Trước sau là sáu người Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, ở giữa nhất vây quanh một người, cằm nhọn, sóng mũi cao, mắt nhỏ, trên người lại mặc một bộ chiến giáp Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm sáng lấp lánh. Chiến giáp Lăng Thiên Bảo Khí tính phòng ngự giá trị có thể so với Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm, mà giờ này hắn lại trực tiếp để lộ ra ngoài, rất có uy thế.
Trừ trước sau 12 người Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, phía sau hắn còn đi theo hai lão tổ Thái Cực Cảnh, uy thế này, khí thế này, cho dù là lão tổ ngàn tuổi của tông môn ngàn năm bình thường đều không hách bằng.
Trên thực tế, cho dù là tông chủ tông môn vạn năm, cũng không được như thế.
Vừa nhìn thấy người nọ, Thanh Dao không khỏi khẽ nhíu mày.
- Hải Khiếu, đáng ghét, dĩ nhiên là hắn! Vừa thấy người nọ, không chỉ là Thanh Dao, ngay cả Hải Thanh Vân cũng sa sầm mặt xuống.
- Ngươi cũng biết? Nhậm Kiệt không khỏi tò mò hỏi Hải Thanh Vân. Bởi vì từ trước nói chuyện với nhau trong tiểu thế giới Nhậm gia, Nhậm Kiệt đã biết Hải Thanh Vân vốn chưa từng đi vào Hải Thần Điện, sau khi hắn ra đời liền đi theo phụ thân. Tuy rằng hắn bị ảnh hưởng rất lớn của mẫu thân hắn, nhưng lúc đó bởi vì phụ thân hắn bận rộn không có thời gian, hắn chỉ thông qua linh ngọc thông tin không ngừng trao đổi cùng mẫu thân. Lúc này mới là lần đầu tiên đi vào Hải Thần Điện, Nhậm Kiệt cũng không khỏi có chút tò mò, vì sao Hải Thanh Vân nhận biết người này.
- Người này tên là Hải Khiếu, trước kia lúc hắn đến tuổi lịch lãm, vừa lúc cha ta bên kia có một số chuyện, mẫu thân liền phái hắn đi tới một mặt là trợ giúp cha ta, mặt khác cũng để hắn hoàn thành lịch lãm. Chỉ có điều tên này làm việc rất quá phận, hơn nữa vốn không tuân theo mệnh lệnh, tự tiện hành sự, ngược lại thì chọc không ít phiền toái, còn làm cho hơn 3000 người tinh nhuệ nhà ta chết thảm, thái độ còn vô cùng lớn lối, sau đó ta báo chuyện này cho mẫu thân ta biết, điều hắn trở về đây nhốt lại!
Hải Thanh Vân liền dùng thần hồn lực giải thích với Nhậm Kiệt, sau khi nói xong, hắn hơi ngừng lại một chút rồi nói tiếp: - Gia gia của hắn chính là một vị Pháp Thần Cảnh của Hải Thần Điện gần trăm năm qua, trước khi mẫu thân ta tăng lên, cho nên người này cũng đặc biệt lớn lối. Nếu như dựa theo hết thảy hành động của hắn lúc trước, đã sớm nên bị nghiêm khắc xử phạt, nhưng bởi vì có Hải Tường Long gia gia của hắn nên không có xử phạt hắn, nhưng không nghĩ rằng gia gia hắn lại chính là nội gian của Thiên Hải Tông nằm vùng trong Hải Thần Điện ta, cũng chính vì gia gia hắn ngầm đánh lén bị thương nặng lão tổ tông Pháp Thần Cảnh của Hải Thần Điện ta, cộng thêm hắn mở ra phòng ngự mới để cho Thiên Hải Tông đánh vào tới Hải Thần Điện!
Trước đây tuy rằng Thanh Dao có đề cập qua một câu: sở dĩ Thiên Hải Tông có thể đánh chiếm Hải Thần Điện là bởi vì có nội gian, nhưng không có nói rõ về nội gian này, không nghĩ tới bọn họ mới vừa đi vào Hải Thần Điện, liền gặp con cháu của nội gian Hải Tường Long, người này lại từng có ân oán với Hải Thanh Vân.
Nghe Hải Thanh Vân giới thiệu như vậy, Nhậm Kiệt khẽ gật đầu, đột nhiên nhớ lại một câu nói: "không phải oan gia không gặp gỡ", câu nói này thật đúng là không sai.
