Tà Thiếu Dược Vương

Chương 544: Văn Thi Ngữ bị dọa chết lặng

- Người ta... người ta vui vẻ mà... Bị Nhậm Kiệt nói thế, Ngọc Vô Song nín khóc mỉm cười, cũng nhìn thấy Ngọc Thành đi tới, cùng với mấy người Văn Thi Ngữ, tức thời làm Ngọc Vô Song xấu hổ lúng túng.

Trong khoảng khắc vừa rồi, trong mắt nàng chỉ có Nhậm Kiệt, căn bản không chú ý tới xung quanh liền nhào vào lòng hắn, thẳng đến giờ mới phát hiện ra.

Vừa xấu hổ lúng túng, nhưng nàng vẫn không rời khỏi Nhậm Kiệt, ngược lại càng muốn chui vào trong lòng Nhậm Kiệt, cảm giác muốn được Nhậm Kiệt che chở.

Tuy rằng lực lượng của nàng rất mạnh, nhưng thực tế nàng còn không bằng Cổ Tiểu Bảo, bởi vì từ nhỏ đến lớn, phần lớn thời gian đều là ngủ, thật tỉnh táo thì không nhiều. Sau đó lại trải qua chuyện Ngọc Nhân Long bị giết, càng đả kích rất lớn.

Tuy rằng lúc đó Nhậm Kiệt không vẫn luôn ở cùng nàng, nhưng kỳ thật đều sớm nghĩ ra các loại an ủi tâm lý, đồng thời dạy nàng chuyện tu luyện.

Sau đó làm nàng một mực tập trung tu luyện, giúp Ngọc Vô Song rất lớn, cuối cùng làm nàng vượt qua giai đoạn khó khăn nhất. Nhưng lúc này, Ngọc Vô Song căn bản không giống một người vừa đột phá, đạt tới Thái Cực Cảnh tầng thứ ba.

- Gia gia... Tuy rằng muốn chui vào lòng Nhậm Kiệt không ra, nhưng cũng thấy gia gia đến, Ngọc Vô Song càng cảm thấy quẫn bách không biết làm sao, giọng nhỏ hơn cả muỗi kêu.

- Ha ha... Được, được rồi, đột phá bình an là được rồi... Lúc này Ngọc Thành càng tươi cười đầy mặt, vui vẻ quên hết mọi thứ. Đã trải qua đau đớn mất con, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, lại trải qua chuyện cháu trai, lúc này mọi hy vọng của Ngọc Thành đều đặt trên người Ngọc Vô Song, nhìn nàng thật đột phá Thái Cực Cảnh, trong mắt hắn đầy lệ nóng.

Đột phá Thái Cực Cảnh, chính là con đường hoàn toàn mới, tuổi thọ kéo dài, lực lượng hùng mạnh, hắn thật có thể yên lòng, cảm thấy có chết cũng nhắm mắt.

- Đột phá... là đột phá đến Thái Cực Cảnh... Lúc này, Văn Thi Ngữ bên cạnh đã hết chỗ nói.

Nàng cảm thấy đầu óc không đủ dùng, ở Đông Hoang, nàng cũng coi như nổi danh, đã định sẵn đánh sâu vào Thái Cực Cảnh, thậm chí bởi vì trải qua chuyện đó, nàng đã sớm có lực thần hồn.

Cộng thêm nàng tu luyện công pháp sóng âm, uy lực mạnh mẽ khác thường. Tình huống này, ngay cả ở tông môn ngàn tuổi Đông Hoang, nàng cũng tuyệt đối là đỉnh điểm.

Nhưng từ sau khi được Tiếu Kiểm Sát Thần Vương thần bí cứu ra, hắn dùng lực lượng Âm Dương Cảnh cấp bậc Vương giả hủy diệt tông môn, đồ đệ 5 tuổi còn săn được Long Lân Hổ Vương. Về tới Ngọc Kinh Thành, Nhậm Kiệt có đính hôn từ nhỏ lại khủng bố khiến nàng líu lưỡi.

