Tà Thiếu Dược Vương

Chương 526: Mục tiêu, Thính Tuyết Hiên

Văn gia, trong sân viện lão tổ Văn Mặc, Nhậm Kiệt, Văn Thi Ngữ, Cổ Tiểu Bảo đã đi thật lâu, ba người còn lại vẫn chưa hồi thần.

- Thật là một đời hơn một đời, vốn còn không cảm thấy gì, đột nhiên cảm giác, già rồi! Qua hồi lâu, lão Đan Vương Ngọc Trường Không lên tiếng, cảm khái nói.

Vốn tuổi như hắn đạt đến Thái Cực Cảnh, hắn đã nghĩ rằng rất lợi hại. Nhưng Lam Thiên xuất hiện, tiếp theo sau Nhậm Kiệt tuy rằng không đến Thái Cực Cảnh, nhưng trình độ lợi hại theo hắn thấy thì càng vượt xa Thái Cực Cảnh. Hơn nữa trình độ như bọn họ, đi theo cạnh Nhậm Kiệt, càng cảm giác được hắn lợi hại.

Bởi vì bọn họ phát hiện, cho đến giờ Nhậm Kiệt không có chân chính lộ ra tất cả bản lĩnh. Đừng nhìn hắn rất lớn lối, nhưng chỉ khi gặp chuyện, hắn mới hơi lộ ra một chút lực lượng, cho tới giờ không có chủ động lộ ra toàn bộ.

Điểm này, hắn cùng Văn Mặc đã từng thảo luận, phát hiện một điều, ngay cả bọn họ cũng không biết thực lực chân chính của Nhậm Kiệt, dùng sâu không lường được để hình dung mới đúng.

- Ngươi đó, nếu ngươi cũng nói già rồi, vậy ta phải làm sao đây. Nghe hắn cảm khái, Văn Mặc cười khổ nói, nhưng cũng biết lão Đan Vương Ngọc Trường Không có ý gì, nói tiếp: - Thật không ngờ, Sát Thủ Vương còn có một đồ đệ giỏi như vậy, một người diệt một tông môn, khí phách thủ đoạn cỡ nào, may mà là người bên chúng ta. Nhưng mà, hắn dẫn họa nhiều quá, đừng nên tùy tiện nói ra.

- Vâng, lão tổ yên tâm. Văn Dũng vội gật đầu, biết là lão tổ nói với mình, bởi vì hiện tại lão Đan Vương luôn ở cùng Văn Mặc, chỉ có hắn mới tiếp xúc bên ngoài.

Hiện tại tâm tình của Văn Dũng cũng khá hơn, bởi vì vừa nãy Nhậm Kiệt nói dẫn Cổ Tiểu Bảo ra ngoài, Văn Thi Ngữ cũng đi theo. Mặc kệ thế nào, thử tiếp xúc cũng tốt.

- Hắn là đứng đầu một nhà, không phải trẻ con, không cần ngươi quan tâm. Lão Đan Vương khoát tay nói.

- Đứng đầu một nhà, Nhậm Kiệt mới gọi là đứng đầu một nhà. Tuy rằng nghe Thi Ngữ nói Tiếu Kiểm Sát Thần Vương này lợi hại như thế, nhưng theo ta thấy, không cách nào so sánh với Nhậm Kiệt. Văn Mặc nghe lời lão Đan Vương, trực tiếp nói.

Bị lão tổ nói thế, Văn Dũng cũng phải cười khổ không thôi, nhưng xem như là gia chủ, chính hắn cũng biết thật không thể nào so với Nhậm Kiệt.

- Ồ, sao nói vậy? Lão Đan Vương Ngọc Trường Không nhìn sang Văn Mặc.

Văn Mặc nói: - Tiếu Kiểm Sát Thần Vương kia lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là bản thân lợi hại, nhưng Nhậm Kiệt chân chính lợi hại là có thể lãnh đạo cả gia tộc. Ngươi xem dưới hắn dẫn dắt, Nhậm gia hôm nay đã đạt đến bước nào, tu vi của ngươi và ta đến được hôm nay, không có Nhậm Kiệt có được không? Còn những người khác, không có Nhậm Kiệt làm sao có hôm nay, một người đột phá không là gì, nhưng có thể làm mọi người đi theo hắn đạt đến độ cao mới, đây mới là giỏi nhất.