- Ô ô... Ta tưởng là ai đâu! Đây không phải là Thiếu điện chủ Thanh Vân của chúng ta sao! Oa... Không đúng, phải gọi ngươi là Hải thiếu tướng quân mới đúng, ngươi không ở phủ tướng quân rách nát của ngươi kia, chạy đến nơi này làm gì! Hải Khiếu hoàn toàn không che giấu, vừa nhìn thấy Hải Thanh Vân lập tức ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý, một khắc cũng không chờ liền mở miệng nói.
Hải Khiếu đắc ý, khiêu khích, lớn lối nhìn Hải Thanh Vân: - Biết đây là địa phương nào không? Nơi này là Hải Thần Điện, không phải là phủ tướng quân rách nát của thế tục các ngươi, người nào có quyền cho cho hạng người như ngươi vào đây? Người đâu! Trước bắt hắn lại, một hồi ta từ từ thẩm vấn, người không biết quy củ, một hồi xem ta xử lý thế nào!
Người không biết quy củ, câu nói này nói ra vào lúc này, trong lòng Hải Khiếu vô cùng thống khoái.
Năm đó lúc mình còn nhỏ, thực lực yếu ớt, người đó nói chỉ một ngón tay đều có thể thoải mái nghiền chết mình, còn phái người Hải Thần Điện bắt mình trở về giam giữ, làm hại mình bị nhốt trong Hải Thần Điện hơn một năm, mới cho phép hoạt động.
Khi đó Hải Thanh Vân là con trai của Thanh Dao Điện chủ này, hắn dù không thích, dù có nổi giận cũng phải nhịn, nhưng hiện tại thì khác, thời tiết đã thay đổi, Hải Thần Điện này không còn là thời đại của Thanh Dao làm chủ.
- Càn rỡ! Hắn vừa nói ra lời này, Thanh Dao lập tức sắc mặt sa sầm xuống, nhẹ phất tay áo một cái, lập tức một khí thế uy áp cường đại hiện ra, lực lượng này không chỉ là bà thân là Pháp Thần Cảnh, cũng có uy áp của thân là người nắm trong tay Hải Thần Điện lâu dài.
- Bái kiến... Có mấy người không nhịn được định quỳ lạy, dù sao trong những người này có không ít người trước đây đều thuộc về Hải Thần Điện.
- Hừm! Đột nhiên, Hải Khiếu tức giận hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng quét qua người muốn thi lễ, những người đó sợ tới mức giật mình một cái không dám quỳ xuống thi lễ, lúc này hắn mới không sợ hãi chút nào dùng ánh mắt đầy cừu hận, nhìn về phía vị Điện chủ năm đó khiến hắn vừa căm hận lại không làm gì được.
- Hừ... Ha ha... Hải Khiếu hừ lạnh một tiếng, đột nhiên cười to nói: - Ta còn tưởng là người nào, ở thời điểm giáo chủ bế quan trọng yếu như vậy còn dám to gan mở ra thông đạo, còn mang người ngoài đi vào, thì ra là Thanh Dao Điện chủ trước của Hải Thần Điện chúng ta!
Hải Khiếu cố ý nói kia thêm chữ "trước", sau đó phát ra tiếng cười khinh thường nói: - Thanh Dao! Ngươi tưởng ngươi còn là Điện chủ ư? Giờ này Hải Thần Điện đã không còn là thiên hạ của ngươi, ở trước khi giáo chủ không có ra mặt, bất kỳ kẻ nào cũng không được làm loạn! Trước mắt bổn thiếu gia phụ trách duy trì an toàn hàng ngày trong Hải Thần Điện, bất kỳ kẻ nào phạm sai lầm bổn thiếu gia đều có quyền bắt giữ, có quyền xử trí. Hiện tại giáo chủ đang bế quan, ngươi tùy tiện mang vào một đám người tạp nhạp, đương nhiên bổn thiếu gia phải bắt giữ thẩm vấn mới được!
- Hải Khiếu! Ngươi muốn chết! Tục danh mẫu thân ta đâu phải loại người như ngươi có thể gọi thẳng ra! Nghe Hải Khiếu nói chuyện với mẫu thân mình mà lại lớn lối càn rỡ như thế, lại kêu thẳng tên của mẫu thân mình, Hải Thanh Vân lập tức nổi giận quát to.
Trong những người trẻ tuổi ở bên cạnh Nhậm Kiệt, Hải Thanh Vân là người có tính ẩn nhẫn nhất, bởi vì hắn gặp chuyện thường hay suy tính trước, am hiểu mưu tính, tất nhiên không dễ bị kích động.
Nhưng tên Hải Khiếu này lại càn rỡ như thế, gặp mẫu thân không nói thi lễ, lại còn dám nói như thế, gọi thẳng tục danh của mẫu thân, điều này làm cho hắn luôn luôn trầm ổn, ẩn nhẫn cũng phải nổi giận.
