tới bậc thềm, sắp vào trong điện thì mới cả gan nhìn lén một cái. Quả nhiên, hoàng hậu nương nương đang được bệ hạ bế, có vẻ nhu nhược rúc vào lòng bệ hạ. Ai da, trên người của nương nương còn mặc áo choàng của bệ hã, lẽ nào bởi vì lúc nãy hai người ở trong kiệu làm… kịch liệt quá, nương nương xấu hổ nên bệ hạ mới không cho bọn họ nhìn?
Ta đã nói mà, khoảng thời gian này bệ hạ làm như là không quan tâm tới hoàng hậu, thật ra chỉ là giả vờ thôi!
***
Ôm cái bụng đau, Thương Lâm rụt mình vào trong chiếc chăn êm ái, lúc ấy mới thoải mái được một chút. Đau chết đi được! Trước kia cô có kinh nguyệt thì không đau, nhưng cơ thể của Hạ Lan Tích rất yếu đuối, lần nào cũng giày vò cô đến chết đi sống lại, hôm nay cũng không ngoại lệ. May mà Nhập Họa đã có kinh nghiệm, sắc thuốc giảm đau cho cô uống hết sức công hiệu nên mới vớt vát được cái mạng của cô!
Nãy giờ Dịch Dương vẫn im lặng nhìn cô chiến đấu với bà dì cả, lúc này thấy cô hơi đỡ hơn một thút thì mới tò mò hỏi: “Thật sự đau đến vậy sao?” Hắn thấy mặt cô tái mét.
Thương Lâm liếc hắn một cái, trong lòng thầm than rằng đàn ông đúng là không biết gì cả, làm sao bọn họ có thể hiểu được bà dì cả này đáng sợ đến thế nào chứ! Ngu xuẩn!
Cô cố ý khoe ra nỗi khổ khi làm phụ nữ, cho nên cao ngạo hỏi: “Từ trước đến nay, anh đau nhất là khi nào?”
Dịch Dương không ngờ cô lại hỏi đến vấn đề này nên nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ừm, có một lần bị đạn bắn vào phổi… Ấn tượng vẫn còn sâu sắc.”
Giọng của hắn rất bình thản nhưng lại khiến Thương Lâm ngẩn ra, một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Để thắng được tôi mà anh lấy hết vốn ra luôn sao?” Cư nhiên nói ra chuyện bạo lực thế này. “Rốt cuộc thì anh làm nghề gì vậy chứ?”
Dịch Dương nhướng mày cười. “Cô không biết sao? Không phải chứ? Tôi cảm thấy với sự nhạy bén của cô thì đã sớm đoán được rồi.”
Thương Lâm không nói gì. Đúng là cô sớm đã có một ý tưởng, nhưng không hỏi hắn nên chưa dám xác định. “Cho nên anh đúng là bộ đội đặc công trong truyền thuyết?”
“Trong truyền thuyết…” Dịch Dương lặp lại ba chữ này, giọng mang theo ý cười. “Đúng vậy đấy.”
Có chuyện để nghe, vậy mà hiếm khi thấy Thương Lâm không có hứng thú hóng chuyện. Cô đang nghĩ đến vẻ mặt của hắn khi nói câu ‘đạn bắn vào phổi’. Rõ ràng là chuyện rất đáng sợ, thế mà hắn lại nói rất thong dong, giống như chuyện vào sinh ra tử chỉ là chuyện như cơm bữa.
Cô bỗng cảm thấy đau lòng. Khi bọn họ còn chưa quen biết nhau, rốt cuộc thì anh đã trải qua bao nhiêu gian khổ, và từng trải qua bao nhiêu hiểm nguy?
Trong đầu cô hiện lên những chuyện mà nữ chính hay làm khi gặp phải trường hợp này, cảm xúc dâng trào nên cô quên mất là mình đang né tránh hắn. “Tôi có thể xem thử không?”
“Xem cái gì?” Dịch Dương ngạc nhiên.
“Vết thương trên người anh…” Thương Lâm cắn môi. “Tôi muốn xem xem.”
Mặt Dịch Dương không chút biểu cảm, Thương Lâm tưởng hắn không muốn nên hơi ấm ức. “Nhìn một chút thì có sao đâu chứ, đừng có làm như tôi muốn sàm sỡ anh vậy…”
Dịch Dương đặt tay phải lên vai cô, cười rất ôn hòa. “Đúng là nhìn một chút thì không mất gì, tôi cũng không ngại để cho cô xem. Nhưng… cơ thể của tôi bây giờ là của Từ Triệt. Tin tôi đi, trên người tôi từ trên xuống dưới không có vết sẹo nào đâu…”
Thương Lâm: “…..”