Tà Thiếu Dược Vương

Chương 624: Được rồi, mộng đẹp kết thúc

- Nhậm... Nhậm Kiệt... Sư phụ... Không! Cha ta là Hải Vương Hải Vô Thường, hiện tại đã kế thừa chức giáo chủ Hải Thần Giáo, ngươi dám giết ta là đắc tội đại giáo vô thượng Hải Thần Giáo. Đến lúc đó, đừng nói là ngươi, cả... cả Nhậm gia, cả Minh Ngọc Hoàng Triều cũng không chịu nổi lửa giận của cha ta... Hải Lượng run rẩy, phun máu xong, đột nhiên thét to lên trời.

Giọng run run, Nhậm Kiệt tạo ra áp lực quá lớn, làm lòng hắn hoảng sợ, một khi hắn chân chính đối mặt Nhậm Kiệt, trong lòng đã rối loạn.

Nhưng mà Hải Lượng không thể không sợ, ở di tích Vô Song bị Nhậm Kiệt đạp lên làm con tin, sau đó dốc sức cả nước tấn công đại doanh Tây Bắc, Nhậm Kiệt lại một mình xông pha trăm vạn đại quân còn phá tan Nộ Hải Đại Trận.

Càng đáng ghét hơn, lúc trước Nhậm Kiệt rõ ràng là phế vật, nhưng ngay trước mắt mình, hắn một quyền đánh chết lão tổ Thái Cực Cảnh.

Ngay cả Nhậm Thiên Hành cha hắn được xưng là thiên tài tuyệt thế, cũng không có quá cỡ thế này.

Nhậm Kiệt khống chế Thiên Long Quân, đại doanh Tây Bắc dũng mãnh, thủ hạ hung hãn, hoàn toàn đả kích lòng tin của Hải Lượng. Cộng thêm không ngừng đuổi giết trước đó, lòng tin của Hải Lượng gần như sụp đổ, hoặc có thể là đã tan vỡ.

- Có thể nói những câu mới hơn được không, ngươi cho rằng bổn gia chủ quan tâm những cái đó sao? Lần trước bổn gia chủ đánh ngươi hình như chưa có bao lâu, chẳng lẽ ngươi đã quên. Nhưng mà không sao, chờ lát nữa ngươi xem thử, bổn gia chủ có dám đánh ngươi hay không, có dám giết ngươi không! Nhậm Kiệt không quan tâm, tiếng nói vang dội bầu trời, tựa như trời cao đang nói chuyện.

Uy thế này đã vượt xa hiểu biết của Mặc Sanh cùng Hải Lượng, dù sao lực thần hồn của Nhậm Kiệt đã đạt đến Pháp Thần Cảnh tầng thứ năm, cộng thêm trải qua lôi kiếp, hấp thu uy lực lôi kiếp, lĩnh ngộ lâu dài trong Thánh nhân luận đạo, chân chính dùng lực thần hồn nói chuyện cách xa mấy vạn dặm cũng sinh ra uy thế đủ mạnh.

Lúc này, khoảng cách giữa Nhậm Kiệt và Mặc Sanh không ngừng rút ngắn, bọn họ không còn pháp bảo xuyên qua không gian, đối với Nhậm Kiệt, tựa như đang ngồi trên máy bay chạy trốn, bây giờ lọt xuống biến thành ốc sên.

Còn Nhậm Kiệt vẫn luôn khóa chặt bọn họ, khoảng cách đang rút ngắn.

Nhưng Nhậm Kiệt không muốn lãng phí khoảng thời gian này, càng không cho Mặc Sanh Hải Lượng dễ chịu. Hai tên khốn này lúc đắc ý đã giết bao nhiêu là tướng sĩ, con cháu Nhậm gia ở đại doanh Tây Bắc.

Đại doanh Tây Bắc nhuộm máu vạn dặm, mấy trăm vạn tướng sĩ chết trận, Nhậm Kiệt làm sao không trút giận cho bọn họ. Vừa lúc không ngừng tới gần, hắn sẽ không cho bọn họ chết dễ dàng như vậy. Có những lúc, chân chính biết kết quả, mặc kệ tốt xấu thế nào, thật ra không có gì là khủng khiếp. Khủng bố chân chính vĩnh viễn là chờ đợi, hoặc là không đến cuối cùng không biết được kết quả.

Cũng như lúc này, Nhậm Kiệt biết mình chân chính đuổi tới, có lẽ bọn họ chưa kịp phản ứng là đã chết.

Như vậy thì quá nhân từ với bọn họ, cho nên lúc này Nhậm Kiệt mới nói nhiều lời với những kẻ phải giết này. Nhậm Kiệt muốn cho Hải Lượng cảm nhận quá trình đau khổ hơn cả cái chết trực tiếp giáng xuống, cái chết đang từ từ tới gần....

