Tà Thiếu Dược Vương

Chương 572: Khỉ đột đấu Sát Thủ Vương

Cực ít người biết không gian trận pháp này, dù đi vào cũng phải có cách đặc thù, thân phận đặc biệt. Mà có người nhanh chóng xuyên phá không gian tiến vào, vậy rõ ràng khác thường.

Đương nhiên, người thường thì khó phát hiện được, nhưng cảnh giới cùng lực thần hồn của Nhậm Kiệt và Tề Thiên vượt xa, lập tức phát hiện ngay.

Người có thể phá vỡ không gian độc lập, nhất định không tầm thường, hơn nữa người này vừa đến liền ẩn nấp, cho nên Nhậm Kiệt cùng Tề Thiên trực tiếp xuất hiện.

Oành... Lực thần hồn của Nhậm Kiệt trải rộng xung quanh, vận chuyển trận pháp đại doanh Tây Bắc gia cố không gian nơi này. Tránh cho người kia lại trốn thoát, nếu đã vào, vậy thì đừng muốn đi dễ dàng.

Vừa nãy đối phương ẩn nấp quá nhanh, ngay cả hai người cũng chỉ thoáng nhận ra, còn là vì bọn họ đặc biệt, luôn tập trung cảnh giác, bằng không khó mà nói được.

- Hả... Bỗng nhiên, Nhậm Kiệt nhìn vào một góc bình thường ở bên phải, nơi đó là quảng trường, nhìn qua là thấy hết, không ai chú ý tới chỗ này.

Nhưng ánh mắt Nhậm Kiệt nhìn thẳng vào đó, ngay cùng lúc, Tề Thiên cũng hành động.

Bởi vì có mảnh vỡ bia đá, cộng thêm không ở trong trạng thái lĩnh ngộ, cho nên hôm nay Tề Thiên đặc biệt chủ động, lập tức lao tới, đồng thời biến thành con khỉ khổng lồ.

Hai tay chụp xuống, không gian như bị xét nát. Hiện tại Tề Thiên đã có thể khống chế lực lượng, dù có biến thân chiến đấu, trừ khi tất yếu thì có thể giữ lại lực lượng nhất định, không như lúc mới được thả, biến thân xong sẽ suy yếu rất lâu.

Lúc này giữ lại một chút lực lượng, trực tiếp công kích, bởi vì hắn cảm nhận được uy hiếp cùng nguy hiểm của đối phương. Loại chuyện nguy hiểm này, hắn vẫn cố gắng tự mình ra tay, không cho Nhậm Kiệt mạo hiểm.

- Ồ! Nhậm Kiệt cùng Tề Thiên phản ứng nhanh chóng, sau đó Nhậm Kiệt phát hiện khác thường, Tề Thiên biến thân xông tới, trên mặt đất trống trải bỗng phát ra một tiếng kinh hô bất ngờ, sau đó một bóng người nháy mắt hóa thành ánh sáng, nhanh đến khó tin lao thẳng tới Tề Thiên.

"Đệch, sao hắn lại tới đây?" Vừa nghe tiếng hô, lại cảm nhận được khí tức đối phương ra tay, Nhậm Kiệt liền lắc đầu cười.

Vừa nãy trong lòng hắn nghĩ, nếu có người dựa vào lực lượng mạnh mẽ xé rách không gian độc lập đi vào, Nhậm Kiệt còn tin, nhưng vừa rồi lặng im không tiếng động, lực lượng rõ ràng không mạnh mà vào đây được, thật không mấy người có năng lực quỷ dị này.

Ngay lập tức, Nhậm Kiệt liền nghĩ tới Sát Thủ Vương Nhậm Minh, hiện tại phát hiện mình đoán không sai, chỉ là kỳ quái sao hắn lại chạy đến đây tìm mình.

À! Nhậm Kiệt bỗng nghĩ tới tình huống vừa rồi, mình ở trong mảnh vỡ bia đá giam cầm chữa trị cho Đan Diệu, lực lượng giam cầm quá mạnh, đương nhiên hắn không liên lạc được mình.

Bùm bùm... Cùng lúc này, Tề Thiên đụng vào ánh sáng kia, ánh sáng xẹt qua mấy chỗ yếu hại trên người hắn, nhưng thân thể Tề Thiên dù to lớn nhưng không ảnh hưởng di động, mà lại càng nhanh nhẹn biến hóa đa dạng. Nhìn ánh sáng tập kích, hai tay vung lên cách không đánh ra, mỗi lần động đậy đều làm không trung nổ ầm ầm, cả không gian cũng khẽ rung động.