- Ừm! Lão Đan Vương Ngọc Trường Không nghe vậy cũng gật đầu: - Không sai, đừng nói là một đời trẻ tuổi, cho dù là trong đời trước, ta cũng cho rằng không ai sánh ngang được với Nhậm Kiệt. Mấu chốt là đến giờ Nhậm Kiệt vẫn không chân chính biểu hiện ra tất cả thực lực, phải hình dung hắn là sâu không thấy đáy mới đúng. Ta cùng Kiếm Vương là ví dụ tốt nhất, hai chúng ta vốn không có cơ hội đến hôm nay, đừng nói chúng ta, ngay cả Vô Song, hôm nay cũng đột phá, đều là do Nhậm Kiệt trợ giúp. Hơn nữa nhớ lại cận vệ đội của Nhậm Kiệt, cùng đám người trẻ tuổi cạnh hắn, ai không phải hung hãn tung trời.

- Không sai, trước kia Nhậm Thiên Hành đi ra, ta cho rằng thiên hạ này không ai so sánh được với hắn, trong ngàn năm cũng khó xuất hiện nhân vật như vậy. Nhưng bây giờ xem ra, Nhậm Kiệt đã vượt xa hắn, ít nhất Nhậm Thiên Hành không thể nào làm Văn Tử Hào trở thành Văn Thánh, ngoài tu luyện ra thì các lĩnh vực khác đều không thể toàn tài như vậy. Bây giờ ngẫm lại, Nhậm Kiệt quả thật vượt xa cha của hắn. Văn Mặc không khỏi cảm khái.

Văn Mặc nghe lời lão Đan Vương, cũng không ngừng gật đầu. Hai người đều cho rằng, ngay cả Tiếu Kiểm Sát Thần Vương có lợi hại hơn nữa, cũng không thể sánh được với Nhậm Kiệt.

Hai người bọn họ nói chuyện, không phải đàm luận chuyện nhà chuyện nước, Văn Dũng cũng không tiện xen vào, nhưng vẫn chấn động vô cùng.


Tuy rằng hắn cũng cho rằng Nhậm Kiệt đủ ưu tú, nhưng rõ ràng vẫn chưa hiểu đủ, không ngờ lão tổ nhà mình cùng lão Đan Vương cũng đánh giá Nhậm Kiệt cao như thế. Còn... còn nói là vượt xa Nhậm Thiên Hành. Nên biết Nhậm Thiên Hành chính là một truyền thuyết, Nhậm Kiệt mới nắm giữ gia tộc được bao lâu.

Tuy rằng cảm thấy lão tổ đánh giá Nhậm Kiệt quá cao, nhưng ngẫm lại, ngoài lực lượng, những mặt khác thì Nhậm Kiệt làm không thể kém hơn Nhậm Thiên Hành.

Về phần những người khác, càng không thể so sánh với Nhậm Kiệt. Trước kia không nghĩ, bây giờ ngẫm lại, những chuyện Nhậm Kiệt làm đều khiến người ta chấn động.

Gia tộc như Văn gia, đều chiếm cứ một phương, năm đại gia tộc với hoàng cung ở giữa, bốn đại gia tộc ở bốn góc.

Chỉ có các đời gia chủ mới biết, vị trí này không đơn giản như bề ngoài, bên trong ẩn chứa đại trận siêu cấp, đã từng sử dụng khi Ngọc Kinh Thành gặp đại địch.

Mà mỗi gia tộc đều đặt khu vực nhà mình ở nơi lớn nhất, phồn hoa nhất.

Ra khỏi Văn gia, gần đó là con phố phồn hoa, Nhậm Kiệt dẫn Văn Thi Ngữ, Cổ Tiểu Bảo trực tiếp đi về bên này.

Văn Thi Ngữ cùng Cổ Tiểu Bảo theo sau Nhậm Kiệt, vốn cho là Nhậm Kiệt sẽ ngồi xe linh thú, lại không ngờ Nhậm Kiệt cũng đi bộ. Bởi vì nàng cảm thụ rắc rối khi đi bộ, cho nên không khỏi bận tâm.