- Kỳ thật bổn gia chủ chưa chắc sẽ giết ngươi, dù sao ngươi là Hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc, nếu như lột sạch ngươi rồi triển lãm ở Thiên Hải Đế Quốc, xem chừng sẽ có rất nhiều người muốn xem. Xem hoàng đế trần truồng, không phải dễ dàng thấy được. Đúng rồi, không phải lúc trước ngươi nói bổn gia chủ nói bậy hay sao, vậy đem ngươi tới trước mặt tướng sĩ Thiên Hải Đế Quốc, chúng ta biểu diễn trực tiếp cảnh trước kia, cho mọi người xem cảnh ngươi cầu xin tha... Nhậm Kiệt tựa như đang nói chuyện bình thường, hứng thú thảo luận với Hải Lượng.

- Ngươi... ngươi dám... Phụt.... Hải Lượng hét lên, pháp lực hỗn loạn, huyết khí dâng lên phun ra một ngụm máu.


- Ngươi ngốc hả, đừng nói với hắn. Mặc Sanh thấy Hải Lượng còn nói, không nhịn được rống lên. Hiện tại hắn cũng tức giận, sao lại biến thành thế này, đường đường Thiên Hải Đế Quốc lại dốc sức cả nước, còn mượn lực lượng Yêu Thần Giáo, mượn sức tán tu mạnh mẽ, lại bị Nhậm gia đánh đến mức này.

Nghĩ tới từ khi chiến đấu đến bây giờ, Mặc Sanh cảm thấy đầu muốn nổ tung, thật ra trong lòng hắn luôn có một ý nghĩ, chính là con trai của sư huynh quá phế vật.

Nếu không phải Hải Lượng làm bậy, khư khư cố chấp, nếu không phải hắn không quyết đoán không có năng lực, nếu không phải...

Nếu không phải là hắn, sao lại đến bước đường này.

- Nhìn thấy không, hiện giờ ngay cả thần tử cũng dám mắng, đủ biết ngươi thảm cỡ nảo rồi chứ, biết ngươi không đáng giá gì rồi chứ. Còn nói lão cha ngươi là giáo chủ đại giáo vô thượng gì nữa. Xì! Tranh cãi bình thường, Nhậm Kiệt đã có thể khiến Nhậm Kiệt rối loạn, nhảy dựng la hét. Huống gì lúc này hắn chiếm giữ chủ động, nắm giữ cục diện đuổi giết đối phương, Hải Lượng bị hắn dọa như chim sợ cành cong, hoảng sợ không biết làm thế nào, lúc này quá dễ dàng bới móc gây chuyện.

- Trẫm là thiên tử, thống trị thiên hạ, chí cao vô thượng, ngươi dám... mắng trẫm... Phụt... Hải Lượng quay sang trợn mắt nhìn Mặc Sanh, nếu không phải lúc này bị Mặc Sanh nắm lấy bay đi, nếu không phải lực lượng của hắn quá kém, pháp lực hỗn loạn khí huyết sôi trào, nói một câu liền phun máu, lúc này hắn thật giống hôn quân cùng đường, sẽ giết người lung tung.

Mặc Sanh lúc này thật giận dữ không nói, không biết phải làm gì. Má nó, đã đến lúc này, đối phương nói một câu ngươi liền nổi giận với ta. Nếu không phải xem ngươi là con traic sư huynh, ta mới mặc kệ sống chết của ngươi. Đối phương khiêu khích trực tiếp như vậy mà còn không nhận biết, đúng là... đúng là... tức chết người mà!

- Không sai, nói thế nào ngươi cũng là Hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc, cổ ngữ có câu, vua muốn thần chết, thần không thể không chết. Huống gì là hắn, làm thần tử lại dám nói chuyện với chủ tử như vậy, đúng là muốn tạo phản. Tiếng nói của Nhậm Kiệt lại vang lên.

- Ngươi... Lúc này Hải Lượng đã là chim sợ cành cong, đầu óc không ra gì, nghe lời Nhậm Kiệt đã muốn quát Mặc Sanh.

- Ngậm miệng! Bụp! Mặc Sanh cũng nổi giận, bởi vì cuối cùng hắn cảm nhận được Nhậm Kiệt xuất hiện trong phạm vi lực thần hồn, cảm giác nguy cơ, áp lực to lớn, làm hắn muốn sụp đổ. Nào còn thời gian để ý Hải Lượng giờ này mà còn sĩ diện, trực tiếp gõ Hải Lượng ngất xỉu, nắm lấy hắn điên cuồng lao tới trước.

