Tà Thiếu Dược Vương

Chương 574: Xem ta là ai

- Lại đi đâu nữa! Cổ Tiểu Bảo miệng nhai gì đó, không vui nói, bởi vì hắn đang chơi vui vẻ trong đại doanh Tây Bắc.

Đứa nhỏ dù sao cũng là đứa nhỏ, tuy rằng hắn trải qua nhiều chuyện, có lực lượng Thái Cực Cảnh, nhưng khi xảy ra chuyện thì Nhậm Kiệt vô tình thành sư phụ của hắn, vẫn không làm tâm tính bị xâm hại.

Tuy rằng dạy hắn chiến đấu tu luyện, rất nhiều chuyện khác, nhưng cũng làm hắn lớn lên với tâm tính trẻ con, co nên vẫn còn rất nhiều thú vui của trẻ nhỏ.

Đương nhiên, lúc này dẫu môi bất mãn nói, cũng vì dù Nhậm Kiệt làm hắn cảm thấy không tệ, ít ra trong lòng đánh giá là vậy, nhưng vẫn không thể so với sư phụ. Liên tục xảy ra chuyện, lần này còn rời đại doanh Tây Bắc, không có sư nương theo, làm hắn bất mãn.

Nhất là Nhậm Kiệt còn bảo hắn thay đổi dung mạo, theo Nhậm Kiệt chỉ dạy, Cổ Tiểu Bảo sẽ không vì lực lượng của mình mà khinh địch, cuồng vọng quá mức, nhưng sẽ không vì hình dạng của mình mà tự ti, cho nên cảm thấy khó chịu vì phải thay đổi hình dạng.

- Thám hiểm, chiến đấu, hơn nữa còn một bí mật nhỏ cho ngươi biết. Nhậm Kiệt nói rồi, cười nhìn Cổ Tiểu Bảo lúc này đã biến đổi bộ dạng, che giấu hơi thở.

Dù sao Cổ Tiểu Bảo theo Văn Thi Ngữ vào Ngọc Kinh Thành, sau đó đi cạnh mình bùng phát thực lực, hiện giờ hắn tuyệt đối là đối tượng được người khác chú ý trọng điểm. Lần này Nhậm Kiệt nhất định phải xuất hiện với thân phận Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, nếu như Cổ Tiểu Bảo còn xuất hiện, vậy không khác gì trực tiếp bại lộ thân phận của hắn.

Người biết thân phận này nhiều lên, hơn nữa có những đầu mối sẽ làm người ta hiểu lầm, nhưng tóm lại mình che giấu rất kỹ, Nhậm Kiệt không phải thật giấu người mình, chỉ là không muốn nói, bởi vì không cần thiết. Đối với người khác, Nhậm Kiệt chỉ muốn cố có thể thời gian không gian, vậy là đủ rồi.

- Bí mật nhỏ, bí mật nhỏ gì? Vừa nghe thế, Cổ Tiểu Bảo liền vui vẻ, cũng tự nhiên nhỏ giọng lại.

- Hắc! Nhậm Kiệt cười nhìn Cổ Tiểu Bảo, bỗng làm theo cách đổi mặt nạ ở Trái Đất, tay phải vuốt qua mặt, lập tức đã thay bằng một mặt nạ cười toe toét.

- A... Sư... không đúng. Oành... Nhìn mặt nạ cười không thể quen thuộc hơn, Cổ Tiểu Bảo liền toát ra mừng rỡ, nhưng lập tức nghĩ lại, ầm ầm bùng nổ lực lượng, người như con trâu rừng nổi điên.

- Ngươi dám giả trang sư phụ ta, lập tức đổi mặt nạ khác, bằng không ta không khách khí với ngươi... Bởi vì biết là Nhậm Kiệt đeo mặt nạ, Cổ Tiểu Bảo hồi thần lại, phản ứng đầu tiên là Nhậm Kiệt giả mạo sư phụ mình. Dù cảm giác với Nhậm Kiệt đã không tệ, chủ yếu là vì sư phụ căn dặn, nghe lời Nhậm Kiệt như lời sư phụ. Hiện tại hắn mặc kệ, tên này dám đeo mặt nạ như sư phụ.