- Câm miệng! Con bà nó! Ngươi tính là thứ gì, ở chỗ này có phần của ngươi lên tiếng sao? Nói với bà ta như vậy thì sao chứ? Đây là còn khách sáo đó, hiện tại bà ta đã không còn là Điện chủ Hải Thần Điện! Đợi sau khi giáo chủ xuất quan bổn thiếu gia sẽ hoàn toàn nắm trong tay Hải Thần Điện, sau này các ngươi muốn tiếp tục ở lại trong Hải Thần Điện này thì phải quỳ xuống thi lễ với bổn thiếu gia. Tuy nhiên ngươi chỉ là tên sống ở thế tục phàm trần thì ngay cả tư cách đi vào Hải Thần Điện cũng không có, càng đừng nói là ở lại! Vừa nghe Hải Thanh Vân lại dám rống lên với mình, Hải Khiếu cũng nổi giận, chỉ tay vào Hải Thanh Vân lớn tiếng mắng.
Hải Tường Long gia gia hắn hiệp trợ Thiên Hải Tông nắm trong tay Hải Thần Giáo, hiệp trợ Hải Vương Hải Vô Thường chiếm được truyền thừa huyết mạch Hải Thần bên trong Hải Thần Điện chấp nhận, thậm chí có tiên chỉ phủ xuống trực tiếp trở thành giáo chủ, lần nữa thành lập Hải Thần Giáo, hắn cũng đi theo nước lên thì thuyền lên.
Chẳng những gần đây lực lượng của hắn dưới trợ giúp của ngoại lực đạt tới trình độ lão tổ Thái Cực Cảnh, ngay cả vị trí của hắn sau này cũng được định sẵn: sau khi Hải Vô Thường xuất quan lần nữa lập giáo, xem như tổng bộ Điện chủ Hải Thần Điện trực tiếp do hắn đảm nhiệm...
Thấy bộ dáng Hải Khiếu loại tiểu nhân đắc chí lớn lối, cuồng vọng không biết là họ gì này, Hải Thanh Vân thật có một loại kích động muốn bóp chết hắn, cả người đều sắp bùng nổ. Tên tiểu nhân này, cũng dám... dám như thế...
- Không cần để ý tới chúng! Hải Khiếu! Ngươi còn chưa đủ tư cách nói chuyện với bổn điện chủ, kêu gia gia ngươi hoặc là người phụ trách Thiên Hải Tông ra đây, bổn điện chủ thật ra muốn nhìn xem, bổn điện chủ dẫn người vào nhà mình, ai dám ngăn cản, ai dám bắt người? Thanh Dao cũng phẫn nộ rồi, nhưng bà kiềm chế tốt hơn một chút, hiện tại bà muốn chính là tận lực khống chế tình hình, không làm chuyện gì khác, trước đừng để xảy ra náo loạn.
Thái độ của Hải Khiếu này rất lớn lối, nói và làm đều khiến cho người ta rất phẫn nộ, nhưng chuyện nhỏ không nhịn ắt hư chuyện lớn...
- Thanh Vân! Nam nhi sống trên thế gian, chuyện có thể nhịn, có chuyện không thể nhịn. Cái nhục dưới thân có thể chịu đựng, chính mình xảy ra chuyện gì đều có thể nhịn, điều này có thể hiểu được. Nhưng nếu như có người ở trước mặt ngươi lớn lối nhục mạ mẫu thân ngươi như thế, nếu ngươi còn nhịn nữa, ngươi còn cho mình là một nam nhi đi tiểu đứng sao? Ở vào thời điểm này còn nói lôi thôi cái gì với hắn! Con bà nó! Thân làm con, ngươi còn chờ cái gì chứ? Con bà nó lên đi cho bổn gia chủ! Nếu không lên, sau này chúng ta không phải huynh đệ! Huynh đệ của bổn gia chủ đều là nam nhi đi tiểu đứng, không có người nào mẫu thân bị vũ nhục còn chưa động thủ! Con bà nó! Còn thất thần cái gì nữa, đánh hắn! Lúc này, Nhậm Kiệt ở phía sau đột nhiên lên tiếng, Nhậm Kiệt vừa mở miệng không phải tưới dầu vào lửa, mà chính là hắn trực tiếp kích nổ một ngọn núi lửa.
Dĩ nhiên, Nhậm Kiệt nói lời này, cũng là ý tưởng thực tế trong lòng hắn.
"Không xong..." Vừa nghe Nhậm Kiệt nói lời này, trong lòng Thanh Dao trầm xuống, đầu óc ông một cái.
