Cuồng Ngưu điên cuồng phóng túng không tự kềm chế, chiến đấu thì điên cuồng hung hãn, hành động thì to gan lớn mật... nhưng Nhậm Kiệt nói chuyện với hắn một hồi lâu, lại phát hiện một chuyện rất đáng yêu rất có hứng thú của Cuồng Ngưu, đó chính là hắn rất giống như một đứa trẻ.
Nhậm Kiệt nhớ lại thời đại văn minh khoa học kỹ thuật ở địa cầu đời trước, mọi người hình dung đứa trẻ là một tuyến trình, nói đúng ra nếu ngươi muốn dời đi sự chú ý của nó, là có thể đồng thời nói mấy thứ chuyện.
Cuồng Ngưu chính là có ý này, nếu như một lúc ngươi hỏi hắn rất nhiều vấn đề, hắn chỉ có thể trả lời thẳng vào một câu, nếu như ngươi đang nói vấn đề này lại chuyển tới những vấn đề khác, lập tức hắn cũng sẽ bị mở rộng ra ý nghĩ, chỉ cần không phải loại vấn đề hắn kiên trì xác định, đều có thể như thế.
- Động thân? Ngươi chuẩn bị đi đâu, hiện tại thân thể nhị gia cũng khôi phục rồi, lần này cũng phải đi tìm bọn chúng tính sổ mới được! Nghe Nhậm Kiệt nói chuẩn bị động thân, Cuồng Ngưu cũng đứng dậy, nắm chặt quả đấm, lỗ mũi phát ra tầng tầng lớp lớp tiếng thở ầm ầm, hơi thở đó va chạm vào linh khí phía dưới đều chấn động vang dội rồi vỡ nát.
- Chuyện này chờ một chút nói sau, ngươi trước trả lời vào vấn đề của ta đi, lần này ngươi làm sao trốn ra được! Vừa rồi nói nghiên cứu hiểu rõ vấn đề về thân thể Cuồng Ngưu, nếu nói rõ ra, Nhậm Kiệt không tính là thật sự nghiên cứu hiểu rõ, nhưng điều này đã không trọng yếu, kết quả phát sinh đó cũng đủ rồi, cho nên mặc dù Cuồng Ngưu kịp phản ứng, Nhậm Kiệt cũng tiếp tục hỏi tới. Dĩ nhiên, vì để tránh cho Cuồng Ngưu tham khảo tiếp về vấn đề này, Nhậm Kiệt lại chuyển dời một chút tầm mắt của hắn, để hắn không đến mức dây dưa trong vấn đề này nữa.
- Thật ra ngoại trừ thất muội, giữa huynh đệ chúng ta thỉnh thoảng đều có thể cảm nhận được tồn tại lẫn nhau, thậm chí cảm nhận được có ít người sẽ có một số động tác. Dù sao thiên địa luôn luôn có một chút biến đổi, thiên địa đại biến thì trước đó sẽ có một vài cơ hội, lần này ta mượn biến động lần này ảnh hưởng đến Thánh Bia, làm cho phía dưới Thánh Bia của ta xuất hiện vỡ vụn, nhị gia đã nhân cơ hội bước ra một chân. Hiện tại cổ thân thể này bất quá chỉ là với cái chân kia ngưng tụ thành, nếu thật sự bản tôn nhị gia thoát ra được, ngươi cho là còn xuất hiện loại tình huống lúc trước hay sao? Đến lúc đó cho dù lão già khốn kiếp kia phái người Tiên giới xuống, cũng trực tiếp đánh cho lão lật nhào! Nhắc tới chuyện này, Cuồng Ngưu rất là khó chịu.
Một cái vó trâu.
"Hay lắm!" Tuy rằng Nhậm Kiệt đoán được đại khái hắn là một bộ phận thân thể trốn ra, nhưng nghe nói vẫn không nhịn được bật cười. Nhưng sau đó cũng rất là cảm khái! Cảnh giới Bán Thánh đúng là có bản lĩnh nối liền trời đất, gần như bất tử bất diệt. Một sợi lông của Tề Thiên đã có được lực lượng như vậy, giờ này Cuồng Ngưu là một cái vó trâu lần nữa ngưng tụ thân thể liền kinh khủng như vậy, nếu là bản thể chính thức đi ra thì...
- Đúng rồi! Vừa rồi ngươi nói động thân, ngươi đi ra ngoài làm gì? Đi đâu? Nếu ngươi có chuyện gì ngươi cứ làm việc của ngươi, nhị gia không để yên cho chúng! Lúc này thương thế của Cuồng Ngưu đã tốt lắm, nhắc tới chuyện rời đi, lập tức có hơi không nhịn được, nhao nhao muốn thử, chuẩn bị ra ngoài tiếp tục đấu với bảy đại giáo vô thượng trấn áp bọn họ, lại bắt chước bọn họ kia.