Lông ở những chỗ yếu hại liền dài ra, mỗi sợi lông đều như vũ khí, ngưng tụ uy thế ngăn cản ánh sáng tập kích.

Nháy mắt va chạm, hai tay ầm ầm đè xuống, bao phủ ngàn thước xung quanh, một bóng người nhanh chóng né tránh bị đẩy văng ra xa. Nhưng bóng người kia lại như lò xo nén lại, đang tích lũy lực lượng khủng bố.

- Rống... Tề Thiên cũng cảm nhận uy hiếp, lực lượng đối phương rõ ràng kém hơn, nhưng khiến hắn cảm thấy bị uy hiếp sinh mệnh. Tuy rằng đây chỉ là phân thân, nhưng khiêu khích cũng làm hắn không thoải mái, lúc này rống lên, hai mắt lóe lên hào quang màu vàng, thân thể khỉ đột khổng lồ lại phình to thêm, muốn hủy diệt không gian này tiêu diệt đối thủ kia.

Tề Thiên lúc này như muốn xé nát trời đất, uy thể cùng lực lượng khủng bố bùng nổ.

Oành ầm ầm.... Ầm ầm quét qua, mọi công trình xung quanh biến thành tro bụi, dọn sạch xung quanh. Chẳng những thế, trận pháp do Nhậm Kiệt bố trí cho Trận Tông cũng bị hủy hoại.


- A... Xảy ra chuyện gì?

- Trời ạ! Ta sắp phá giải trận pháp này, sắp đột phá, ai phá hết trận pháp, không muốn sống... sống...

- Xảy ra chuyện gì, là ai ra tay phá hủy trận pháp, bổn tông chủ đã nói không... A...

Lúc đó Nhậm Kiệt dùng lực thần hồn ngưng tụ trận pháp, huyền diệu thì đúng, nhưng không có căn cơ cùng lực lượng duy trì, tự nhiên không nói uy lực lớn bao nhiêu. Điểm này Giang Trấn biết rõ, hắn cũng cảm nhận được tâm ý của Nhậm Kiệt, cho nên để tất cả người Trận Tông đi vào, đồng thời cảnh cáo bọn họ mà dám dùng lực lượng phá trận, hắn sẽ trực tiếp giết ngay.

Mà bản thân hắn sau đó cũng bị trận pháp mê hoặc, hãm sâu không rút ra được. Dù ở bên cạnh thánh vật kia, cũng có thể cảm nhận được các loại trận pháp huyền diệu này, nhưng cảm giác này như đứa trẻ nghe Tông sư giảng bài, ngẫu nhiên sẽ có thu hoạch tăng lên, nhưng chênh lệch quá lớn, nhiều chỗ nửa hiểu nửa không, hoặc hiểu được rất ít.

Nhưng trận pháp do Nhậm Kiệt bố trí, từ thấp đến cao, biến hóa tầng tầng,mỗi người đều tìm được chỗ của mình, đều được dẫn dắt. Theo bọn họ, nó còn tác dụng lớn hơn cả thánh vật, quả thật như mở con đường từ tiểu học lên thẳng đại học.

Thậm chí Giang Trấn cũng phát hiện, thì ra những trận pháp mà hắn cho là lợi hại, lại sai lầm nghiêm trọng như thế, ở trong đó đã bỏ sót nhiều thứ.

Trong khi bọn họ đang điên cuồng si mê nghiên cứu, lại phát hiện trận pháp bị phá hủy, mọi người tức giận không thôi. Nhưng khi nhìn lên trời, thấy lực lượng, bóng dáng khủng bố của đến Tề Thiên.

Dưới lực lượng khủng bố đè xuống, chỉ có một người như tia sáng, tuy rằng nhìn rất buồn cười, nhưng lại khiến người ta gần sát cái chết không thể hiểu được.

Thật khủng bố, nháy mắt, mọi người đều ngây người.

Trời đất sắp hủy diệt ư? Ở đâu ra quái vật kia, ở đâu ra người kia?

Trời ạ, thế này là sao?