- Tổ cha nó, cái... cái chuyện gì vậy? Cỗ lực lượng khủng bố này làm Sát Thủ Vương nhảy dựng.

Cảnh giới của hắn vì vừa được tăng lên, càng thêm nhạy cảm, vừa nãy cảm nhận được lực lượng khủng bố ẩn chứa trên người Cổ Tiểu Bảo, còn đang đoán là chuyện gì.

Nào ngờ bọn họ nói mấy câu liền sừng sộ lên, tiểu tử kia bùng nổ lực lượng, khủng bố đến cấp bậc lão tổ Thái Cực Cảnh, thật là quá khó tin.

Tuy rằng Sát Thủ Vương không sợ, nhưng cũng biết đây là người của Nhậm Kiệt, nhưng như vậy hắn lại càng mơ hồ.

Tổ cha nó, sao mỗi lần gặp là tiểu tử này luôn có thể hù dọa mình, vốn cho là mặt lão tổ Thái Cực Cảnh cũng không sợ, chưa chắc đánh thắng trực diện, nhưng tuyệt đối có thể ám sát, có chút năng lực tự vệ. Nhưng bên cạnh Nhậm Kiệt, Tề Thiên khủng bố làm hắn cảm thấy muốn vượt qua lão tổ Thái Cực Cảnh, còn mảnh vỡ bia đá quỷ dị kia, lúc này lại nhảy ra một thằng nhóc, mới tí tuổi, nhưng mà lực lượng...


Tổ cha nó, chuyện gì đây.

Thế giới này sao vậy, tiểu tử này tà môn quá, mình mạnh như thế, có gì không thấy qua, sao mỗi lần gặp là hắn luốn khiến mình sợ khiếp vía, tựa như người phàm không có kiến thức.

Trong lòng cảm khái chấn động có thừa, nhưng Sát Thủ Vương vẫn nhìn chằm chằm hai người, muốn xem là chuyện gì.

- Tiểu Bảo, sư phụ đã nói gì, gặp chuyện phải động não thêm, chẳng lẽ bây giờ còn nghĩ không ra. Nếu quả thật có người muốn giành sư nương với sư phụ, con cho là sư phụ sẽ khách khí với hắn sao, con cho là sư phụ sẽ yên tâm đem con cho người khác dạy sao? Lúc này giọng của Nhậm Kiệt thay đổi, biến thành giọng mà Tiếu Kiểm Sát Thần Vương thường dùng.

Đồng thời trên người bao phủ một tầng pháp lực, nhoáng cái thay đổi quần áo, khí thế hơi thở liền biến dạng.

- A... Cổ Tiểu Bảo trợn mắt cứng lưỡi, không thể tin nổi.

- Sư... Sư phụ... Không đúng... Lực thần hồn của ngài... Cổ Tiểu Bảo mừng rỡ, chấn động nhìn Nhậm Kiệt, muốn nhào lên, nhưng lại nghĩ tới, liền mâu thuẫn nhìn Nhậm Kiệt. Bởi vì lúc trước hắn từng trao đổi lực thần hồn với Nhậm Kiệt, lực thần hồn không giống như giọng nói hình dạng, đây là thứ phân biệt người rõ ràng nhất, thần thức đến lực thần hồn của mỗi người đều có có một không hai.

- Nhớ kỹ, thứ đặc thù, có một không hai, chưa chắc không thể thay đổi, hiểu chưa? Nhậm Kiệt cũng đã sớm nghĩ tới, lúc đó hắn thay đổi thân phận, sử dụng lực thần hồn trao đổi với người ta, chỉ dựa vào cảnh giới cùng trạng thái đặc thù Thánh nhân luận đạo, biến đổi lực thần hồn một chút, không phải không đổi được toàn bộ, chỉ là hơi khó khăn mà thôi.

- Sư phụ... Hu hu... Quả thật là ngài. Sư phụ, con rất nhớ ngài... Câu trên là Nhậm Kiệt dùng lực thần hồn nói với Cổ Tiểu Bảo, lập tức hắn liền kích động không biết trời trăng, trực tiếp nhào lên ôm lấy Nhậm Kiệt khóc lớn, miệng còn nhai gì đó.