Không biết sao Tiếu Kiểm Sát Thần Vương tín nhiệm hắn như vậy, càng làm Văn Thi Ngữ không ngờ là hắn thật dạy được, còn chế trụ được Cổ Tiểu Bảo. Những người bên cạnh hắn càng mạnh mẽ không tưởng, ngay cả cha mình, lão tổ nhà mình không gặp mấy tháng, tốc độ tăng lên vượt xa tưởng tượng.

Đừng nói sau đó gặp Tề Thiên, con khỉ khủng bố đỉnh điểm này làm nàng suýt sụp đổ, nhưng ở trước mặt Nhậm Kiệt liền không còn tính tình gì, còn như phải nhờ vả Nhậm Kiệt.

Nhậm Kiệt tranh luận với hắn còn xuất hiện dị tượng miệng phun hoa sen, linh khí ngưng chữ, càng khó tin là hắn im lặng lại bởi Nhậm Kiệt cho chữ để hắn lĩnh ngộ, đây là chuyện gì thế?

Mà bây giờ, Ngọc Vô Song mới bao lớn, lúc trước biết là chờ Ngọc Vô Song đột phá, Văn Thi Ngữ cũng không nghĩ gì, căn bản không biết Ngọc Vô Song sắp đột phá Thái Cực Cảnh, hơn nữa vừa đột phá liền lên tầng thứ ba. Trời ạ!


Chẳng lẽ, bên cạnh Nhậm Kiệt không có một ai là bình thường hay sao?

Bản thân Nhậm Kiệt không phát hiện, sau khi theo Nhậm Kiệt, lực thần hồn của nàng cũng có đột phá, mà sử dụng các loại dược phẩm làm nền, nàng đột phá Thái Cực Cảnh cũng không xa, hơn nữa cũng sẽ không giống người thường.

Nhưng lúc này, nhìn Ngọc Vô Song, nàng thật sự im lặng, hoàn toàn ngây người.

Nàng cảm thấy, mình thật không biết Ngọc Kinh Thành, không biết gia chủ Nhậm gia. Cho dù trước kia nghe nói các tông chủ tông môn vạn năm cũng không khủng bố đến thế này, chỉ có Đông Hoang Thần Giáo trong thần thoại, giáo chủ đại giáo vô thượng mới có thể so sánh.

Nhưng đó chỉ là lời đồn, thậm chí cũng chỉ nghe trong các đời giáo chủ có ai thế này thế nọ. Mà ở bên cạnh Nhậm Kiệt, lại phát hiện những chuyện kinh hồn động phách, hù chết người không đền mạng, lại liên tục xảy ra.

Thực ra, lúc này Văn Thi Ngữ nghĩ lại, hình như ở cạnh Nhậm Kiệt, những người tu luyện bình thường như biến mất. Đến bây giờ nàng cũng chưa thấy một người, mỗi người bên cạnh Nhậm Kiệt đều khác thường, mặc kệ đang ở cảnh giới nào, ai cũng tỏa sáng, tu luyện tiến bộ khủng bố không thôi.

Văn Thi Ngữ không khỏi xiết chặt tay, gõ đầu mình, nàng cảm thấy đầu sắp nổ tung.

- Chào Tề đại ca, chào Thi Ngữ tỷ, chào Tiểu Bảo, Hổ Hổ... Lúc này, Ngọc Vô Song thẹn thùng chào hỏi bọn họ.

Thực ra tính tình Ngọc Vô Song trước kia vẫn rất sáng sủa, bằng không khi đó đã không cho để mặc cho Nhậm Kiệt đi vào, cũng sẽ không làm quen với bọn họ.