Nhưng nhất thời không biết nói với Nhậm Kiệt thế nào, vừa nãy Nhậm Kiệt nói muốn dẫn Cổ Tiểu Bảo ra ngoài, dù nói sư phụ giao cho Nhậm Kiệt quản lý, nhưng Văn Thi Ngữ vẫn không yên lòng, cộng thêm Cổ Tiểu Bảo cũng kéo nàng theo nói đi chung, nàng cũng đồng ý.

- Oa! Sư nương mau nhìn, cái này thật là hay.

- Sư nương nhìn cái tí hon này, có giống sư phụ không, cái này giống ngài, cái giống ta chứ.

- Sư nương, cho ngài cái này, cái này rất ngon, hừ, không cho hắn.

Cổ Tiểu Bảo vừa đến chỗ náo nhiệt này, lập tức vui vẻ. Lúc trước đi cùng Văn Thi Ngữ, tuy rằng nàng muốn Cổ Tiểu Bảo vui vẻ, một đường dẫn đi Văn gia, nhưng vào cửa xảy ra chuyện, sau đó đi đường cũng gặp chuyện, Văn Thi Ngữ thật muốn tránh né ánh mắt mọi người, nhưng vì tránh rắc rối, cũng dẫn Cổ Tiểu Bảo đi đường bình thường đến Văn gia.

Còn lúc này Nhậm Kiệt lại chuyên dẫn Cổ Tiểu Bảo đến chỗ náo nhiệt nhất, vừa đến, Cổ Tiểu Bảo liền hớn hở kích động không thôi.

Ăn ngon, chơi vui, tự nhiên liền càn quét.

Đồ vật trong Ngọc Kinh Thành, bởi vì không giống các thành thị tông môn, đa số mua bán là dành cho người tu luyện, đồ chơi không nhiều. Ngọc Kinh Thành lại chuyên dành cho người thường, đồ chơi đồ ăn thật là nhiều không đếm hết.


Đối với Cổ Tiểu Bảo, chỗ này quả thật là tiên gia bảo địa.

Vừa vào, hắn đã vọt lên trước, mua cái này cái kia, cũng không quên chia phần cho Văn Thi Ngữ. Trên tay Văn Thi Ngữ nhanh chóng có một đống đồ, làm nàng cười khổ không thôi. Đồng thời cũng nhìn thấy, không ít người chỉ trỏ cách ăn mặc của Cổ Tiểu Bảo.

Đồng thời cũng xì xào nói về bọn họ, dù sao tổ hợp như bọn họ đi đến Hội giao dịch của người cũng thu hút chút ý, huống gì là người bình thường ở Ngọc Kinh Thành.

Văn Thi Ngữ chú ý Nhậm Kiệt bên cạnh, lại phát hiện Nhậm Kiệt nhìn Cổ Tiểu Bảo, mỉm cười nhàn nhạt, trong mắt có vui vẻ. Cảm giác này làm nàng quen thuộc, sao... sao lại thế được.

Mọi chuyện xung quanh, hình như hoàn toàn có liên quan tới hắn.

Không phải cố ý giả vờ, mà là chân chính không quan tâm ánh mắt khác thường, để ý người khác thì làm sao bình thản lạnh nhạt như vậy, sao... sao lại thế được?

Mặc dù biết Nhậm Kiệt không còn là hạng trác táng ăn chơi cái gì cũng không biết, nhưng... Tâm cảnh bình tĩnh như vậy, ngay cả Văn Thi Ngữ cũng khó đạt đến, dù cho lão tổ Thái Cực Cảnh cũng không thấy, đến nay Văn Thi Ngữ chỉ cảm thụ được trên một người, là Tiếu Kiểm Sát Thần Vương.

Tuy rằng Cổ Tiểu Bảo làm người ta rất chú ý, nhưng bởi vì Trường Nhạc Thiên Phủ, hiện tại trong Ngọc Kinh Thành tràn vào người tu luyện, kỳ quái có nhiều, mọi người cũng không phản ứng lớn như trước. Mà ngược lại, bởi vì nhìn đối phương khác thường, bọn họ càng cố ý khống chế giọng nói, tuy rằng không giấu được Nhậm Kiệt, Văn Thi Ngữ, nhưng không đến mức trực tiếp như vậy.