- Ngươi trước hết quên đi! Ta ra ngoài thật ra là đi Đông Hoang Thần Giáo bên kia làm một ít chuyện, nhưng ngươi nhất thiết phải đợi ở chỗ này!
Nhậm Kiệt chỉ chỉ tiểu thế giới này, bảo Cuồng Ngưu đàng hoàng đợi ở chỗ này. Không thể để cho hắn tiếp tục gây náo loạn, làm tiếp như vậy không có bất kỳ ý nghĩa gì, cuối cùng khẳng định sẽ bị tiêu diệt. Tuy rằng không phải thật sự chết đi, nhưng sẽ luôn là tiện nghi cho kẻ khác. Cho nên từ ban đầu, Nhậm Kiệt đã làm tốt chuẩn bị này, tránh cho hắn không bị khống chế tiếp tục gây náo loạn.
- Cái gì? Ngươi ra ngoài, bảo nhị gia đợi ở trong này, không được! Vừa nghe Nhậm Kiệt nói lời này, Cuồng Ngưu nhảy dựng lên, lộ ra hết loại thái độ điên cuồng dường như lập tức sẽ bùng nổ kia.
Nhậm Kiệt biết lúc này giảng đạo lý với hắn, nói gì đêu vô dung, phỏng chừng cho dù nói với hắn ngươi đã đáp ứng giống như đại ca ngươi phải nghe lời, cũng sẽ rất phiền toái: Tên này dường như rất khó nhẫn nhịn!
Đây là biện pháp lúc đầu Nhậm Kiệt nghĩ tới, Nhậm Kiệt muốn dùng nó tạm thời ổn định Cuồng Ngưu, nhưng lúc này Nhậm Kiệt đã có biện pháp mới tốt hơn.
Nhậm Kiệt cũng không có lên tiếng, hai ngón tay tay phải khép lại, trong nháy mắt ngưng tụ khí tức màu lam nhạt Hải Thần linh khí ở chung quanh kia, không nói hai lời liền cách không vẽ ra.
- Ngươi muốn làm gì? Đừng tưởng rằng nhị gia dễ lừa gạt! Nói cho ngươi biết, nhị gia từng nghĩ tới lời nói của ngươi vừa rồi có vấn đề: nhị gia đi theo đại ca đã rất nhiều năm, tuy rằng không lợi hại bằng đại ca như vậy, nhưng ngươi cũng không lừa được nhị gia đâu! Ngươi nói nghiên cứu hiểu rõ, nhưng ngươi hoàn toàn không có nghiên cứu hiểu rõ, cho dù ngươi vẽ ra Tề Thiên đại ca cũng... cũng... Cuồng Ngưu rất là khó chịu lắc lư đôi sừng trâu to lớn cằn nhằn, thấy Nhậm Kiệt không nói cứ ngưng tụ Hải Thần linh khí màu lam nhạt kia vẽ tranh, hắn nghĩ là Nhậm Kiệt là định vẽ hình Tề Thiên đại ca hắn.
Hắn thầm nghĩ: "Ngươi vẽ đại ca Tề Thiên cũng vô ích, tuy rằng mình không thể nói bằng đại ca, nhưng cũng không phải dễ bị lừa như vậy..." Nhưng ngay sau đó hắn liền trợn tròn mắt.
- Hả... Hả... Hừ... Cuồng Ngưu cấp bách không chịu được, hận không thể lập tức chụp lấy Nhậm Kiệt hỏi thăm, nhưng Nhậm Kiệt chưa có vẽ xong, hắn lại không dám quấy rầy, lỗ mũi thở ồ ồ phát ra tầng tầng lớp lớp khí tức cuồng bạo truyền kỳ, rồi lại giống như sắp bốc cháy lên.
Bởi vì Nhậm Kiệt vẽ không phải Tề Thiên, mà là một con hổ màu đỏ rất lớn, mang theo một uy thế cắn nuốt trời đất, hung mãnh kinh khủng.
"Thất muội... Là thất muội! Làm sao có thể, làm sao hắn có thể thấy qua thất muội, nếu như chưa từng thấy qua thì không có khả năng vẽ ra loại phong thái này... khẳng định hắn từng thấy qua thất muội!"
"Nhưng thất muội đã chết đi, địa phương trấn áp nàng, cũng chỉ là trấn áp thân thể của nàng mà thôi! Tại sao có thể như vậy? Tiểu tử này... hắn... hắn..."