- Được rồi, thật ra sư phụ luôn ở cạnh con, chỉ là sư phụ là gia chủ Nhậm gia, thân phận này gây rất nhiều rắc rối, không thể tùy tiện bại lộ. Hiện tại con cũng biết, yên tâm rồi chứ. Nhậm Kiệt ôm Cổ Tiểu Bảo, nhẹ giọng an ủi.

Hồi lâu sau, Cổ Tiểu Bảo mới bình tĩnh lại, mắt còn vương nước mắt, nhưng vui vẻ không biết nói sao. Về phần đi đâu làm gì, đã không quan trọng.

- Tổ cha nó, tiểu tử tà môn ngươi thật là quá tà khí. Chậc chậc, tuyệt đối không lớn tuổi, nhưng lực lượng quá khủng bố, lão già như ta sao chịu nổi, quá kích thích người ta. Sát Thủ Vương cảm thán.

Thực ra lúc này Cổ Nguyệt cũng như Sát Thủ Vương, lộ ra mặt thật, bọn họ không phải luôn đeo mặt nạ cười Sát Thủ Vương, bằng không thì còn nói cái gì ẩn nấp.

Cổ Nguyệt càng chấn động hơn Sát Thủ Vương, nàng đã sớm nghe Sát Thủ Vương nói chuyện của Nhậm Kiệt, bản cũng có hiểu biết, tiếp xúc, tự nhiên biết Nhậm Kiệt lợi hại.

Nhưng đúng như Sát Thủ Vương nói, mỗi lần hắn luôn có đột phá ngoài cực hạn hiểu biết, vẫn dọa tới ngươi.

Lần này Cổ Nguyệt không còn gì nói nữa, đứa nhỏ mấy tuổi, lực lượng khủng bố thế này, còn là người sao?

Không phải là những tiên nhân hạ phàm trong truyền thuyết đó chứ, bằng không thì trong người tu luyện làm sao lại xuất hiện tồn tại khủng bố cỡ này.


- Sư phụ, bọn họ... Vừa thấy Sát Thủ Vương cùng Cổ Nguyệt đeo mặt nạ, Cổ Tiểu Bảo liền khó chịu, theo hắn thì mặt nạ này phải là đặc thù của sư phụ mới phải.

- Bọn họ đều là trưởng bối của sư phụ, con gọi... Sát thủ gia gia cùng sát thủ nãi nãi đi. Nhậm Kiệt cười nói.

- Dạ! Sát thủ gia gia, sát thủ nãi nãi, con chào mọi người. Lúc này Cổ Tiểu Bảo lại rất nghe lời.

- Sặc! Nhoáng cái, đường đường Sát Thủ Vương, thiên tài từng được Tàn Hồn bồi dưỡng chủ lực, công chúa năm xưa, nay là Cổ Nguyệt, đều suýt nữa té khỏi không trung.

Sát thủ gia gia, sát thủ nãi nãi, cái này là xưng hô gì, nghe sao như thổ địa gia gia, thổ địa nãi nãi vậy chứ.

- Trên đường ta nói chuyện của Tiểu Bảo, chúng ta nắm chắc thời gian chạy đi. Nhậm Kiệt nói rồi, lập tức tăng tốc.

Lúc này, ở vùng gần biển trong Thiên Hải Đế Quốc, thật ra chỗ này không xa đại doanh Tây Bắc, từ bên này Thiên Hải Đế Quốc muốn đối phó Minh Ngọc Hoàng Triều, chỉ có 2 cách: phá vỡ Tây Cương, Tây Bắc, Tây Nam, hoặc là xuất phát từ biển, đáng tiếc đường biển rất khó đi.

Hiện tại, Lam Thiên cùng Hạ Cửu Hạc mới đến, hai người đáp xuống một đạo nhỏ gần bờ biển.

- Sư phụ, ngài nói Tiếu Kiểm Sát Thần Vương xem linh ngọc sẽ đến chứ... Vừa đáp xuống, Lam Thiên vẫn còn không yên lòng, hỏi.