Có điều sau đó xảy ra chuyện, làm nàng bị đả kích, mới bế quan đi ra còn khá hơn, kết quả mới ra lại nhào vào lòng Nhậm Kiệt rồi phát hiện xung quanh có người khác, làm nàng quẫn bách mà thôi. Lúc này Nhậm Kiệt nói nhỏ mấy câu bên tai nàng, cuối cùng làm Ngọc Vô Song thoát ra, dần khôi phục lại, chào hỏi mọi người.

Tề Thiên, Hổ Hổ, nàng đã sớm gặp, chủ yếu là chào hỏi Văn Thi Ngữ và Cổ Tiểu Bảo. Thực ra gặp tỷ tỷ có khí chất như Văn Thi Ngữ, đứa nhỏ đáng yêu lại đen thui như Cổ Tiểu Bảo, Ngọc Vô Song cũng rất vui vẻ.

- Chào tỷ tỷ, oa, tỷ tỷ cũng là Thái Cực Cảnh, nhưng mà tỷ khống chế lực lượng không bằng ta. Xem nè, oành... Ngọc Vô Song vốn không lớn, cộng thêm có vẻ thanh thuần, Cổ Tiểu Bảo trực tiếp gọi tỷ tỷ, còn cố ý khoe khoang trình độ khống chế lực lượng của nó.

- Ngươi thật là lợi hại, trời ạ, Thái Cực Cảnh, Nhậm Kiệt ca ca, nó... nó mấy tuổi rồi. Nhìn năng lực khống chế lực lượng ảo diệu của Cổ Tiểu Bảo, Ngọc Vô Song không khỏi che miệng kinh hô, khó tin nhìn Cổ Tiểu Bảo, nó mới bao lớn chứ.

Tỷ tỷ, ta té!

Nhậm Kiệt nghe Cổ Tiểu Bảo gọi Ngọc Vô Song là tỷ tỷ, lập tức toát mồ hôi, thầm hô bối phận rối loạn hết. Nhưng hắn không điều chỉnh, dù sao hiện tại không công khai quan hệ, sau này đổi lại cũng không có gì, tạm thời cứ gọi riêng vậy.

- Chuyện của nó nói tới thì dài... Nhậm Kiệt vừa nói, bỗng cảm nhận ngọc bội trong lòng khẽ chấn động, đây là... ngọc bội tìm kiếm khí tức của Đan Diệu có cảm ứng, hơn nữa khoảng cách lần đầu lại xa như vậy, rất yếu. Phương hướng đó ở phía tây, chẳng lẽ lại là một cái giả do nha đầu kia cố ý chế luyện bị người ta tìm ra?

Lúc trước Nhậm Kiệt đã tìm được rất nhiều cái giả, nhưng mặc kệ thế nào, chỉ cần xuất hiện là Nhậm Kiệt sẽ không bỏ qua.


- Ngọc trang chủ, làm phiền ngài theo dõi chế luyện dược phẩm, tạm thời bên Minh Ngọc sơn trang không có vấn đề, nhưng cũng sẽ bị người ta nhìn chằm chằm. Chuyện ta nói dần dần dời trung tâm khỏi Yêu Thú Thâm Uyên, ngài có thể phối hợp lão tứ tiến hành, ta dẫn Vô Song đi trước. Nhậm Kiệt đột nhiên chuyển đề tài, nói với Ngọc Thành một tiếng, sau đó dẫn đội ngũ đặc biệt xuất phát, trên đường sẽ nói chuyện với Ngọc Vô Song.

Cứ như vậy, Tề Thiên lại không nói một lời, Cổ Tiểu Bảo chỉ mới 5-6 tuổi, cùng với hai mỹ nữ đẹp như thiên tiên Văn Thi Ngữ, Ngọc Vô Song, cộng thêm một con mèo nhỏ màu đỏ biết nói, hai con vượn trắng đi theo, cùng xuất phát theo Nhậm Kiệt đi đại doanh Tây Bắc.