Cuồng Ngưu cũng không biết phải làm gì mới tốt, cả người đều kích động không chịu được, không thể cuồng bạo, cũng không thể không cố đè nén chờ Nhậm Kiệt vẽ xong.
Nhậm Kiệt không nhanh không chậm vẽ xong, không đợi Cuồng Ngưu xông tới, hắn đã quay người lại chỉ vào Cuồng Ngưu nói: - Đừng xông tới, đừng kích động như vậy, đừng dùng lỗ mũi trâu của ngươi chạm vào bổn gia chủ... Ngươi muốn tiếp tục dựa theo trước kia mà làm, hay là nghe lời bổn gia chủ đàng hoàng đợi ở chỗ này, cứ việc hành động! Nếu đợi ở trong này, lúc cần chiến đấu bổn gia chủ sẽ gọi ngươi, nếu như những điều này ngươi đều đồng ý, ta sẽ nói cho ngươi biết nàng ở đâu, mà còn sẽ cho ngươi gặp mặt nàng!
- Ngươi... ngươi nói cái gì? Gặp... gặp nàng? Cuồng Ngưu nhìn thấy hình vẽ này, còn tưởng là Nhậm Kiệt đã từng thấy qua, hoặc là thấy qua thân thể thất muội, nhưng không nghĩ rằng Nhậm Kiệt nói còn có thể cho hắn gặp nàng... Điều này làm cho hắn quá chấn động khiếp sợ.
Thấy Nhậm Kiệt lần nữa gật đầu, sau đó chờ đợi câu trả lời của hắn, Cuồng Ngưu gật mạnh đầu.
Tuy rằng hắn tích lũy cơn tức giận mấy vạn năm, rất muốn đi phát tiết, rất muốn đi gây phiền toái, nhưng hắn cũng biết rõ điều đó chẳng qua là một loại hành động vô dụng, bởi vì hắn chỉ là một chiếc vó trâu đi ra, muốn làm chuyện gì đều có hạn.
Dù sao không có biện pháp giúp cho mình thoát vây, cũng không thể giúp những huynh đệ khác thoát vây, chỉ là phát tiết đơn thuần mà thôi.
Nhưng bây giờ thì khác, nếu như có thể gặp được thất muội, vậy chứng tỏ thất muội còn sống...
Từ lâu thấy Hổ Hổ thân thiết với Tề Thiên như vậy, Nhậm Kiệt cũng rất kỳ quái, nhưng sau đó từ từ Nhậm Kiệt đoán được một chút, nhất là sau khi Hổ Hổ biểu hiện ra loại lực lượng đó, thái độ Tề Thiên liền biến đổi, trong ánh mắt ôn nhu như thế... Nhậm Kiệt biết ngay là chuyện gì.
Hổ Hổ tự mình không biết rõ lắm, nàng hẳn là giống như mình chuyển thế sống lại, chỉ có điều là nàng không nhớ rõ những chuyện đời trước. Mà nghe Cuồng Ngưu nói tới chuyện xưa của bảy huynh muội bọn họ, Nhậm Kiệt cũng đã xác định, Hổ Hổ chính là Tàn Thiên Thánh Hổ trong Nghịch Thiên Thất Đại Thánh, là tồn tại được xưng tánh khí hung bạo nhất.
- Nhị gia đã đáp ứng ngươi! Mau mau dẫn nhị gia đi gặp nàng! Lúc này, Cuồng Ngưu vô cùng kích động chụp lấy tay Nhậm Kiệt, hiện tại hắn hận không thể lập tức đi gặp thất muội ngay!
- Đừng nóng vội, chờ ta xong chuyện tự nhiên có thể gặp được! Ngươi trước cứ đợi ở chỗ này, chờ một thời gian! Nhậm Kiệt nói xong, thần hồn lực vừa động, không để ý tới Cuồng Ngưu gào thét, trong nháy mắt thân mình đã rời khỏi bên trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ. Tối thiểu có tiểu thế giới này, hắn cũng không dám cuồng bạo đánh phá đi ra, như vậy là đủ rồi. Tiếp theo sau Nhậm Kiệt phất tay một cái thu hồi Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, thân hình tăng tốc, trong nháy mắt trực tiếp vọt lên trên.
Từ Cuồng Ngưu nơi đó biết rất nhiều chuyện, tiếp đó liên hệ với đại thế giới hiện tại, cùng với hết thảy chuyện xảy ra trước đây, bản thân Nhậm Kiệt lại càng có điều cảm giác: với tình huống của hắn hiện tại, tùy thời đều có thể đột phá, đáng tiếc là không đủ linh khí cường đại, căn bản không có biện pháp đột phá.