- Oành... Nào có dễ dàng như vậy! Hắn muốn làm Hải Lượng yên tĩnh, bản thân tập trung lực lượng chạy trối chết, nhưng Nhậm Kiệt sẽ không cho bọn họ dễ dàng như thế. Lúc này đã rút ngắn khoảng cách còn 3 vạn dặm, vận chuyển lực thần hồn, trực tiếp ảnh hưởng Hải Lượng, làm người tỉnh táo lại ngay. Đồng thời lực thần hồn như dùng đan dược, trở nên cực kỳ hưng phấn, ở trạng thái này, trừ khi tổn thương thần hồn, bằng không chỉ đả kích thân thể cũng khó mà đánh ngất được hắn.

- Ngươi dám đánh ta... Hải Lượng vừa tỉnh lại, liền giận dữ hét vào mặt Mặc Sanh: - Ngươi thật muốn tạo phản phải không, cho dù trẫm không còn Thiên Hải Đế Quốc, nhưng cha ta là Hải Vương, không tới lượt ngươi tạo phản...

- A.... Lúc này Mặc Sanh thật xung động muốn đánh chết Hải Lượng, nhưng hắn lại càng thêm lo lắng, càng sợ hãi tăng tốc kéo ra khoảng cách với Nhậm Kiệt.

3 vạn dặm...

2.6 vạn dặm...


2 vạn dặm...

1.3 vạn dặm....

Mặc Sanh cảm thấy mình muốn sụp đồ, quá nhanh, hắn cảm thấy lão tổ Thái Cực Cảnh như mình đã bay phi hành hết tốc lực, nhưng lại như đang lùi ra sau. Cuối cùng hắn hiểu được, tại sao mình dùng pháp bảo xuyên qua không gian mà Nhậm Kiệt cũng có thể đi theo, tốc độ này quá khủng bố.

- Tất cả người dám coi thường trẫm, đều phải chết, các ngươi đừng cho rằng ta không được. Ta nói cho các ngươi, Nhậm Kiệt cùng Mặc Sanh, các ngươi sẽ hối hận dùng thái độ này đối đãi trẫm. Cha ta là Hải Vương, Hải Vô Thường, là giáo chủ đại giáo vô thượng, các ngươi...

- A... Oành... Trong khi Hải Lượng điên cuồng gào thét, Mặc Sanh hoàn toàn không có lòng dạ nghe hắn nói gì, bỗng nhiên khống chế lực lượng. Bởi vì vừa rồi bay quá nhanh, liều mạng bay đi, lúc này bỗng nhiên cứng lại, không khí ầm ầm nổ vang trước mặt. Hắn há to miệng, bởi vì lúc này Nhậm Kiệt đang đứng trước mặt, cách hắn không tới 10 thước, đang nhìn bên này.

- Ặc... Hải Lượng thấy được Nhậm Kiệt, lập tức tắt tiếng. Nhưng thân thể hắn đang run rẩy, suốt một đường Nhậm Kiệt mang tới rung động, áp lực làm hắn sợ muốn chết. Nếu không phải hoảng sợ bao trùm, áp lực quá lớn, hắn đã không mất trí mà la lối Mặc Sanh, áp lực cực lớn làm hắn rối loạn mất lý trí.

Lúc này thật sự nhìn thấy Nhậm Kiệt, hoảng sợ đến cực hạn, thân thể hắn run rẩy, là bởi lực thần hồn bị Nhậm Kiệt kích thích, hiện tại hắn muốn may mắn ngất xỉu cũng không được.

- Nhậm... Nhậm gia chủ, ngài thắng, ngài thắng được trận đấu này, Thiên Hải Đế Quốc thất bại... Lúc này Mặc Sanh lấy hết dũng khí, nói đến đây không khỏi cười khổ: - Có lẽ sau này không còn Thiên Hải Đế Quốc, nhưng làm người chừa một đường, ngày sau dễ gặp mặt. Tuy rằng ngài thắng trận này, nhưng chúng ta là người Hải Thần Giáo, sư huynh của ta, cha của Hải Lượng, còn là giáo chủ đầu tiên sau khi Hải Thần Giáo tái lập. Nhậm gia chủ đạt đến tu vi cảnh giới này, cũng nên biết tồn tại đại giáo vô thượng chứ. Đương nhiên, ta nói không giống Hải Lượng vừa nãy, ý của ta là ngài thắng, nhưng không cần thiết phải đắc tội đại giáo vô thượng. Ngài bắt được chúng ta, có thể đổi lại vô số bảo vật cả đời không thấy, bao gồm cả Lăng Thiên Bảo Khí tuyệt phẩm cũng không có vấn đề.

Mặc Sanh vốn còn tự tin nói chuyện, nhưng đang nói bỗng thấy Nhậm Kiệt nhìn mình cười, cười đến trong lòng Mặc Sanh trầm xuống, sợ Nhậm Kiệt hiểu lầm hoặc là lập tức ra tay, vội đổi sang chủ đề chính.