- A! Nhậm Kiệt ca ca, sao không thấy mập ca đâu? Đợi đi theo Nhậm Kiệt ra khỏi Minh Ngọc sơn trang, không đợi Nhậm Kiệt nói chuyện của Cổ Tiểu Bảo, Ngọc Vô Song đột nhiên kinh hô tìm kiếm, phát hiện không thấy mập mạp vẫn thường theo cùng Nhậm Kiệt?

- Hắn không nghe lời, bỏ nhà đi ra ngoài, đã lâu rồi, ta cũng đang tìm hắn. Nghe Ngọc Vô Song hỏi tới mập mạp, Nhậm Kiệt cũng không khỏi nhớ lại cảnh Đan Diệu vẫn đi theo cạnh mình. Vừa rồi cảm nhận được một cỗ khí tức, vừa lúc xuất hiện ở Tây Cương, trong lòng cũng cảm khái rất nhiều. Dù ở Đông Hoang, Ngọc Kinh Thành, tìm ra đều là thứ nha đầu đó dùng mê hoặc người, nhưng chỉ cần dựa vào ngọc bội cảm nhận được khí tức của Đan Diệu, Nhậm Kiệt sẽ không bỏ qua.

- A! Nhậm Kiệt nói thế, Ngọc Vô Song bỗng kinh hô, đồng thời vẻ mặt hoảng sợ có lỗi, tay nhỏ che miệng như làm sai.

- Hả? Nhìn Ngọc Vô Song như thế, Nhậm Kiệt cũng kỳ quái, khó hiểu nhìn Ngọc Vô Song, hỏi: - Vô Song, nàng... sao thế?

- Nhậm Kiệt ca ca... đều là lỗi của ta... Nghe mập mạp bỏ đi rất lâu, Ngọc Vô Song lập tức trở nên hết sức có lỗi.

- Hả? Nhậm Kiệt cũng bị làm mơ hồ, kỳ quái nhìn nàng: - Lỗi của nàng, lỗi gì, có liên quan gì tới nàng?

Ngọc Vô Song nói làm Nhậm Kiệt không mò ra được, không thể hiểu. Vừa rồi hắn nghe Ngọc Vô Song hỏi, nghĩ tới những chuyện trước kia, vẫn luôn tìm kiếm Đan Diệu, rồi nói một câu, không ngờ Ngọc Vô Song phản ứng như vậy.

- Thật ra... Thật ra... Ngọc Vô Song rất rối rắm: - Không phải ta cố ý, chỉ là mập ca đột nhiên xâm nhập vào phòng, ta đang thay quần áo, không nhịn được hét to... Sau đó hắn lại biến thành nữ, người ta mới biết hắn nữ giả nam trang, sau đó ta liền bế quan. Nhất định là nàng sợ bại lộ thân phận mới bỏ đi, mập ca nói nàng có kẻ thù đang đuổi theo. Nhậm Kiệt ca ca, làm sao đây, nhất định phải nghĩ cách cứu nàng.

Ngọc Vô Song nghĩ rằng Đan Diệu vì chuyện lần đó mới bỏ đi, cho nên nghe Nhậm Kiệt nói liền rất rối rắm, hết sức khó chịu. Thật ra nàng đã nghĩ kỹ, nếu lần này xuất quan gặp được mập ca, sẽ nói ngoài Nhậm Kiệt ca ca, nàng sẽ không nói ra với bất cứ ai, nhưng còn chưa kịp....

- À, à à... Nhậm Kiệt nghe vậy cũng bất ngờ, lại còn có chuyện như thế. Nhưng xem chừng khi đó Đan Diệu đã biết Huyễn Chân Tiên Ngọc có vấn đề mới chuẩn bị đi, bằng không nàng nhất định sẽ nghĩ lý do khác lừa cho qua chuyện. Nhưng nghe chuyện này, Nhậm Kiệt cũng không khỏi bất ngờ, mỉm cười.