Hắn thật biết gây chuyện đúng lúc! Nàng đều hoàn toàn hết chỗ nói rồi! Nhậm gia chủ này rốt cuộc là muốn làm gì đây?
Đây cũng không phải là lúc xem náo nhiệt không ngại chuyện, mà chuyện này cũng quan hệ đến bản thân hắn đấy! Không phải hắn đến đây làm đại sự, đến đây trợ giúp Thanh Vân đoạt ngôi vị giáo chủ sao? Kết quả mới đi tới nơi này không tới nửa khắc, nói mấy câu còn chưa dứt lời cứ như vậy... Đây... đây là chuyện gì chứ!?
Hải Thanh Vân sớm đã phẫn nộ đến cực điểm, mà lời nói của Nhậm Kiệt lúc này hoàn toàn thiêu đốt lửa giận của hắn.
- Hừ! Hắn dám... Đột nhiên nghe Nhậm Kiệt nói như thế, Hải Khiếu híp đôi mắt nhỏ hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: "Tên này là ai vậy? Đúng là không biết sống chết, chẳng lẽ hắn không biết Hải Thần Giáo hiện tại là tình huống gì sao? Không biết hiện tại là người nào nắm trong tay Hải Thần Điện ư? Là nhà ai, mà dám nói lời như vậy, thật không biết sống chết! Hơn nữa chỉ bằng vào tên vô dụng Hải Thanh Vân kia, tùy tiện một người bên cạnh mình đều có thể giết chết hắn, chỉ bằng vào hắn..."
"Ầm..." Hải Khiếu còn không biết giờ này Hải Thanh Vân phẫn nộ bao nhiêu, không rõ lắm biến hóa của Hải Thanh Vân đi theo Nhậm Kiệt lâu như vậy, càng thêm đánh giá thấp lực lượng của Hải Thanh Vân. Trong tiếng nổ ầm ầm, lực lượng Thái Cực Cảnh của Hải Thanh Vân bạo phát, trong nháy mắt thân người đã vọt tới, hai tay đẩy thẳng về phía trước, giống như nước sông Trường Giang và Hoàng Hà vỡ đê, lực lượng cuồn cuộn làm cho sáu gã Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong ở phía trước ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, liền trực tiếp bị đụng bay ra ngoài, sau đó tiếp tục thế không thể đỡ, xông thẳng về phía Hải Khiếu.
"Thái Cực Cảnh, tiểu tử này rồi lại đạt tới Thái Cực Cảnh, điều này sao có thể?"
"Má nó, tiểu tử vô dụng này làm sao có thể đạt tới Thái Cực Cảnh? Đúng rồi, đúng rồi, nhất định là Thanh Dao ra ngoài lần này không biết dùng bí pháp gì, nhất định là biết mình sắp tới không còn làm Điện chủ Hải Thần Điện. Con bà nó! Nhất định là nữ nhân đê tiện này len lén lấy một số thứ tốt của Hải Thần Điện mang ra ngoài, cho nên con trai vô dụng lớn lên trên thế tục của bà ta mới có thể đạt tới Thái Cực Cảnh. Lúc trước mình đạt tới Thái Cực Cảnh, hắn ngay cả Âm Dương Cảnh còn chưa có đạt tới đâu! Xú nữ nhân... nữ nhân đê tiện..."
Thấy công kích đánh tới một hơi trực tiếp đánh bay ra ngoài sáu tên thủ hạ Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, thấy Hải Thanh Vân bộc phát ra lực lượng, Hải Khiếu cũng hoảng sợ, bởi vì Hải Thanh Vân này ở trong mắt hắn chỉ là một tên vô dụng. Lập tức hắn lập tức nghĩ tới một loại khả năng, hiện tại hắn đã tự xem mình là Điện chủ người nắm trong tay Hải Thần Điện, chỉ có điều trước mắt Hải Thần Điện có rất nhiều chỗ hắn không thể nắm trong tay, thậm chí không có biện pháp đi vào, nghĩ tới khả năng này hắn lại không kềm được nổi giận.
- Khốn kiếp! Bắt hắn lại! Dám phản kháng thì phế đi, nhưng đừng làm hắn chết, bổn thiếu gia phải xử lý hắn thật tốt! Hiện tại có quyền lực nơi tay, tuy rằng lực lượng bản thân Hải Khiếu cũng không yếu, nhưng hắn cũng không có trực tiếp ra tay. Phía sau hắn còn đi theo hai lão tổ Thái Cực Cảnh, hắn lập tức hạ lệnh bảo người bắt giữ, thậm chí ra lệnh phế đi Hải Thanh Vân.