Hiện tại hắn không có lòng dạ chống cự, làm sao chống, vậy là muốn chết. Cho nên hắn nói rõ ràng, hắn cùng Hải Lượng chịu bị bắt, chỉ cầu Nhậm Kiệt đừng giết bọn họ, như vậy không đến mức hoàn toàn đắc tội Hải Thần Giáo, còn có thế bắt bọn họ làm tù binh, đòi tiền chuộc, chỗ tốt từ Hải Thần Giáo.

Chỉ là giới tu luyện, chỉ sợ trước giờ cũng không có lão tổ Thái Cực Cảnh đối mặt kẻ địch, chưa chiến đấu mà đã nói ra lời này, Mặc Sanh nói cũng rất đau khổ. Đương nhiên, còn cố gắng uyển chuyển, không đến mức quá khó coi, nhưng tỏ ý cam nguyện bị Nhậm Kiệt bắt, còn chủ động bảo Nhậm Kiệt lấy bọn họ ra yêu cầu tiền chuộc.

- Phải... Phải... Lúc này, Hải Lượng cũng phản ứng được, nghe lần này Mặc Sanh nói cũng phải, kỳ thật là trực tiếp nhận thua làm tù binh, gật đầu thật mạnh. Mạng sống, lúc này chỉ có một ý nghĩ, giữ được tánh mạng.

Bùm! Bùm! Đột nhiên Nhậm Kiệt cử động, tới trước mặt Mặc Sanh, đánh xuống đầu hai người.

Nắm đấm như mưa, mặc kệ Mặc Sanh hay Hải Lượng đều bị đánh cho mơ hồ, kêu gào thảm thiết.

- A... Nhậm Kiệt, ngươi dám... A! Trẫm... không tha cho ngươi, ta... đừng đánh mà... Đau chết ta rồi... Hải Lượng bị đánh hét thảm không ngừng, muốn tránh né cũng không được, thân thể không thể động dậy. Hơn nữa hắn cảm nhận được, mỗi một đấm của Nhậm Kiệt làm thân thể hắn đau đớn đến cực hạn, thần hồn bị đánh vào, nhưng không đến mức hủy hoại, chỉ là đau, đau kịch liệt.

- Hự... Mặc Sanh cũng như thế, đau đớn kịch liệt làm hắn hừ nặng, nhưng cũng bị hoảng sợ bao trùm. Không như Hải Lượng, nhìn Nhậm Kiệt không trực tiếp ra tay sát thủ, chỉ là đánh bọn họ trút giận. Vận dụng lực lượng khác biệt trên người hắn và Hải Lượng, đều làm thân thể đau đớn cực hạn, thần hồn đau đớn, nhưng lại không đánh chết, ngược lại làm Mặc Sanh mừng thầm. Điều này đã nói, hắn không muốn giết bọn họ, chỉ là trút giận, đau đớn thế nào cũng được, nhịn là qua, chỉ cần còn sống.

Hơn nữa... Hừ...

Nhậm Kiệt không khống chế Mặc Sanh, nhưng Mặc Sanh lại không dám động dậy, giống như Hải Lượng, bị Nhậm Kiệt đánh cho một chập.

Oong oành... Đánh đã tay, Nhậm Kiệt đột nhiên phất tay, Mặc Sanh kinh ngạc chưa phản ứng lại, pháp lực khổng lồ liền đẩy bọn họ ra xa, đồng thời giam cầm lực lượng của hai người, sau đó ngưng tụ trận pháp đặc thù, trói bọn họ ở bên trong.

- Được rồi! Mộng đẹp kết thúc, có phải nghĩ rằng bổn gia chủ đánh các ngươi như vậy liền thật là bỏ qua, vậy các ngươi nhầm rồi. Về phần ngươi, có phải là muốn đợi viện quân, vậy bổn gia chủ theo ngươi chơi, làm các ngươi hoàn toàn tuyệt vọng, sau đó mới giết các ngươi. Bổn gia chủ quả thật sẽ không tự tay giết các ngươi, bởi vì như vậy quá dễ dàng cho các ngươi, còn muốn cứu bọn chúng phải không, xuất hiện đi. Oành... Nhậm Kiệt nhìn hai người nói. Hải Lượng còn chưa hiểu, sắc mặt Mặc Sanh kịch biến, Nhậm Kiệt bỗng quay đầu nhìn đằng sau, khoát tay. Ầm ầm! Chủ kỳ Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ nằm trong tay, đại trận vận chuyển bao phủ trăm dặm xung quanh, Hỏa Long, Thủy Long, Độc Long, Hồn Long chạy ra, trực tiếp đánh vào chỗ hư không cách đó trăm dặm mà Nhậm Kiệt nhìn tới.