Quân Hoài Lang có chút dở khóc dở cười cùng Quân phu nhân ngồi trong tiền sảnh.
Quân phu nhân xưa nay luôn lễ nghĩa chu toàn, lâm nguy không loạn, phong thái của tiểu thư khuê các khắc sâu trong xương cốt. Dù có bị khiêu khích, cực kỳ tức giận, cũng chưa từng để mình mất đi phong thái, trên mặt lại càng khó nhìn ra vẻ tức giận.
Nhưng bây giờ, bà ngồi trong tiền sảnh, môi mím chặt vào nhau.
Người gác cửa vào báo, quả nhiên Quảng Lăng vương đã đến, cũng bị chặn ngoài cửa, không được phép vào.
Quân Hoài Lang nhìn Quân phu nhân.
Bà hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn sang Quân Hoài Lang.
"Con nhìn mẹ như vậy làm gì?" Quân phu nhân hỏi với vẻ không vui "Vì mẹ chặn hắn ngoài cửa, đau lòng à?"
Quân Hoài Lang bất lực cười, chỉ nói không có.
Quân phu nhân nặng nề quay đầu lại.
"Chỉ mới như vậy đã dọa hắn bỏ chạy, thì chắc chắn hắn không thật lòng được bao nhiêu." Quân phu nhân đặt hai tay lên đầu gối, nắm chặt váy, nhìn chằm chằm vào cánh cửa trống rỗng "Nếu đã như vậy, thì để hắn sớm từ bỏ, trở về làm Thái tử, làm Hoàng đế của hắn đi. Dù sau này hắn có lấy chuyện này ra làm khó phủ Quốc Công, thì cũng là nhân phẩm của hắn không đoan chính, chúng ta tuyệt đối không sợ hắn!"
Quân phu nhân nói mà căm phẫn trào dâng, dường như đã sẵn sàng cho lúc Tiết Yến làm khó phủ Vĩnh Ninh Công, khiến họ khó sống qua ngày ở Trường An.
Quân Hoài Lang muốn cười, nhưng lại mím môi nhẫn nhịn.
Mẫu thân y vốn mềm lòng, bây giờ bà không phải buồn phiền vì tình cảm đi ngược thế tục của y và Tiết Yến, mà là đau lòng cho y, sợ y gặp phải người không tốt, để rồi bản thân chịu ấm ức.
Trong lòng Quân Hoài Lang cảm động khó tả, đồng thời cũng biết mẫu thân không phải không đồng ý, chỉ là không yên tâm, thử nghiệm tính cách của Tiết Yến mà thôi.
Lúc này, y dĩ nhiên không thể ngăn cản.
Người gác cửa lui xuống chẳng bao lâu thì chạy trở vào.
"Phu nhân, Quảng Lăng vương lại gõ cửa rồi." người gác cửa báo cáo.
Quân phu nhân hừ lạnh "Nói gì?"
Người gác cửa nói "Quảng Lăng vương nhờ tiểu nhân truyền lời cho người, nói là ngài ấy biết tại sao người tức giận rồi. Để người an tâm, ngài ấy sẽ đợi ngoài cửa. Bất cứ khi nào người bằng lòng gặp, chỉ cần gọi một tiếng là được."
Như thể đứng ngoài cửa không phải là Quảng Lăng vương kế thừa đại nghiệp, mà là một tiểu binh gọi là tới.
... quả thật đúng là lời mà Tiết Yến có thể nói ra.
Quân Hoài Lang cụp mắt, giấu đi nụ cười bất lực.
Quân phu nhân liếc y một cái rồi tức giận nói "Hắn muốn đợi, ai mà đuổi được hắn? Muốn đợi thì cứ đợi, truyền lời cái gì."
Người gác cửa đáp vâng, rồi lui ra ngoài.
Quân Hoài Lang rót tách trà cho Quân phu nhân, nhưng Quân phu nhân không nhận. Quân Hoài Lang đặt trà bên tay bà, im lặng ngồi cùng bà.