- Ừm... Hắn chưa nói xong, Hạ Cửu Hạc đột nhiên sửng sốt, rồi nói: - Thật nhanh, bọn họ đến rồi.

- Hả? Lam Thiên vừa nghe cũng cả kinh, tới rồi, nhanh vậy?

Lam Thiên còn cho là mình nghe nhầm, không thể tin nổi nhìn sư phụ, bởi vì khoảng cách dù không xa, nhưng không tính là gần, cần ít thời gian.

Lúc trước hắn giao linh ngọc cho Sát Thủ Vương, cùng sư phụ đi làm vài chuyện, không nhanh không vội bay đến đây.

Nhưng theo bọn họ thấy, ít nhất phải chờ ở đây một thời gian, không nói bọn họ phải cân nhắc chuẩn bị, chỉ riêng trận pháp trên linh ngọc, cho dù Tông sư trận pháp cao cấp thì có mấy ngày cũng không thể phá giải dễ dàng, huống chi nhiều người nhìn những ghi chép Cổ Thần Trấn Thiên Đồ trong linh ngọc, xem chừng sẽ say mê chìm đắm thời gian dài.

Hắn đều từng nghĩ qua, cho nên vừa rồi còn thương lượng với Hạ Cửu Hạc, chờ ở đây 10 ngày có đủ chưa, đối phương có tới không.

Làm sao cũng không ngờ, đối phương đến nhanh như vậy.

- Không sai, vừa rồi bọn họ không che giấu tra xét chỗ này nên ta mới phát hiện, tốc độ thật nhanh, 4 người đến, một người thực lực không rõ, hẳn là Thái Cực Cảnh. Tiếu Kiểm Sát Thần Vương tuy rằng không đạt Thái Cực Cảnh, nhưng mức độ khủng bố không thua gì lão tổ Thái Cực Cảnh. Còn có một người, kỳ quái, bọn họ đều đeo mặt nạ cười. Hiện tại Hạ Cửu Hạc đã đến Thái Cực Cảnh tầng thứ năm, còn mạnh hơn cả Lam Thiên liên tiếp đột phá, tuy rằng đã có hơi thở tử vong, nhưng lại càng thêm mạnh mẽ cho nên hắn phát hiện đám người Nhậm Kiệt sớm hơn Lam Thiên.

Đương nhiên, cũng là bởi Nhậm Kiệt không quấy nhiễu che giấu.

- Thật nhanh... thật là quá nhanh... Hạ Cửu Hạc chỉ tra xét đơn giản, người ta không che giấu, nhưng tùy tiện tra xét đối phương là hành vi không lễ phép. Hiện tại hai bên muốn hợp tác, Hạ Cửu Hạc tự nhiên sẽ không làm chuyện khiến đối phương không hài lòng. Chỉ là sau đó, hắn nhắm mắt già nua như sắp ra đi, trầm giọng phát ra cảm khái.

Hắn nói nhanh, tự nhiên không chỉ tốc độ, càng là tốc độ phá giải trận pháp trên linh ngọc.

Tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý, trận pháp của đối phương rất mạnh, bằng không đã chẳng mời hắn đến hỗ trợ, nhưng lại không ngờ mạnh đến cỡ này.

- Tông chủ, người thành đại sự phải có lòng dạ, đến lúc đó xem tình huống quyết định. Nếu có biến cố hay thật không cách nào nắm giữ, vậy đừng cưỡng cầu cái gì. Có một số lúc, lấy được mình nên có thì được rồi, không được... vậy đừng miễn cưỡng. Cùng lắm chia cho hắn một phần, còn có thể kết được thiện duyên, người này làm ta cảm thấy quá thần bí nguy hiểm. Hạ Cửu Hạc lắc đầu cảm khái, lại nói thêm, giọng già nua tang thương.

Lam Thiên tự nhiên hiểu được ý của Hạ Cửu Hạc, vốn hắn như yêu nghiệt xuất thế ngang trời, trước giờ đều được người ta tung hô như thiên tài tuyệt thế, đến lúc này liên tục bị sỉ nhục, đau đớn không thôi, da mặt không khỏi co rút.