Thực ra bọn họ thế nào, Nhậm Kiệt thật không để ý, người sống mà quá để ý người khác, vậy hoàn toàn là làm khó chính mình, mà không phải sống cho mình.

Tuy rằng không làm rõ quan hệ, nhưng nhìn Cổ Tiểu Bảo vui vẻ, Nhậm Kiệt cũng vui theo. Cố ý đi vòng vo cả buổi ở khu chợ náo nhiệt, để Cổ Tiểu Bảo xem, chơi, mua hết một lượt.

- Sư nương, chúng ta đi đâu đây? Cổ Tiểu Bảo miệng còn ăn, ra ngoài khu chợ liền hỏi Văn Thi Ngữ.

Văn Thi Ngữ thật không biết đi đâu, ngẩng đầu nhìn nhìn Nhậm Kiệt không nhanh không chậm đi đằng trước.

- Đi đánh một trận. Nhậm Kiệt thuận miệng đáp.

- Thật sao? Cổ Tiểu Bảo vừa nghe, con mắt đen liền sáng lên. Tuy rằng trước khi đi ra Nhậm Kiệt có nói, nhưng lúc đó Cổ Tiểu Bảo khó chịu ủy khuất, căn bản không để vào lòng, lại chơi lâu như thế, lúc này liền trở nên hưng phấn.

- Nhậm gia chủ, tình huống Tiểu Bảo có chút đặc biệt,lúc trước ra đấu với lão tổ cùng lão Đan Vương, ngài cũng thấy, lỡ không khống chế được thì dễ xảy ra chuyện. Nghe Nhậm Kiệt lại nói thế, Văn Thi Ngữ cũng cảm thấy hắn không phải nói đùa, vội dùng lực thần hồn trao đổi với Nhậm Kiệt.

- Ừm, ta hiểu rõ tình hình của nó. Nhậm Kiệt cũng trả lại một câu.

Chính vì Nhậm Kiệt đáp đơn giản như thế, lại khiến Văn Thi Ngữ không biết nên nói tiếp thế nào. Dù sao sư phụ của Tiểu Bảo giao nó cho Nhậm Kiệt, mình nói nhiều cũng không được. Tuy rằng Tiểu Bảo luôn gọi sư nương, nhưng dù sao nàng không phải sư nương của nó...

Nhậm Kiệt dẫn hai người rời phố xá phồn hoa, đi đến một chỗ dù cũng náo nhiệt, nhưng đã không còn là thế tục. Nơi này theo người tu luyện đông dần, tửu lầu ban đầu lại xây dựng lại. Bởi vì rất đông người tu luyện, cũng nhiều tán tu, những gia tộc thế lực sẽ không bỏ qua cơ hội, tuy rằng những người này đến chủ yếu vì Trường Nhạc Thiên Phủ, đến ở Trường Nhạc Đổ Trường, nhưng cũng có người sẽ ra ngoài dạo.

Cứ thế, khu vực trống nơi này liền dần xuất hiện Hội giao dịch cỡ nhỏ, đồng thời xuất hiện chỗ chuyên dành cho người tu luyện nghỉ ngơi mua bán giao dịch.

Mấy ngày trước hoàng gia phái nhiều vị cao thủ trận pháp, còn có Thái Cực Cảnh bố trí một chút trận pháp, có ý biến khu vực mười mấy dặm này thành chỗ co người tu luyện. Thực tế người tu luyện cũng không muốn tiếp xúc với người phàm, không có ý nghĩa gì, thật xảy ra chuyện lớn lại còn làm người ta chê cười.

Mà ở trong này, Thính Tuyết Hiên cũng dựng lên tửu lâu lớn, bố trí trận pháp bên trong, cung cấp dịch vụ hoàn toàn không kém gì bên trong đại tông môn. Ngay cả ở Ngọc Kinh Thành, cũng tính là tồn tại hàng đầu trong khu vực riêng này.

Mà lúc này, Nhậm Kiệt đã dẫn Văn Thi Ngữ, Cổ Tiểu Bảo nhàn nhã đi đến đây, mục tiêu nhắm thẳng Thính Tuyết Hiên.