Một lúc sau, Quân Lệnh Hoan thức dậy, sau khi thay y phục xong, dụi mắt đi đến.
Lúc bước vào tiền sảnh, cô bé chào hỏi Quân Hoài Lang và Quân phu nhân. Quân phu nhân miễn cưỡng trả lời, ra hiệu cho cô bé đến ngồi cạnh bà.
Quân Lệnh Hoan rất thông minh, lập tức thấy không khí trong sảnh không đúng lắm.
Cô bé cầm một miếng điểm tâm bỏ vào miệng, vừa ăn vừa đảo mắt nhìn Quân Hoài Lang và Quân phu nhân. Nhưng Quân phu nhân im lặng, Quân Hoài Lang chỉ cười rồi hỏi cô bé vài câu, cũng không nói tại sao Quân phu nhân không vui.
Sau một lúc, Quân Lệnh Hoan không nhịn được nữa.
Cô bé cọ cọ vào người Quân phu nhân, nhỏ giọng hỏi "Tại sao mẹ lại không vui vậy ạ?"
Quân phu nhân nhìn cô bé.
Kế đó, bà ôm cô bé vào lòng.
"Ngoài cửa có một con sói xấu xa." bà nói với Quân Lệnh Hoan "Muốn tha ca ca của con đi mất."
Quân Lệnh Hoan bị lời của Quân phu nhân dọa giật mình.
Cô bé cũng không biết tại sao lại có sói ở thành Trường An, nhưng nếu mẹ nói có, vậy chắc là có rồi.
Con sói sẽ tha ca ca đi, Quân Lệnh Hoan hơi lo lắng.
Nhưng Quân phu nhân nói với cô bé, con sói xấu xa đã bị chặn ngoài cửa, không thể vào được. Quân Lệnh Hoan thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến người qua lại trên đường, tự hỏi không biết con sói xấu xa có ăn thịt người qua đường vì đói không.
Quân Lệnh Hoan lại bắt đầu lo lắng.
Thế là Quân phu nhân lại bảo cô bé đừng lo. Ca ca con chọc vào con sói xấu xa, cho nên chỉ muốn tha ca ca của con, không ăn thịt người khác.
Quân Lệnh Hoan lúc này mới an tâm.
Vì con sói xấu xa chỉ muốn ăn thịt ca ca mình, không muốn ăn thịt người khác, nên chỉ cần bảo vệ ca ca mình là đủ. Cổng nhà với tường viện rất là cao, con sói đó dù có dũng mãnh đến đâu cũng không thể nhảy vào.
"Con sói xấu xa" đó lúc này đang đứng ngoài cửa phủ Vĩnh Ninh Công.
Lời đã nói đến mức này, hắn còn không hiểu gì nữa? Hôm qua Đoạn Thập Tứ cũng xem như giúp phủ Vĩnh Ninh Công không ít, nếu Quân phu nhân có thái độ như vậy với hắn, thì không còn khả năng nào khác.
Hẳn Quân Hoài Lang vừa về nhà đã nói mọi chuyện giữa hai người với Quốc Công phu nhân rồi.
Vì vậy, dù Tiết Yến bị chặn ngoài cửa, nhưng hắn không hề khó chịu. Người gác cửa đóng sầm cửa lại, hắn không hề tức giận mà còn cong khóe môi.
Tiến Bảo nghĩ không thông "Vương gia, người đang cười gì vậy?"
Tiết Yến lười giải thích với Tiến Bảo.
Quân Hoài Lang bằng lòng nói với phụ mẫu chuyện của hai người, chắc hẳn đã đặt hắn trong tim, thật sự muốn ở bên hắn lâu dài. Hắn muốn cưới Quân Hoài Lang về nhà, chuyện bị chặn ngoài cửa thế này sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Hắn không sợ bị chặn ngoài cửa, mà còn sợ muốn bị chặn cũng không được cơ.