Giang Trấn cùng người Trận Tông tròn mắt ngây dại, bởi vì dưới uy thế khủng bố, bọn họ không dám động đậy một chút.

Đệch! Quả nhiên không hổ là không phục trời đất, không phục ai cả, một khi nổi điên liền mặc kệ mọi thứ.

Nhậm Kiệt không muốn cho hắn tiếp tục nổi điên nữa, bằng không sẽ phá hủy cả không gian này. Sát Thủ Vương không hổ là Sát Thủ Vương, nháy mắt khiến Tề Thiên cảm nhận được uy hiếp chưa từng có, bùng phát ra uy thế như vậy.

- Được rồi, đều là người một nhà. Hầu tử, lão già, dừng tay đi. Hai người toàn lực chém giết thật là hiếm thấy, nếu là chỗ khác, Nhậm Kiệt có thể để bọn họ đánh tiếp, thậm chí chính hắn cũng có xúc động muốn xông lên đánh một trận, bởi vì không cần che giấu với hai người bọn họ, nhưng ở đây thì không được.

Nhậm Kiệt vừa lên tiếng, chiến đấu khủng bố ở trong mắt Giang Trấn cùng người đệ tử Trận Tông như là muốn đánh tan trời đất này, ánh sáng kia vọt lên trời, lóe một cái liền chạy khỏi phạm vi con khỉ khổng lồ đè ép.

Còn Tề Thiên cũng biến về thân thể bình thường, uy thế khủng bố vừa rồi liền biến mất hết.

Trời ạ! Bọn họ còn là người sao, dưới tình huống này còn có thể thu phát tự nhiên, nói rõ bọn họ vẫn còn thừa sức.

Mặc kệ tồn tại cỡ nào, khống chế lực lượng ra sao, đều có cực hạn riêng. Cái gọi là thu phát tự nhiên, nói thẳng ra là không có thật sự liều mạng, bằng không khó mà khống chế được lực lượng bùng nổ cực hạn. Bởi vì chỉ có lúc lực lượng vượt qua bản thân khống chế, mới là lúc thật sự liều mạng.


Nhưng uy thế khủng bố vừa rồi, bọn họ nói thu là thu, đủ nói rõ ràng.

Không đúng, hầu tử, lão già.

Không nhầm chứ, tồn tại hùng mạnh như thần tiên kia lại gọi là... gọi là hầu tử, kẻ khủng bố làm lòng người lạnh lẽo lại là lão già....

Giang Trấn cảm giác đầu óc không đủ dùng, mấu chốt là hai người mạnh mẽ như thế, lại bởi một câu nhẹ nhàng mà dừng thật, lực uy hiếp này thật là không bình thường.

- Nhìn cái gì... Lúc này, Sát Thủ Vương bao phủ trong tầng ánh sáng, lạnh lùng liếc qua những người phía dưới, làm nhiều người sợ đến suýt ngất, ngay cả Giang Trấn cũng rùng mình, không nhịn được tránh né ánh mắt đối phương.

- Gia chủ, có chút chuyện không quá trọng yếu, nhưng vì không liên lạc được mới vào, đây là thứ gì? Sát Thủ Vương biết một thân phận khác của Nhậm Kiệt không thể phơi bày, mà Nhậm Kiệt đã nghĩ tới Lam Thiên có thể tìm tới mình, vậy sau này cũng sẽ có người khác tìm tới, cho nên hắn không xuất hiện với thân phận Sát Thủ Vương.

Vốn hắn chỉ muốn liên lạc Nhậm Kiệt, lại phát hiện khí tức của Nhậm Kiệt bị lực lượng ảnh hưởng, còn không giống ở bên ngoài, lo lắng liền đổi thân phận đến đây. Lúc này nhìn Nhậm Kiệt không sao, hắn cũng yên tâm, nhưng đối với người khác thì không có thái độ tốt như vậy, nói một câu liền làm đám người Trận Tông sợ đến không dám nhìn, tiếp theo kỳ quái nhìn sang Tề Thiên.

- Lĩnh ngộ không gian không tệ, nếu không phải phát hiện trên người ngươi có khí tức quen thuộc, bổn đại gia đã sớm bóp chết ngươi. Tề Thiên thưởng thức khen ngợi.