- Đừng lo, không có liên quan gì tới nàng. Quả thật cô ta có chút rắc rối, nhưng ta sẽ giúp giải quyết, không ai có thể tổn thương được nữ nhân của Nhậm Kiệt ta. Nhìn Ngọc Vô Song lo lắng như vậy, Nhậm Kiệt an ủi.

Nữ nhân của Nhậm Kiệt? Văn Thi Ngữ theo sau nghe bọn họ nói chuyện, trái tim không khỏi đập mạnh, nàng đã nghe cha nói về quan hệ giữa hắn cùng Ngọc Vô Song, nhưng còn có nữ nhân khác nữa ư?

Hơn nữa nghe ra, hình như quan hệ càng thân mật hơn, Nhậm Kiệt còn nói thẳng là nữ nhân của hắn...

Văn Thi Ngữ nghĩ thế, bỗng lắc đầu, mình là gì chứ, mình không có quan hệ gì với Nhậm Kiệt, hắn có bao nhiêu nữ nhân thì liên quan gì tới mình. Thật là, lo lắng vớ vẩn.

Trong lòng nghĩ thế, nhưng cũng vẫn không nhịn được nghe Nhậm Kiệt cùng Ngọc Vô Song nói chuyện, trong lòng còn nghĩ mình không phải cố ý nghe lén, mọi người cùng đi mà bọn họ không dùng lực thần hồn trao đổi, không che giấu gì, mình bị động nghe thôi, ừ, nghe bị động.

Ngọc Vô Song nghe Nhậm Kiệt cũng biết, cũng không khỏi bất ngờ, nhưng vẫn lo lắng. Nhậm Kiệt nói một hồi mới làm nàng yên tâm, nhưng lại nhờ Nhậm Kiệt mau nghĩ cách tìm Đan Diệu tỷ tỷ.

Oành... Trên cao vạn trượng, Âm Dương Cảnh dương hồn cũng không dám tùy tiện bay qua, ở phía tây Thiên Hải Đế Quốc, không gian như bị lực lượng khổng lồ trực tiếp xé ra, một thân hình nhanh chóng bước ra, sau đó bảy bóng người theo sau.

Lão già đi ra trước mở mắt, hai mắt không giống người thường, dường như toàn màu đen, khiến người ta cảm giác hết sức quỷ dị.

- Bên bờ chiến trường thượng cổ, vùng tam giác, nha đầu kia thật biết chọn chỗ. Hắc Nhất, ngươi dẫn người tìm trong phạm vi 20 vạn dặm, nếu không phải xảy ra xung đột với Tàn Hồn, xảy ra chuyện lớn như thế, chuyện tốt này còn không đến phiên lão tổ ta làm, lần này nhất định phải làm thật đẹp. Hắc Đan lão tổ nhìn đồ đệ của mình, đây là bảy đồ đệ hắn thu nhận, bởi vì bản thân là Hắc Đan lão tổ, cho nên bảy đồ đệ chia ra từ Hắc Nhất đến Hắc Thất.

Đại đồ đệ Hắc Nhất giờ đã là Thái Cực Cảnh tầng thứ hai, 6 đồ đệ khác dù không đến Thái Cực Cảnh, cũng đều là Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong. Vốn là hắn tự mình ra tay không cần dẫn bọn họ theo, nhưng lần trước Đan Vô Kinh mang theo khối ngọc bội kia ra ngoài liền biến mất, liền không cách nào trực tiếp khóa được vị trí của nha đầu kia, hiện tại xác định sơ sơ là xuất hiện gần đây, đành phải dẫn nhiều người tìm tòi rải thảm.

- Rõ! Lão tổ. Hắc Nhất bề ngoài chỉ trên dưới 30, sắc mặt hồng hào, mặt dài như cá chết, thực tế đã 300 tuổi, nghe lệnh sư tôn liền thưa một tiếng, dẫn người phân tán tìm kiếm xung quanh.