Tiết Yến nhướng mày, bước lên phía trước, tự mình gõ cửa.
Người gác cửa đương nhiên không muốn mở, nhưng sức lực gõ cửa của Quảng Lăng vương rất mạnh, còn rất kiên trì. Gõ một hồi, người gác cửa không còn cách nào đành phải mở cửa.
"Điện hạ, mời về cho." người gác cửa mở một khe hở nhỏ nói "Nô tài cũng chỉ nghe lệnh hành sự, người đừng làm khó nô tài nữa."
Tuy nhiên, Tiết Yến rất bình tĩnh, chỉ bảo người gác cửa vào truyền lời cho Quân phu nhân, nói hắn sẽ đợi ở đây cho đến khi bà bằng lòng gặp.
Không cần cho vào, chỉ cần truyền lời, vậy chắc ... chắc là được.
Người gác cửa đáp lời rồi đóng cửa lại.
Khi cánh cửa đóng lại, Tiến Bảo kinh ngạc muốn rơi cằm.
"Chủ tử?"
Chủ tử nhà mình xấu tính, thiếu kiên nhẫn, Tiến Bảo biết rõ nhất. Ngay cả những ngày khó khăn nhất vào hai năm trước, cũng chưa từng chịu nhục như vậy.
Tiết Yến lườm Tiến Bảo.
Tiến Bảo sững sờ một lúc, nhất thời đầu óc nghĩ không thông, chỉ xem như Tiết Yến muốn gặp Quân Hoài Lang, nên mới ngây ngốc chờ ở đây.
"Chủ tử ... nếu thật sự không được, hay người trèo tường vào đi?" Tiến Bảo nói "Nô tài canh chừng cho người."
Dù sao tường viện này, trong mắt chủ tử chỉ như mặt đất bằng phẳng.
Tiết Yến mất kiên nhẫn quay đi chỗ khác, không nói với Tiến Bảo nữa.
Tiến Bảo sửng sốt một hồi, lúc này mới hiểu ra, che miệng bắt đầu cười trộm.
Chủ tử nhà mình có lúc nào phải chịu nhục như kiểu bị chặn ngoài cửa thế này chứ? Đây không phải chuyện xấu, là chuyện tốt.
Đây rõ ràng là con rể tới cửa!
Con rể tới cửa, có ai mà trèo tường đâu. Tất nhiên phải vượt qua ải mẹ vợ này, rồi mới có thể dễ dàng bước qua cổng lớn được.
---------
Quân Hoài Lang ngồi cùng với mẫu thân trong sảnh cả buổi sáng.
Hơn một năm qua, Lệnh Hoan luyện cầm kỳ thư họa khá hiệu quả. Hiệu quả không nằm ở kết quả mà nằm ở đam mê của cô bé.
Cô bé có vẻ không giỏi tài nghệ này cho lắm. Dù là thêu thùa hay vẽ tranh thư pháp, cô bé đều có hứng thú, nhưng luyện thế nào cũng không tốt lên được. Chỉ có gảy đàn, vừa học là biết, rất có thiên phú.
Quân phu nhân cũng chiều cô bé, chỉ cần cô bé muốn học, bà sẽ không gò bó hay đòi hỏi gì.
Điều này càng làm cho Lệnh Hoan thích thú.
Sáng nay, Lệnh Hoan viết chữ vẽ tranh cho Quân Hoài Lang xem.
Hơn một năm qua, Quân Hoài Lang nhận được khá nhiều tranh Lệnh Hoan gửi đến Giang Nam, nhưng y chưa từng nhìn thấy cô bé tự vẽ.
Kỹ năng của cô bé không cải thiện chút nào, nhưng cô bé đang có tinh thần rất hăng hái. Quân Hoài Lang và Quân phu nhân không muốn làm cô bé mất hứng, thậm chí còn động viên cô bé vài câu.
Cứ như thế, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Quân Hoài Lang vừa xem muội muội vẽ, vừa âm thầm quan sát thần sắc của Quân phu nhân.