- Đừng có giả làm đại gia, nếu không phải nhìn ngươi không phải người, bổn... ta cũng sớm giết ngươi. Trong lòng Sát Thủ Vương Nhậm Minh thật ra cũng giật mình, nhưng tự nhiên không chịu thua ngoài miệng. Hắn được Nhậm Kiệt cho Tiểu Na Di Bộ Pháp liền đột phá, mở ra khúc mắc, lực lượng tích lũy bùng nổ, lúc này khí thế đang mạnh, căn bản không sợ.

- Các ngươi mắng người khác đừng kiêu ngạo, lại không biết ở trong tồn tại hùng mạnh thật sự, ngươi chỉ là kẻ yếu ớt. Tề Thiên cũng không vì Sát Thủ Vương nói mà tức giận, nhưng hắn lại hiểu Sát Thủ Vương nói một lời hai ý.

- Yếu ớt phải không, không phục thì chúng ta thử lại... Sát Thủ Vương cảm thấy bị đè ép khi nãy cũng khó chịu, dù sao hắn đột phá, nhất là cùng Cổ Nguyệt ấn chứng rất nhiều đạo ám sát của Tàn Hồn, còn chưa gặp đối thủ đủ mạnh, lúc này cũng muốn so một trận với Tề Thiên.

Đệch!

Nhậm Kiệt thật im lặng, hắn biết Tề Thiên ham nói, nhưng hôm nay Tề Thiên không nói mà lại muốn đánh tiếp, trước kia tiếp xúc Sát Thủ Vương, cũng không phát hiện hắn cũng biết nói chuyện, còn rất hiếu chiến.

Đáng tiếc, hiện tại Nhậm Kiệt thật không thể cho bọn họ đánh.

- Được rồi! Được rồi! Hai người các ngươi nói ít một câu, theo ta đến đây. Nhậm Kiệt khoát tay ngăn lại, dẫn bọn họ bay vào chỗ Đan Diệu, đồng thời vừa động lực thần hồn.

Lập tức, phía trước chỗ đám người Giang Trấn lại ngưng tụ trận pháp.

Nhậm Kiệt nói thế, Tề Thiên cùng Sát Thủ Vương đều không phục nhìn đối phương, theo Nhậm Kiệt vào trong. Chỉ là khi Sát Thủ Vương đi vào, liếc qua đám người Giang Trấn, lại nhìn Giang Ngộ Chân bị giam cầm đằng xa. Nhất là nhìn tình huống Giang Trấn, sắc mặt của Sát Thủ Vương ẩn đằng sau thật là phong phú.

Thẳng đến khi Nhậm Kiệt dẫn hai người đi hồi lâu, Giang Trấn cùng người Trận Tông đứng đó vẫn chưa hồi thần.

Lúc này bất luận là ai, đều cảm thấy vô cùng sợ hãi, lại cảm thấy may mắn qua được kiếp nạn.

Lúc trước lão yêu quái như đứa trẻ đen thui, bây giờ là nam nhân biến thành khỉ đột khổng lồ, còn có người trong ánh sáng liếc qua liền làm bọn họ cảm thấy tử vong phủ xuống. Những người đó đều là người của Nhậm Kiệt, thật quá khủng bố.

Tồn tại như bọn họ, không nói đều có thể tự khai phủ lập tông, ngay cả cấp bậc lão tổ, tông chủ, Thái Cực Cảnh tông môn khác cũng phải cung kính. Kết quả bay giờ đều theo cạnh Nhậm Kiệt, nói gì làm đó, đây... đây là chuyện gì.

May mắn lúc đó không làm bậy, bằng không sẽ có hậu quả thế nào.

Nhìn lại trận pháp bên cạnh, bọn họ chỉ cảm thấy, Nhậm gia chủ quá... quá khủng bố.

Bên cạnh hắn có nhiều tồn tại hùng mạnh, nếu lúc trước mình làm bậy, chết thế nào cũng không biết, khó trách người ta cứng rắn như thế.

Bây giờ quay đầu ngẫm lại, bỗng cảm thấy thật ra Nhậm Kiệt đã rất khách khí với bọn họ, bằng không bọn họ chết sao cũng không rõ. Trận pháp cũng không so được với Nhậm Kiệt, hắn hùng mạnh đến mức bọn họ không tin nổi, về mặt lực lượng thì càng không nói...

Chấn động, sợ hãi, may mắn...

Lúc này đủ loại tâm tình trào ra trong lòng người Trận Tông, thật lâu không thể bình tĩnh.