Điều này không thể không nói là một loại bi ai, trước đây trên đường Nhậm Kiệt đi tới, bất luận là linh ngọc, Ngọc Tinh, tiên linh khí, Hải Thần linh khí thậm chí là tiên khí... luôn có thể không ngừng chiếm được thứ tốt, cho nên mới có thể một đường tăng lên. Hiện tại trong lúc nhất thời không có những thứ này mới biết, cho dù ngươi đủ cảnh giới, thân thể đủ mạnh, pháp lực đều có thể đột phá, nhưng không đủ lực lượng cũng vô ích.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mà hết thảy chuyện này đều là lão Duy Nhất Chân Thánh kia tạo thành, lão đều đoạt lấy, tước đoạt hết thảy. Xem ra, kế tiếp mình phải suy tính vấn đề phương diện này! Hiện tại Nhậm gia có không ít người bắt đầu phải đối mặt với vấn đề này, trước đây mình để lại không ít dược phẩm, tạm thời còn không thành vấn đề, nhưng đợi một nhóm người lần lượt đột phá vào Pháp Thần Cảnh, thậm chí đạt tới trên Pháp Thần Cảnh thì đúng là phiền toái rồi!
Hơn nữa hết thảy theo như lời Cuồng Ngưu nói, thì địch nhân chân chính tương lai phải đối mặt, chính là Duy Nhất Chân Thánh kia... Còn có cả Tiên giới. Nhậm Kiệt có thể nghe hiểu, Tề Thiên bọn họ cũng đủ cường đại, nhưng Duy Nhất Chân Thánh lại tập trung cả Tiên giới, cuối cùng trấn áp bọn họ. Mình đã đáp ứng sẽ cứu Tề Thiên cùng huynh đệ của hắn, mà Hổ Hổ lại giống như con của mình, cho nên chú định mình sẽ phải đối mặt với cả Tiên giới cùng với Duy Nhất Chân Thánh kia.
Nếu như để cho người khác biết tin này, không nói sụp đổ, chỉ sợ cũng phải dao động, nhưng Nhậm Kiệt nghĩ tới hết thảy, cũng không ngừng nghĩ cách phải làm thế nào ứng phó, phải tăng lên lực lượng cá nhân mình, tăng lên thực lực chỉnh thể của Nhậm gia, tạo ra một chi lực lượng cường đại có thể tiêu diệt đại giáo vô thượng, có thể đối kháng với Tiên giới. Đến lúc đó cứu thoát Tề Thiên bọn họ, cộng thêm mấy huynh đệ bọn họ, cho dù là địch của Duy Nhất Chân Thánh kia, hay với cả Tiên giới thì sao chứ? Có gì đáng ngại!
Trong tự điển cuộc sống của Nhậm Kiệt, không có hai chữ "đáng ngại" này, bất kỳ vấn đề gì hắn đều sẽ đi đối mặt, đi giải quyết. Ngay lúc Nhậm Kiệt đang suy nghĩ, đột nhiên, thần hồn lực triển khai tìm kiếm lại phát hiện hai cổ khí tức quen thuộc, điều này làm cho Nhậm Kiệt rất là ngoài ý muốn.
"Hả! Lại là tên thái giám biến thái chết bầm này, hắn làm gì ở chỗ này chứ?"
Nhậm Kiệt không khỏi sửng sốt, bởi vì trong lúc thần hồn lực dò xét, ngoài ý muốn phát hiện hai cổ khí tức quen thuộc, là Tam Bảo thái giám và Nhị Bảo thái giám. Giờ này hai tên này không ngờ cũng đều là lực lượng Thái Cực Cảnh đỉnh phong, Tam Bảo thái giám kia lại là kẻ sau vượt người trước đuổi kịp Nhị Bảo thái giám. Mà lúc này Nhậm Kiệt còn cảm giác cách bọn họ ngoài vạn dặm có một khí tức còn khổng lồ hơn, còn có thứ gì đó đang vận chuyển càng quen thuộc hơn: là lôi kiếp!
Có người đang độ kiếp? Lúc này Nhậm Kiệt mới phát hiện, trước dùng tốc độ cao nhất chạy tới đây chỉ lưu ý Thiên Châu bọn họ có đuổi theo tới hay không, sau đó liền ẩn núp, nhưng thật ra không có chú ý gì khác, không nghĩ tới vừa mới đi ra liền phát hiện có người độ kiếp, mà còn phát hiện hai người Tam Bảo thái giám và Nhị Bảo thái giám này, bọn họ làm gì ở nơi này?
"Không phải nói bọn họ hiện tại trợ giúp hoàng đế đốc quân ở Thiên Hải Đế Quốc bên kia hay sao? Tại sao lại chạy tới nơi này?" Nhậm Kiệt thầm nghĩ trong lòng, thân hình cũng nhích động lặng lẽ chạy tới...