Quân phu nhân quả thật có hơi lơ đễnh.
Hôm nay, thời tiết ở Trường An rất tốt, nắng trời rực rỡ, trên trời không một đám mây. Cửa phủ Vĩnh Ninh Công lại hướng về mặt trời, lúc này mặt trời lên cao, bên ngoài nắng chói chang.
Quân Hoài Lang hơi lo lắng, nhưng y biết Tiết Yến không sợ điều này.
Ngược lại, Quân phu nhân ngày càng buồn bực không yên.
Cho đến khi mặt trời lên cao, thời gian qua nửa buổi sáng, Quân phu nhân không ngồi yên được nữa.
"Ra xem thử, bên ngoài có xe ngựa không." bà giả như thản nhiên nói.
Nha hoàn bên cạnh vội vàng ra ngoài xem.
Một lúc sau, nha hoàn quay lại.
"Bẩm phu nhân, không có xe ngựa." nha hoàn nói.
Quân phu nhân hơi dừng, sau đó sắc mặt trầm xuống.
Lại nghe nha hoàn nói tiếp "Nhưng mà Quảng Lăng vương dẫn theo hạ nhân, vẫn đang đứng ngoài cửa."
Nét mặt Quân phu nhân đơ ra trong giây lát, không nói lời nào.
Nha hoàn đợi một lúc nhưng không thấy Quân phu nhân lên tiếng, bèn cẩn thận hỏi "Vậy phu nhân ...?"
Quân phu nhân nghiến răng.
"Không phải ta đã nói rồi sao? Nếu hắn muốn đợi, cứ tùy hắn, mặc hắn ngồi trong xe ngựa hay đứng bên ngoài."
Nha hoàn chỉ đành đáp vâng rồi lui sang một bên.
Quân Hoài Lang nhìn Quân phu nhân, thấy bà đang thầm nghiến răng nghiến lợi.
Quân Hoài Lang nở nụ cười nở trên môi.
Y nhất thời không giấu giếm nụ cười, tình cờ bị Quân phu nhân bắt gặp.
Quân phu nhân trừng mắt nhìn y, Quân Hoài Lang hắng giọng, mím môi ngồi thẳng.
Quân Lệnh Hoan bên cạnh thấy hành động của hai người, bối rối hỏi "Ca ca, sao vậy ạ?"
Quân Hoài Lang đưa tay xoa xoa đầu cô bé "Không có gì, Lệnh Hoan tiếp tục vẽ đi."
Quân Lệnh Hoan ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này, Quân phu nhân chẳng còn tâm tư gì nữa.
Thỉnh thoảng bà nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ thì càng thêm lơ đễnh.
Cho tới giữa trưa.
Nhà bếp luôn rất đúng giờ, chưa kể Quân phu nhân đã dặn dò trước. Đến giờ, có người đến báo, bữa trưa đã chuẩn bị xong, mời phu nhân và thiếu gia tiểu thư dùng cơm.
Quân Lệnh Hoan vui mừng, cất cây cọ đi, hai mắt sáng ngời nhìn mẫu thân và ca ca.
Quân phu nhân nhỏ giọng hừ một tiếng.
"Đứng ngoài cửa làm gì? Dù đứng đó một năm rưỡi, ta cũng không muốn gặp hắn."
Nói rồi bà đứng dậy.
Quân Hoài Lang đứng dậy theo sau.
Quân phu nhân quay người bước ra ngoài, vừa đi bà vừa dặn hạ nhân bên cạnh.
"Đi, ra ngoài cửa xem thử."
Nha hoàn vội vàng đáp lại.
Sau đó, nghe Quân phu nhân nói "Nếu vẫn còn đứng đó, bảo hắn vào dùng bữa, ăn xong rồi thì đi nhanh. Để bụng đói đứng đó phơi nắng, không cần phải tỏ vẻ như phủ Vĩnh Ninh Công chúng ta ức hϊế͙p͙ người."