- Nhậm gia chủ! Ngài... ngài làm sao lại gây rối loạn như vậy? Ngài là đứng đầu một nhà, vừa rồi ngài còn nói sẽ không làm loạn! Ngài... ngài bảo ta nói cái gì cho tốt đây! Lúc này, Thanh Dao cũng gần như bị tức giận ngẩn người, bà không nghĩ tới ở vào thời điểm này Nhậm Kiệt lại làm như thế, hắn nghĩ gì chứ?
Hơn nữa đâu có gia chủ nào làm như vậy? Hiện tại Thanh Vân đã đầu phục hắn, đâu có lý nào giựt dây thủ hạ mình như thế, hơn nữa ở loại thời điểm này, còn nói muốn làm đại sự, cái này...
Cục diện lúc này lập tức hỗn loạn, nhất thời làm cho Thanh Dao cũng không biết nên làm gì bây giờ, bởi vì từ trước cho tới bây giờ bà chưa từng gặp qua người như Nhậm Kiệt thế này. Hiện tại bà chỉ có môt ý nghĩ, không quản ra sao trước bảo vệ con trai, chuyện khác rồi nói sau.
- Vướng bận cút ngay! "Bùng... Bùng..." Ngay lúc Thanh Dao nôn nóng không chịu được, không biết nói cái gì mới tốt, lại khiến Thanh Dao hoàn toàn không nghĩ tới là Nhậm Kiệt đã ra tay, cách không đánh ra hai quyền.
Tốc độ nhanh kinh người, trong nháy mắt hai đạo quyền ảnh bay ra, phát sau mà đến trước, không đợi hai lão tổ Thái Cực Cảnh phía sau Hải Khiếu kia xông lên động thủ đối phó Hải Thanh Vân, quả đấm của Nhậm Kiệt đã đánh trúng trên người họ.
Hai người này toàn lực cản trở, nhưng pháp lực trên quả đấm của Nhậm Kiệt cường hãn vượt quá tưởng tượng, trực tiếp đánh cho hai người này bay tung đi, phòng ngự tầng ngoài của họ, thậm chí có một người có pháp bảo phòng ngự đều trực tiếp nổ nát, thân mình bay về phía sau trên trăm dặm xa.
Đây là Nhậm Kiệt còn nương tay, nếu như thật sự muốn chém giết thì đừng nói là lão tổ Thái Cực Cảnh bình thường, cho dù đột phá lão tổ Thái Cực Cảnh cùng cấp bậc, thậm chí là lão tổ ngàn tuổi, hắn đều có thể giết chết.
Cho dù không mượn cường độ thân thể, hay Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, hay thần hồn lực bản thân... những lá bài tẩy vượt cấp chiến đấu cùng Pháp Thần Cảnh này, hiện tại pháp lực của Nhậm Kiệt đã cường đại hơn không chỉ mấy lần so với lão tổ ngàn tuổi. Trên thực tế, hiện tại ngay cả lực lượng của mấy con rồng Lôi Long, Hỏa Long bọn chúng, nếu như đơn độc thả ra đây, đều đủ để dễ dàng giết chết lão tổ Thái Cực Cảnh.
- Giúp ngươi thanh trừ một chút, đừng mất mặt với hắn! Nhậm Kiệt trực tiếp đánh bay hai người kia, sau đó hô một câu với Hải Thanh Vân, rồi mới quay đầu nhìn về phía Thanh Dao đã sợ ngây người, nói: - Bổn gia chủ nói đều là lời nói thật và là lời nói trong lòng! Nếu như vừa rồi Hải Thanh Vân còn chưa động thủ, ta sẽ không nhận hắn là huynh đệ! Chuyện của hắn ta cũng không xen vào nữa, đây là chuẩn tắc làm việc, làm người của bổn gia chủ. Về phần nói hiện đang lo lắng "tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu", thật ra vừa rồi có một câu ta không có nói với Điện chủ: ngài rất xem trọng bọn họ, nếu bọn họ thực sự có bản lĩnh đó, Hải Thần Giáo cũng sẽ không như bây giờ! Thiên Hải Tông cũng sẽ không lần nữa lập giáo bằng một thế lực yếu ớt. Quản chi những người khác, hiện tại đã có biến cố, vậy chúng ta hãy biến đổi kế hoạch. Bổn gia chủ cho tới bây giờ chưa từng sợ người nào, không có gì quan trọng, dù trời sập xuống, đánh trúng bọn họ hay không cũng không ảnh hưởng tới kế hoạch của bổn gia chủ...